Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái
Chương 97:
Giang Nguyệt Niên Niên
28/10/2023
Tân Vân Mậu: “”
“Đồng nghiệp? Tôi nhớ cô là trưởng khoa nhỉ?” Diệp Hoa Vũ càng nghe càng thấy sai, ông ấy nhìn Tân Vân Mậu, lại nhìn Sở Trĩ Thủy, chấn động nói: “Cô là lãnh đạo trực thuộc của anh ta?”
“Phải.”
Tân Vân Mậu: “Hừ.”
Sở Trĩ Thủy xoay đầu trừng anh: “Hừ cái gì?”
Tân Vân Mậu nhìn cô một cái, anh lại hạ tầm mắt, triệt để im lặng, trông có vẻ không dám nhiều lời nữa. Các yêu quái Diệp Hoa Vũ trơ mắt nhìn cả quá trình, họ cũng triệt để im lặng, cũng không dám thở mạnh.
Trong phòng chỉ có duy nhất Sở Trĩ Thủy ung dung không gợn sóng, giải thích: “Cho nên anh ấy cũng là đến công tác, chủ yếu làm việc cho bộ phận phát triển kinh tế cục chúng tôi, chỉ là trước khi đến chưa nói trước, chuyện này khá đột ngột, thật sự ngại quá.”
Diệp Hoa Vũ: “
Chuyện đã như vậy, Diệp Hoa Vũ cũng không thể chọn phủ nhận thân phận của Tân Vân Mậu, suy cho cùng chấp nhận lời giải thích tương đối thân thiện của cô hiển nhiên mạnh hơn với trực tiếp trở mặt với Tân Vân Mậu. Ông ấy căng da đầu tiễn một người một yêu ra khỏi phòng, rồi móc điện thoại gọi cho Hồ Thần Thụy, dáng vẻ hỏi tội.
Điện thoại được kết nối, Diệp Hoa Vũ khí thế bừng bừng truy hỏi một tràng dài: “Phải làm sao? Phải làm sao? Giờ anh ta đã ở cục chúng tôi rồi, ông bảo chúng tôi phải làm sao?”
“Lão Diệp, ông bình tĩnh lại chút, ông xem anh ta ở cục chúng tôi lâu như thế, giờ chẳng phải chúng tôi cũng yên ổn đây sao.” Hồ Thần Thụy ở đầu dây bên kia điềm nhiên như không, hiển nhiên buồn vui giữa yêu và yêu không giống nhau. “Ông có ý gì? Anh ta sẽ không ở đây lâu dài đó chứ!?”
“Chắc là không đâu.” Hồ Thần Thụy dừng lại một lát, cười khà khà bổ sung: “Ông ít tìm Tiểu Sở cục chúng tôi nói thừa, chắc là cũng sẽ không bị đánh, kiên trì hai ngày là được.”
Diệp Hoa Vũ đơ người: “Lời thừa? Tôi nói lời thừa bao giờ?”
Thế nhưng, đầu dây bên kia không trả lời, cúi đầu nhìn thì đã cúp máy rồi.
Diệp Hoa Vũ lại ấn gọi cho Hồ Thần Thụy, phát hiện số điện thoại mình đã bị kéo vào danh sách đen, chỉ có một tin nhắn của con hồ ly kia để lại trong nhóm.
[Lúc phát phí nghiệp vụ ngày mai nói tiếp.]
Ngoài văn phòng, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đi ra xong, cô còn tò mò hỏi thăm nguyên nhân: “Tại sao anh lại náo với họ thành như vậy?”
“Họ không muốn cho tôi đến gần phòng quan sát.” Tân Vân Mậu ngạo mạn châm chọc: “Cầu xin tôi đến tôi cũng không thèm.”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Chỉ cần là phòng quan sát của cục quan sát thì đều không thể đến sao? Nhưng chẳng phải lần trước sếp Miêu cũng đã cho anh vào à?”
“Nên tôi nói anh ta lơ là chức trách.” Tân Vân Mậu nhướng mày: “Không phải là một con mèo ngoan.”
Sở Trĩ Thủy bất lực nói: “Dung túng cho anh một chút vẫn là lỗi của sếp Miêu?”
Các yêu quái cục trưởng Diệp không cho anh đến gần phòng quan sát là lạnh nhạt thờ ơ, sếp Miêu cho anh vào phòng quan sát thì nói người ta không phải mèo ngoan, lời tốt lời xấu đều bị anh nói hết rồi.
Tân Vân Mậu nghe cô nói đỡ thay Miêu Lịch, anh không vui lên tiếng: “Hừ.”
“Hừ cái gì?”
“Hừ. Hừ. Hừ.”
Sở Trĩ Thủy nghe anh cứ hừ lạnh nhiều lần, cô ngạc nhiên nhìn anh một cái, tiếp đó nở nụ cười: “Hừ tốt lắm, hừ tiếp mấy tiếng nữa nghe nào.”
“... “
Sau đó, nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ không còn dị nghị gì đối với sự tồn tại của Tân Vân Mậu nữa, họ trở nên giống với nhiều yêu quái ở cục Hoài Giang, tránh xa một người một yêu, như sợ hãi yêu khí của đại yêu quái.
Bởi vì Sở Trĩ Thủy không hiểu chế độ quy định của yêu quái, cho nên cô không hiểu nguyên nhân Tân Vân Mậu phải tránh xa phòng quan sát. May mà họ thật sự không cần đến đó, cô định về đến cục quan sát Hoài Giang xong, tìm cục trưởng Hồ hoặc sếp Miêu để hỏi cặn kẽ.
Trong tòa nhà cục Ngân Hải, vừa vào đại sảnh thì có thể nhìn thấy các loại thiết bị tự phục vụ điện tử, nhân viên qua lại làm việc có thể tự xếp hàng lấy số, chờ yêu quái làm việc có liên quan thụ lý nghiệp vụ cho họ, giống hệt đại sảnh làm việc của ngân hàng và bệnh viện.
Cho dù nhìn nhiều bao nhiêu lần, Sở Trĩ Thủy cũng phải cảm khái phong thái hào hoa của cục Ngân Hải, không biết bao giờ cục Hoài Giang có thể có điều kiện thiết bị tốt như vậy. Cô không hiểu được cục Ngân Hải có thể thụ lý nghiệp vụ gì, còn tò mò mới lạ mà dùng thử thiết bị, thế nhưng ngón tay vừa chạm vào màn hình điện tử, góc trên bên phải nhảy ra thông tin đăng nhập, hình như tự động nhập vào hệ thống nhân viên.
[Hoan nghênh bạn về, Sở Trĩ Thủy
“Chờ đã, tôi không quét thẻ công tác, cũng không quét chứng minh thư, sao nó biết là tôi?” Sở Trĩ Thủy bối rối nói: “Này là quét mặt nhận biết à?”
Tân Vân Mậu là tay gà mờ với thiết bị điện tử, lúc này anh quan sát một lúc, lại cho ra một đáp án: “Cái thứ đồ này có phản ứng với yêu quái, tuy cô không có yêu khí, nhưng cô ở trong danh sách, cũng sẽ được nhận ra.”
Tốt lắm, kiến thức mà người bình thường không cần biết lại tăng thêm rồi.
“Xin chào, tôi hỏi thăm cô một chút nhé, lãnh số xong rồi ngồi ghế bên kia đợi đúng không?” Một vị đàn ông trung niên mặc tây trang sẫm màu đi qua thiết bị tự phục vụ, ông chợt liếc thấy một người một yêu, đột nhiên xoay đầu lại hỏi.
“Đồng nghiệp? Tôi nhớ cô là trưởng khoa nhỉ?” Diệp Hoa Vũ càng nghe càng thấy sai, ông ấy nhìn Tân Vân Mậu, lại nhìn Sở Trĩ Thủy, chấn động nói: “Cô là lãnh đạo trực thuộc của anh ta?”
“Phải.”
Tân Vân Mậu: “Hừ.”
Sở Trĩ Thủy xoay đầu trừng anh: “Hừ cái gì?”
Tân Vân Mậu nhìn cô một cái, anh lại hạ tầm mắt, triệt để im lặng, trông có vẻ không dám nhiều lời nữa. Các yêu quái Diệp Hoa Vũ trơ mắt nhìn cả quá trình, họ cũng triệt để im lặng, cũng không dám thở mạnh.
Trong phòng chỉ có duy nhất Sở Trĩ Thủy ung dung không gợn sóng, giải thích: “Cho nên anh ấy cũng là đến công tác, chủ yếu làm việc cho bộ phận phát triển kinh tế cục chúng tôi, chỉ là trước khi đến chưa nói trước, chuyện này khá đột ngột, thật sự ngại quá.”
Diệp Hoa Vũ: “
Chuyện đã như vậy, Diệp Hoa Vũ cũng không thể chọn phủ nhận thân phận của Tân Vân Mậu, suy cho cùng chấp nhận lời giải thích tương đối thân thiện của cô hiển nhiên mạnh hơn với trực tiếp trở mặt với Tân Vân Mậu. Ông ấy căng da đầu tiễn một người một yêu ra khỏi phòng, rồi móc điện thoại gọi cho Hồ Thần Thụy, dáng vẻ hỏi tội.
Điện thoại được kết nối, Diệp Hoa Vũ khí thế bừng bừng truy hỏi một tràng dài: “Phải làm sao? Phải làm sao? Giờ anh ta đã ở cục chúng tôi rồi, ông bảo chúng tôi phải làm sao?”
“Lão Diệp, ông bình tĩnh lại chút, ông xem anh ta ở cục chúng tôi lâu như thế, giờ chẳng phải chúng tôi cũng yên ổn đây sao.” Hồ Thần Thụy ở đầu dây bên kia điềm nhiên như không, hiển nhiên buồn vui giữa yêu và yêu không giống nhau. “Ông có ý gì? Anh ta sẽ không ở đây lâu dài đó chứ!?”
“Chắc là không đâu.” Hồ Thần Thụy dừng lại một lát, cười khà khà bổ sung: “Ông ít tìm Tiểu Sở cục chúng tôi nói thừa, chắc là cũng sẽ không bị đánh, kiên trì hai ngày là được.”
Diệp Hoa Vũ đơ người: “Lời thừa? Tôi nói lời thừa bao giờ?”
Thế nhưng, đầu dây bên kia không trả lời, cúi đầu nhìn thì đã cúp máy rồi.
Diệp Hoa Vũ lại ấn gọi cho Hồ Thần Thụy, phát hiện số điện thoại mình đã bị kéo vào danh sách đen, chỉ có một tin nhắn của con hồ ly kia để lại trong nhóm.
[Lúc phát phí nghiệp vụ ngày mai nói tiếp.]
Ngoài văn phòng, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đi ra xong, cô còn tò mò hỏi thăm nguyên nhân: “Tại sao anh lại náo với họ thành như vậy?”
“Họ không muốn cho tôi đến gần phòng quan sát.” Tân Vân Mậu ngạo mạn châm chọc: “Cầu xin tôi đến tôi cũng không thèm.”
Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Chỉ cần là phòng quan sát của cục quan sát thì đều không thể đến sao? Nhưng chẳng phải lần trước sếp Miêu cũng đã cho anh vào à?”
“Nên tôi nói anh ta lơ là chức trách.” Tân Vân Mậu nhướng mày: “Không phải là một con mèo ngoan.”
Sở Trĩ Thủy bất lực nói: “Dung túng cho anh một chút vẫn là lỗi của sếp Miêu?”
Các yêu quái cục trưởng Diệp không cho anh đến gần phòng quan sát là lạnh nhạt thờ ơ, sếp Miêu cho anh vào phòng quan sát thì nói người ta không phải mèo ngoan, lời tốt lời xấu đều bị anh nói hết rồi.
Tân Vân Mậu nghe cô nói đỡ thay Miêu Lịch, anh không vui lên tiếng: “Hừ.”
“Hừ cái gì?”
“Hừ. Hừ. Hừ.”
Sở Trĩ Thủy nghe anh cứ hừ lạnh nhiều lần, cô ngạc nhiên nhìn anh một cái, tiếp đó nở nụ cười: “Hừ tốt lắm, hừ tiếp mấy tiếng nữa nghe nào.”
“... “
Sau đó, nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ không còn dị nghị gì đối với sự tồn tại của Tân Vân Mậu nữa, họ trở nên giống với nhiều yêu quái ở cục Hoài Giang, tránh xa một người một yêu, như sợ hãi yêu khí của đại yêu quái.
Bởi vì Sở Trĩ Thủy không hiểu chế độ quy định của yêu quái, cho nên cô không hiểu nguyên nhân Tân Vân Mậu phải tránh xa phòng quan sát. May mà họ thật sự không cần đến đó, cô định về đến cục quan sát Hoài Giang xong, tìm cục trưởng Hồ hoặc sếp Miêu để hỏi cặn kẽ.
Trong tòa nhà cục Ngân Hải, vừa vào đại sảnh thì có thể nhìn thấy các loại thiết bị tự phục vụ điện tử, nhân viên qua lại làm việc có thể tự xếp hàng lấy số, chờ yêu quái làm việc có liên quan thụ lý nghiệp vụ cho họ, giống hệt đại sảnh làm việc của ngân hàng và bệnh viện.
Cho dù nhìn nhiều bao nhiêu lần, Sở Trĩ Thủy cũng phải cảm khái phong thái hào hoa của cục Ngân Hải, không biết bao giờ cục Hoài Giang có thể có điều kiện thiết bị tốt như vậy. Cô không hiểu được cục Ngân Hải có thể thụ lý nghiệp vụ gì, còn tò mò mới lạ mà dùng thử thiết bị, thế nhưng ngón tay vừa chạm vào màn hình điện tử, góc trên bên phải nhảy ra thông tin đăng nhập, hình như tự động nhập vào hệ thống nhân viên.
[Hoan nghênh bạn về, Sở Trĩ Thủy
“Chờ đã, tôi không quét thẻ công tác, cũng không quét chứng minh thư, sao nó biết là tôi?” Sở Trĩ Thủy bối rối nói: “Này là quét mặt nhận biết à?”
Tân Vân Mậu là tay gà mờ với thiết bị điện tử, lúc này anh quan sát một lúc, lại cho ra một đáp án: “Cái thứ đồ này có phản ứng với yêu quái, tuy cô không có yêu khí, nhưng cô ở trong danh sách, cũng sẽ được nhận ra.”
Tốt lắm, kiến thức mà người bình thường không cần biết lại tăng thêm rồi.
“Xin chào, tôi hỏi thăm cô một chút nhé, lãnh số xong rồi ngồi ghế bên kia đợi đúng không?” Một vị đàn ông trung niên mặc tây trang sẫm màu đi qua thiết bị tự phục vụ, ông chợt liếc thấy một người một yêu, đột nhiên xoay đầu lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.