Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Chương 96:

Giang Nguyệt Niên Niên

28/10/2023

“Tiểu Sở, cô xảy ra chuyện gì?” Diệp Hoa Vũ thấy Sở Trĩ Thủy đứng cạnh Tân Vân Mậu, ông ấy sợ đến sắp đứng không vững, kinh sợ nói: “Nhanh qua đây!”

“Vâng vâng vâng, tôi đến đây cục trưởng Diệp.” Sở Trĩ Thủy không hiểu nỗi lo sợ của Diệp Hoa Vũ, chạy qua bên đó. Sở Trĩ Thủy chạy lên phía trước, Tân Vân Mậu cũng đi theo.

Diệp Hoa Vũ thấy anh nhấc chân, sợ hãi nói: “Khoan đã! Không thể đến gần tòa nhà thêm nữa!”

Sở Trĩ Thủy lập tức dừng chân lại.

Diệp Hoa Vũ vội nói: “Không không không, cô qua đây, đừng ngơ ra đó!”

Sở Trĩ Thủy chần chừ một lát, cô quay đầu nhìn Tân Vân Mậu, lại nhìn chúng yêu quái nghiêm nghị, giờ mới hiểu ra mục tiêu đề phòng của họ là ai, không tự chủ lộ ra vẻ mê mang khó hiểu.

Tân Vân Mậu một tay đút túi quần, anh nhìn quanh nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ đang lo lắng, đáy mắt lóe qua một tia mỉa mai: “Chỉ là tòa nhà nát như thế, các người cầu tôi qua, tôi cũng...”

Anh bỗng nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn Sở Trĩ Thủy: “Hai ngày nay cô phải đi sao?” “Không đi.” Sở Trĩ Thủy trả lời: “Đó là phòng quan sát, chúng ta không cần đi.”

Cô đến công tác chỉ cần hoạt động trong phòng tiếp khách và văn phòng, không cần đến gần phòng quan sát cục Ngân Hải, lúc trước ở cục Hoài Giang cũng rất ít đến bên đó.

Tân Vân Mậu nghe vậy gật đầu, anh quét ánh nhìn khinh thường về chúng yêu quái, tiếp tục chế nhạo nói: “Chỉ là toà nhà nát đến thế, các người cầu tôi qua, tôi cũng không có hứng đến.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

“Vậy tại sao phải xuất hiện ở Ngân Hải?” Sắc mặt Diệp Hoa Vũ căng thẳng: “Chẳng phải đã nói là không ra khỏi Hoài Giang một bước sao?”



“Ai đồng ý với ông?” Tân Vân Mậu nhìn gắt gao Diệp Hoa Vũ rực rỡ sắc màu một lúc, dường như đang cố nhớ xem đối phương là ai, bình thản nói: “Lúc trước tôi không hề nói câu đó với các người.”

Diệp Hoa Vũ bi thảm: “

Ngôn luận của Tân Vân Mậu không chọn ra được một lỗi nào, quả thật anh không hề đồng ý không rời khỏi Hoài Giang, lúc trước anh vốn không nói chuyện với yêu quái, làm sao hứa rằng không bước ra khỏi Hoài Giang?

Họ ngầm thừa nhận anh sẽ ở Hoài Giang, chủ yếu là do anh vẫn không di chuyển, giờ mới biến thành luật thép trong tiềm thức.

Sở Trĩ Thủy nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm, đầu đầy sương mù nói: “Cục trưởng Diệp, đây là đang làm gì vậy?”

“Tiểu Sở, tôi mới định hỏi cô.” Diệp Hoa Vũ kinh sợ nói: “Các cô đang làm gì?”

Con người của cục Hoài Giang này sao cả quá trình bình chân như vại?

“Chúng tôi đang đi công tác?” Sở Trĩ Thủy xoay đầu vẫy tay với Tân Vân Mậu: “Anh qua đây chào hỏi.”

Tân Vân Mậu mặt mũi lạnh lẽo như băng, rõ ràng rất không tình nguyện, nhưng vẫn chậm chạp đi qua.

“Đi công tác!?” Diệp Hoa Vũ thấy thái độ tùy ý vẫy tay của cô, cảm thấy giống như gọi chó con hoặc trẻ nhỏ, sợ đến không thể khép cằm lại được.

Sở Trĩ Thủy không hiểu màn khua chiêng gõ trống của các yêu quái, thỉnh giáo nói: “Vâng, trong cục chúng ta có hạn mức nhân viên đến công tác không?” Nếu không thì tại sao ngạc nhiên như vậy?

Không thể không nói, con người duy nhất tại hiện trường đã làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, nếu Tân Vân Mậu định xông vào tòa nhà, nhóm yêu quái Diệp Hoa

Vũ cũng không cản nổi thật, nhưng Sở Trĩ Thủy đề nghị tìm văn phòng ngồi nói chuyện, Tân Vân Mậu lại thành thật đi theo.



Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy cảm nhận được thái độ như sắp lâm vào đại nạn của nhóm yêu quái cục trưởng Diệp, thật sự có hơi không hiểu chuyện gì. Yêu quái cục Hoài Giang cũng sẽ sợ hãi hoặc là ngó lơ Tân Vân Mậu, nhưng sẽ không bảo nhân viên phòng quan sát bao vây, thậm chí sếp Miêu còn dám đối đầu gay gắt với Tân Vân Mậu.

Diệp Hoa Vũ thay đổi một tư thế ra oai hơn cả, ông ấy trịnh trọng ngồi trước bàn, dò xét nói: “Hai vị là mối quan hệ gì?”

Tân Vân Mậu vốn không để ý đến ông ấy, một dáng vẻ lười mở miệng.

Sở Trĩ Thủy ngại làm cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, dĩ nhiên nhận lấy nhiệm vụ tiếp lời. Cô sờ điện thoại trong túi áo khoác, nhưng bỗng không tìm thấy ngay, lại nhìn đồng hồ của Diệp Hoa Vũ, hỏi: “Cục trưởng Diệp, xin hỏi giờ là mấy giờ rồi?”

Diệp Hoa Vũ cúi đầu xem đồng hồ: “6 giờ rưỡi.”

“Muộn vậy rồi sao?” Sở Trĩ Thủy đổi sắc, thầm nói thật là thất sách, vậy mà là thời gian tan làm.

Tân Vân Mậu vừa nghe câu này, anh tùy ý nhướng mày, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cô ấy là tín đồ của tôi.” Diệp Hoa Vũ nghẹn họng trân trối: “Tín đồ!?” Không phải nói anh không có tín đồ sao?

Sở Trĩ Thủy đối diện với ánh mắt kinh ngạc của các yêu quái, cô bị thân phận này làm cho khá gượng gạo, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Anh có thể nhỏ tiếng chút.” Xưng hô cuồng vọng mà mất mặt này không cần nói to đến thế.

Áo choàng đen bên cạnh lén nhắc nhở: “Không phải, cục trưởng Diệp, ông nhìn sai rồi, đó là 4 giờ rưỡi chiều, không phải 6 giờ rưỡi chiều.”

Mặt đồng hồ của Diệp Hoa Vũ vẫn là kiểu đồng hồ 24 giờ, ông ấy quét mắt sơ sài, cộng thêm trong lòng có chuyện, nhìn 16:30 nói thành 6 giờ rưỡi.

Diệp Hoa Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ò ò ò, thật nè, hoa mắt rồi, nên là 4 giờ rưỡi.”

Sở Trĩ Thủy vừa nghe xong, ấn cái đổi ngay trạng thái, trấn định như thường sửa miệng: “Cục trưởng Diệp, thật ngại quá, vừa nãy đùa thôi, anh ấy là nhân viên bộ phận chúng tôi, hai chúng tôi là đồng nghiệp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook