Chương 50
Thảo Nhi
06/06/2013
Chưa để nó đi hết hành lang, Duy đã chặn đường nó lại, nhìn nó bằng ánh mắt
khó chịu, còn nó thì nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm.
- Theo anh! – Duy nói rồi thọc 2 tay vào túi rồi bình thản bước đi.
Nó nhếch mép, cười nửa miệng rồi quay thẳng vào lớp. Thản nhiên ngồi vào chỗ, nó láy 1 cuốn sách ra đọc, dù vẫn biết Duy sẽ bực nhưng nó muốn cậu cảm thấy như thế. Bên ngoài, Duy hậm hực, cậu nghĩ nó xem thường cậu. Xem ra, giữa 2 người chẳng còn gì nữa rồi, muốn gặp nhau nói chuyện còn khó. Cậu quay vào lớp, thấy nó vẫn thản nhiên đọc sách, cậu lại càng bực hơn. Cậu nhìn nó giận giữ, và ánh mắt đó không thể
qua khỏi mấy cô bạn trong lớp, họ xì xào bàn tán. Còn nó, nó lơ Duy đi để xem phản ứng của cậu ra sao.
Cậu bước tới, nắm chặt lấy tay nó, kéo thẳng ra bên ngoài. Nó mặc kệ cho cậu kéo đi, để xem cậu sẽ nói gì với nó. Cậu dẫn nó ra sân thượng, dồn nó ra 1 góc tường, đẩy nó sát tường rồi giơ tay ra chặn. Nhìn nó bằng ánh mắt thực sự tức giận nhất mà nó từng thấy làm nó run run, sởn tóc gáy.
- Tại sao? Tại sao em lại vô tình như thế chứ? Chẳng phải anh đã giải thích rồi sao?
- H0h0, anh nghĩ là tôi sẽ tin anh sao?
- Không lẽ em lại tin Diệp, 1 người ngoài.
- Phải. Vì ít ra, lời cô ấy nói tôi có thể tin được.
- Em…Em định sẽ như thế nào đây?
- Mặc phó cho thời gian, nó sẽ quyết định tất cả.
- h0h0, cái gì mà mặc phí cho thời gian chứ. Chỉ mặc thời gian thôi mà ta chỉ biết đứng đó nhìn, không làm gì thì cũng như không thôi. Thời gian chẳng là gì hết nếu chúng ta không biết cách giải quyết. Vừa mới giận anh 1 buổi tối mà em đã quay lại với Vương rồi. Anh nên nghĩ em là loại người nào đây? Lăng nhăng, bắt cá 2 tay?
- Bốp. – 5 dấu tay đỏ chót còn in rõ trên má Duy. Cậu đưa tay lên sờ vào đó, đau rát, phải, trong lòng cậu đang rất đau. Nó đã tát cậu, cái tát đầu tiên. Từ trước đến giờ chưa ai dám tát cậu như thế cả.
- Em…
- Đủ rồi đấy, anh có thể nói được những từ ngữ như thế sao? Chỉ là tiện đường mà Minh Vương chở tôi đi học, thế mà anh có thể nói như được. Anh làm tôi thất vọng quá đấy.
- Thất vọng ư? Được rồi, vậy chúng ta kết thúc tại đây. Không còn mất cứ mỗi quan hệ nào hết, dù là bạn cũng không, tốt nhất nên coi nhau như người xa lạ. – Duy gắt.
Cậu quay lại, chờ phản ứng của nó thì thấy nó đã chạy đi. Cái dáng người nhỏ nhắn ấy đang khuất dần, khuất dần trong tim cậu.
1 anh chàng nấp gần đó đã nhìn thấy tất cả, anh nhếch mép rồi bỏ đi.
Duy ngồi hẳn xuống, thả 2 chân vươn dài ra, dựa người vào tường. Cậu thẫn thờ, thế là hết, chính miệng cậu đã nói ra điều đó, điều mà cậu đã hứa sẽ không bao giờ được thốt ra. Vài hạt nước mắt lăn trên má cậu. Cậu khóc, khóc, chính cậu cũng đau khổ. Chỉ có tình yêu mới khiến con người ta yếu đuối đến vậy. Một người con trai cứng rắn, mạnh mẽ nhưng chỉ vì 1 người con gái mà cũng bật khóc. Vì lúc đó quá nóng, quá giận, bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn. Cậu thẫn thờ quay về lớp, ngồi vào chỗ. Cậu đưa tay lên má, cái tát này xứng đáng dành cho cậu.
Trống vào lớp. Cặp nó vẫn còn đó nhưng lại không thấy người đâu. Cô giáo bước vào.
- Tiết này có vắng em nào không? – Cô hỏi
- Có bạn Ly ạ. – Bạn lớp trưởng thưa.
- À, khi nãy bạn có xin cô rồi. Thôi chúng ta vào bài học.
Trống vắng, cô đơn, lẻ loi là cảm giác của Duy lúc này. Cậu chỉ ngồi 1 mình, hoc không thể nào vô được. Nhớ lại những lúc nó còn ngôi bên cạnh cậu, 2 người vui vẻ học cùng nhau, cùng trao đổi, nói chuyện. Nó đã mang đến cho cậu 1 cảm giác thật thoải mái và ấp áp. Thế nhưng bây giờ, cậu chỉ có một mình, còn đâu những tháng ngày hạnh phúc. Rốt cuộc, nó đã đi đâu.
Nó thang thang, đi về phía sau trường, nơi có cả 1 vườn cây. Ngồi bệt xuống một gốc, nó thẫn thờ suy nghĩ về Duy, về những điều cậu vừa nói. Thế là hết, Duy đã nói thế, chính miệng cậu đã nói như vậy. Cậu đã sai rồi còn trách nó. Quá đáng, thật quá đáng.
- Hức…hức… - Nó cúi đầu xuống và khóc, khóc nấc lên thật to như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi.
Rồi vài bông hoa dưới tay nó cũng bị nó bứt rụi, chỉ còn mỗi cái cuống trơ trọi.
Yêu…
Tình yêu đâu phải thứ kết thúc dễ dàng như thế.
Sai…
Phải, có thể một phần nào đó nó đã sai, nhưng Duy không thể nói như vậy với nó.
Còn…
Còn yêu, nó còn yêu cậu rất nhiều. Nó chỉ muốn giận cậu 1 vài ngày thôi, rồi lại quay lại vui vẻ như thường, nhưng nào ngờ cậu lại nó như thế.
Thất vọng, nó thực sự thất vọng.
- Cái gì nó đến thì sẽ đến, còn đi thì sẽ đi, đừng cố níu kéo làm gì. – Quân ở đâu xuất hiện, tiến lại gần nó.
- … - Nó cúi gằm mặt, quả thật nó không muốn nhìn thấy ai lúc này.
- Chẳng phải anh đã từng khuyên em từ bỏ Duy rồi sao? Cậu ấy không xứng đáng để em buồn thế này đâu.- Mặc kệ nó buồn thế nào, Cậu vẫn cứ tiếp lời. Và những lời nói ấy như 1 con dao cứa vào người nó.
- Em xin anh, đừng nói nữa. Em không muốn nghe đâu. – Nó khóc, hét lên.
- Được rồi, anh sẽ đi. – Quân cũng thấy xót xa, cậu biết lúc này nó nên ở 1 mình. Cậu lặng lẽ bước đi…
…
- Duy, em làm sao vậy, cô thấy từ lúc nãy tới giờ, em không chịu chú ý vào bài học. – Cô giáo gọi tên Duy.
Cậu giật mình, lúng túng.
- Thưa cô…em…
- Làm sao?
- Thưa cô, cho em ra ngoài ạ. – Duy bứt rứt trong lòng, cậu không thể ngồi yên được nữa.
- Còn 25 phút nữa mới hết tiết. Theo quy định của trường thì học sinh không được phép rời khỏi tiết học khi chưa học được 2/3 tiết học, trừ khi có việc gấp. Thế chuyện em ra ngoài có gấp không? – Cô nói luôn 1 lèo, rồi lại im lặng ,chăm chú nge câu trả lời của Duy.
- Dạ…dạ…em… - Duy ấp úng.
Việc tìm nó còn quan trọng nữa không khi cậu với nó chẳng còn gì?
Cậu ngồi xuống, tỏ vẻ không còn gì để nói nữa. Thấy thế cô giáo nói.
- Vậy thôi, em phải chú ý vào bài học đấy. – Cô quay lên bảng.
Duy lại bật dậy, đứng thẳng lên, làm phía dưới vài người giật mình, xém rớt tim ra ngoài.
- Dạ thưa cô, có gấp ạ! – Bây giờ Duy mới trả lời.
- Vậy em ra đi. – Cô cười xòa.
Duy chạy ngay ra ngoài, sân trường lúc này vắng lặng, biết tìm nó ở đâu bây giờ???
…
Tại tầng hầm của 1 quán bar.
Trong căn hầm tối đen, chỉ có 1 bóng đèn chính giữa, tỏa sáng đúng 1 vùng, ánh sáng mập mờ làm nhiều người phải phát sợ. Nơi đó có 1 đám người. 1 tên đại ca với khói thuốc nghi ngút cùng đàn em, đứa đầu xanh đứa thì đầu đỏ.
- Đại ca, có 1 cô gái tên Minh Thanh muốn gặp anh đó. – 1 tên chạy từ ngoài cửa vào
- Vậy à. Cho cô ấy vào đi.
Tên này vội dập thuốc, nhìn người con gái đó bước vào. 2 mắt hắn sáng lên khi gặp người đó.
- Sao người đẹp? Lâu lắm rồi anh mới gặp lại em.
Trong bóng tối, người đó dần dần lộ ra, vẫn khuôn mặt thánh thiện, vẫn dáng người xinh xinh đó.
- Chào anh Tân. – Cô gái mỉm cười.
- Đến gặp anh có chuyện gì không?
- Tất nhiên là có.
- Vậy nói đi, anh sẽ đáp ứng cho.
- Lần trước, khi ngủ với anh, anh đã hứa thực hiện cho tôi 3 điều. Anh nhớ chứ?
- Oh, tất nhiên là nhớ chứ. 1 là em đòi tiền, sau đó em đòi cả quán bar, còn điều thứ 3 em nói khi nào cần sẽ
đến tìm gặp anh và đòi. Đúng không?
- Đúng thế. Bởi vậy tôi mới đến đây, Để anh thực hiện điều thứ 3.
- Ok.
- Điều tra cho tôi 1 người, bao gồm số điện thoại, chỗ ở, nơi người đó thường lui tới, sở thích.
- Ai vậy?
- Phan Hoàng Minh Quân.
- Há há. Cậu nhóc đó sao?
- Phải, bằng giờ này, ngày mai, tại chỗ này em sẽ đến đây lấy thông tin.
- Em với nhóc đó có quan hệ gì sao?
- Không liên quan đến anh.
- Có chứ, cậu nhóc đó là em trai của Phan Hoàng Minh Vương, người lập ra Blood, tập đoàn xã hội đen đứng
đầu quốc gia.
- Thì sao?
- Dù đã cố gắng nhưng bọn anh không thể nào đánh bại Blood được. 2 bên luôn đối địch nhau.
- Đó là chuyện của anh, không phải tôi. Cứ theo hẹn, ngày mai tôi sẽ tới. Nhớ đấy.
- Ok
Cô gái tiến thẳng ra cửa. Ra ngoài mới khẽ thở dài.
- Em xin lỗi, nhưng em sẽ tìm lại tình yêu thật sự của mình. – Cô nói nhỏ.
Nhân vật mới:
Chu Thanh Tân: 32 tuổi, hiện đã có 1 vợ và 1 cô công chúa. Cô công chúa đó đã bị thất lạc từ lúc nhỏ, nên giờ 2 vợ chồng chỉ có 1 mình. Với thói trăng hoa, ông đã qua lại với không biết bao nhiêu người. Là người đứng đầu của Kill, một băng đảng xã hội đen. Luôn đối địch với Blood. Là 1 người nham hiểm, đầy thủ đoạn và có thể đẩy người ta vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
- Theo anh! – Duy nói rồi thọc 2 tay vào túi rồi bình thản bước đi.
Nó nhếch mép, cười nửa miệng rồi quay thẳng vào lớp. Thản nhiên ngồi vào chỗ, nó láy 1 cuốn sách ra đọc, dù vẫn biết Duy sẽ bực nhưng nó muốn cậu cảm thấy như thế. Bên ngoài, Duy hậm hực, cậu nghĩ nó xem thường cậu. Xem ra, giữa 2 người chẳng còn gì nữa rồi, muốn gặp nhau nói chuyện còn khó. Cậu quay vào lớp, thấy nó vẫn thản nhiên đọc sách, cậu lại càng bực hơn. Cậu nhìn nó giận giữ, và ánh mắt đó không thể
qua khỏi mấy cô bạn trong lớp, họ xì xào bàn tán. Còn nó, nó lơ Duy đi để xem phản ứng của cậu ra sao.
Cậu bước tới, nắm chặt lấy tay nó, kéo thẳng ra bên ngoài. Nó mặc kệ cho cậu kéo đi, để xem cậu sẽ nói gì với nó. Cậu dẫn nó ra sân thượng, dồn nó ra 1 góc tường, đẩy nó sát tường rồi giơ tay ra chặn. Nhìn nó bằng ánh mắt thực sự tức giận nhất mà nó từng thấy làm nó run run, sởn tóc gáy.
- Tại sao? Tại sao em lại vô tình như thế chứ? Chẳng phải anh đã giải thích rồi sao?
- H0h0, anh nghĩ là tôi sẽ tin anh sao?
- Không lẽ em lại tin Diệp, 1 người ngoài.
- Phải. Vì ít ra, lời cô ấy nói tôi có thể tin được.
- Em…Em định sẽ như thế nào đây?
- Mặc phó cho thời gian, nó sẽ quyết định tất cả.
- h0h0, cái gì mà mặc phí cho thời gian chứ. Chỉ mặc thời gian thôi mà ta chỉ biết đứng đó nhìn, không làm gì thì cũng như không thôi. Thời gian chẳng là gì hết nếu chúng ta không biết cách giải quyết. Vừa mới giận anh 1 buổi tối mà em đã quay lại với Vương rồi. Anh nên nghĩ em là loại người nào đây? Lăng nhăng, bắt cá 2 tay?
- Bốp. – 5 dấu tay đỏ chót còn in rõ trên má Duy. Cậu đưa tay lên sờ vào đó, đau rát, phải, trong lòng cậu đang rất đau. Nó đã tát cậu, cái tát đầu tiên. Từ trước đến giờ chưa ai dám tát cậu như thế cả.
- Em…
- Đủ rồi đấy, anh có thể nói được những từ ngữ như thế sao? Chỉ là tiện đường mà Minh Vương chở tôi đi học, thế mà anh có thể nói như được. Anh làm tôi thất vọng quá đấy.
- Thất vọng ư? Được rồi, vậy chúng ta kết thúc tại đây. Không còn mất cứ mỗi quan hệ nào hết, dù là bạn cũng không, tốt nhất nên coi nhau như người xa lạ. – Duy gắt.
Cậu quay lại, chờ phản ứng của nó thì thấy nó đã chạy đi. Cái dáng người nhỏ nhắn ấy đang khuất dần, khuất dần trong tim cậu.
1 anh chàng nấp gần đó đã nhìn thấy tất cả, anh nhếch mép rồi bỏ đi.
Duy ngồi hẳn xuống, thả 2 chân vươn dài ra, dựa người vào tường. Cậu thẫn thờ, thế là hết, chính miệng cậu đã nói ra điều đó, điều mà cậu đã hứa sẽ không bao giờ được thốt ra. Vài hạt nước mắt lăn trên má cậu. Cậu khóc, khóc, chính cậu cũng đau khổ. Chỉ có tình yêu mới khiến con người ta yếu đuối đến vậy. Một người con trai cứng rắn, mạnh mẽ nhưng chỉ vì 1 người con gái mà cũng bật khóc. Vì lúc đó quá nóng, quá giận, bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn. Cậu thẫn thờ quay về lớp, ngồi vào chỗ. Cậu đưa tay lên má, cái tát này xứng đáng dành cho cậu.
Trống vào lớp. Cặp nó vẫn còn đó nhưng lại không thấy người đâu. Cô giáo bước vào.
- Tiết này có vắng em nào không? – Cô hỏi
- Có bạn Ly ạ. – Bạn lớp trưởng thưa.
- À, khi nãy bạn có xin cô rồi. Thôi chúng ta vào bài học.
Trống vắng, cô đơn, lẻ loi là cảm giác của Duy lúc này. Cậu chỉ ngồi 1 mình, hoc không thể nào vô được. Nhớ lại những lúc nó còn ngôi bên cạnh cậu, 2 người vui vẻ học cùng nhau, cùng trao đổi, nói chuyện. Nó đã mang đến cho cậu 1 cảm giác thật thoải mái và ấp áp. Thế nhưng bây giờ, cậu chỉ có một mình, còn đâu những tháng ngày hạnh phúc. Rốt cuộc, nó đã đi đâu.
Nó thang thang, đi về phía sau trường, nơi có cả 1 vườn cây. Ngồi bệt xuống một gốc, nó thẫn thờ suy nghĩ về Duy, về những điều cậu vừa nói. Thế là hết, Duy đã nói thế, chính miệng cậu đã nói như vậy. Cậu đã sai rồi còn trách nó. Quá đáng, thật quá đáng.
- Hức…hức… - Nó cúi đầu xuống và khóc, khóc nấc lên thật to như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi.
Rồi vài bông hoa dưới tay nó cũng bị nó bứt rụi, chỉ còn mỗi cái cuống trơ trọi.
Yêu…
Tình yêu đâu phải thứ kết thúc dễ dàng như thế.
Sai…
Phải, có thể một phần nào đó nó đã sai, nhưng Duy không thể nói như vậy với nó.
Còn…
Còn yêu, nó còn yêu cậu rất nhiều. Nó chỉ muốn giận cậu 1 vài ngày thôi, rồi lại quay lại vui vẻ như thường, nhưng nào ngờ cậu lại nó như thế.
Thất vọng, nó thực sự thất vọng.
- Cái gì nó đến thì sẽ đến, còn đi thì sẽ đi, đừng cố níu kéo làm gì. – Quân ở đâu xuất hiện, tiến lại gần nó.
- … - Nó cúi gằm mặt, quả thật nó không muốn nhìn thấy ai lúc này.
- Chẳng phải anh đã từng khuyên em từ bỏ Duy rồi sao? Cậu ấy không xứng đáng để em buồn thế này đâu.- Mặc kệ nó buồn thế nào, Cậu vẫn cứ tiếp lời. Và những lời nói ấy như 1 con dao cứa vào người nó.
- Em xin anh, đừng nói nữa. Em không muốn nghe đâu. – Nó khóc, hét lên.
- Được rồi, anh sẽ đi. – Quân cũng thấy xót xa, cậu biết lúc này nó nên ở 1 mình. Cậu lặng lẽ bước đi…
…
- Duy, em làm sao vậy, cô thấy từ lúc nãy tới giờ, em không chịu chú ý vào bài học. – Cô giáo gọi tên Duy.
Cậu giật mình, lúng túng.
- Thưa cô…em…
- Làm sao?
- Thưa cô, cho em ra ngoài ạ. – Duy bứt rứt trong lòng, cậu không thể ngồi yên được nữa.
- Còn 25 phút nữa mới hết tiết. Theo quy định của trường thì học sinh không được phép rời khỏi tiết học khi chưa học được 2/3 tiết học, trừ khi có việc gấp. Thế chuyện em ra ngoài có gấp không? – Cô nói luôn 1 lèo, rồi lại im lặng ,chăm chú nge câu trả lời của Duy.
- Dạ…dạ…em… - Duy ấp úng.
Việc tìm nó còn quan trọng nữa không khi cậu với nó chẳng còn gì?
Cậu ngồi xuống, tỏ vẻ không còn gì để nói nữa. Thấy thế cô giáo nói.
- Vậy thôi, em phải chú ý vào bài học đấy. – Cô quay lên bảng.
Duy lại bật dậy, đứng thẳng lên, làm phía dưới vài người giật mình, xém rớt tim ra ngoài.
- Dạ thưa cô, có gấp ạ! – Bây giờ Duy mới trả lời.
- Vậy em ra đi. – Cô cười xòa.
Duy chạy ngay ra ngoài, sân trường lúc này vắng lặng, biết tìm nó ở đâu bây giờ???
…
Tại tầng hầm của 1 quán bar.
Trong căn hầm tối đen, chỉ có 1 bóng đèn chính giữa, tỏa sáng đúng 1 vùng, ánh sáng mập mờ làm nhiều người phải phát sợ. Nơi đó có 1 đám người. 1 tên đại ca với khói thuốc nghi ngút cùng đàn em, đứa đầu xanh đứa thì đầu đỏ.
- Đại ca, có 1 cô gái tên Minh Thanh muốn gặp anh đó. – 1 tên chạy từ ngoài cửa vào
- Vậy à. Cho cô ấy vào đi.
Tên này vội dập thuốc, nhìn người con gái đó bước vào. 2 mắt hắn sáng lên khi gặp người đó.
- Sao người đẹp? Lâu lắm rồi anh mới gặp lại em.
Trong bóng tối, người đó dần dần lộ ra, vẫn khuôn mặt thánh thiện, vẫn dáng người xinh xinh đó.
- Chào anh Tân. – Cô gái mỉm cười.
- Đến gặp anh có chuyện gì không?
- Tất nhiên là có.
- Vậy nói đi, anh sẽ đáp ứng cho.
- Lần trước, khi ngủ với anh, anh đã hứa thực hiện cho tôi 3 điều. Anh nhớ chứ?
- Oh, tất nhiên là nhớ chứ. 1 là em đòi tiền, sau đó em đòi cả quán bar, còn điều thứ 3 em nói khi nào cần sẽ
đến tìm gặp anh và đòi. Đúng không?
- Đúng thế. Bởi vậy tôi mới đến đây, Để anh thực hiện điều thứ 3.
- Ok.
- Điều tra cho tôi 1 người, bao gồm số điện thoại, chỗ ở, nơi người đó thường lui tới, sở thích.
- Ai vậy?
- Phan Hoàng Minh Quân.
- Há há. Cậu nhóc đó sao?
- Phải, bằng giờ này, ngày mai, tại chỗ này em sẽ đến đây lấy thông tin.
- Em với nhóc đó có quan hệ gì sao?
- Không liên quan đến anh.
- Có chứ, cậu nhóc đó là em trai của Phan Hoàng Minh Vương, người lập ra Blood, tập đoàn xã hội đen đứng
đầu quốc gia.
- Thì sao?
- Dù đã cố gắng nhưng bọn anh không thể nào đánh bại Blood được. 2 bên luôn đối địch nhau.
- Đó là chuyện của anh, không phải tôi. Cứ theo hẹn, ngày mai tôi sẽ tới. Nhớ đấy.
- Ok
Cô gái tiến thẳng ra cửa. Ra ngoài mới khẽ thở dài.
- Em xin lỗi, nhưng em sẽ tìm lại tình yêu thật sự của mình. – Cô nói nhỏ.
Nhân vật mới:
Chu Thanh Tân: 32 tuổi, hiện đã có 1 vợ và 1 cô công chúa. Cô công chúa đó đã bị thất lạc từ lúc nhỏ, nên giờ 2 vợ chồng chỉ có 1 mình. Với thói trăng hoa, ông đã qua lại với không biết bao nhiêu người. Là người đứng đầu của Kill, một băng đảng xã hội đen. Luôn đối địch với Blood. Là 1 người nham hiểm, đầy thủ đoạn và có thể đẩy người ta vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.