Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 95:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tòa nhà cổ tường trắng hiên xám phát sáng như ngọn đèn trong đêm, gió nhẹ thanh mát thổi qua thành phố không đêm phồn hoa, thổi qua giấc mộng mơ màng của mọi người đang chìm vào giấc ngủ, thổi qua vô số ảo hình yêu quái bí mật không thể nói ra.
Dưới mái hiên xám, góc áo như ngọn lửa đen phất phơ theo gió, chính là nhân
viên phòng quan sát khoác lên mình chiếc áo choàng trấn yêu. Áo choàng đen đi đầu báo cáo: “Cục trưởng Diệp, anh ta ra ngoài rồi.”
“Cái gì?” Diệp Hoa Vũ kinh sợ biến sắc, ông ấy vội bình tĩnh lại, rồi nhẹ thở dài một hơi: “Chẳng phải phong ấn trong tòa nhà của chúng ta vẫn ổn sao!”
“Không phải vị đó, là vị kia.”
Diệp Hoa Vũ sững sờ, ông ấy phản ứng lại, hoang mang nói: “Không thể nào? Lão Hồ không gửi tin nhắn mà?”
“Có khi nào cục trưởng Hồ cũng không biết không?” Áo choàng đen nói: “Anh ta ở gần đây.” “Ở ngay gần đây? Không phải nói chỉ ở Hoài Giang thôi sao?”
Diệp Hoa Vũ hoảng hốt móc điện thoại ra: “Giờ tôi gửi tin nhắn cho lão Hồ...”
Diệp Hoa Vũ vừa gửi tin nhắn đi, ông ấy nhận được nhắc nhở, lẩm bẩm nói: “Ý gì đây? Ông ấy mở khóa chế độ xác minh bạn bè, bạn còn chưa phải bạn bè của ông ấy. Xin gửi lời mời kết bạn xác minh trước, đối phương thông qua xác minh xong mới có thể trò chuyện.”
Áo choàng đen: “...”
Diệp Hoa Vũ: “Lẽ nào lão Hồ trực tiếp từ chức chạy rồi? Không thể đâu, trong nhóm vẫn còn ông ấy, nhưng tôi bị xóa rồi?”
Áo choàng đen: “...Ông vào nhóm hỏi cục trưởng Hồ đi.”
Cục quan sát Ngân Hải đêm nay không yêu quái nào có thể ngủ, toàn bộ đều bị tai họa đến làm người ngã ngựa đố. Bình minh, Sở Trĩ Thủy trực tiếp dẫn Tân Vân Mậu đến lễ trao giải nhận thưởng giải nông nghiệp xóa đói giảm nghèo, một người một yêu ở hiện trường ăn xong cơm trưa, lại trò chuyện với nhân viên tham dự khác, giờ mới chuẩn bị về cục quan sát Ngân Hải.
Buổi trưa đột nhiên Đỗ Tử Quy gửi tin nhắn bảo cô tạm thời đừng rời khỏi cục, nhưng bất lực là lúc ấy họ đã xuất phát rồi. Đỗ Tử Quy nghe xong tin này, lại nói sẽ lái xe qua đón, không biết rốt cuộc là lo lắng điều gì.
Bởi vì lãnh thưởng được tính là công việc của bộ phận phát triển kinh tế, cho nên Sở Trĩ Thủy cảm thấy ngồi xe công không sao, bèn đồng ý ở tại chỗ đợi Đỗ Tử Quy.
“Chúng ta chờ một lát xe của cục đến đón.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu: “Họ nói lái xe qua đón.”
Không lâu sau, Đỗ Tử Quy lái xe đến, anh ta gấp gáp xuống xe mở cửa, giọng ré lên nhắc nhở: “Trưởng khoa Sở, hai ngày nay ngài đừng chạy loạn, đêm qua trong cục có đại loạn, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm...”
Đỗ Tử Quy nói đến một nửa, anh ta cảm nhận được yêu khí đáng sợ trước mặt, bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, nâng mắt lên thì thấy nguồn gốc của rắc rối.
Tân Vân Mậu mặt vô cảm đứng bên cạnh Sở Trĩ Thủy, anh chân dài vai rộng vô cùng chói mắt, đồng tử đen láy, dung mạo lạnh lẽo, còn khá xứng đôi khi ở phía sau cô. Anh nhận ra ánh mắt của Đỗ Tử Quy, từ tốn nghiêng người qua, bỗng dọa đối phương ngậm miệng.
Sở Trĩ Thủy thấy mặt mài Đỗ Tử Quy cứng đờ, tò mò nói: “Trong cục có hỗn loạn gì?"
“... Không, không có gì.”
Thật là nhìn người không thể nhìn ngoài mặt!
Trưởng khoa Sở không có yêu khí mới là người không sợ hỗn loạn nhất.
Lúc Đỗ Tử Quy mở cửa, động tác co rúm lại như chim cút sợ hãi bất an, đợi một người một yêu lên xe xong mới loạn xạ tay chân nhảy về ghế lái, mừng rỡ vì họ đều ngồi hàng ghế sau cách anh ta một đoạn, nắm chắc thời gian vội gửi một tin nhắn cho yêu quái trong cục.
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy phản ứng hoảng loạn của Đỗ Tử Quy cũng không hề thấy kỳ lạ, lần nào Tân Vân Mậu ở trong văn phòng, căn bản là Kim Du cũng có trạng thái y hệt. Cô không ngờ Tân Vân Mậu sẽ ngồi hàng ghế sau, sớm biết vậy cô nên ngồi ghế phó lái, tán gẫu với Đỗ Tử Quy vài câu.
Cô nhỏ giọng hỏi thăm: “Hôm nay không ngồi hàng trước à? Không phải anh thích ghế phó lái sao?”
Đỗ Tử Quy nghe thấy sợ hết hồn.
Tân Vân Mậu: “Không.”
Đỗ Tử Quy yên tâm lại.
Không lâu sau, Đỗ Tử Quy lái xe chở họ về cục quan sát Ngân Hải. Xe hơi chạy qua cổng sắt uy nghiêm, trong cục lại yên ắng hơn bao giờ hết, cả đám yêu quái trước tòa nhà hành chính cũng bị di tản, chỉ còn lại mảnh tịch mịch trống trơn.
Sở Trĩ Thủy thấy xe hơi chạy qua khỏi phòng tiếp khách, nhắc nhở nói: “Chạy lố rồi.”
Đỗ Tử Quy như tài xế bị bọn cướp bắt trói, anh ta bất an nuốt nước bọt: “Trưởng khoa Sở, chúng ta đến chỗ cục trưởng Diệp trước.”
“Hả? Vậy cũng được.” Sở Trĩ Thủy lẩm bẩm: “...Nhưng tôi không có mang hạt ngô.”
Dưới tòa nhà cổ tường trắng hiên xám, vô số áo choàng đen bay lượn, như quân đội có trật tự lề lối, trông có vẻ khí thế bức người, sát khí lạnh thấu xương. Diệp Hoa Vũ vẻ mặt trang nghiêm đứng ở hàng đầu tiên, dẫn theo đội ngũ bày thế trận chờ đợi yêu quái phong thần trong truyền thuyết.
Sau khi xuống xe Sở Trĩ Thủy trông thấy đại đội áo đen, kinh ngạc nói: “Cục các anh thật có tiền, giữa ban ngày đã bắt đầu mặc áo choàng rồi.”
Cô nhớ nhân viên phòng quan sát không thể xuất hiện quá lộ liễu, nếu không thì rất khó làm công tác dọn tàn cục về sau, loại bỏ ký ức của nhân chứng cũng cần sức người sức vật.
Tân Vân Mậu xuống xe theo cô, đáy mắt anh lan ra ánh sáng lạnh lẽo, chế giễu nói: “Ha, bày trận lớn thật.”
Dưới mái hiên xám, góc áo như ngọn lửa đen phất phơ theo gió, chính là nhân
viên phòng quan sát khoác lên mình chiếc áo choàng trấn yêu. Áo choàng đen đi đầu báo cáo: “Cục trưởng Diệp, anh ta ra ngoài rồi.”
“Cái gì?” Diệp Hoa Vũ kinh sợ biến sắc, ông ấy vội bình tĩnh lại, rồi nhẹ thở dài một hơi: “Chẳng phải phong ấn trong tòa nhà của chúng ta vẫn ổn sao!”
“Không phải vị đó, là vị kia.”
Diệp Hoa Vũ sững sờ, ông ấy phản ứng lại, hoang mang nói: “Không thể nào? Lão Hồ không gửi tin nhắn mà?”
“Có khi nào cục trưởng Hồ cũng không biết không?” Áo choàng đen nói: “Anh ta ở gần đây.” “Ở ngay gần đây? Không phải nói chỉ ở Hoài Giang thôi sao?”
Diệp Hoa Vũ hoảng hốt móc điện thoại ra: “Giờ tôi gửi tin nhắn cho lão Hồ...”
Diệp Hoa Vũ vừa gửi tin nhắn đi, ông ấy nhận được nhắc nhở, lẩm bẩm nói: “Ý gì đây? Ông ấy mở khóa chế độ xác minh bạn bè, bạn còn chưa phải bạn bè của ông ấy. Xin gửi lời mời kết bạn xác minh trước, đối phương thông qua xác minh xong mới có thể trò chuyện.”
Áo choàng đen: “...”
Diệp Hoa Vũ: “Lẽ nào lão Hồ trực tiếp từ chức chạy rồi? Không thể đâu, trong nhóm vẫn còn ông ấy, nhưng tôi bị xóa rồi?”
Áo choàng đen: “...Ông vào nhóm hỏi cục trưởng Hồ đi.”
Cục quan sát Ngân Hải đêm nay không yêu quái nào có thể ngủ, toàn bộ đều bị tai họa đến làm người ngã ngựa đố. Bình minh, Sở Trĩ Thủy trực tiếp dẫn Tân Vân Mậu đến lễ trao giải nhận thưởng giải nông nghiệp xóa đói giảm nghèo, một người một yêu ở hiện trường ăn xong cơm trưa, lại trò chuyện với nhân viên tham dự khác, giờ mới chuẩn bị về cục quan sát Ngân Hải.
Buổi trưa đột nhiên Đỗ Tử Quy gửi tin nhắn bảo cô tạm thời đừng rời khỏi cục, nhưng bất lực là lúc ấy họ đã xuất phát rồi. Đỗ Tử Quy nghe xong tin này, lại nói sẽ lái xe qua đón, không biết rốt cuộc là lo lắng điều gì.
Bởi vì lãnh thưởng được tính là công việc của bộ phận phát triển kinh tế, cho nên Sở Trĩ Thủy cảm thấy ngồi xe công không sao, bèn đồng ý ở tại chỗ đợi Đỗ Tử Quy.
“Chúng ta chờ một lát xe của cục đến đón.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tân Vân Mậu: “Họ nói lái xe qua đón.”
Không lâu sau, Đỗ Tử Quy lái xe đến, anh ta gấp gáp xuống xe mở cửa, giọng ré lên nhắc nhở: “Trưởng khoa Sở, hai ngày nay ngài đừng chạy loạn, đêm qua trong cục có đại loạn, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm...”
Đỗ Tử Quy nói đến một nửa, anh ta cảm nhận được yêu khí đáng sợ trước mặt, bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, nâng mắt lên thì thấy nguồn gốc của rắc rối.
Tân Vân Mậu mặt vô cảm đứng bên cạnh Sở Trĩ Thủy, anh chân dài vai rộng vô cùng chói mắt, đồng tử đen láy, dung mạo lạnh lẽo, còn khá xứng đôi khi ở phía sau cô. Anh nhận ra ánh mắt của Đỗ Tử Quy, từ tốn nghiêng người qua, bỗng dọa đối phương ngậm miệng.
Sở Trĩ Thủy thấy mặt mài Đỗ Tử Quy cứng đờ, tò mò nói: “Trong cục có hỗn loạn gì?"
“... Không, không có gì.”
Thật là nhìn người không thể nhìn ngoài mặt!
Trưởng khoa Sở không có yêu khí mới là người không sợ hỗn loạn nhất.
Lúc Đỗ Tử Quy mở cửa, động tác co rúm lại như chim cút sợ hãi bất an, đợi một người một yêu lên xe xong mới loạn xạ tay chân nhảy về ghế lái, mừng rỡ vì họ đều ngồi hàng ghế sau cách anh ta một đoạn, nắm chắc thời gian vội gửi một tin nhắn cho yêu quái trong cục.
Sở Trĩ Thủy nhìn thấy phản ứng hoảng loạn của Đỗ Tử Quy cũng không hề thấy kỳ lạ, lần nào Tân Vân Mậu ở trong văn phòng, căn bản là Kim Du cũng có trạng thái y hệt. Cô không ngờ Tân Vân Mậu sẽ ngồi hàng ghế sau, sớm biết vậy cô nên ngồi ghế phó lái, tán gẫu với Đỗ Tử Quy vài câu.
Cô nhỏ giọng hỏi thăm: “Hôm nay không ngồi hàng trước à? Không phải anh thích ghế phó lái sao?”
Đỗ Tử Quy nghe thấy sợ hết hồn.
Tân Vân Mậu: “Không.”
Đỗ Tử Quy yên tâm lại.
Không lâu sau, Đỗ Tử Quy lái xe chở họ về cục quan sát Ngân Hải. Xe hơi chạy qua cổng sắt uy nghiêm, trong cục lại yên ắng hơn bao giờ hết, cả đám yêu quái trước tòa nhà hành chính cũng bị di tản, chỉ còn lại mảnh tịch mịch trống trơn.
Sở Trĩ Thủy thấy xe hơi chạy qua khỏi phòng tiếp khách, nhắc nhở nói: “Chạy lố rồi.”
Đỗ Tử Quy như tài xế bị bọn cướp bắt trói, anh ta bất an nuốt nước bọt: “Trưởng khoa Sở, chúng ta đến chỗ cục trưởng Diệp trước.”
“Hả? Vậy cũng được.” Sở Trĩ Thủy lẩm bẩm: “...Nhưng tôi không có mang hạt ngô.”
Dưới tòa nhà cổ tường trắng hiên xám, vô số áo choàng đen bay lượn, như quân đội có trật tự lề lối, trông có vẻ khí thế bức người, sát khí lạnh thấu xương. Diệp Hoa Vũ vẻ mặt trang nghiêm đứng ở hàng đầu tiên, dẫn theo đội ngũ bày thế trận chờ đợi yêu quái phong thần trong truyền thuyết.
Sau khi xuống xe Sở Trĩ Thủy trông thấy đại đội áo đen, kinh ngạc nói: “Cục các anh thật có tiền, giữa ban ngày đã bắt đầu mặc áo choàng rồi.”
Cô nhớ nhân viên phòng quan sát không thể xuất hiện quá lộ liễu, nếu không thì rất khó làm công tác dọn tàn cục về sau, loại bỏ ký ức của nhân chứng cũng cần sức người sức vật.
Tân Vân Mậu xuống xe theo cô, đáy mắt anh lan ra ánh sáng lạnh lẽo, chế giễu nói: “Ha, bày trận lớn thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.