Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 94:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Một người một yêu ngồi trên xe trở về bộ phận nhà khách của cục Ngân Hải, Sở Trĩ Thủy tại quầy lễ tân lấy danh nghĩa của cục thuê phòng cho Tân Vân Mậu, dù sao anh ta cũng tới, ở lại thêm vài ngày nữa cũng không sao, nhà khách cũng không tính tiền thuê.
Sau khi nhận phòng, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi ở bên ngoài để mua đồ ăn sáng với nước uống. Bây giờ cô đã biết anh ta không thường xuyên ăn, nên mua nhiều loại đồ uống đa dạng hơn, gói vào một túi ni lông để chút nữa anh ta mang về phòng.
Có rất nhiều mặt hàng phong phú gần cửa hàng tiện lợi, có không ít thức uống lạ hiếm thấy, ngay cả Sở Trĩ Thủy cũng chưa từng thấy. Bọn họ đứng ở cửa hàng, khui mở nắp lon nước ngọt, bắt đầu thưởng thức những đồ uống mới lạ.
"Mùi vị khá phổ biến." Sở Trĩ Thủy cầm cái lon, cô đọc thông tin thành phần, nghi hoặc: "Tại sao lại chọn cái này? Anh thích uống cái này sao?"
Tân Vân Mậu uống xong ngụm đầu tiên, anh ta cũng không uống nữa, ngây thơ thú nhận: "Nhìn chai đẹp mắt"
Cô không nên đi theo con quỷ địa phương Hoài Giang để chọn đồ uống! Trong việc ăn uống anh ta hoàn toàn không có đánh giá!
Nhưng mà, ván đã đóng thuyền, việc cũng đã sai.
Trong hành lang nhà khách, Sở Trĩ Thủy trước khi về phòng còn khuyên Tân Vân
Mậu: "Thực sự không ngon thì ném đi, ngủ ngon." Tân Vân Mậu giật mình khi nghe được những từ ngữa xa lạ, đôi mắt hơi lóe lên, nhẹ nhàng nói: "...Ngủ ngon."
Các phòng ở cạnh nhau, cách bài trí về cơ bản là giống nhau.
Sở Trĩ Thủy sau khi vào phòng, tiện tay đem lon nước uống chưa xong để trên bàn trà nhỏ, đứng dậy đi đến rương hành lý để tìm sạc điện thoại.
Các ổ cắm điện được bố trí trên tường gần bàn trà, cô cúi người vào khe hở để cắm sạc, vô tình lật ngược lon nước bên cạnh, bất lực nhìn nước ngọt đậm màu thấm vào trên bề mặt chiếc ghế nhung trắng. Sở Trĩ Thủy luống cuống tay chân kéo khăn ướt qua, bắt đầu liều mạng lau chùi vết bẩn, nhưng cô phát hiện thành phần nước ngọt rất đặc biệt, dường như không có cách nào để làm sạch nó, nhất là bao ghế nhung trắng không có cách nào tháo ra, cô không thể mang nó vào phòng tắm để giặt.
Cô cảm thấy hốt hoảng trong chốc lát, không phải do phải bù thường tiền, mà là cô sợ gây rắc rối cho nhân viên dọn dẹp vào ngày mai.
Sở Trĩ Thủy liếc qua chiếc lon sặc sỡ, bất thình lình cô có một ý tưởng, vội nói: "Tân Vân Mậu."
"Việc gì?" Tân Vận Mậu ở cách vách vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy cô gọi to mình, anh xuất hiện từ khe hở đên, nhỏ giọng: "Không phải là đã nói chúc ngủ ngon."
"Nhanh nhanh nhanh, anh có cách nào cứu tôi không?" Sở Trĩ Thủy di chuyển quanh chiếc ghế nhung trắng, tha thiết nói: "Lần trước ở vườn trà anh có phải đã đổi quần áo sạch của tôi không?
Anh ta dường như có một số khả năng làm sạch kỳ lạ. Tân Vân Mậu cảm thấy vô lý, kinh ngạc nói: "Cô vô cùng vất vả có điều ước báo đáp, là để cho tôi giúp cô giặt cái ghế?"
Sở Trĩ Thủy thấy anh ta đứng im bất động, cô bây giờ rất gấp, sợ vết bẩn sẽ ngấm sâu hơn, giọng cũng vô cùng sốt ruột: "Ước nguyện cái gì! Chuyện này chẳng phải do anh mang đến!"
Anh ta mê mang: "Chuyện này như thế nào liên quan đến tôi?"
"Lon nước là do anh chọn!"
Tân Vân mậu không có cách nào phản bác: "
"Lần này thôi." Anh ta nhìn cái ghế bẩn, búng ngón tay rồi lẩm bẩm: "Lần này không tính là ước nguyện của cô."
Ngay sau đó, chiếc ghế nhung trắng đã được phục hồi như mới, không có vết bẩn nào cả, nhìn qua nó trông còn sạch sẽ hơn trước.
Sở Trĩ Thủy thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm tạ ân đức nói: "Cám ơn Thần Quân."
Tân Vân Mậu nghe cô xưng hô với mình, trong lòng dâng lên mùi vị khác thường, trong lúc nhất thời không biết đáp lời như thế nào. Anh ta phát hiện áo khoác treo trên vali cách đó không xa, đột nhiên nói: "Cô có thể mang quần áo đã mặc qua cầm đến, tôi thuận tay cũng giúp cô làm sạch chúng."
Sở Trĩ Thủy bị lời này nhắc nhở, theo bản năng nhìn về rương hành lý lộn xộn, giờ mới tỉnh ngộ anh ta không có mở cửa xuyên không mà đến, ngay lập tức bại lộ căn phòng bừa bộn của mình. Bọn họ trước kia đều liên hệ, tiếp xúc với nhau trong cục, còn chưa có lộ ra mặt qua loa.
Cô là lần đầu tiên ở phòng riêng gọi anh ta, bây giờ sau khi nhận ra, gương mặt không tự nhiên nóng lên, cố gắng giữ bình tĩnh dẫn anh ta ra ngoài, từ chối: "Không cần."
"Tại sao?" Tân Vân Mậu bị cô đẩy tới cửa, anh lại không thể hiểu nổi cảm xúc của tín đồ của mình, kỳ quái nói: "Là cô kêu tôi đến, chuyện đó chẳng phải sẽ sớm xảy ra sao?" Ghế bẩn và quần áo dơ không khác gì nhau, không biết cô quấn quýt cái gì.
Sở Trĩ Thủy mặt đỏ tới mang tai: "Thật sự không cần mà!" Cửa phòng dứt khoát đóng lại, trúc yêu bị đuổi ra ngoài cửa.
Sở Trĩ Thủy suy tư trong chốt lát, lại có cảm giác như bịt tai trộm chuông, nếu cô mang theo vật tín ước thì anh ta có thể hoàn toàn tự nhiên tới lui. Điều này đã được xác minh, có thể từ Hoài Giang đến Ngân Hải, một cánh cửa phòng thật không tính là gì.
Một lát sau, bên trong cửa truyền tới tiếng Sở Trĩ Thủy nghiêm nghị uy hiếp: "Đúng rồi, nếu tôi không gọi tên anh, anh nếu dám tùy tiện chạy vào, tôi sẽ đem anh chẻ ra để làm chiếu."
Tân Vân Mậu ngoài cửa: "!!?"
Tân Vân Mậu nghe xong lời này xấu hổ đến hai bên tai đỏ bừng, cô vậy mà lại mưu toan xem anh như chiếu trúc mà ngủ!
Trăng lên giữa trời.
Sau khi nhận phòng, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi ở bên ngoài để mua đồ ăn sáng với nước uống. Bây giờ cô đã biết anh ta không thường xuyên ăn, nên mua nhiều loại đồ uống đa dạng hơn, gói vào một túi ni lông để chút nữa anh ta mang về phòng.
Có rất nhiều mặt hàng phong phú gần cửa hàng tiện lợi, có không ít thức uống lạ hiếm thấy, ngay cả Sở Trĩ Thủy cũng chưa từng thấy. Bọn họ đứng ở cửa hàng, khui mở nắp lon nước ngọt, bắt đầu thưởng thức những đồ uống mới lạ.
"Mùi vị khá phổ biến." Sở Trĩ Thủy cầm cái lon, cô đọc thông tin thành phần, nghi hoặc: "Tại sao lại chọn cái này? Anh thích uống cái này sao?"
Tân Vân Mậu uống xong ngụm đầu tiên, anh ta cũng không uống nữa, ngây thơ thú nhận: "Nhìn chai đẹp mắt"
Cô không nên đi theo con quỷ địa phương Hoài Giang để chọn đồ uống! Trong việc ăn uống anh ta hoàn toàn không có đánh giá!
Nhưng mà, ván đã đóng thuyền, việc cũng đã sai.
Trong hành lang nhà khách, Sở Trĩ Thủy trước khi về phòng còn khuyên Tân Vân
Mậu: "Thực sự không ngon thì ném đi, ngủ ngon." Tân Vân Mậu giật mình khi nghe được những từ ngữa xa lạ, đôi mắt hơi lóe lên, nhẹ nhàng nói: "...Ngủ ngon."
Các phòng ở cạnh nhau, cách bài trí về cơ bản là giống nhau.
Sở Trĩ Thủy sau khi vào phòng, tiện tay đem lon nước uống chưa xong để trên bàn trà nhỏ, đứng dậy đi đến rương hành lý để tìm sạc điện thoại.
Các ổ cắm điện được bố trí trên tường gần bàn trà, cô cúi người vào khe hở để cắm sạc, vô tình lật ngược lon nước bên cạnh, bất lực nhìn nước ngọt đậm màu thấm vào trên bề mặt chiếc ghế nhung trắng. Sở Trĩ Thủy luống cuống tay chân kéo khăn ướt qua, bắt đầu liều mạng lau chùi vết bẩn, nhưng cô phát hiện thành phần nước ngọt rất đặc biệt, dường như không có cách nào để làm sạch nó, nhất là bao ghế nhung trắng không có cách nào tháo ra, cô không thể mang nó vào phòng tắm để giặt.
Cô cảm thấy hốt hoảng trong chốc lát, không phải do phải bù thường tiền, mà là cô sợ gây rắc rối cho nhân viên dọn dẹp vào ngày mai.
Sở Trĩ Thủy liếc qua chiếc lon sặc sỡ, bất thình lình cô có một ý tưởng, vội nói: "Tân Vân Mậu."
"Việc gì?" Tân Vận Mậu ở cách vách vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy cô gọi to mình, anh xuất hiện từ khe hở đên, nhỏ giọng: "Không phải là đã nói chúc ngủ ngon."
"Nhanh nhanh nhanh, anh có cách nào cứu tôi không?" Sở Trĩ Thủy di chuyển quanh chiếc ghế nhung trắng, tha thiết nói: "Lần trước ở vườn trà anh có phải đã đổi quần áo sạch của tôi không?
Anh ta dường như có một số khả năng làm sạch kỳ lạ. Tân Vân Mậu cảm thấy vô lý, kinh ngạc nói: "Cô vô cùng vất vả có điều ước báo đáp, là để cho tôi giúp cô giặt cái ghế?"
Sở Trĩ Thủy thấy anh ta đứng im bất động, cô bây giờ rất gấp, sợ vết bẩn sẽ ngấm sâu hơn, giọng cũng vô cùng sốt ruột: "Ước nguyện cái gì! Chuyện này chẳng phải do anh mang đến!"
Anh ta mê mang: "Chuyện này như thế nào liên quan đến tôi?"
"Lon nước là do anh chọn!"
Tân Vân mậu không có cách nào phản bác: "
"Lần này thôi." Anh ta nhìn cái ghế bẩn, búng ngón tay rồi lẩm bẩm: "Lần này không tính là ước nguyện của cô."
Ngay sau đó, chiếc ghế nhung trắng đã được phục hồi như mới, không có vết bẩn nào cả, nhìn qua nó trông còn sạch sẽ hơn trước.
Sở Trĩ Thủy thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm tạ ân đức nói: "Cám ơn Thần Quân."
Tân Vân Mậu nghe cô xưng hô với mình, trong lòng dâng lên mùi vị khác thường, trong lúc nhất thời không biết đáp lời như thế nào. Anh ta phát hiện áo khoác treo trên vali cách đó không xa, đột nhiên nói: "Cô có thể mang quần áo đã mặc qua cầm đến, tôi thuận tay cũng giúp cô làm sạch chúng."
Sở Trĩ Thủy bị lời này nhắc nhở, theo bản năng nhìn về rương hành lý lộn xộn, giờ mới tỉnh ngộ anh ta không có mở cửa xuyên không mà đến, ngay lập tức bại lộ căn phòng bừa bộn của mình. Bọn họ trước kia đều liên hệ, tiếp xúc với nhau trong cục, còn chưa có lộ ra mặt qua loa.
Cô là lần đầu tiên ở phòng riêng gọi anh ta, bây giờ sau khi nhận ra, gương mặt không tự nhiên nóng lên, cố gắng giữ bình tĩnh dẫn anh ta ra ngoài, từ chối: "Không cần."
"Tại sao?" Tân Vân Mậu bị cô đẩy tới cửa, anh lại không thể hiểu nổi cảm xúc của tín đồ của mình, kỳ quái nói: "Là cô kêu tôi đến, chuyện đó chẳng phải sẽ sớm xảy ra sao?" Ghế bẩn và quần áo dơ không khác gì nhau, không biết cô quấn quýt cái gì.
Sở Trĩ Thủy mặt đỏ tới mang tai: "Thật sự không cần mà!" Cửa phòng dứt khoát đóng lại, trúc yêu bị đuổi ra ngoài cửa.
Sở Trĩ Thủy suy tư trong chốt lát, lại có cảm giác như bịt tai trộm chuông, nếu cô mang theo vật tín ước thì anh ta có thể hoàn toàn tự nhiên tới lui. Điều này đã được xác minh, có thể từ Hoài Giang đến Ngân Hải, một cánh cửa phòng thật không tính là gì.
Một lát sau, bên trong cửa truyền tới tiếng Sở Trĩ Thủy nghiêm nghị uy hiếp: "Đúng rồi, nếu tôi không gọi tên anh, anh nếu dám tùy tiện chạy vào, tôi sẽ đem anh chẻ ra để làm chiếu."
Tân Vân Mậu ngoài cửa: "!!?"
Tân Vân Mậu nghe xong lời này xấu hổ đến hai bên tai đỏ bừng, cô vậy mà lại mưu toan xem anh như chiếu trúc mà ngủ!
Trăng lên giữa trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.