Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 90:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, anh đầy ẩn ý mà nghẹn ra một câu, sau đó nhìn đầu bếp sushi phía sau, hờ hững nói: “Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội, anh để ông ta nếm thử xem cái nào ngon hơn? "
Người quản lý trung niên nghe xong đáy lòng liền bật cười, cảm thấy Tân Vân Mậu thiển cận và bảo thủ.
Tinh hoa của món ăn Nhật Bản chính là tay nghề tinh tế của đầu bếp, trước hết không nói đến việc trình độ của đối phương và đầu bếp kém xa nhau, mà anh còn hoàn toàn không dùng cơm lá trúc mà chỉ dùng cơm bình thường. Chỉ với nguyên liệu đã khác nhau như trời với đất, ưu khuyết điểm của nguyên liệu nấu ăn có thể nói chính là nhân tố quyết định của món Nhật.
Tất nhiên, người quản lý trung niến sẽ không xung đột trực diện, anh ta dùng tiếng Nhật nói với đầu bếp, còn nhấn mạnh phải nói ra cảm nhận chân thật, ý định lát nữa sẽ dùng tiếng Trung thêm mắm dặm muối để châm biếm Tân Vân Mậu một phen.
Đầu bếp sushi không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này, ông ấy đơn giản làm nghi thức trước khi ăn, lấy một đĩa sushi, cho vào miệng và nếm thử. Cơm vừa vào miệng, ông ấy đã rõ ràng cảm thấy khác biệt, ông ấy so với Sở Trĩ Thủy còn chuyên nghiệp hơn, lập tức nghiêm túc nhai, giống như dựa vào nhiều lần trải nghiệm có thể nếm được mùi vị độc đáo của nó.
Ông ấy một bên nếm thử một bên rung đùi đắc ý, cuối cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí không trực tiếp đánh giá mà chỉ giơ một ngón cái về phía Tân Vân Mậu, còn giống như đang tha hương gặp được tri âm mà liên tục gật đầu.
Quản lý trung niên: "???"
Quản lý trung niên không tin nếm thử một cái, rất nhanh sắc mặt cũng thay đổi, có thể nói là vô cùng xấu hổ khó xử.
Tại sao anh có thể nắn được ngon hơn một đầu bếp chuyên nghiệp chứ? Hơn nữa kỹ thuật tốt hơn thì thôi, rõ ràng còn không dùng loại cơm đặc biệt, vậy tại sao lại có được hương vị của lá trúc chứ!?
Vẻ mặt Tân Vân Mậu không có cảm xúc, anh gằn từng chữ: "Bây giờ sửa miệng nói mấy người không phải dùng lá trúc xuất sắc nhất đi."
“... “
Người quản lý trung niên đá phải tấm sắt, khó tin mà nhìn xung quanh một vòng, cố gắng tìm ra chỗ giấu cameras ẩn. Hiện tại anh ta rất nghi ngờ hai người này đang chơi mình, nếu không thì là một blogger nào đó đã đưa một bậc thầy sushi hàng đầu đến Trúc Đô để tát vào mặt nhà hàng!
Bên trong phòng riêng, Tân Vân Mậu cùng quản lý trung niên vẫn im lặng đứng đối diện nhau, có một nam phục vụ ở bên ngoài bưng khay đi tới. Tay anh ta bưng bộ rượu tinh xảo có khí thế bất phàm, chân tay luống cuống nhìn quản lý trung niên, nhất thời không biết nên đi vào hay lui ra. Quản lý trung niên thấy người phục vụ mang thức ăn lên, ông ta thầm nghĩ đúng lúc có thể tránh đi truy vấn của khách hàng, vội nói: "Vào đi, nếu không hương vị rượu sẽ thay đổi, đây là rượu gạo Trúc Diệp Thanh đặc biệt của chúng tôi."
"Tre vẫn luôn là tri kỷ của mùa lạnh, rượu Trúc Diệp Thanh phổ biến thường được uống ấm, nhưng rượu Trúc Diệp Thanh của chúng tôi thích hợp uống lạnh, đem rượu được ủ đặc thù rót vào trong ống trúc sinh trưởng trên núi Tùng, càng bộc lộ được rõ hương vị của rượu." Quản lý trung niên cười nói: "Mời quý khách nắm bắt thời gian uống rượu, rượu sau khi bị nhiệt độ thay đổi sẽ ảnh hưởng đến hương vị."
Uống nhanh đi, uống nhanh đi, uống một hợp rượu lại đi vòng về đề tài vừa rồi.
Trên chiếc khay tinh xảo xếp hai ly trúc lung linh, so với tách rượu trắng thường gặp nhỏ hơn một chút, đáy ly trúc phủ một tầng sương lạnh thật mỏng, trong đó chứa rượu trong suốt long lanh. Hoa tươi ở một bên khay nhỏ còn cất giấu nước đá khô ở phía dưới, đặt trên bàn một lúc sau khói mờ lượn lờ, lâng lâng như tiên cảnh vậy.
Tân Vân Mậu hai tay khoanh ngực, thờ ơ liếc mắt một cái, cũng không có đưa tay lấy rượu: "Đây không phải là ống trúc sinh trưởng ở núi Tùng."
"Là như thế này, trúc luôn được mua là cây trúc tươi từ núi Tùng, vận chuyển hàng không đến đây chế tạo thành ống trúc, phía trên hóa đơn nhập hàng của chúng tôi cũng có viết nơi sản xuất, hoàn toàn có thể lấy ra cho quý khách kiểm tra."
"Tại sao phải kiểm tra hóa đơn nhập hàng? Điều này chỉ cần nhìn một cái là ra." Tân Vân Mậu nhướng mi" Đây là cây trúc sinh trưởng ở núi Đồng."
Quản lý trung niên nghe vậy, sửng sốt một chút, ông ta đã học qua để biết vị trí của núi Tùng, nhưng thật sự không biết núi Đồng ở đâu.
Mọi người lấy điện thoại di động ra lên mạng ra một cái, phát hiện núi Đồng và núi
Tùng ở cùng một tỉnh, hai ngọn núi cách nhau cũng không xa. Quản lý trung niên đối diện với khuôn mặt thản nhiên của Tân Văn Mậu, trong lòng ông ta có chút sợ hãi, căn dặn người vào bếp trước, hỏi người phụ trách mua hàng xem rốt cuộc là cây trúc ở núi Tùng hay ở núi Đồng.
Một lát sau, có một người mặc đồ bếp vội vã chạy tới, giải thích: "Quản lý, đúng là cây trúc núi Đồng, gần đây khu vực núi Tùng phẩm chất trúc không tốt lắm, cho nên liền đổi thành dùng trúc xanh ở núi Đồng. Thật ra trước kia chúng ta dùng trộn lẫn hai loại, chẳng qua lúc đăng ký chất liệu chỉ viết núi Tùng, cả hai đều không ảnh hưởng đến hương vị, có thể để cho các vị khách an tâm uống."
"Chuyện quan trọng như vậy, tại sao khi ấy không viết rõ?"
Sắc mặt người quản lý trung niên đen như cục đất, giọng nói mang một chút căm ghét, cắn răng nói: "Viết thêm một cái tên núi Đồng sẽ khiến ai mệt sao?"
Nếu như trên hóa đơn viết rõ ràng, sẽ không phải gặp khách *I.
*I*#: /Gàngjīng/: từ lóng chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà
thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
Đầu bếp bị giận cá chém thớt khó hiểu . Người nào sẽ để ý đến nguồn gốc cây trúc ở đâu? Không phải ngay cả phẩm chất đều giống nhau sao?
Sở Trĩ Thủy ở một bên vất cả nhịn cười, cô thấy đầu bếp bị rầy đáng thương, nhẹ nhàng giải vây: "Không có sao, núi Đồng thì núi Đồng, uống tạm đi."
Người quản lý trung niên nghe xong đáy lòng liền bật cười, cảm thấy Tân Vân Mậu thiển cận và bảo thủ.
Tinh hoa của món ăn Nhật Bản chính là tay nghề tinh tế của đầu bếp, trước hết không nói đến việc trình độ của đối phương và đầu bếp kém xa nhau, mà anh còn hoàn toàn không dùng cơm lá trúc mà chỉ dùng cơm bình thường. Chỉ với nguyên liệu đã khác nhau như trời với đất, ưu khuyết điểm của nguyên liệu nấu ăn có thể nói chính là nhân tố quyết định của món Nhật.
Tất nhiên, người quản lý trung niến sẽ không xung đột trực diện, anh ta dùng tiếng Nhật nói với đầu bếp, còn nhấn mạnh phải nói ra cảm nhận chân thật, ý định lát nữa sẽ dùng tiếng Trung thêm mắm dặm muối để châm biếm Tân Vân Mậu một phen.
Đầu bếp sushi không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này, ông ấy đơn giản làm nghi thức trước khi ăn, lấy một đĩa sushi, cho vào miệng và nếm thử. Cơm vừa vào miệng, ông ấy đã rõ ràng cảm thấy khác biệt, ông ấy so với Sở Trĩ Thủy còn chuyên nghiệp hơn, lập tức nghiêm túc nhai, giống như dựa vào nhiều lần trải nghiệm có thể nếm được mùi vị độc đáo của nó.
Ông ấy một bên nếm thử một bên rung đùi đắc ý, cuối cùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí không trực tiếp đánh giá mà chỉ giơ một ngón cái về phía Tân Vân Mậu, còn giống như đang tha hương gặp được tri âm mà liên tục gật đầu.
Quản lý trung niên: "???"
Quản lý trung niên không tin nếm thử một cái, rất nhanh sắc mặt cũng thay đổi, có thể nói là vô cùng xấu hổ khó xử.
Tại sao anh có thể nắn được ngon hơn một đầu bếp chuyên nghiệp chứ? Hơn nữa kỹ thuật tốt hơn thì thôi, rõ ràng còn không dùng loại cơm đặc biệt, vậy tại sao lại có được hương vị của lá trúc chứ!?
Vẻ mặt Tân Vân Mậu không có cảm xúc, anh gằn từng chữ: "Bây giờ sửa miệng nói mấy người không phải dùng lá trúc xuất sắc nhất đi."
“... “
Người quản lý trung niên đá phải tấm sắt, khó tin mà nhìn xung quanh một vòng, cố gắng tìm ra chỗ giấu cameras ẩn. Hiện tại anh ta rất nghi ngờ hai người này đang chơi mình, nếu không thì là một blogger nào đó đã đưa một bậc thầy sushi hàng đầu đến Trúc Đô để tát vào mặt nhà hàng!
Bên trong phòng riêng, Tân Vân Mậu cùng quản lý trung niên vẫn im lặng đứng đối diện nhau, có một nam phục vụ ở bên ngoài bưng khay đi tới. Tay anh ta bưng bộ rượu tinh xảo có khí thế bất phàm, chân tay luống cuống nhìn quản lý trung niên, nhất thời không biết nên đi vào hay lui ra. Quản lý trung niên thấy người phục vụ mang thức ăn lên, ông ta thầm nghĩ đúng lúc có thể tránh đi truy vấn của khách hàng, vội nói: "Vào đi, nếu không hương vị rượu sẽ thay đổi, đây là rượu gạo Trúc Diệp Thanh đặc biệt của chúng tôi."
"Tre vẫn luôn là tri kỷ của mùa lạnh, rượu Trúc Diệp Thanh phổ biến thường được uống ấm, nhưng rượu Trúc Diệp Thanh của chúng tôi thích hợp uống lạnh, đem rượu được ủ đặc thù rót vào trong ống trúc sinh trưởng trên núi Tùng, càng bộc lộ được rõ hương vị của rượu." Quản lý trung niên cười nói: "Mời quý khách nắm bắt thời gian uống rượu, rượu sau khi bị nhiệt độ thay đổi sẽ ảnh hưởng đến hương vị."
Uống nhanh đi, uống nhanh đi, uống một hợp rượu lại đi vòng về đề tài vừa rồi.
Trên chiếc khay tinh xảo xếp hai ly trúc lung linh, so với tách rượu trắng thường gặp nhỏ hơn một chút, đáy ly trúc phủ một tầng sương lạnh thật mỏng, trong đó chứa rượu trong suốt long lanh. Hoa tươi ở một bên khay nhỏ còn cất giấu nước đá khô ở phía dưới, đặt trên bàn một lúc sau khói mờ lượn lờ, lâng lâng như tiên cảnh vậy.
Tân Vân Mậu hai tay khoanh ngực, thờ ơ liếc mắt một cái, cũng không có đưa tay lấy rượu: "Đây không phải là ống trúc sinh trưởng ở núi Tùng."
"Là như thế này, trúc luôn được mua là cây trúc tươi từ núi Tùng, vận chuyển hàng không đến đây chế tạo thành ống trúc, phía trên hóa đơn nhập hàng của chúng tôi cũng có viết nơi sản xuất, hoàn toàn có thể lấy ra cho quý khách kiểm tra."
"Tại sao phải kiểm tra hóa đơn nhập hàng? Điều này chỉ cần nhìn một cái là ra." Tân Vân Mậu nhướng mi" Đây là cây trúc sinh trưởng ở núi Đồng."
Quản lý trung niên nghe vậy, sửng sốt một chút, ông ta đã học qua để biết vị trí của núi Tùng, nhưng thật sự không biết núi Đồng ở đâu.
Mọi người lấy điện thoại di động ra lên mạng ra một cái, phát hiện núi Đồng và núi
Tùng ở cùng một tỉnh, hai ngọn núi cách nhau cũng không xa. Quản lý trung niên đối diện với khuôn mặt thản nhiên của Tân Văn Mậu, trong lòng ông ta có chút sợ hãi, căn dặn người vào bếp trước, hỏi người phụ trách mua hàng xem rốt cuộc là cây trúc ở núi Tùng hay ở núi Đồng.
Một lát sau, có một người mặc đồ bếp vội vã chạy tới, giải thích: "Quản lý, đúng là cây trúc núi Đồng, gần đây khu vực núi Tùng phẩm chất trúc không tốt lắm, cho nên liền đổi thành dùng trúc xanh ở núi Đồng. Thật ra trước kia chúng ta dùng trộn lẫn hai loại, chẳng qua lúc đăng ký chất liệu chỉ viết núi Tùng, cả hai đều không ảnh hưởng đến hương vị, có thể để cho các vị khách an tâm uống."
"Chuyện quan trọng như vậy, tại sao khi ấy không viết rõ?"
Sắc mặt người quản lý trung niên đen như cục đất, giọng nói mang một chút căm ghét, cắn răng nói: "Viết thêm một cái tên núi Đồng sẽ khiến ai mệt sao?"
Nếu như trên hóa đơn viết rõ ràng, sẽ không phải gặp khách *I.
*I*#: /Gàngjīng/: từ lóng chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà
thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
Đầu bếp bị giận cá chém thớt khó hiểu . Người nào sẽ để ý đến nguồn gốc cây trúc ở đâu? Không phải ngay cả phẩm chất đều giống nhau sao?
Sở Trĩ Thủy ở một bên vất cả nhịn cười, cô thấy đầu bếp bị rầy đáng thương, nhẹ nhàng giải vây: "Không có sao, núi Đồng thì núi Đồng, uống tạm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.