Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 89:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Người quản lý trung niên tỏ thái độ dứt khoát: "Không thể nào, có thể ngài không biết, sushi của Trúc Đô là đặc trưng của nhà hàng, hoàn toàn là do Trúc Đô sáng tạo ra, chúng tôi cẩn thận chọn lọc những loại chất lượng cao nhất từ khắp nơi trên thế giới, sử dụng loại lá trúc đặc biệt được sản xuất tại Nhật Bản để hoàn thành nó, tạo nên hương vị tuyệt vời nhất cho món sushi..."
“Tại sao anh luôn dùng từ 'nhất' vậy?"
Tân Vân Mậu lạnh lùng nói: "Là các anh hiểu rõ về trúc hơn, hay là tôi hiểu về trúc hơn?"
Anh thực sự không hiểu thế đạo ngày nay làm sao vậy, không ngờ lại có phàm nhân cho rằng họ hiểu về trúc hơn anh.
"Có lẽ ngài là một nhà thực vật học và hiểu biết sâu sắc về nhiều loại trúc, nhưng tôi tin rằng Trúc Đô hiểu rõ sushi của Trúc Đô hơn, ở phương diện dùng lá trúc để làm sushi này thực sự không có chỗ nào tốt hơn."
Tân Vân Mậu lặng lẽ đứng dậy, anh đột nhiên đi vào trong góc, không đáp lại người quản lý trung niên.
Vừa lúc quản lý trung niên đang vui mừng vì đoạt được thắng lợi, liền nhìn thấy Tân Vân Mậu qua đó để rửa tay, trong phòng riêng có một cái hồ nhỏ, còn chuẩn bị khăn tay sạch sẽ.
Sau khi Tân Vân Mậu làm xong công tác chuẩn bị, anh quay lại bàn, nhìn phần cơm trên thớt liền tiện tay cầm lên một ít. Anh không dùng phần cơm được gói trong lá trúc, ngược lại dùng phần cơm sạch sẽ bên cạnh chén.
Vừa rồi đầu bếp sushi mới làm được một nửa, vẫn chưa thu dọn các loại nguyên liệu đã bị người phục vụ kéo ra ngoài tìm quản lý. Ông ấy muốn mở miệng ngăn
cản, nhưng bất đắc dĩ không cùng ngôn ngữ cho nên đành phải huyên thuyên với quản lý.
Người quản lý trung niên lên tiếng ngăn lại: "Thưa ngài, thực xin lỗi, ngài hãy để nhân viên trong nhà hàng làm sushi thì hơn, ngài chỉ cần ngồi vào bàn thưởng thức món ăn là được rồi."
Sở Trĩ Thủy: "Không sao, anh để anh ấy làm một cái đi, có lẽ chỉ là tò mò."
Tân Vân Mậu cúi đầu nghiêm túc nắn sushi, anh cụp đôi mi đen xuống, vừa nãy anh nhìn qua hai lần liền nhớ rõ thứ tự, không nhanh không chậm mà nắn thành viên, sau đó chấm miếng cá cắt lát vào nước sốt. Ngón tay với khớp xương thon dài, móng tay trơn nhẵn sạch sẽ, cùng với động tác thành thạo trông thực sự là cảnh đẹp ý vui, so với đầu bếp sushi còn ra hình ra dáng hơn.
Anh nắn xong cái thứ nhất liền bỏ vào bàn của Sở Trĩ Thủy, sau đó dùng ánh mắt trông mong nhìn cô, rõ ràng là đang rất mong chờ, đột nhiên giống như một con
chó lớn đang vẫy đuôi. Ban đầu Sở Trĩ Thủy có chút khó xử, cô ăn tác phẩm của đầu bếp sushi cũng rất tốt, nhưng cô cảm thấy ăn món mà anh nắn ra, trong lòng liền có chút khác lạ.
Cô cũng không muốn làm mất hứng, vẫn cổ vũ mà ăn luôn, ung dung thong thả nhai nuốt, sau đó liền mở to mắt, không tiếc lời ca ngợi: "Ngon quá!"
Miếng cá phi lê mềm nhẵn tươi ngon, cơm nắm có vị vừa phải, hơi cay của mù tạt
và còn có vị ngọt lạnh của lá trúc tươi. Đây là sự tươi mát của rừng trúc sau cơn mưa, lộ ra hương thơm nhẹ của lá non trên cành, dư vị vô tận.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại có thể tự tay làm sushi, chẳng lẽ là yêu khí khiến sushi ngon hơn?
Tân Vân Mậu hơi nâng cằm lên: "So với món bọn họ làm thì sao?"
Sở Trĩ Thủy trộm nhìn đầu bếp sushi một cái, cô cảm thấy nói ra sự thật rất khiến người đau lòng, nhưng hình như đối phương nghe không hiểu, cho nên liền thẳng thắn nói: "... Hình như ăn ngon hơn."
Tay nghề của đầu bếp sushi hơn mười năm không bằng yêu quái mới vào nghề, điều này quả thực có chút đả kích lòng tự tin.
“Loại đồ vật này, nếu cô muốn ăn, mỗi ngày tôi sẽ làm cho cô.”
Cuối cùng Tân Vân Mậu cũng thấy mỹ mãn, anh tự đắc mà tiếp tục làm, ngạo mạn nói: “Chuyện này không phải có tay là làm được?"
Anh không tin trên đời này có cây trúc nào tốt hơn anh, sushi ở bên ngoài làm sao
có thể đảm bảo vệ sinh và ngon hơn của anh! Tân Vân Mậu nhanh chóng nắn thêm vài miếng sushi, anh cảm thấy cách nấu của nhân loại khá đơn giản, trước đây anh nghĩ rằng cần phải nấu bằng lửa, ai ngờ còn có loại trực tiếp làm như vầy.
Người quản lý trung niên thấy anh không coi anh ta ra gì, thực sự coi nhân viên trong nhà hàng như không khí, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, bạn gái của rất nể tình, nhưng dù sao thì tự mình làm khác với nhà hàng làm, vẫn nên để đầu bếp chuyên nghiệp của chúng tôi làm có được không?"
Hai người này làm sao vậy? Vừa mới nói nguyên liệu nấu ăn không hợp khẩu vị, hiện tại lại dứt khoát tự mình nắn.
Tân Vân Mậu đang định quyết chiến với tên phàm nhân trong mắt chỉ có lợi ích này đến cùng, ai ngờ quản lý trung niên lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Khi nghe đến từ "bạn gái", anh ngạc nhiên đến nỗi suýt đánh rơi nắm cơm xuống đất, chiếc cằm nhẵn nhụi lập tức căng chặt, khí tức sắc lạnh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một màu đỏ lặng lẽ bò lên cổ. Anh mím chặt môi, nhìn qua có vẻ không có biểu cảm gì, nhưng đồng tử run rẩy đã sớm bại lộ sự khác thường, giống như những làn sóng lung linh lấp lánh trên mặt nước.
Sở Trĩ Thủy như bị bỏng đến, cô hốt hoảng xua tay, gương mặt cũng nóng bừng nói: "Không không không, hiểu lầm rồi!"
Quản lý trung niên: "?"
“Được rồi, xem như anh may mắn.”
“Tại sao anh luôn dùng từ 'nhất' vậy?"
Tân Vân Mậu lạnh lùng nói: "Là các anh hiểu rõ về trúc hơn, hay là tôi hiểu về trúc hơn?"
Anh thực sự không hiểu thế đạo ngày nay làm sao vậy, không ngờ lại có phàm nhân cho rằng họ hiểu về trúc hơn anh.
"Có lẽ ngài là một nhà thực vật học và hiểu biết sâu sắc về nhiều loại trúc, nhưng tôi tin rằng Trúc Đô hiểu rõ sushi của Trúc Đô hơn, ở phương diện dùng lá trúc để làm sushi này thực sự không có chỗ nào tốt hơn."
Tân Vân Mậu lặng lẽ đứng dậy, anh đột nhiên đi vào trong góc, không đáp lại người quản lý trung niên.
Vừa lúc quản lý trung niên đang vui mừng vì đoạt được thắng lợi, liền nhìn thấy Tân Vân Mậu qua đó để rửa tay, trong phòng riêng có một cái hồ nhỏ, còn chuẩn bị khăn tay sạch sẽ.
Sau khi Tân Vân Mậu làm xong công tác chuẩn bị, anh quay lại bàn, nhìn phần cơm trên thớt liền tiện tay cầm lên một ít. Anh không dùng phần cơm được gói trong lá trúc, ngược lại dùng phần cơm sạch sẽ bên cạnh chén.
Vừa rồi đầu bếp sushi mới làm được một nửa, vẫn chưa thu dọn các loại nguyên liệu đã bị người phục vụ kéo ra ngoài tìm quản lý. Ông ấy muốn mở miệng ngăn
cản, nhưng bất đắc dĩ không cùng ngôn ngữ cho nên đành phải huyên thuyên với quản lý.
Người quản lý trung niên lên tiếng ngăn lại: "Thưa ngài, thực xin lỗi, ngài hãy để nhân viên trong nhà hàng làm sushi thì hơn, ngài chỉ cần ngồi vào bàn thưởng thức món ăn là được rồi."
Sở Trĩ Thủy: "Không sao, anh để anh ấy làm một cái đi, có lẽ chỉ là tò mò."
Tân Vân Mậu cúi đầu nghiêm túc nắn sushi, anh cụp đôi mi đen xuống, vừa nãy anh nhìn qua hai lần liền nhớ rõ thứ tự, không nhanh không chậm mà nắn thành viên, sau đó chấm miếng cá cắt lát vào nước sốt. Ngón tay với khớp xương thon dài, móng tay trơn nhẵn sạch sẽ, cùng với động tác thành thạo trông thực sự là cảnh đẹp ý vui, so với đầu bếp sushi còn ra hình ra dáng hơn.
Anh nắn xong cái thứ nhất liền bỏ vào bàn của Sở Trĩ Thủy, sau đó dùng ánh mắt trông mong nhìn cô, rõ ràng là đang rất mong chờ, đột nhiên giống như một con
chó lớn đang vẫy đuôi. Ban đầu Sở Trĩ Thủy có chút khó xử, cô ăn tác phẩm của đầu bếp sushi cũng rất tốt, nhưng cô cảm thấy ăn món mà anh nắn ra, trong lòng liền có chút khác lạ.
Cô cũng không muốn làm mất hứng, vẫn cổ vũ mà ăn luôn, ung dung thong thả nhai nuốt, sau đó liền mở to mắt, không tiếc lời ca ngợi: "Ngon quá!"
Miếng cá phi lê mềm nhẵn tươi ngon, cơm nắm có vị vừa phải, hơi cay của mù tạt
và còn có vị ngọt lạnh của lá trúc tươi. Đây là sự tươi mát của rừng trúc sau cơn mưa, lộ ra hương thơm nhẹ của lá non trên cành, dư vị vô tận.
Sở Trĩ Thủy kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại có thể tự tay làm sushi, chẳng lẽ là yêu khí khiến sushi ngon hơn?
Tân Vân Mậu hơi nâng cằm lên: "So với món bọn họ làm thì sao?"
Sở Trĩ Thủy trộm nhìn đầu bếp sushi một cái, cô cảm thấy nói ra sự thật rất khiến người đau lòng, nhưng hình như đối phương nghe không hiểu, cho nên liền thẳng thắn nói: "... Hình như ăn ngon hơn."
Tay nghề của đầu bếp sushi hơn mười năm không bằng yêu quái mới vào nghề, điều này quả thực có chút đả kích lòng tự tin.
“Loại đồ vật này, nếu cô muốn ăn, mỗi ngày tôi sẽ làm cho cô.”
Cuối cùng Tân Vân Mậu cũng thấy mỹ mãn, anh tự đắc mà tiếp tục làm, ngạo mạn nói: “Chuyện này không phải có tay là làm được?"
Anh không tin trên đời này có cây trúc nào tốt hơn anh, sushi ở bên ngoài làm sao
có thể đảm bảo vệ sinh và ngon hơn của anh! Tân Vân Mậu nhanh chóng nắn thêm vài miếng sushi, anh cảm thấy cách nấu của nhân loại khá đơn giản, trước đây anh nghĩ rằng cần phải nấu bằng lửa, ai ngờ còn có loại trực tiếp làm như vầy.
Người quản lý trung niên thấy anh không coi anh ta ra gì, thực sự coi nhân viên trong nhà hàng như không khí, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, bạn gái của rất nể tình, nhưng dù sao thì tự mình làm khác với nhà hàng làm, vẫn nên để đầu bếp chuyên nghiệp của chúng tôi làm có được không?"
Hai người này làm sao vậy? Vừa mới nói nguyên liệu nấu ăn không hợp khẩu vị, hiện tại lại dứt khoát tự mình nắn.
Tân Vân Mậu đang định quyết chiến với tên phàm nhân trong mắt chỉ có lợi ích này đến cùng, ai ngờ quản lý trung niên lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Khi nghe đến từ "bạn gái", anh ngạc nhiên đến nỗi suýt đánh rơi nắm cơm xuống đất, chiếc cằm nhẵn nhụi lập tức căng chặt, khí tức sắc lạnh nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một màu đỏ lặng lẽ bò lên cổ. Anh mím chặt môi, nhìn qua có vẻ không có biểu cảm gì, nhưng đồng tử run rẩy đã sớm bại lộ sự khác thường, giống như những làn sóng lung linh lấp lánh trên mặt nước.
Sở Trĩ Thủy như bị bỏng đến, cô hốt hoảng xua tay, gương mặt cũng nóng bừng nói: "Không không không, hiểu lầm rồi!"
Quản lý trung niên: "?"
“Được rồi, xem như anh may mắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.