Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 92:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Quản lý năm xưa dám hành động quái gở (âm dương quái khí), chẳng qua ỷ vào khách hàng không hiểu biết, bị chỉ trích cũng có thể cãi lại, lúc này đụng trúng người trong nghề, chẳng những lập tức nặn sushi tại chỗ, còn một lời vạch trần nguồn gốc cây trúc, bị truyền đi sẽ ngay lập tức đập chết chiêu bài nguyên liệu mắc tiền của Trúc Đô. Tân Vân Mậu ăn nói rõ ràng mạch lạc, Sở Trĩ Thủy còn cầm thẻ hội viên, như thế nào cũng cảm thấy cả hai người này đều có phong thái của kẻ sành ăn ở ẩn.

Sở Trĩ Thủy ấm áp nói: "Không có, chúng tôi đều rất hài lòng." Cô không biết Tân Vân Mậu có hài lòng hay không, dù sao thì hôm nay cô bị quản lý chọc cười vui vẻ.

Quản lý trung niên thấy Sở Trĩ Thủy cười như gió xuân trong lòng lo sợ, ông ta ở Trúc Đô gặp được không ít khách có thân phận, loại giống như Tân Vân Mậu trực tiếp ngoảnh mặt thì không sao, sợ nhất chính là loại người cười híp mắt nhìn không ra suy nghĩ. Sở Trĩ Thủy nhìn ôn hòa, chờ cô ta bước ra cái cửa này, cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Trong lòng mình nghĩ thế nào, thì sẽ suy ra người khác cũng như thế, không thể không nói rằng quản lý đã bôi đen Sở Trĩ Thủy.

Quản lý trung niên do dự nói: "Như vậy đi, tôi dùng quyền hạn của mình một lần, để hai vị hôm nay không cần thanh toán, hoan nghênh quý khách lần sau dạo chơi

Trúc Đô, chúng tôi nhất định sẽ cung cấp nguyên liệu cùng với phục vụ tốt hơn."

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Thật sự không cần vậy đâu." Tân Vân Mậu bất mãn nhướng mi: "Khó ăn như vậy mà còn phải có lần sau? Không phải đã nói tôi tiện tay cũng có thể làm được rồi hay sao?"

Quản lý trung niên yêu cầu nhân viên không tính tiền bữa ăn này, hoàn lại số tiền vừa nhận. Ông ta mặc kệ sự kháng cự, cố chấp của hai người mà đem thẻ hội viên nhét vào trong tay Sở Trĩ Thủy, cười nói: "Miễn phí bữa ăn vừa rồi, là bởi vì quý khách là hội viên của cửa hàng chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp thông tin sản phẩm mới cho quý khách, sẽ mời hai vị tham gia đánh giá sản phẩm mới, khi đó mong quý khách vì chúng tôi đánh giá, góp ý về thực đơn mới."

Sở Trĩ Thủy: "?" Ông ta cuồng bị ngược sao? Bị anh giễu cợt còn muốn tìm anh tới?

Trước kia là hội viên cô chưa từng nghe qua có thể được ăn thử, cô nghĩ là do Tân Vân Mậu đã để cô mở rộng tầm mắt.

Quản lý trung niên mở cửa tiễn hai người, ông ta đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi, cảm thấy như sống lại, cuối cùng cũng thuận lợi tiễn đại phật đi.

Bên ngoài tòa nhà, màn đêm dày đặc, bao phủ bởi bóng đêm.

Trên đường ánh đèn rực rỡ phồn hoa, Sở Trĩ Thủy đứng ở ven đường chờ xe với Tân Vân Mậu, chuẩn bị trở về cục quan sát Ngân Hải.

Tân Vân Mậu theo thói quen đút một tay vào túi, tầm mắt lướt qua khuôn mặt

nhiễm ánh đèn của cô, đột nhiên nói: "Hiện tại trông cô có vẻ rất vui." Không có trầm lặng như trước khi ăn cơm, cả người khá tươi tỉnh.



"Đúng vậy, hôm nay là bữa cơm vui nhất của tôi ở Trúc Đô, thậm chí còn mới lạ hơn so với lần đầu tiên đến." Sở Trí Thủy vẫy thẻ hội viên trong tay, cười nói: "Không phải bởi vì không tính tiền, cũng không phải quá ngon, mà chính là mở man tầm mắt,"

"Mở man tầm mắt?"

"Đúng, lần đầu tiên đến Trúc Đô cũng mở man tầm mắt, hôm nay đi với anh cũng lại mở man tầm mắt."

Khi Sở Trĩ Thủy lần đầu tiên đến Trúc Đô, thật sự có cảm giác mở mang kiến thức nhìn đến một thế giới khác, nếu như là người tinh thần không vững, có lẽ sẽ cho rằng mình là người bước vào tầng lớp thượng lưu. Điều này rất thường xảy ra khi cô ở giai cấp lao động, mua túi xách và đồ trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, lái một chiếc xe sang trọng bắt mắt người nhìn, đi đến những địa điểm cao cấp, giống như bản thân cũng trở thành người bề trên. Nào ngờ, xã hội thượng lưu thường có kẻ hạ lưu, đều bị lừa dối qua lớp lăng kính thôi.

Cô biết xung quanh có rất nhiều người cũng có phê bình kín đáo với Trúc Đô, nhưng cũng sẽ không lựa chọn cùng đối đầu trực diện với quản lý, như vậy thì sẽ vạch trần dáng vẻ quê mùa từ trong xương cốt trong bản thân, trong nháy mắt hình tượng đã được đắp nặn hoàn mỹ sẽ bị xé nát thành từng mảnh. Tối nay là bữa ăn chân thật nhất cô từng ở Trúc Đô.

Sở Trĩ Thủy nhìn về Tân Vân Mậu, cô chớp chớp mắt: "Chẳng qua tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ tranh luận với quản lý."

Anh ta trước kia không có việc sẽ không để ý, thông thường là làm ngơ, căn bản sẽ không đi tranh cãi. "Tôi chỉ đối xử với ông ta theo như cách ông ta đã làm, có vấn đề gì không?" Tân Vân Mậu ánh mắt tối sầm, lạnh nhạt trả lời: "Gã thích nói chuyện với người khác như vậy, cho nên tôi cũng nói chuyện với gã như thế."

"Không có vấn đề, chẳng qua là thật bất ngờ." Sở Trĩ Thủy đáp: "Tôi còn nghĩ rằng yêu quái các người sẽ dùng yêu thuật giải quyết, không phải các yêu quái đầu như vậy sao, trực tiếp xóa trí nhớ hay gì đó, hoặc là sử dụng một ít phương pháp ly kỳ cổ quái?"

Cô nhớ anh ta đã từng đơn giản, trực tiếp đạp gãy cánh tay của Tiểu Hoàng, nói thật, bề ngoài anh ta càng giống như kiểu động thủ không động khẩu.

"Ông ta là loài người không có yêu khí, tôi sao có thể hành động như thế?" Tân Vân Mậu liếc nàng một cái, nói sân kín: "Tôi cũng sẽ không bị một nhân loại, liền ngay lập tức nổi trận lôi đình dùng yêu thuật trừng phạt đối phương, nhưng tôi có thể dùng cách thức của nhân loại các người, tôi không thể bắt nạt người khác, cũng không thể để ai đụng đến tôi."

Anh ta hời hợt nói: "Tôi không có hứng thú nhúng tay vào cuộc sống của bọn họ, chẳng qua là trả lại những gì họ đã làm."

Tôn Giả bộc phát lòng tham vô hạn, anh ta dùng lòng tham thay đổi bọn họ, người quản lý trung niên kiêu ngạo mà đối xử với người khác, dối trá nịnh bợ, anh ngay lập tức ăn miếng trả miếng, dĩ nhãn hoàn nhãn.

*một con mắt cho một con mắt (thành ngữ); (nghĩa bóng) sử dụng các phương pháp của kẻ thù để chống lại anh ta

Sở Trĩ Thủy thán phục: "Anh còn thật chính trực, còn hiểu một chút đối nhân xử thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook