Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 91:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Quản lý trung niên im hơi lặng tiếng, ông ta cúi người xin lỗi hai người, nhận sai nói: "Thật sự xin lỗi, chính là chúng tôi trình bày không chính xác, khiến cho quý khách có trải nghiệm dùng bữa không tốt." Sở Trĩ Thủy cũng không xấu tính, xấu hổ mà nói trải nghiệm rất tốt, mỗi lần đến đều thấy quản lý giống như một con hổ tiếu diện, lần đầu thấy ông ta khuất phục cúi đầu thừa nhận như vậy, chủ yếu là do tiêu chuẩn của Tân Vân Mậu rất nghiêm khắc.

Ngay lúc này, nữ phục vụ bưng khay đi vào, món tráng miệng xinh đẹp để trên khay nhỏ, trên chiếc khay nhỏ màu xanh lá tre là bánh pudding phủ caramel, bên trên có tô điểm những quả dâu tây đỏ tươi, trên cùng bày một lá tre tươi.

Thực đơn cao cấp của những nhà hàng Nhật sẽ được bổ sung nguyên liệu dựa theo mùa, bếp trưởng sẽ biến tấu tạo sự mới mẻ độc đáo để nâng cao hương vị của món ăn, Nhi Trúc Đô cả bốn mùa chủ đề chính là "Trúc", hiển nhiên đều xuất hiện ở mỗi món ăn.

Tân Vân Mậu liếc nhìn lá trúc, dù bận vẫn ung dung nói: "Lá trúc này..."

." Quản lý trung niên vừa nghe đối phương lại muốn đánh giá chất lượng đồ ăn, trong mắt ông ta tỏ ra tuyệt vọng như tro tàn, thân thể cứng đờ giống như thân cây chết khô, chỉ than thở từ nơi nào lại xuất hiện một nhà thực vật học nghiên cứu cây trúc kiêm nhà phê bình ẩm thực.

Cũng may Sở Trĩ Thủy cũng cảm thấy trì hoãn thời gian quá nhiều, vẫn nên nghiêm túc ăn là quan trọng nhất, cô một tay cầm khay bánh pudding trái cây phủ caramel, một tay nắm chuôi thìa nhỏ bằng bạc, thò người qua về phía Tân Vân Mậu ở phía đối diện, dịu dàng hòa giải nói: "Được rồi, anh ăn một chút gì đi, anh không phải thích chua ngọt sao.

Anh ta đã tranh cãi lâu, có lẽ đã đói bụng.

Nếu như anh ta thích trà trái cây, thì cái này cũng không khác mấy.

Khi tráng miệng được đưa đến trước mặt của Tân Vân Mậu, mùi thơm của dâu tây tươi cắt lát ngay lập tức bao phủ, trong không khí truyền tới mùi thơm ngọt ngào của caramel, dẫn đi toàn bộ suy nghĩ muốn tiếp tục tra xét của anh ta.

Khi cô cố ý khiến cho thanh âm dịu dàng, lời nói luôn luôn nhu hòa êm tai, giống như lông chim lướt qua trái tim, mang đến nhẹ nhàng ôn nhu, một chút ảo giác tê tê ngứa ngứa, tựa như móng vuốt của mèo con từng chút một cào, hấp dẫn sự chú ý.

Tân Vân Mậu bỗng nhiên im lặng, anh ta liếc bánh pudding phủ caramel trước mặt, lại ngắm nhìn khuôn mặt vui vẻ thản nhiên của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích trên dưới, thấp giọng nói: "Không phù hợp nơi đông người."



Sở Trĩ Thủy: "?"

Sở Trĩ Thủy rũ mắt nhìn trong tay pudding và cái thìa một lát, lại giương mắt nhìn anh ta ngồi thẳng lưng với vẻ mặt căng thẳng, một dạng trang nghiêm như thể không biết có nên há miệng hay không, bỗng nhiên nhận ra đường về não của anh ta thật khác người thường.

Gương mặt của cô nóng lên, xấu hổ mà nói: "Anh đang suy nghĩ cái gì? Anh tự cầm lấy thìa mà ăn!"

Do quan tâm cô mới đưa thìa ăn tráng miệng cho anh ta, nhưng không có đưa qua thìa xúc pudding. Anh ta lại cho rằng cô định đút anh! Cái này phải mặt dày đến mức nào!

Sở Trĩ Thủy xém bị anh ta làm cho phát điên, không nhịn được mà tăng âm lượng. Đây là chuyện mà trước kia không thể nào xảy ra, cô không bao giờ tạo ra âm thanh quá to ở tiệm đồ Nhật, bây giờ đang tính toán đánh thức cái đầu vô tri vô giác của anh ta.

"...Ah."

Tân Vân Mậu tiếc nuối mà nhận thìa, chột dạ mà hướng ánh mắt qua mặt bên, biết điều ăn pudding, mùi vị vô cùng trơn mềm ngọt ngào, còn xen lẫn một chút vị chua của dâu tây.

Quản lý trung niên bắt lấy thời cơ vội vàng chạy ra ngoài, ông ta gọi phục vụ tiếp tục mang thức ăn, bản thân cũng không dám ở lại trong phòng riêng, sợ lại bị Tân Vân Mậu níu lấy chiếc đuôi sam nhỏ buộc ông ta phải trung thực giải thích thông tin của những nguyên liệu nấu ăn.

Sau đó, các nhân viên phục vụ đều im lặng như người câm, không dám giải thích bất kỳ món ăn nào, e sợ lại bị bới lông tìm vết.

Sở Trĩ Thủy đem món ăn đẩy tới trước mặt Tân Vân Mậu, phát hiện sau khi tranh cãi anh ta lại có hứng thú thưởng thức. Cô đẩy qua một khay, anh ta ngay lập tức ăn một khay, lại đem chiến trường dọn dẹp sạch sẽ, so với vẻ lười biếng, lơ đãng không có tinh thần khi mới đến thì hoàn toàn khác biệt.



Khi thanh toán, Sở Trĩ Thủy đem thẻ hội viên đưa cho nữ nhân viên, nhân viên nhanh nhẹn dùng máy quẹt thẻ, dịu dàng đề nghị: "Quý khách vẫn còn một số tiền trong thẻ, hiện tại cửa hàng chúng tôi có những ưu đãi giá trị, quý khách có muốn tìm hiểu một chút không?"

"Không cần."

"Nhưng số tiền quý khách còn dư có thể không đủ cho lần sau..."

"Không có sao, tôi không lưu tích điểm, cũng không cần thẻ."

Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu lần lượt đứng dậy, một người một yêu kết thúc dùng cơm, chuẩn bị phóng khoáng rời đi Trúc Đô.

"Quý khách không cần thẻ hội viên?" Nhân viên nữ hoang mang vô cùng: "Cái này không được đâu, quý khách lấy đi, nó vẫn sẽ còn hữu ích."

Thẻ hội viên của Trúc Đô có mức giới hạn tích điểm, sẽ thường tặng một ít dịch vụ nhỏ, thậm chí ở bên ngoài còn có người âm thầm cho mướn hoặc mua đi bán lại.

Sở Trĩ Thủy cười ôn hòa một tiếng: "Không dùng đến, tặng cô."

Cô nghĩ có thể trong tương lai sẽ không thường xuyên trở về phố Ngân Hải, cho dù thỉnh thoảng đi công tác, cũng không cần đến Trúc Đô. Kiếp trước cũng giống như quá khứ, không liên quan gì đến tương lai của cô.

Nhân viên nào có dám nhận, cuống cuồng nhanh chóng chạy đi tìm người.

Quản lý trung niên nghe tin, vội vả chạy tới, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Thưa quý khách, là như vầy, bởi vì hôm nay đã để cho hai vị có một bữa tối không vui, cho nên ta đã dặn dò, bữa ăn sẽ được giảm giá 40%, xin hai vị sẽ không lưu lại ấn tượng xấu đối với Trúc Đô."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook