Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 93:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

Tân Vân Mậu đã thay đổi ấn tượng của cô, không chỉ nhìn ra tâm trạng của cô, còn biết đối phó như thế nào với loại người như quản lý, cũng không phải là đại yêu quái cái gì cũng không biết, thực tế là trong lòng thấu đáo như gương sáng.

Tân Vân Mậu nhíu mi, anh ta bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng, run sợ nói: "Ở trong mắt cô tôi là một kẻ ngu muội sao?"

"Dĩ nhiên là không phải."

Khuôn mặt của Tân Vân Mậu hơi dịu đi.

Sở Trĩ Thủy liếc trộm anh ta một cái, cô trầm ngâm mấy giây, úp mở nói: "Anh tuyệt đối không có ngu ngốc, cũng không thông minh như vậy."

"? ? ?"

Tân Vân Mậu giận dữ nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là không hài lòng.

"Anh không hài lòng cái gì?" Sở Trĩ Thủy lý lẽ hùng hồn nói: "Nếu anh dùng thái độ như thế đối xử với người khác, tại sao ngay từ đầu anh lại đối xử với tôi như vậy? Điều này rõ ràng là không hợp lý!"

Trong đầu Tân Vân Mậu có vấn đề hay không, ban đầu lại kiên quyết cô thích anh ta, cho dù là ai cũng cảm thấy anh ta đần độn!

Tại sao ban đầu anh đối xử với cô ấy như thế? Tân Vân Mậu không ngờ cô lại nói ra lời này, trên mặt anh thoáng hiện lên một tia bối rối, nghẹn ngào: "Đó không phải là cô..."

Còn không phải do bên ngoài cô luôn tỏa sáng rạng rỡ, mãi sau đó anh ta mới phát hiện đối với ai cô cũng như vậy, .



Sở Trĩ Thủy bĩu môi: "Tôi cái gì? Khiến anh đối xử khác biệt?" "...Không." Tân Vân Mậu đè nén, ngẫm lại anh cũng cảm thấy xấu hổ, không muốn trực tiếp trả lời vấn đề này, lẩm bẩm nói: "Dù sao, lúc ban đầu tôi nhìn thái độ của cô mà đối xử!"

"Lời này của anh có ý gì?" Sở Trĩ Thủy khó có thể tin được mà trợn to mắt: "Anh nói ban đầu tôi tự làm xấu mặt?"

Cô có ngốc mới tin anh ta, lúc đó cô khá lịch sự, chính vì thường xuyên bị anh khiêu khích nên đôi bên nảy sinh thành như vậy.

Tân Vân Mậu không thể không thừa nhận, điều này là xảy ra sau khi anh ta sử dụng khả năng phong thần, trở thành vết nhơ lớn nhất, có thể bị cô cười nhạo trong thời gian dài. Môi anh mím chặt, sau một hồi im lặng, lúng túng nhượng bộ: "Đây là do tôi, tôi trả cho cô một chai rượu đi."

"Rượu gì? Rượu Trúc Diệp Thanh vừa rồi sao?" Sở Trĩ Thủy trầm ngâm như có điều suy nghĩ "Tôi không nghĩ tới anh là cây trúc."

Cô nghĩ đến phản ứng cay nghiệt của Tân Vân Mậu sau khi vào cửa tiệm, lại liên tục truy hỏi cô chất lượng của cây trúc, còn nặn ra sushi có thoang thoảng hương lá trúc, thậm chí còn vượt trội hơn tác phẩm của chuyên gia, cô đã mơ hồ đoán được thân thế của anh ta là gì. Anh ấy rất ít khi xuất hiện trong nhà ăn, đẳng cấp quái vật giống như Tiểu Hoàng, so với ăn cái gì anh ta còn cần uống nước hơn.

"Cái này có gì mà không nghĩ tới?" Tân Vân Mậu nói nhỏ, chua xót tràn ngập: "Cô bây giờ mới đoán được, mới nhìn thấy con mèo kia, đã biết hắn là mèo đen."

Sở Trĩ Thủy: "..."

"Không phải, việc này không thể trách tôi." Sở Trĩ Thủy liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, cô thừa nhận vẻ ngoài anh ta quả thật cao lớn, tao nhã, ngạo tuyết lăng phong, nhưng vừa mở miệng lại bại lộ bản tính, đem một thân khí chất thanh tạo phá hủy toàn bộ, bất đắc dĩ than thở: "Quả thật rất khó mà nghĩ đến."

"Cái này có gì mà khó nghĩ đến chứ?" Tân Vân Mậu kiêu ngạo nhướng mày: "Tôi từ trên xuống dưới không có chỗ nào không hiện khí phách của trúc, hoặc là nói sự tồn tại của tôi đại diện định nghĩa cho phẩm chất của trúc."



"Thực sự đã một lần nữa định nghĩa cho phẩm chất của cây trúc." Sở Trĩ Thủy phối hợp gật đầu: "Thích tranh cãi, da mặt dày, đầu rỗng, vừa vặn còn có một loài khác tên là trúc đào."

Tân Vân Mậu: "?"

Tân Vân Mậu trở nên khó chịu, lớn giọng nói: "Từ xưa đến nay cô có biết có bao nhiêu văn nhân mặc khách qua các thời đại đã ca tụng qua phong thái anh tuấn, đức độ của tôi sao!?" Sở Trĩ Thủy chết lặng phun tào: "Cho nên tật xấu tự luyến của anh là do những thi nhân ngâm thơ sai lầm sao?"

Năm đó Bạch Cư Dịch có viết "Thiên hoa bách thảo điêu linh hậu, lưu hướng phân phân tuyét lý khán" (千花百草凋零后, 留向纷纷雪里看,Sau khi ngàn bông hoa và trăm cây thảo mộc khô héo, hãy hướng về trong tuyết để nhìn), khẳng định không ngờ đến cây trúc sẽ tự khen bản thân phong thần tuấn dật; Vương An Thạch có viết"Tằng dữ hao lê đồng vũ lộ, chung tùy tùng bách đáo băng sương"(5% E FE, 4 Bi 2 HEIJ, F), khẳng định cũng không ngờ tới cây trúc này tự thổi phồng đức độ. Tổng kết lại, Tân Vân Mậu không sai, đều do các văn nhân mù liên tưởng.

Tân Vân Mậu liền bực mình. xoay người đưa lưng về phía cô: "Tôi không ủ rượu nữa."

"Ai nha, đừng như vậy, bài tập hồi cấp hai tôi cũng thường xuyên viết về cây trúc, từ xưa đến nay anh là loài thực vật mà nhân loại chúng tôi thích thảo luận nhất!" Sở Trĩ Thủy dỗ dành: "Nhìn vào số lượng khổng lồ thơ ca về cây trúc, đừng nói những lời làm tổn thương tình cảm."

"Hừ." Tân Vân Mậu quay đầu khi nghe được "Thích nhất", anh ta nhìn cô một cái nhìn đầy phẫn uất và cảnh cáo, “Cô không thể bán rượu nấu lấy tiền, huống chi là dùng số tiền này để lấp lỗ!"

"Sẽ không, sản lượng của anh không cao, vì vậy tôi nhất định phải giữ cho riêng mình uống." Anh ta nghiêm túc bổ sung: "Cũng không được đưa cho yêu hay người khác uống." "Nghiêm khắc như vậy sao?" Sở Trĩ Thủy kinh ngạc "Tôi còn muốn chia sẻ với Kim Du, chẳng hạn như tiệc ăn mừng của phòng làm việc."

"Không được!"

Rượu do bản thân mình ủ, anh cho cô uống cũng được, nếu người hay yêu khác đụng vào cả người anh ngay lập tức cảm thấy khó chịu, sẽ có cảm giác bị vấy bẩn.

Sở Trĩ Thủy với tư cách người nhận lễ, cô không thể phàn nàn. nghiêm túc đồng ý: "Được rồi." Tân Vân Mậu nhận được lời hứa, lúc này mới đồng ý sẽ ủ rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook