Chương 7
Hồng Hạnh
18/06/2014
"Cô ấy vui vẻ tiếp nhận chứ?!" Lạc Tiêu Dao nghi ngờ hỏi.
"Dĩ nhiên!" Triển Dục Quảng trả lời. "Sau khi cô ấy đến đây, cậu hãy tỉ mỉ hướng dẫn cô ấy, để cô ấy có cảm giác thoải mái như đang ở nhà !"
Sao? Cô ấy đến đây làm việc, cũng không phải đam đương chức vụ cao cấp gì, tại sao phải cho cô ấy cảm thấy thoải mái như đang ở nhà chứ?
Lạc Tiêu Dao còn chưa có nói ra nghi vấn trong lòng, Triển Dục Quảng đã tự động trả lời."Tôi với cô ấy lui tới mục đích chính là chuyện kết hôn, cậu hãy giúp tôi nhé."
Là như thế sao?
Lạc Tiêu Dao hiểu ý hỏi: "Có cần đem công việc của cô ấy giảm đến mức thấp nhất, chỉ cần để cô ấy phụ trách cùng ngài ra ngoài ăn uống là được?"
Triển Dục Quảng vỗ vai Lạc Tiêu Dao. "Ý hay đó! Tiêu Dao . . . . Nếu sau này tôi chinh phục được cô ấy, nhất định sẽ cho cậu một bao lì xì thật lớn."
"Cảm ơn tổng giám đốc, nhưng . . . . . ."
"Nói đi!"
"Theo tôi được biết thì cô ấy làm việc rất chăm chỉ, cũng không lề mề hay tám chuyện trong giờ làm việc, cho nên nếu tôi không giúp cô ấy sắp xếp một công việc thích hợp tôi sợ. . . . . . Tổng giám đốc sẽ không giữ được cô ấy đó."
"Nói bậy! Tôi tự có sắp xếp !"
Triển Dục Quảng tự nhận mình có thể thao túng cuộc sống của người khác, đối với Uông Bội Nhu hắn đã bí mật cùng nghiêm ngặt lên kế hoạch cho tương lai cùng cuộc sống của cô rồi.
"Chuyện của cô ấy tôi sẽ xử lý, cậu chỉ cần làm theo lời dặn của tôi là được."
"Dạ . . . . Tổng giám đốc!" Mặc dù Lạc Tiêu Dao cảm thấy chuyện này không đơn giản như tổng giám đốc đang nghĩ, nhưng lời thật thì khó nghe, hiện tại Triển Dục Quảng mà nghe lời của hắn thì có quỷ mới tin. Sau này hắn sẽ nghĩ cách!
Uông Bội Nhu chưa từng nghĩ đến công việc mới lại nhàn nhã đến vậy khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Từ sau khi cô bước vào công ty, cho đến bây giờ đã sắp tan ca, cô mới nhận được ba cuộc điện thoại!
Tất cả đều là điện thoại của Triển Dục Quảng ân cần gọi đến hỏi han cô.
Cô không phải làm bất cứ việc gì, chỉ nhàm chán ngồi im tỉa tóc, tạp chí bày đầy trên bàn, lâu lâu nhìn trời xanh mây trắng ở ngoài cửa sổ.
Mặc dù tiền lương rất khá nhưng cô biết rõ, nếu mình cứ làm việc trong môi trường này, thì chẳng khác nào con chim đang bị nhốt trong lồng .
Không! Cô không thể tiếp tục như vậy được.
Uông Bội Nhu lập tức đi xuống lầu dưới, vọt vào phòng giải khát, muốn giúp mọi người pha trà, pha cà phê.
Nhưng cô giống như anh hùng không có đất dụng võ, bởi vì . . .
"Uông tiểu thư!" Giọng nói hết sức kinh ngạc."Sao cô lại ở đây ?! Cô muốn uống gì thì chỉ cần gọi điện thoại xuống, tôi sẽ lập tức giúp cô mang lên!"
"Tôi. . . . . . Muốn giúp đỡ cô!" Khuôn mặt như đưa đám nói.
"Không . . . . Không muốn cô nhọc lòng đâu, cô là trợ lý của thư ký tổng giám đốc, không thể để cô làm việc nặng nề như vậy được!"
Bị mời về phòng làm việc.
Uông Bội Nhu không cam lòng nghĩ ngợi, được rồi . . . . Lầu dưới là phòng thư ký, cô không thể giành việc ; cô sẽ xuống tầng khác, giúp nhân viên kế toán copy tài liệu cũng được?
Quyết tâm không bằng lập tức hành động!
Cô lập tức đi xuống lầu hai, chạy đến phòng copy, trùng hợp cũng gặp nhân viên đang bận copy
"Để tôi giúp cô!" Nhiệt tình xung phong nhận việc.
"Sao lại có thể thế được?" Cô gái đang copy tài liệu hiển nhiên bị Bôi Nhu hù dọa. "Trợ lý thư ký tổng giám đốc , xin cô đừng cướp công việc của tôi được không?"
Tất cả nhân viên từ trên xuống dưới của Triển thị đều được thông báo, không thể nhờ vả hay sai khiến trợ lý thư ký của tổng giám đốc làm bất kỳ việc gì, nếu không. . . . . . Bị bắt được thì sẽ cho về nhà ăn cơm!
Cho nên, nếu có người cho Uông Bội Nhu giúp đỡ mới là lạ đó!
Uông Bội Nhu ủ rũ cúi đầu trở lại phòng làm việc của mình, tiếp tục nhìn trời xanh cùng mây trắng, ngắm nhìn xe cộ trên đường phố . . . . . . Khi cửa phòng làm việc của Triển Dục Quảng vừa mở ra, Uông Bội Nhu lập tức nghênh đón.
"Nhu Nhu!" Thấy người yêu đang mong đợi trông ngóng hắn, Triển Dục Quảng cảm thấy thật thỏa mãn."Chúng mình tan ca thôi!"
"Em muốn từ chức!" Uông Bội Nhu nói như đinh đóng cột.
"Sao ?!" Triển Dục Quảng không vui nhìn cô chằm chằm. "Lý do ?"
"Quá nhàn rỗi, em ngồi yên không được!" Cô rất muốn giúp đỡ mọi người, cô muốn công việc phải đổ đầy mồ hôi, muốn cống hiến chút gì đó cho công ty. . . . . . Cô không muốn mình làm một bình hoa vô dụng này.
Lạc Tiêu Dao nói nhỏ "Ngài xem đi!"
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, Triển Dục Quảng càng không thoải mái. "Vì em mới vào công ty ngày đầu tiên, đương nhiên là sẽ rãnh rỗi, em tưởng sau này cũng sẽ như vậy sao!"
"Không phải vậy sao?" A . . . Đúng như cô mong đợi.
"Dĩ nhiên là không phải!" Mặt Triển Dục Quảng như đống phân nói. "Tiêu Dao, bắt đầu từ ngày mai trở đi, sắp xếp ra sức để cô ấy mệt chết đi!" Hắn tức giận ra chỉ thị.
Uông Bội Nhu cao hứng nhảy lên."Yee . . . . Trợ lý Tiêu Dao, sáng mai phiền anh chiếu cố dùng sức để tôi mệt chết nhé!"
Mặc dù là người nói vô tâm, nhưng Triển Dục Quảng lại là người nghe hữu ý.
Đáng chết! Cô ấy lại muốn Tiêu Dao dùng sức chiếu cố để cô ấy mệt chết, tại sao cô ấy lại không nói như vậy với mình chứ? Thật là một cô gái không đáng yêu!
Nhưng. . . . . . Ai bảo hắn yêu cô chứ, hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp rồi, thôi . . . Dù sao ‘gần quan được ban lộc’ hắn tin tưởng hai người gần nhau sẽ có một ngày cô là của hắn.
Nhưng hắn đã lầm to !
Cô đến công ty làm ngày thứ hai trở đi, một câu nói hắn cũng không có cơ hội để nói với cô, đây . . . . . . Như coi được sao?! Hắn thuê cô về làm trợ lý cho thư ký của hắn, không phải trợ lý của bộ phận khác nha?
Hơn nữa, thái độ của cô là gì đây?
Từ ngày đó trở đi, bất luận là ban ngày hay ban đêm mỗi lần hắn gọi điện thoại cho cô, cô đều lấy cớ nói là do công việc bận quá hoặc là mệt mỏi nên không thể cùng hắn hẹn hò được!
Ghê tởm! Hắn mời cô đến công ty làm việc là vì chính hắn, chứ không phải vì những người khác?
Cô cũng không cần thiết phải tránh né hắn dữ dội, lộ liễu như vậy chứ?
Triển Dục Quảng tức không chịu nổi, sau khi Uông Bội Nhu đến công ty làm tính khí của hắn càng hung hăng hơn.
"Tiêu Dao, bây giờ tôi phải ra ngoài gặp khách hàng, cậu mau giúp tôi gọi Nhu Nhu đến !" Công việc chính của cô chính là tùy thời điểm tùy chỗ mà ở bên cạnh hầu hạ hắn, hắn đã nhịn cô rất lâu rồi.
"Ưh . . . " Bộ dáng Lạc Tiêu Dao tỏ vẻ khó khăn.
"Đi mau đi!" Lửa giận của Triển Dục Quảng từ trong lỗ mũi bốc ra."Tôi ở đây chờ cô ấy!"
Nói xong, đặt mông ngồi vào chỗ làm việc của Lạc Tiêu Dao, tư thế hùng hổ cho thấy nếu nữ chính không xuất hiện hắn sẽ không bỏ qua.
Lạc Tiêu Dao cố gắng khuyên can "Tổng giám đốc, hôm nay không phải ngài sẽ cùng ông chủ Hoàng bàn bạc chuyện buôn bán sao? Cuộc gặp mặt quan trọng như vậy sao lại để Uông Uông tham dự chứ. . . . . ."
Hắn lúc nào đã thân quen với Nhu Nhu như vậy rồi chứ? Lại dám gọi cô ấy là "Uông Uông" nữa!
"Tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài tập sự!" Thời gian này Triển Dục Quảng cũng có tự kiểm điểm và suy nghĩ rất kĩ, nếu cô có lòng cầu tiến như vậy , muốn giúp đỡ ngưới khác để lấy lòng cùng sự quan ái của mọi người cũng không sai, hắn hiểu tâm tư của cô, cho nên, hắn sẽ đưa cô ra ngoài biết đó biết đây!
Đồng thời đào tạo cô thành thiếu phu nhân tương lai của Triển gia. "Tổng giám đốc . . . . Hay là đợi ngày mai đi, ngày mai ngày cùng ông chủ Lý có một cuộc gặp gỡ . . . . . ." Hắn sẽ sắp xếp cho Uông Uông.
"Nực cười!" Triển Dục Quảng phẫn nỗ vỗ bàn nói. "Cô ấy đi ra ngoài hay không là do tôi quyết định hay là cậu quyết định đây?"
"Dạ, thưa tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao biết mình đã vượt quá giới hạn. "Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!"
Triển Dục Quảng đang tức giận nghe hắn nói cũng hòa hoãn xuống. Nhưng hắn hết chờ rồi lại đợi, dường như đợi cũng rất lâu rồi, nhưng cũng chưa gặp được người mà hắn cần gặp!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn đã hẹn với khách hàng, làm sao có thể ngồi đây mà chờ đợi được?
Vừa mới đứng dậy, Triển Dục Quảng liền nghe được giọng nói của Uông Bội Nhu. "Vậy tôi. . . . . . Có thể không đi cùng tổng giám đốc được không?"
Ghê tởm! Tại sao cô ấy chịu giúp chó cùng mèo trong công ty, nhưng lại không chịu giúp hắn chứ?
Triển Dục Quảng bước chân ra khỏi phòng làm việc, liếc mắt liền trông thấy Uông Bội Nhu toàn thân nhếch nhác.
"Em. . . . . . Đang làm gì thế ?!" Tại sao lại đem mình biến thành bộ dạng đầu tóc bám đầy bụi đất vậy?
"Em đang bận!" Cô lớn tiếng trả lời.
"Là . . . . Cô ấy đang giúp . . . ." Lạc Tiêu Dao ở một bên vội vàng giải vây. "Cô ấy đang giúp phòng thư ký sắp xếp và chỉnh đốn tài liệu của mấy năm trước. . . . . ." Cho nên mới phải ăn mặc đơn giản đó là một cái áo sơ mi cộng thêm cái quần jean.
Cho nên cô mới trở nên dơ dáy nhếch nhác như vậy. Bởi vì tất cả tài liệu của mấy năm qua đều để dưới đất lầu hai, vả lại mấy năm qua không có sắp xếp cùng quét dọn, nên phía trên chất đầy bụi bậm.
Triển Dục Quảng chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói câu nào liền sải bước rời đi.
Uông Bội Nhu coi như không có chuyện gì xảy ra vui vẻ hỏi: "Vậy tôi có thể trở về tiếp tục công việc của mình rồi chứ?"
Cô rất thích cảm giác được mọi người coi trọng . . . . . . Hơn nữa bận bịu như vậy, cũng không có thời gian rảnh để cô nghĩ ngợi đến Triển Dục Quảng.
Cô cho là, mình làm như vậy hắn có thể nhìn ra ý của cô mà rút lui.
Ngược lại Lạc Tiêu Dao thấy phản ứng của Triển Dục Quảng như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trước tiên hắn phải giải quyết vấn đề nan giai trước mắt.
"Uông Uông, lần trước tôi có đề cập tới vấn đề kia, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Hai ngày nữa cô phải cho tôi đáp án nhé!"
"Tôi. . . . . . Tôi muốn thêm chút thời gian nữa để suy nghĩ?" Cô vừa mới được thoả mãn cơn nghiện làm việc, hiện tại cũng không muốn đổi môi trường làm việc khác!
"Hai ngày nữa thôi, không thể hơn nữa đâu!" Vì muốn tốt cho cô, Lạc Tiêu Dao chỉ có thể ra tối hậu thư.
"Ừh!" Uông Bội Nhu đi xuống cầu thang lầu hai, cũng nghiêm túc suy nghĩ . . . . . . Tại sao Triển Dục Quảng lại bỏ đi không nói lời nào vậy? Bởi vì tinh thần của cô phấn chấn và tràn đầy tự tin sao?
Hay là. . . . . . Hắn không thể tìm được nét cô đơn cùng ánh mắt u buồn trong mắt của cô? Hắn không còn tìm thấy sự hấp dẫn từ cô nữa?
Cô đã thay đổi.
Mặc dù nơi hấp dẫn hắn nhất đã không còn, nhưng cảm giác hắn đối với cô cũng không thay đổi chút nào!
Ngược lại tăng lên!
Nguyên nhân gì đây? Là hắn rất thích cô sao?
Mà cô, cô cứ nghĩ là sẽ thoát khỏi sự quản thúc của hắn sao?
Hắn không phủ nhận khi nghe cô cùng Lạc Tiêu Dao đối thoại, nghe thấy cô cự tuyệt từ chối cô cùng hắn đi tiếp khách, lòng của hắn liền bị tổn thương, cho nên hắn mới không cưỡng cầu ép buộc mà trực tiếp đi.
Nhưng. . . . . .
Hắn muốn buông tha cô sao?
Làm sao có thể được!
Khó khăn lắm hắn mới rung động trước người phụ nữ này, làm sao có thể buông tha nhẹ nhàng như vậy được chứ!
"Hãy chờ xem!" Hắn sẽ tìm ra phương pháp để chế ngự cô.
Nhưng bây giờ, hắn phải đi giải quyết công việc trước, dù sao kỳ vọng của hai gia tộc cũng đang ở trên vai của hắn, hắn không thể nào chỉ trọng ‘nhi nữ tư tình’ được .
Nhưng hắn thật không nghĩ tới chính là, hắn chưa kịp chọn lựa hành động . . . . . . Không phải, phải nói là hắn còn chưa nghĩ ra cách nào để giữ được lòng của Uông Bội Nhu, khiến cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, thì đã có người muốn đuổi cô đi ra thật xa!
"Cái gì?! Thân thế bình thường như vậy, lại vọng tưởng chim sẻ biến thành phượng hoàng sao!" Triển lão phu nhân tức giận dậm chân. "Muốn tôi đồng ý chuyện hôn sự này, trừ phi bước qua xác của tôi đi!"
Lạc Tiêu Dao nghe vậy không khỏi trợn mắt nhìn bà. "Lão phu nhân, bà không phải không biết tính tình của tổng giám đốc, một khi đã quyết định, bất luận là ai cũng sẽ không thể nào thay đổi được ý của tổng giám đốc!"
"Nói bậy!" Triển lão phu nhân cũng không thèm để ý đến lời khuyên của Lạc Tiêu Dao. "Đưa địa chỉ của con bé ấy ra đây cho tôi, tôi phải tự mình đi tìm và mắng con bé ấy một trận!"
Lạc Tiêu Dao dĩ nhiên không thể nào nói không!
"Cái gì?! Thân thế cùng bối cảnh bình thường như vậy, thế mà lại muốn làm người phụ nữ của cháu ngoại yêu quý của tôi sao?" Phương lão gia tức giận đến nỗi đỉnh đầu chỉ kém không có bốc khói. "Làm bạn để cháu tôi chơi bời còn sợ không đủ tư cách đó . . . . Hừ! Muốn tôi đồng ý để cô ấy bước vào cửa chính của Triển gia sao, kiếp sau đi!"
Lạc Tiêu Dao cố ý nhắc nhở một chuyện rất quan trọng. "Cụ ơi . . . . Tổng giám đốc không cho phép người khác tùy tiện can thiệp vào chuyện riêng của tổng giám đốc đâu, cụ không phải là không biết!"
"Nói bậy!" Phương lão gia cực kỳ tức giận nói: "Còn không mau đem địa chỉ của người phụ nữ vọng tưởng một bước lên mây này đưa ra cho tôi, tôi không thể không đích thân đi mắng để cô ấy tỉnh lại!"
Lần này Lạc Tiêu Dao cũng vậy, không thể không nói.
"Uông Uông, rốt cuộc cô dự định như thế nào rồi?" Đến thời hạn Lạc Tiêu Dao đuổi theo Uông Bội Nhu đòi câu trả lời. "Cô nên biết cơ hội như vậy là rất hiếm."
"Tôi biết chứ!" Uông Bội Nhu cảm thấy công việc cùng cuộc sống hiện tại khiến cô rất hài lòng, cho nên cô không muốn thay đổi. "Cám ơn anh Lạc đã chiếu cố cùng giúp đỡ, tôi xin nhận!"
"Đó là cự tuyệt?" Vậy hắn không thể cứu được cô rồi.
Vốn dĩ hắn muốn đưa cô đi trước khi "Sự việc bại lộ", dẫn cô đi đến nơi khác để tránh nạn, để Triển Dục Quảng tự gánh chịu và giải quyết chuyện tranh giành của gia tộc, nhưng xem tình hình trước mắt hắn không thể giúp được gì cho cô rồi.
Coi như xong, vậy cứ để cho mấy người đó cùng nhau ra sức chiến đấu đi!
"Tôi muốn. . . . . . Chờ mình có thêm chút kinh ngiệm cùng bồi dưỡng thêm năng lực làm việc, sẽ tranh thủ cơ hội tốt đó, đến khi đó lại phải làm phiền anh Lạc giúp đỡ tôi!" Uông Bội Nhu dịu dàng cự tuyệt Lạc Tiêu Dao.
Nhưng điều cô không nghĩ đến chính là, sắp tới sẽ có một làn sóng rất lớn đổ ấp đến, quấy nhiễu cuộc sống của cô.
"Vậy. . . . . ." Lạc Tiêu Dao cũng không nỡ nhẫn tâm nhìn cô gái còn non nớt, kinh nghiệm sống chưa nhiều phải chịu thiệt thòi cùng bị lấn áp như vậy. "Nếu như cô có việc gì cần tôi giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ đứng về phía cô !"
Hắn cũng chỉ có thể giúp như vậy thôi.
"Ừh . . . ." Giờ phút này Uông Bội Nhu cảm thấy khắp mọi nơi đều ấm áp.
Tan ca, sau một ngày công việc ngập đầu, Uông Bội Nhu kéo thân thể mệt mỏi cùng vui vẻ trở về ổ nhỏ của mình.
Nấu mỳ ăn liền, cô còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.
"Là ai vậy?" Căn cứ vào cách ấn chuông vôi vã như vậy, 80% là cái tên bám đuôi Triển Dục Quảng rồi.
Cô không định ra mở cửa, nhưng điện thoại trong nhà lại vang lên không ngừng: "Linh Linh".
Cô nhận điện thoại còn chưa kịp nói "Alô", đã nghe thấy giọng của Triển Dục Quảng dịu dàng nói "Nhu Nhu . . . . Em muốn ăn cơm không? Anh dẫn em đi ăn được không?"
Sao hắn lại lễ phép gọi điện thoại tới hỏi thăm như vậy chứ, còn không phải là bởi vì trong vòng hơn một tháng nay, mỗi lần hắn chủ động đến đây, cũng bị cô kiếm cớ mời hắn trở về sao.
Cuối cùng, hắn đành phải hỏi ý kiến của cô trước.
"Không được, em rất mệt, hẹn khi khác, tạm biệt!" Cô liền công kích đồng thời cúp điện thoại.
Triển Dục Quảng cũng đã rất quen với cách cư xử này của cô, ngược lại cũng không có gọi điện thoại lần thứ hai nữa.
Sau khi Uông Bội Nhu cúp điện thoại, chuông cửa tiếp tục truyền đến tiếng vang "Không phải anh Dục, vậy là ai đến nhà mình đây?" Hôm nay cũng không phải là ngày đóng tiền nhà.
Cô hoài nghi mở cửa, chỉ thấy một bà cụ mặt mũi rất uy nghiêm đang đứng nhìn chằm chằm cô.
Liền mở cửa ra, bà cụ lập tức xông vào nhà cô, còn vừa đi vừa mắng. "Thật không có chút lễ phép, dám để bà già này chờ lâu như vậy mới ra mở cửa!"
Sao? Bà cụ này đang chỉ trích cô sao?
"Chuyện này. . . . . ." Mắt thấy người hùng hổ tiến quân thần tốc, Uông Bội Nhu chỉ có thể vội vã ở phía sau hỏi: "Xin hỏi cụ tìm ai ạ?"
"Không phải là tìm cô sao!" Triển lão phu nhân đi thẳng đến phòng khách, ngồi vào chiếc ghế sô pha nhỏ, đem cây gậy đầu rồng đang cầm trong tay đặt sang một bên, lúc này mặc dù bận nhưng vẫn ung dung phê bình cô.
"Hừ! . . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm ăn, lại ăn mỳ ăn liền là. . . . Lười!" Tiếp tục oanh tạc "Ví tiền lại quăng trên ghế sa lon, áo khoác không treo lên giá là. . . . Loạn!"
Sau đó lấy gậy gẩy gẩy thùng rác. "Không đổ rác thường xuyên . . . . . Bẩn!"
OK! Triển lão phu nhân đã xác định, cô bé trước mắt tuyệt đối không xứng với đứa cháu bảo bối của bà.
Uông Bội Nhu còn chưa kịp thanh minh cho bản thân, cũng không có thời gian hỏi thăm bà cụ kia là ai, thì lại nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Là ai nữa vậy?" Cô lẩm bẩm, vội vàng chạy ra mở cửa, tránh cho mình bị phê bình lung tung giống như vừa rồi.
Người đến là một ông cụ, giống như cụ bà vừa nãy cũng phê bình cô không có lễ phép, vừa thấy cô mở cửa, nói xong liền xông thẳng vào nhà cô.
"Xin hỏi?" Bọn họ là muốn tìm ai vậy? Cô không biết bọn họ muốn gì!
Nhưng ông cụ vừa vào nhà, liền trông thấy cụ bà , cụ ông coi như không thấy, bắt đầu chỉ ra khuyết điểm của Uông Bội Nhu. "Tay . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm, lại ăn mỳ ăn liền là . . . . Lười!" Tiếp tục bắn pháo "Ví tiền quăng lung tung trên ghế sa lon, áo khoác lại không treo lên . . . . . Loạn!"
Sao? Sao ông cụ và bà cụ này nói chuyện giống nhau như đúc? Trên đời này lại có hai người ăn ý đến như vậy.
Ông cụ lấy gậy ra gõ gõ vào thùng rác nhà Uông Bội Nhu. "Rác cũng không đổ . . . . Bẩn!"
A . . . . Quả thật rất giống nhau .
Trong lòng Uông Bội Nhu đang âm thầm thán phục hai cụ, thì cụ bà liền khinh thường lên tiếng nói: "Những chuyện đó tôi đã nói trước cho cô ấy biết rồi."
Ông cụ lập tức không phục mà nói: "Tôi nhắc lại lần thứ hai cho cô ấy không được sao?"
"Hừ! Không có chút sáng kiến gì hết!" Cụ bà ngước cằm thật cao , một bộ dáng kiêu ngạo khinh người.
"Khụ . . . . Không có lương tâm!" Cụ ông cũng hất đầu sang phải , một bộ dáng cực kỳ phách lối.
"Ưh . . . ." Duy chỉ có Uông Bội Nhu còn đứng đó không hiểu chuyện gì xảy ra. "Xin hai cụ đừng tức giận, xin hỏi. . . . . ." Cô khiêm tốn nói "Rốt cuộc hai cụ là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cô . . . . !" Hai người vốn dĩ là đang đối đầu lập tức liền liên kết lại, đồng thanh đem Uông Bội Nhu mắng từ đầu đến chân "Nha đầu chết tiệt kia, đừng cho là chúng tôi không biết âm mưu của cô, cô muốn tiến vào Triển ( Phương ) gia chúng ta, muốn kết hôn với Triển Dục Quảng , nói cho cô biết không có cửa đâu!"
Cô đã hiểu.
"Xin lỗi, tôi cùng Triển Tổng giám đốc không có quan hệ gì cả!" Phải nói nếu như có, thì nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ giao dịch tiền bạc thôi, nhưng. . . . . . Đây cũng cũng rất khó giải thích với người khác.
"Lừa gạt người!" Triển lão phu nhân cùng Phương cụ ông lần nữa chung sức bắt tay công kích Uông Bội Nhu. "Hắn mang cô theo bên người, còn tưởng sẽ qua mắt được chúng tôi sao? Nói cho cô biết, với thân thế không cha không mẹ của cô, với gia cảnh của cậu cô chỉ là một công nhân viên bình thường, với trình độ học vấn bình thường tốt nghiệp một trường đại học không có danh tiếng gì . . . . . . Cô căn bản không xứng với cháu tôi!"
Cô . . . . . . Cô vốn dĩ đã biết rõ mình không xứng với hắn rồi!
Nhưng khi người nhà của Triển Dục Quảng nhắc nhở cùng xỉ vả, điều này khiến cô tổn thương cùng tự ái hơn. . . . . . Đủ rồi!
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng với anh ấy ở chung một chỗ!" Khi cô chưa biết gia cảnh của hắn thì cô còn mơ tưởng; Nhưng sau khi cô đã biết rõ về gia thế của hắn, cô tránh né hắn như tránh né rắn và bò cạp vậy "Thật sự!"
"Vậy cô lập tức rời xa cháu tôi đi, đừng quấn lấy cháu tôi làm gì!" Đây là yêu cầu của Triển lão phu nhân.
Làm ơn! Cô đâu có dây dưa với hắn chứ? Là hắn sống chết đòi quấn lấy cô mà?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Cô lập tức từ chức, đừng xuất hiện trước mặt cháu tôi nữa!" Đây là lệnh của ông cụ Phương.
Cô đến công ty hắn làm việc, cũng là do hắn cố ý hại cô bị công ty cũ xa thải, cô cũng là vì kế sinh nhai nên mới bị bắt đến đó làm việc, chuyện này không phải hắn ban cho cô sao?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Đừng cho rằng chúng tôi đang đùa giỡn với cô!" Hai người đồng thanh cảnh cáo nói: "Nếu cô không nghe lời khuyên của chúng tôi, cẩn thận coi chừng rước họa vào thân đó!"
Nói xong, giống như rất căm thù những con vi khuẩn nhà cô vậy, hai người liền lập tức đứng dậy chống gậy rời khỏi.
Chỉ để lại một mình Uông Bội Nhu tự lẩm bẩm cùng nhớ lại mọi chuyện "Đây mà là khuyên àh? Đây chính là uy hiếp thì có?"
Thoáng chốc, cô cảm thấy mình đụng phải Triển Dục Quảng thật là xui xẻo!
Điều mà Uông Bội Nhu không ngờ tới chính là, động tác cùng lời nói của hai cụ kia thật là nhanh khiến cô trở tay không kịp và cũng không có cơ hội phản bác.
Sau hai ngày, cô liền nhận được điện thoại của mợ : "Uông Uông, con ở bên ngoài gây họa sao?" Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói không vui cùng tức giận của mợ.
Uông Bội Nhu khiếp sợ lập tức theo thói quen đứng nghiêm trang cùng ngay ngắn lại, thái độ nhún nhường nhẹ giọng khẽ nói: " Dạ không có . . . . Mợ . . . . Uông Uông không dám."
"Không dám!" Giọng nói của mợ cô lập tức phát ra hết công suất: "Vậy . . . . Tại sao có người tìm tới nhà cậu mợ, kêu chúng tôi quản giáo ngôn ngữ hành động cùng cử chỉ của cô, muốn cô đừng đi phá hư nhân duyên của người khác nữa?"
Chuyện tốt này là do ông cụ và bà cụ đó làm sao?
Uông Bội Nhu còn chưa kịp giải thích, mợ cô lại tiếp tục oanh tạc: "Cô cũng đã tốt nghiệp xong rồi, hãy mau tìm một người đàn ông có tiền để gả đi, ít ra có thể thay cha mẹ cô trả nợ, cô đừng tưởng chạy thật xa là có thể trốn tránh được, cô nghĩ làm như vậy thì khoản nợ của chúng tôi có thể xóa bỏ sao?"
"Dạ cháu không có. . . . . ." Cô cũng đã rất cố gắng dành dụm tiền.
"Không có sao?! Cô còn dám nói àh! Người ta cũng đã tìm tới nhà rồi . . . . Đây là sao? Cậu của cô mà cô cũng muốn hại sao?"
"Cháu không có . . . ." Cô hít sâu một hơi, che giấu nghẹn ngào của mình: "Cháu sẽ sớm giải quyết chuyện này!"
Cúp điện thoại, đột nhiên Uông Bội Nhu cảm thấy đau buồn: "Tại sao vậy? Mình không có . . . . . . Không có ý định đeo bám người kia, là hắn tới quấn lấy mình mà!"
Từ sau khi biết hắn là người có địa vị, cô đã hết sức tránh né hắn . . . . . Không phải, là cô không nghĩ đến chuyện cùng hắn nữa, chính bản thân hắn muốn trêu chọc cô!
"Tại sao lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô, bắt cô gánh chịu hết . . . . . ." đột nhiên bức xúc tâm tình mất khống chế, liền lớn tiếng khóc lóc: "Mình. . . . . . Mình cũng không biết nên làm sao đây!"
Đang khóc . . . Điện thoại lại vang lên.
Uông Bội Nhu nhận điện thoại, lúc này cô cũng không che giấu, sụt sùi khóc đồng thời nghẹn ngào nói: "Mợ . . . . Cháu biết rồi . . . . . Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu mợ . . . . . . Cháu cũng sẽ rời xa người đàn ông kia, cháu cũng không biết người nhà của Triển Dục Quảng . . . . . . Lại đến quấy rầy cậu mợ. . . . . . Cháu xin lỗi . . .!" Cô cũng không đợi mợ cô trả lời: "Cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm . . . . . . Cháu không có quấn người đàn ông đó, mọi người đã hiểu lầm rồi. . . . . ."
"Đúng vậy! Từ trước đến giờ luôn là anh dây dưa với em mà . . . . Nhu Nhu!"
Tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của Triển Dục Quảng, Uông Bội Nhu nhất thời khiếp sợ, ném điện thoại ra thật xa đụng cái "cạch": "Hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
"Tổng giám đốc . . . . Hay là đợi ngày mai đi, ngày mai ngày cùng ông chủ Lý có một cuộc gặp gỡ . . . . . ." Hắn sẽ sắp xếp cho Uông Uông.
"Nực cười!" Triển Dục Quảng phẫn nỗ vỗ bàn nói. "Cô ấy đi ra ngoài hay không là do tôi quyết định hay là cậu quyết định đây?"
"Dạ, thưa tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao biết mình đã vượt quá giới hạn. "Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!"
Triển Dục Quảng đang tức giận nghe hắn nói cũng hòa hoãn xuống. Nhưng hắn hết chờ rồi lại đợi, dường như đợi cũng rất lâu rồi, nhưng cũng chưa gặp được người mà hắn cần gặp!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn đã hẹn với khách hàng, làm sao có thể ngồi đây mà chờ đợi được?
Vừa mới đứng dậy, Triển Dục Quảng liền nghe được giọng nói của Uông Bội Nhu. "Vậy tôi. . . . . . Có thể không đi cùng tổng giám đốc được không?"
Ghê tởm! Tại sao cô ấy chịu giúp chó cùng mèo trong công ty, nhưng lại không chịu giúp hắn chứ?
Triển Dục Quảng bước chân ra khỏi phòng làm việc, liếc mắt liền trông thấy Uông Bội Nhu toàn thân nhếch nhác.
"Em. . . . . . Đang làm gì thế ?!" Tại sao lại đem mình biến thành bộ dạng đầu tóc bám đầy bụi đất vậy?
"Em đang bận!" Cô lớn tiếng trả lời.
"Là . . . . Cô ấy đang giúp . . . ." Lạc Tiêu Dao ở một bên vội vàng giải vây. "Cô ấy đang giúp phòng thư ký sắp xếp và chỉnh đốn tài liệu của mấy năm trước. . . . . ." Cho nên mới phải ăn mặc đơn giản đó là một cái áo sơ mi cộng thêm cái quần jean.
Cho nên cô mới trở nên dơ dáy nhếch nhác như vậy. Bởi vì tất cả tài liệu của mấy năm qua đều để dưới đất lầu hai, vả lại mấy năm qua không có sắp xếp cùng quét dọn, nên phía trên chất đầy bụi bậm.
Triển Dục Quảng chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói câu nào liền sải bước rời đi.
Uông Bội Nhu coi như không có chuyện gì xảy ra vui vẻ hỏi: "Vậy tôi có thể trở về tiếp tục công việc của mình rồi chứ?"
Cô rất thích cảm giác được mọi người coi trọng . . . . . . Hơn nữa bận bịu như vậy, cũng không có thời gian rảnh để cô nghĩ ngợi đến Triển Dục Quảng.
Cô cho là, mình làm như vậy hắn có thể nhìn ra ý của cô mà rút lui.
Ngược lại Lạc Tiêu Dao thấy phản ứng của Triển Dục Quảng như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trước tiên hắn phải giải quyết vấn đề nan giai trước mắt.
"Uông Uông, lần trước tôi có đề cập tới vấn đề kia, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Hai ngày nữa cô phải cho tôi đáp án nhé!"
"Tôi. . . . . . Tôi muốn thêm chút thời gian nữa để suy nghĩ?" Cô vừa mới được thoả mãn cơn nghiện làm việc, hiện tại cũng không muốn đổi môi trường làm việc khác!
"Hai ngày nữa thôi, không thể hơn nữa đâu!" Vì muốn tốt cho cô, Lạc Tiêu Dao chỉ có thể ra tối hậu thư.
"Ừh!" Uông Bội Nhu đi xuống cầu thang lầu hai, cũng nghiêm túc suy nghĩ . . . . . . Tại sao Triển Dục Quảng lại bỏ đi không nói lời nào vậy? Bởi vì tinh thần của cô phấn chấn và tràn đầy tự tin sao?
Hay là. . . . . . Hắn không thể tìm được nét cô đơn cùng ánh mắt u buồn trong mắt của cô? Hắn không còn tìm thấy sự hấp dẫn từ cô nữa?
Cô đã thay đổi.
Mặc dù nơi hấp dẫn hắn nhất đã không còn, nhưng cảm giác hắn đối với cô cũng không thay đổi chút nào!
Ngược lại tăng lên!
Nguyên nhân gì đây? Là hắn rất thích cô sao?
Mà cô, cô cứ nghĩ là sẽ thoát khỏi sự quản thúc của hắn sao?
Hắn không phủ nhận khi nghe cô cùng Lạc Tiêu Dao đối thoại, nghe thấy cô cự tuyệt từ chối cô cùng hắn đi tiếp khách, lòng của hắn liền bị tổn thương, cho nên hắn mới không cưỡng cầu ép buộc mà trực tiếp đi.
Nhưng. . . . . .
Hắn muốn buông tha cô sao?
Làm sao có thể được!
Khó khăn lắm hắn mới rung động trước người phụ nữ này, làm sao có thể buông tha nhẹ nhàng như vậy được chứ!
"Hãy chờ xem!" Hắn sẽ tìm ra phương pháp để chế ngự cô.
Nhưng bây giờ, hắn phải đi giải quyết công việc trước, dù sao kỳ vọng của hai gia tộc cũng đang ở trên vai của hắn, hắn không thể nào chỉ trọng ‘nhi nữ tư tình’ được .
Nhưng hắn thật không nghĩ tới chính là, hắn chưa kịp chọn lựa hành động . . . . . . Không phải, phải nói là hắn còn chưa nghĩ ra cách nào để giữ được lòng của Uông Bội Nhu, khiến cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, thì đã có người muốn đuổi cô đi ra thật xa!
"Cái gì?! Thân thế bình thường như vậy, lại vọng tưởng chim sẻ biến thành phượng hoàng sao!" Triển lão phu nhân tức giận dậm chân. "Muốn tôi đồng ý chuyện hôn sự này, trừ phi bước qua xác của tôi đi!"
Lạc Tiêu Dao nghe vậy không khỏi trợn mắt nhìn bà. "Lão phu nhân, bà không phải không biết tính tình của tổng giám đốc, một khi đã quyết định, bất luận là ai cũng sẽ không thể nào thay đổi được ý của tổng giám đốc!"
"Nói bậy!" Triển lão phu nhân cũng không thèm để ý đến lời khuyên của Lạc Tiêu Dao. "Đưa địa chỉ của con bé ấy ra đây cho tôi, tôi phải tự mình đi tìm và mắng con bé ấy một trận!"
Lạc Tiêu Dao dĩ nhiên không thể nào nói không!
"Cái gì?! Thân thế cùng bối cảnh bình thường như vậy, thế mà lại muốn làm người phụ nữ của cháu ngoại yêu quý của tôi sao?" Phương lão gia tức giận đến nỗi đỉnh đầu chỉ kém không có bốc khói. "Làm bạn để cháu tôi chơi bời còn sợ không đủ tư cách đó . . . . Hừ! Muốn tôi đồng ý để cô ấy bước vào cửa chính của Triển gia sao, kiếp sau đi!"
Lạc Tiêu Dao cố ý nhắc nhở một chuyện rất quan trọng. "Cụ ơi . . . . Tổng giám đốc không cho phép người khác tùy tiện can thiệp vào chuyện riêng của tổng giám đốc đâu, cụ không phải là không biết!"
"Nói bậy!" Phương lão gia cực kỳ tức giận nói: "Còn không mau đem địa chỉ của người phụ nữ vọng tưởng một bước lên mây này đưa ra cho tôi, tôi không thể không đích thân đi mắng để cô ấy tỉnh lại!"
Lần này Lạc Tiêu Dao cũng vậy, không thể không nói.
"Uông Uông, rốt cuộc cô dự định như thế nào rồi?" Đến thời hạn Lạc Tiêu Dao đuổi theo Uông Bội Nhu đòi câu trả lời. "Cô nên biết cơ hội như vậy là rất hiếm."
"Tôi biết chứ!" Uông Bội Nhu cảm thấy công việc cùng cuộc sống hiện tại khiến cô rất hài lòng, cho nên cô không muốn thay đổi. "Cám ơn anh Lạc đã chiếu cố cùng giúp đỡ, tôi xin nhận!"
"Đó là cự tuyệt?" Vậy hắn không thể cứu được cô rồi.
Vốn dĩ hắn muốn đưa cô đi trước khi "Sự việc bại lộ", dẫn cô đi đến nơi khác để tránh nạn, để Triển Dục Quảng tự gánh chịu và giải quyết chuyện tranh giành của gia tộc, nhưng xem tình hình trước mắt hắn không thể giúp được gì cho cô rồi.
Coi như xong, vậy cứ để cho mấy người đó cùng nhau ra sức chiến đấu đi!
"Tôi muốn. . . . . . Chờ mình có thêm chút kinh ngiệm cùng bồi dưỡng thêm năng lực làm việc, sẽ tranh thủ cơ hội tốt đó, đến khi đó lại phải làm phiền anh Lạc giúp đỡ tôi!" Uông Bội Nhu dịu dàng cự tuyệt Lạc Tiêu Dao.
Nhưng điều cô không nghĩ đến chính là, sắp tới sẽ có một làn sóng rất lớn đổ ấp đến, quấy nhiễu cuộc sống của cô.
"Vậy. . . . . ." Lạc Tiêu Dao cũng không nỡ nhẫn tâm nhìn cô gái còn non nớt, kinh nghiệm sống chưa nhiều phải chịu thiệt thòi cùng bị lấn áp như vậy. "Nếu như cô có việc gì cần tôi giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ đứng về phía cô !"
Hắn cũng chỉ có thể giúp như vậy thôi.
"Ừh . . . ." Giờ phút này Uông Bội Nhu cảm thấy khắp mọi nơi đều ấm áp.
Tan ca, sau một ngày công việc ngập đầu, Uông Bội Nhu kéo thân thể mệt mỏi cùng vui vẻ trở về ổ nhỏ của mình.
Nấu mỳ ăn liền, cô còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.
"Là ai vậy?" Căn cứ vào cách ấn chuông vôi vã như vậy, 80% là cái tên bám đuôi Triển Dục Quảng rồi.
Cô không định ra mở cửa, nhưng điện thoại trong nhà lại vang lên không ngừng: "Linh Linh".
Cô nhận điện thoại còn chưa kịp nói "Alô", đã nghe thấy giọng của Triển Dục Quảng dịu dàng nói "Nhu Nhu . . . . Em muốn ăn cơm không? Anh dẫn em đi ăn được không?"
Sao hắn lại lễ phép gọi điện thoại tới hỏi thăm như vậy chứ, còn không phải là bởi vì trong vòng hơn một tháng nay, mỗi lần hắn chủ động đến đây, cũng bị cô kiếm cớ mời hắn trở về sao.
Cuối cùng, hắn đành phải hỏi ý kiến của cô trước.
"Không được, em rất mệt, hẹn khi khác, tạm biệt!" Cô liền công kích đồng thời cúp điện thoại.
Triển Dục Quảng cũng đã rất quen với cách cư xử này của cô, ngược lại cũng không có gọi điện thoại lần thứ hai nữa.
Sau khi Uông Bội Nhu cúp điện thoại, chuông cửa tiếp tục truyền đến tiếng vang "Không phải anh Dục, vậy là ai đến nhà mình đây?" Hôm nay cũng không phải là ngày đóng tiền nhà.
Cô hoài nghi mở cửa, chỉ thấy một bà cụ mặt mũi rất uy nghiêm đang đứng nhìn chằm chằm cô.
Liền mở cửa ra, bà cụ lập tức xông vào nhà cô, còn vừa đi vừa mắng. "Thật không có chút lễ phép, dám để bà già này chờ lâu như vậy mới ra mở cửa!"
Sao? Bà cụ này đang chỉ trích cô sao?
"Chuyện này. . . . . ." Mắt thấy người hùng hổ tiến quân thần tốc, Uông Bội Nhu chỉ có thể vội vã ở phía sau hỏi: "Xin hỏi cụ tìm ai ạ?"
"Không phải là tìm cô sao!" Triển lão phu nhân đi thẳng đến phòng khách, ngồi vào chiếc ghế sô pha nhỏ, đem cây gậy đầu rồng đang cầm trong tay đặt sang một bên, lúc này mặc dù bận nhưng vẫn ung dung phê bình cô.
"Hừ! . . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm ăn, lại ăn mỳ ăn liền là. . . . Lười!" Tiếp tục oanh tạc "Ví tiền lại quăng trên ghế sa lon, áo khoác không treo lên giá là. . . . Loạn!"
Sau đó lấy gậy gẩy gẩy thùng rác. "Không đổ rác thường xuyên . . . . . Bẩn!"
OK! Triển lão phu nhân đã xác định, cô bé trước mắt tuyệt đối không xứng với đứa cháu bảo bối của bà.
Uông Bội Nhu còn chưa kịp thanh minh cho bản thân, cũng không có thời gian hỏi thăm bà cụ kia là ai, thì lại nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Là ai nữa vậy?" Cô lẩm bẩm, vội vàng chạy ra mở cửa, tránh cho mình bị phê bình lung tung giống như vừa rồi.
Người đến là một ông cụ, giống như cụ bà vừa nãy cũng phê bình cô không có lễ phép, vừa thấy cô mở cửa, nói xong liền xông thẳng vào nhà cô.
"Xin hỏi?" Bọn họ là muốn tìm ai vậy? Cô không biết bọn họ muốn gì!
Nhưng ông cụ vừa vào nhà, liền trông thấy cụ bà , cụ ông coi như không thấy, bắt đầu chỉ ra khuyết điểm của Uông Bội Nhu. "Tay . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm, lại ăn mỳ ăn liền là . . . . Lười!" Tiếp tục bắn pháo "Ví tiền quăng lung tung trên ghế sa lon, áo khoác lại không treo lên . . . . . Loạn!"
Sao? Sao ông cụ và bà cụ này nói chuyện giống nhau như đúc? Trên đời này lại có hai người ăn ý đến như vậy.
Ông cụ lấy gậy ra gõ gõ vào thùng rác nhà Uông Bội Nhu. "Rác cũng không đổ . . . . Bẩn!"
A . . . . Quả thật rất giống nhau .
Trong lòng Uông Bội Nhu đang âm thầm thán phục hai cụ, thì cụ bà liền khinh thường lên tiếng nói: "Những chuyện đó tôi đã nói trước cho cô ấy biết rồi."
Ông cụ lập tức không phục mà nói: "Tôi nhắc lại lần thứ hai cho cô ấy không được sao?"
"Hừ! Không có chút sáng kiến gì hết!" Cụ bà ngước cằm thật cao , một bộ dáng kiêu ngạo khinh người.
"Khụ . . . . Không có lương tâm!" Cụ ông cũng hất đầu sang phải , một bộ dáng cực kỳ phách lối.
"Ưh . . . ." Duy chỉ có Uông Bội Nhu còn đứng đó không hiểu chuyện gì xảy ra. "Xin hai cụ đừng tức giận, xin hỏi. . . . . ." Cô khiêm tốn nói "Rốt cuộc hai cụ là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cô . . . . !" Hai người vốn dĩ là đang đối đầu lập tức liền liên kết lại, đồng thanh đem Uông Bội Nhu mắng từ đầu đến chân "Nha đầu chết tiệt kia, đừng cho là chúng tôi không biết âm mưu của cô, cô muốn tiến vào Triển ( Phương ) gia chúng ta, muốn kết hôn với Triển Dục Quảng , nói cho cô biết không có cửa đâu!"
Cô đã hiểu.
"Xin lỗi, tôi cùng Triển Tổng giám đốc không có quan hệ gì cả!" Phải nói nếu như có, thì nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ giao dịch tiền bạc thôi, nhưng. . . . . . Đây cũng cũng rất khó giải thích với người khác.
"Lừa gạt người!" Triển lão phu nhân cùng Phương cụ ông lần nữa chung sức bắt tay công kích Uông Bội Nhu. "Hắn mang cô theo bên người, còn tưởng sẽ qua mắt được chúng tôi sao? Nói cho cô biết, với thân thế không cha không mẹ của cô, với gia cảnh của cậu cô chỉ là một công nhân viên bình thường, với trình độ học vấn bình thường tốt nghiệp một trường đại học không có danh tiếng gì . . . . . . Cô căn bản không xứng với cháu tôi!"
Cô . . . . . . Cô vốn dĩ đã biết rõ mình không xứng với hắn rồi!
Nhưng khi người nhà của Triển Dục Quảng nhắc nhở cùng xỉ vả, điều này khiến cô tổn thương cùng tự ái hơn. . . . . . Đủ rồi!
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng với anh ấy ở chung một chỗ!" Khi cô chưa biết gia cảnh của hắn thì cô còn mơ tưởng; Nhưng sau khi cô đã biết rõ về gia thế của hắn, cô tránh né hắn như tránh né rắn và bò cạp vậy "Thật sự!"
"Vậy cô lập tức rời xa cháu tôi đi, đừng quấn lấy cháu tôi làm gì!" Đây là yêu cầu của Triển lão phu nhân.
Làm ơn! Cô đâu có dây dưa với hắn chứ? Là hắn sống chết đòi quấn lấy cô mà?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Cô lập tức từ chức, đừng xuất hiện trước mặt cháu tôi nữa!" Đây là lệnh của ông cụ Phương.
Cô đến công ty hắn làm việc, cũng là do hắn cố ý hại cô bị công ty cũ xa thải, cô cũng là vì kế sinh nhai nên mới bị bắt đến đó làm việc, chuyện này không phải hắn ban cho cô sao?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Đừng cho rằng chúng tôi đang đùa giỡn với cô!" Hai người đồng thanh cảnh cáo nói: "Nếu cô không nghe lời khuyên của chúng tôi, cẩn thận coi chừng rước họa vào thân đó!"
Nói xong, giống như rất căm thù những con vi khuẩn nhà cô vậy, hai người liền lập tức đứng dậy chống gậy rời khỏi.
Chỉ để lại một mình Uông Bội Nhu tự lẩm bẩm cùng nhớ lại mọi chuyện "Đây mà là khuyên àh? Đây chính là uy hiếp thì có?"
Thoáng chốc, cô cảm thấy mình đụng phải Triển Dục Quảng thật là xui xẻo!
Điều mà Uông Bội Nhu không ngờ tới chính là, động tác cùng lời nói của hai cụ kia thật là nhanh khiến cô trở tay không kịp và cũng không có cơ hội phản bác.
Sau hai ngày, cô liền nhận được điện thoại của mợ : "Uông Uông, con ở bên ngoài gây họa sao?" Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói không vui cùng tức giận của mợ.
Uông Bội Nhu khiếp sợ lập tức theo thói quen đứng nghiêm trang cùng ngay ngắn lại, thái độ nhún nhường nhẹ giọng khẽ nói: " Dạ không có . . . . Mợ . . . . Uông Uông không dám."
"Không dám!" Giọng nói của mợ cô lập tức phát ra hết công suất: "Vậy . . . . Tại sao có người tìm tới nhà cậu mợ, kêu chúng tôi quản giáo ngôn ngữ hành động cùng cử chỉ của cô, muốn cô đừng đi phá hư nhân duyên của người khác nữa?"
Chuyện tốt này là do ông cụ và bà cụ đó làm sao?
Uông Bội Nhu còn chưa kịp giải thích, mợ cô lại tiếp tục oanh tạc: "Cô cũng đã tốt nghiệp xong rồi, hãy mau tìm một người đàn ông có tiền để gả đi, ít ra có thể thay cha mẹ cô trả nợ, cô đừng tưởng chạy thật xa là có thể trốn tránh được, cô nghĩ làm như vậy thì khoản nợ của chúng tôi có thể xóa bỏ sao?"
"Dạ cháu không có. . . . . ." Cô cũng đã rất cố gắng dành dụm tiền.
"Không có sao?! Cô còn dám nói àh! Người ta cũng đã tìm tới nhà rồi . . . . Đây là sao? Cậu của cô mà cô cũng muốn hại sao?"
"Cháu không có . . . ." Cô hít sâu một hơi, che giấu nghẹn ngào của mình: "Cháu sẽ sớm giải quyết chuyện này!"
Cúp điện thoại, đột nhiên Uông Bội Nhu cảm thấy đau buồn: "Tại sao vậy? Mình không có . . . . . . Không có ý định đeo bám người kia, là hắn tới quấn lấy mình mà!"
Từ sau khi biết hắn là người có địa vị, cô đã hết sức tránh né hắn . . . . . Không phải, là cô không nghĩ đến chuyện cùng hắn nữa, chính bản thân hắn muốn trêu chọc cô!
"Tại sao lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô, bắt cô gánh chịu hết . . . . . ." đột nhiên bức xúc tâm tình mất khống chế, liền lớn tiếng khóc lóc: "Mình. . . . . . Mình cũng không biết nên làm sao đây!"
Đang khóc . . . Điện thoại lại vang lên.
Uông Bội Nhu nhận điện thoại, lúc này cô cũng không che giấu, sụt sùi khóc đồng thời nghẹn ngào nói: "Mợ . . . . Cháu biết rồi . . . . . Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu mợ . . . . . . Cháu cũng sẽ rời xa người đàn ông kia, cháu cũng không biết người nhà của Triển Dục Quảng . . . . . . Lại đến quấy rầy cậu mợ. . . . . . Cháu xin lỗi . . .!" Cô cũng không đợi mợ cô trả lời: "Cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm . . . . . . Cháu không có quấn người đàn ông đó, mọi người đã hiểu lầm rồi. . . . . ."
"Đúng vậy! Từ trước đến giờ luôn là anh dây dưa với em mà . . . . Nhu Nhu!"
Tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của Triển Dục Quảng, Uông Bội Nhu nhất thời khiếp sợ, ném điện thoại ra thật xa đụng cái "cạch": "Hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
"Dĩ nhiên!" Triển Dục Quảng trả lời. "Sau khi cô ấy đến đây, cậu hãy tỉ mỉ hướng dẫn cô ấy, để cô ấy có cảm giác thoải mái như đang ở nhà !"
Sao? Cô ấy đến đây làm việc, cũng không phải đam đương chức vụ cao cấp gì, tại sao phải cho cô ấy cảm thấy thoải mái như đang ở nhà chứ?
Lạc Tiêu Dao còn chưa có nói ra nghi vấn trong lòng, Triển Dục Quảng đã tự động trả lời."Tôi với cô ấy lui tới mục đích chính là chuyện kết hôn, cậu hãy giúp tôi nhé."
Là như thế sao?
Lạc Tiêu Dao hiểu ý hỏi: "Có cần đem công việc của cô ấy giảm đến mức thấp nhất, chỉ cần để cô ấy phụ trách cùng ngài ra ngoài ăn uống là được?"
Triển Dục Quảng vỗ vai Lạc Tiêu Dao. "Ý hay đó! Tiêu Dao . . . . Nếu sau này tôi chinh phục được cô ấy, nhất định sẽ cho cậu một bao lì xì thật lớn."
"Cảm ơn tổng giám đốc, nhưng . . . . . ."
"Nói đi!"
"Theo tôi được biết thì cô ấy làm việc rất chăm chỉ, cũng không lề mề hay tám chuyện trong giờ làm việc, cho nên nếu tôi không giúp cô ấy sắp xếp một công việc thích hợp tôi sợ. . . . . . Tổng giám đốc sẽ không giữ được cô ấy đó."
"Nói bậy! Tôi tự có sắp xếp !"
Triển Dục Quảng tự nhận mình có thể thao túng cuộc sống của người khác, đối với Uông Bội Nhu hắn đã bí mật cùng nghiêm ngặt lên kế hoạch cho tương lai cùng cuộc sống của cô rồi.
"Chuyện của cô ấy tôi sẽ xử lý, cậu chỉ cần làm theo lời dặn của tôi là được."
"Dạ . . . . Tổng giám đốc!" Mặc dù Lạc Tiêu Dao cảm thấy chuyện này không đơn giản như tổng giám đốc đang nghĩ, nhưng lời thật thì khó nghe, hiện tại Triển Dục Quảng mà nghe lời của hắn thì có quỷ mới tin. Sau này hắn sẽ nghĩ cách!
Uông Bội Nhu chưa từng nghĩ đến công việc mới lại nhàn nhã đến vậy khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Từ sau khi cô bước vào công ty, cho đến bây giờ đã sắp tan ca, cô mới nhận được ba cuộc điện thoại!
Tất cả đều là điện thoại của Triển Dục Quảng ân cần gọi đến hỏi han cô.
Cô không phải làm bất cứ việc gì, chỉ nhàm chán ngồi im tỉa tóc, tạp chí bày đầy trên bàn, lâu lâu nhìn trời xanh mây trắng ở ngoài cửa sổ.
Mặc dù tiền lương rất khá nhưng cô biết rõ, nếu mình cứ làm việc trong môi trường này, thì chẳng khác nào con chim đang bị nhốt trong lồng .
Không! Cô không thể tiếp tục như vậy được.
Uông Bội Nhu lập tức đi xuống lầu dưới, vọt vào phòng giải khát, muốn giúp mọi người pha trà, pha cà phê.
Nhưng cô giống như anh hùng không có đất dụng võ, bởi vì . . .
"Uông tiểu thư!" Giọng nói hết sức kinh ngạc."Sao cô lại ở đây ?! Cô muốn uống gì thì chỉ cần gọi điện thoại xuống, tôi sẽ lập tức giúp cô mang lên!"
"Tôi. . . . . . Muốn giúp đỡ cô!" Khuôn mặt như đưa đám nói.
"Không . . . . Không muốn cô nhọc lòng đâu, cô là trợ lý của thư ký tổng giám đốc, không thể để cô làm việc nặng nề như vậy được!"
Bị mời về phòng làm việc.
Uông Bội Nhu không cam lòng nghĩ ngợi, được rồi . . . . Lầu dưới là phòng thư ký, cô không thể giành việc ; cô sẽ xuống tầng khác, giúp nhân viên kế toán copy tài liệu cũng được?
Quyết tâm không bằng lập tức hành động!
Cô lập tức đi xuống lầu hai, chạy đến phòng copy, trùng hợp cũng gặp nhân viên đang bận copy
"Để tôi giúp cô!" Nhiệt tình xung phong nhận việc.
"Sao lại có thể thế được?" Cô gái đang copy tài liệu hiển nhiên bị Bôi Nhu hù dọa. "Trợ lý thư ký tổng giám đốc , xin cô đừng cướp công việc của tôi được không?"
Tất cả nhân viên từ trên xuống dưới của Triển thị đều được thông báo, không thể nhờ vả hay sai khiến trợ lý thư ký của tổng giám đốc làm bất kỳ việc gì, nếu không. . . . . . Bị bắt được thì sẽ cho về nhà ăn cơm!
Cho nên, nếu có người cho Uông Bội Nhu giúp đỡ mới là lạ đó!
Uông Bội Nhu ủ rũ cúi đầu trở lại phòng làm việc của mình, tiếp tục nhìn trời xanh cùng mây trắng, ngắm nhìn xe cộ trên đường phố . . . . . . Khi cửa phòng làm việc của Triển Dục Quảng vừa mở ra, Uông Bội Nhu lập tức nghênh đón.
"Nhu Nhu!" Thấy người yêu đang mong đợi trông ngóng hắn, Triển Dục Quảng cảm thấy thật thỏa mãn."Chúng mình tan ca thôi!"
"Em muốn từ chức!" Uông Bội Nhu nói như đinh đóng cột.
"Sao ?!" Triển Dục Quảng không vui nhìn cô chằm chằm. "Lý do ?"
"Quá nhàn rỗi, em ngồi yên không được!" Cô rất muốn giúp đỡ mọi người, cô muốn công việc phải đổ đầy mồ hôi, muốn cống hiến chút gì đó cho công ty. . . . . . Cô không muốn mình làm một bình hoa vô dụng này.
Lạc Tiêu Dao nói nhỏ "Ngài xem đi!"
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, Triển Dục Quảng càng không thoải mái. "Vì em mới vào công ty ngày đầu tiên, đương nhiên là sẽ rãnh rỗi, em tưởng sau này cũng sẽ như vậy sao!"
"Không phải vậy sao?" A . . . Đúng như cô mong đợi.
"Dĩ nhiên là không phải!" Mặt Triển Dục Quảng như đống phân nói. "Tiêu Dao, bắt đầu từ ngày mai trở đi, sắp xếp ra sức để cô ấy mệt chết đi!" Hắn tức giận ra chỉ thị.
Uông Bội Nhu cao hứng nhảy lên."Yee . . . . Trợ lý Tiêu Dao, sáng mai phiền anh chiếu cố dùng sức để tôi mệt chết nhé!"
Mặc dù là người nói vô tâm, nhưng Triển Dục Quảng lại là người nghe hữu ý.
Đáng chết! Cô ấy lại muốn Tiêu Dao dùng sức chiếu cố để cô ấy mệt chết, tại sao cô ấy lại không nói như vậy với mình chứ? Thật là một cô gái không đáng yêu!
Nhưng. . . . . . Ai bảo hắn yêu cô chứ, hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp rồi, thôi . . . Dù sao ‘gần quan được ban lộc’ hắn tin tưởng hai người gần nhau sẽ có một ngày cô là của hắn.
Nhưng hắn đã lầm to !
Cô đến công ty làm ngày thứ hai trở đi, một câu nói hắn cũng không có cơ hội để nói với cô, đây . . . . . . Như coi được sao?! Hắn thuê cô về làm trợ lý cho thư ký của hắn, không phải trợ lý của bộ phận khác nha?
Hơn nữa, thái độ của cô là gì đây?
Từ ngày đó trở đi, bất luận là ban ngày hay ban đêm mỗi lần hắn gọi điện thoại cho cô, cô đều lấy cớ nói là do công việc bận quá hoặc là mệt mỏi nên không thể cùng hắn hẹn hò được!
Ghê tởm! Hắn mời cô đến công ty làm việc là vì chính hắn, chứ không phải vì những người khác?
Cô cũng không cần thiết phải tránh né hắn dữ dội, lộ liễu như vậy chứ?
Triển Dục Quảng tức không chịu nổi, sau khi Uông Bội Nhu đến công ty làm tính khí của hắn càng hung hăng hơn.
"Tiêu Dao, bây giờ tôi phải ra ngoài gặp khách hàng, cậu mau giúp tôi gọi Nhu Nhu đến !" Công việc chính của cô chính là tùy thời điểm tùy chỗ mà ở bên cạnh hầu hạ hắn, hắn đã nhịn cô rất lâu rồi.
"Ưh . . . " Bộ dáng Lạc Tiêu Dao tỏ vẻ khó khăn.
"Đi mau đi!" Lửa giận của Triển Dục Quảng từ trong lỗ mũi bốc ra."Tôi ở đây chờ cô ấy!"
Nói xong, đặt mông ngồi vào chỗ làm việc của Lạc Tiêu Dao, tư thế hùng hổ cho thấy nếu nữ chính không xuất hiện hắn sẽ không bỏ qua.
Lạc Tiêu Dao cố gắng khuyên can "Tổng giám đốc, hôm nay không phải ngài sẽ cùng ông chủ Hoàng bàn bạc chuyện buôn bán sao? Cuộc gặp mặt quan trọng như vậy sao lại để Uông Uông tham dự chứ. . . . . ."
Hắn lúc nào đã thân quen với Nhu Nhu như vậy rồi chứ? Lại dám gọi cô ấy là "Uông Uông" nữa!
"Tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài tập sự!" Thời gian này Triển Dục Quảng cũng có tự kiểm điểm và suy nghĩ rất kĩ, nếu cô có lòng cầu tiến như vậy , muốn giúp đỡ ngưới khác để lấy lòng cùng sự quan ái của mọi người cũng không sai, hắn hiểu tâm tư của cô, cho nên, hắn sẽ đưa cô ra ngoài biết đó biết đây!
Đồng thời đào tạo cô thành thiếu phu nhân tương lai của Triển gia. "Tổng giám đốc . . . . Hay là đợi ngày mai đi, ngày mai ngày cùng ông chủ Lý có một cuộc gặp gỡ . . . . . ." Hắn sẽ sắp xếp cho Uông Uông.
"Nực cười!" Triển Dục Quảng phẫn nỗ vỗ bàn nói. "Cô ấy đi ra ngoài hay không là do tôi quyết định hay là cậu quyết định đây?"
"Dạ, thưa tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao biết mình đã vượt quá giới hạn. "Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!"
Triển Dục Quảng đang tức giận nghe hắn nói cũng hòa hoãn xuống. Nhưng hắn hết chờ rồi lại đợi, dường như đợi cũng rất lâu rồi, nhưng cũng chưa gặp được người mà hắn cần gặp!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn đã hẹn với khách hàng, làm sao có thể ngồi đây mà chờ đợi được?
Vừa mới đứng dậy, Triển Dục Quảng liền nghe được giọng nói của Uông Bội Nhu. "Vậy tôi. . . . . . Có thể không đi cùng tổng giám đốc được không?"
Ghê tởm! Tại sao cô ấy chịu giúp chó cùng mèo trong công ty, nhưng lại không chịu giúp hắn chứ?
Triển Dục Quảng bước chân ra khỏi phòng làm việc, liếc mắt liền trông thấy Uông Bội Nhu toàn thân nhếch nhác.
"Em. . . . . . Đang làm gì thế ?!" Tại sao lại đem mình biến thành bộ dạng đầu tóc bám đầy bụi đất vậy?
"Em đang bận!" Cô lớn tiếng trả lời.
"Là . . . . Cô ấy đang giúp . . . ." Lạc Tiêu Dao ở một bên vội vàng giải vây. "Cô ấy đang giúp phòng thư ký sắp xếp và chỉnh đốn tài liệu của mấy năm trước. . . . . ." Cho nên mới phải ăn mặc đơn giản đó là một cái áo sơ mi cộng thêm cái quần jean.
Cho nên cô mới trở nên dơ dáy nhếch nhác như vậy. Bởi vì tất cả tài liệu của mấy năm qua đều để dưới đất lầu hai, vả lại mấy năm qua không có sắp xếp cùng quét dọn, nên phía trên chất đầy bụi bậm.
Triển Dục Quảng chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói câu nào liền sải bước rời đi.
Uông Bội Nhu coi như không có chuyện gì xảy ra vui vẻ hỏi: "Vậy tôi có thể trở về tiếp tục công việc của mình rồi chứ?"
Cô rất thích cảm giác được mọi người coi trọng . . . . . . Hơn nữa bận bịu như vậy, cũng không có thời gian rảnh để cô nghĩ ngợi đến Triển Dục Quảng.
Cô cho là, mình làm như vậy hắn có thể nhìn ra ý của cô mà rút lui.
Ngược lại Lạc Tiêu Dao thấy phản ứng của Triển Dục Quảng như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trước tiên hắn phải giải quyết vấn đề nan giai trước mắt.
"Uông Uông, lần trước tôi có đề cập tới vấn đề kia, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Hai ngày nữa cô phải cho tôi đáp án nhé!"
"Tôi. . . . . . Tôi muốn thêm chút thời gian nữa để suy nghĩ?" Cô vừa mới được thoả mãn cơn nghiện làm việc, hiện tại cũng không muốn đổi môi trường làm việc khác!
"Hai ngày nữa thôi, không thể hơn nữa đâu!" Vì muốn tốt cho cô, Lạc Tiêu Dao chỉ có thể ra tối hậu thư.
"Ừh!" Uông Bội Nhu đi xuống cầu thang lầu hai, cũng nghiêm túc suy nghĩ . . . . . . Tại sao Triển Dục Quảng lại bỏ đi không nói lời nào vậy? Bởi vì tinh thần của cô phấn chấn và tràn đầy tự tin sao?
Hay là. . . . . . Hắn không thể tìm được nét cô đơn cùng ánh mắt u buồn trong mắt của cô? Hắn không còn tìm thấy sự hấp dẫn từ cô nữa?
Cô đã thay đổi.
Mặc dù nơi hấp dẫn hắn nhất đã không còn, nhưng cảm giác hắn đối với cô cũng không thay đổi chút nào!
Ngược lại tăng lên!
Nguyên nhân gì đây? Là hắn rất thích cô sao?
Mà cô, cô cứ nghĩ là sẽ thoát khỏi sự quản thúc của hắn sao?
Hắn không phủ nhận khi nghe cô cùng Lạc Tiêu Dao đối thoại, nghe thấy cô cự tuyệt từ chối cô cùng hắn đi tiếp khách, lòng của hắn liền bị tổn thương, cho nên hắn mới không cưỡng cầu ép buộc mà trực tiếp đi.
Nhưng. . . . . .
Hắn muốn buông tha cô sao?
Làm sao có thể được!
Khó khăn lắm hắn mới rung động trước người phụ nữ này, làm sao có thể buông tha nhẹ nhàng như vậy được chứ!
"Hãy chờ xem!" Hắn sẽ tìm ra phương pháp để chế ngự cô.
Nhưng bây giờ, hắn phải đi giải quyết công việc trước, dù sao kỳ vọng của hai gia tộc cũng đang ở trên vai của hắn, hắn không thể nào chỉ trọng ‘nhi nữ tư tình’ được .
Nhưng hắn thật không nghĩ tới chính là, hắn chưa kịp chọn lựa hành động . . . . . . Không phải, phải nói là hắn còn chưa nghĩ ra cách nào để giữ được lòng của Uông Bội Nhu, khiến cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, thì đã có người muốn đuổi cô đi ra thật xa!
"Cái gì?! Thân thế bình thường như vậy, lại vọng tưởng chim sẻ biến thành phượng hoàng sao!" Triển lão phu nhân tức giận dậm chân. "Muốn tôi đồng ý chuyện hôn sự này, trừ phi bước qua xác của tôi đi!"
Lạc Tiêu Dao nghe vậy không khỏi trợn mắt nhìn bà. "Lão phu nhân, bà không phải không biết tính tình của tổng giám đốc, một khi đã quyết định, bất luận là ai cũng sẽ không thể nào thay đổi được ý của tổng giám đốc!"
"Nói bậy!" Triển lão phu nhân cũng không thèm để ý đến lời khuyên của Lạc Tiêu Dao. "Đưa địa chỉ của con bé ấy ra đây cho tôi, tôi phải tự mình đi tìm và mắng con bé ấy một trận!"
Lạc Tiêu Dao dĩ nhiên không thể nào nói không!
"Cái gì?! Thân thế cùng bối cảnh bình thường như vậy, thế mà lại muốn làm người phụ nữ của cháu ngoại yêu quý của tôi sao?" Phương lão gia tức giận đến nỗi đỉnh đầu chỉ kém không có bốc khói. "Làm bạn để cháu tôi chơi bời còn sợ không đủ tư cách đó . . . . Hừ! Muốn tôi đồng ý để cô ấy bước vào cửa chính của Triển gia sao, kiếp sau đi!"
Lạc Tiêu Dao cố ý nhắc nhở một chuyện rất quan trọng. "Cụ ơi . . . . Tổng giám đốc không cho phép người khác tùy tiện can thiệp vào chuyện riêng của tổng giám đốc đâu, cụ không phải là không biết!"
"Nói bậy!" Phương lão gia cực kỳ tức giận nói: "Còn không mau đem địa chỉ của người phụ nữ vọng tưởng một bước lên mây này đưa ra cho tôi, tôi không thể không đích thân đi mắng để cô ấy tỉnh lại!"
Lần này Lạc Tiêu Dao cũng vậy, không thể không nói.
"Uông Uông, rốt cuộc cô dự định như thế nào rồi?" Đến thời hạn Lạc Tiêu Dao đuổi theo Uông Bội Nhu đòi câu trả lời. "Cô nên biết cơ hội như vậy là rất hiếm."
"Tôi biết chứ!" Uông Bội Nhu cảm thấy công việc cùng cuộc sống hiện tại khiến cô rất hài lòng, cho nên cô không muốn thay đổi. "Cám ơn anh Lạc đã chiếu cố cùng giúp đỡ, tôi xin nhận!"
"Đó là cự tuyệt?" Vậy hắn không thể cứu được cô rồi.
Vốn dĩ hắn muốn đưa cô đi trước khi "Sự việc bại lộ", dẫn cô đi đến nơi khác để tránh nạn, để Triển Dục Quảng tự gánh chịu và giải quyết chuyện tranh giành của gia tộc, nhưng xem tình hình trước mắt hắn không thể giúp được gì cho cô rồi.
Coi như xong, vậy cứ để cho mấy người đó cùng nhau ra sức chiến đấu đi!
"Tôi muốn. . . . . . Chờ mình có thêm chút kinh ngiệm cùng bồi dưỡng thêm năng lực làm việc, sẽ tranh thủ cơ hội tốt đó, đến khi đó lại phải làm phiền anh Lạc giúp đỡ tôi!" Uông Bội Nhu dịu dàng cự tuyệt Lạc Tiêu Dao.
Nhưng điều cô không nghĩ đến chính là, sắp tới sẽ có một làn sóng rất lớn đổ ấp đến, quấy nhiễu cuộc sống của cô.
"Vậy. . . . . ." Lạc Tiêu Dao cũng không nỡ nhẫn tâm nhìn cô gái còn non nớt, kinh nghiệm sống chưa nhiều phải chịu thiệt thòi cùng bị lấn áp như vậy. "Nếu như cô có việc gì cần tôi giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ đứng về phía cô !"
Hắn cũng chỉ có thể giúp như vậy thôi.
"Ừh . . . ." Giờ phút này Uông Bội Nhu cảm thấy khắp mọi nơi đều ấm áp.
Tan ca, sau một ngày công việc ngập đầu, Uông Bội Nhu kéo thân thể mệt mỏi cùng vui vẻ trở về ổ nhỏ của mình.
Nấu mỳ ăn liền, cô còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.
"Là ai vậy?" Căn cứ vào cách ấn chuông vôi vã như vậy, 80% là cái tên bám đuôi Triển Dục Quảng rồi.
Cô không định ra mở cửa, nhưng điện thoại trong nhà lại vang lên không ngừng: "Linh Linh".
Cô nhận điện thoại còn chưa kịp nói "Alô", đã nghe thấy giọng của Triển Dục Quảng dịu dàng nói "Nhu Nhu . . . . Em muốn ăn cơm không? Anh dẫn em đi ăn được không?"
Sao hắn lại lễ phép gọi điện thoại tới hỏi thăm như vậy chứ, còn không phải là bởi vì trong vòng hơn một tháng nay, mỗi lần hắn chủ động đến đây, cũng bị cô kiếm cớ mời hắn trở về sao.
Cuối cùng, hắn đành phải hỏi ý kiến của cô trước.
"Không được, em rất mệt, hẹn khi khác, tạm biệt!" Cô liền công kích đồng thời cúp điện thoại.
Triển Dục Quảng cũng đã rất quen với cách cư xử này của cô, ngược lại cũng không có gọi điện thoại lần thứ hai nữa.
Sau khi Uông Bội Nhu cúp điện thoại, chuông cửa tiếp tục truyền đến tiếng vang "Không phải anh Dục, vậy là ai đến nhà mình đây?" Hôm nay cũng không phải là ngày đóng tiền nhà.
Cô hoài nghi mở cửa, chỉ thấy một bà cụ mặt mũi rất uy nghiêm đang đứng nhìn chằm chằm cô.
Liền mở cửa ra, bà cụ lập tức xông vào nhà cô, còn vừa đi vừa mắng. "Thật không có chút lễ phép, dám để bà già này chờ lâu như vậy mới ra mở cửa!"
Sao? Bà cụ này đang chỉ trích cô sao?
"Chuyện này. . . . . ." Mắt thấy người hùng hổ tiến quân thần tốc, Uông Bội Nhu chỉ có thể vội vã ở phía sau hỏi: "Xin hỏi cụ tìm ai ạ?"
"Không phải là tìm cô sao!" Triển lão phu nhân đi thẳng đến phòng khách, ngồi vào chiếc ghế sô pha nhỏ, đem cây gậy đầu rồng đang cầm trong tay đặt sang một bên, lúc này mặc dù bận nhưng vẫn ung dung phê bình cô.
"Hừ! . . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm ăn, lại ăn mỳ ăn liền là. . . . Lười!" Tiếp tục oanh tạc "Ví tiền lại quăng trên ghế sa lon, áo khoác không treo lên giá là. . . . Loạn!"
Sau đó lấy gậy gẩy gẩy thùng rác. "Không đổ rác thường xuyên . . . . . Bẩn!"
OK! Triển lão phu nhân đã xác định, cô bé trước mắt tuyệt đối không xứng với đứa cháu bảo bối của bà.
Uông Bội Nhu còn chưa kịp thanh minh cho bản thân, cũng không có thời gian hỏi thăm bà cụ kia là ai, thì lại nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Là ai nữa vậy?" Cô lẩm bẩm, vội vàng chạy ra mở cửa, tránh cho mình bị phê bình lung tung giống như vừa rồi.
Người đến là một ông cụ, giống như cụ bà vừa nãy cũng phê bình cô không có lễ phép, vừa thấy cô mở cửa, nói xong liền xông thẳng vào nhà cô.
"Xin hỏi?" Bọn họ là muốn tìm ai vậy? Cô không biết bọn họ muốn gì!
Nhưng ông cụ vừa vào nhà, liền trông thấy cụ bà , cụ ông coi như không thấy, bắt đầu chỉ ra khuyết điểm của Uông Bội Nhu. "Tay . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm, lại ăn mỳ ăn liền là . . . . Lười!" Tiếp tục bắn pháo "Ví tiền quăng lung tung trên ghế sa lon, áo khoác lại không treo lên . . . . . Loạn!"
Sao? Sao ông cụ và bà cụ này nói chuyện giống nhau như đúc? Trên đời này lại có hai người ăn ý đến như vậy.
Ông cụ lấy gậy ra gõ gõ vào thùng rác nhà Uông Bội Nhu. "Rác cũng không đổ . . . . Bẩn!"
A . . . . Quả thật rất giống nhau .
Trong lòng Uông Bội Nhu đang âm thầm thán phục hai cụ, thì cụ bà liền khinh thường lên tiếng nói: "Những chuyện đó tôi đã nói trước cho cô ấy biết rồi."
Ông cụ lập tức không phục mà nói: "Tôi nhắc lại lần thứ hai cho cô ấy không được sao?"
"Hừ! Không có chút sáng kiến gì hết!" Cụ bà ngước cằm thật cao , một bộ dáng kiêu ngạo khinh người.
"Khụ . . . . Không có lương tâm!" Cụ ông cũng hất đầu sang phải , một bộ dáng cực kỳ phách lối.
"Ưh . . . ." Duy chỉ có Uông Bội Nhu còn đứng đó không hiểu chuyện gì xảy ra. "Xin hai cụ đừng tức giận, xin hỏi. . . . . ." Cô khiêm tốn nói "Rốt cuộc hai cụ là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cô . . . . !" Hai người vốn dĩ là đang đối đầu lập tức liền liên kết lại, đồng thanh đem Uông Bội Nhu mắng từ đầu đến chân "Nha đầu chết tiệt kia, đừng cho là chúng tôi không biết âm mưu của cô, cô muốn tiến vào Triển ( Phương ) gia chúng ta, muốn kết hôn với Triển Dục Quảng , nói cho cô biết không có cửa đâu!"
Cô đã hiểu.
"Xin lỗi, tôi cùng Triển Tổng giám đốc không có quan hệ gì cả!" Phải nói nếu như có, thì nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ giao dịch tiền bạc thôi, nhưng. . . . . . Đây cũng cũng rất khó giải thích với người khác.
"Lừa gạt người!" Triển lão phu nhân cùng Phương cụ ông lần nữa chung sức bắt tay công kích Uông Bội Nhu. "Hắn mang cô theo bên người, còn tưởng sẽ qua mắt được chúng tôi sao? Nói cho cô biết, với thân thế không cha không mẹ của cô, với gia cảnh của cậu cô chỉ là một công nhân viên bình thường, với trình độ học vấn bình thường tốt nghiệp một trường đại học không có danh tiếng gì . . . . . . Cô căn bản không xứng với cháu tôi!"
Cô . . . . . . Cô vốn dĩ đã biết rõ mình không xứng với hắn rồi!
Nhưng khi người nhà của Triển Dục Quảng nhắc nhở cùng xỉ vả, điều này khiến cô tổn thương cùng tự ái hơn. . . . . . Đủ rồi!
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng với anh ấy ở chung một chỗ!" Khi cô chưa biết gia cảnh của hắn thì cô còn mơ tưởng; Nhưng sau khi cô đã biết rõ về gia thế của hắn, cô tránh né hắn như tránh né rắn và bò cạp vậy "Thật sự!"
"Vậy cô lập tức rời xa cháu tôi đi, đừng quấn lấy cháu tôi làm gì!" Đây là yêu cầu của Triển lão phu nhân.
Làm ơn! Cô đâu có dây dưa với hắn chứ? Là hắn sống chết đòi quấn lấy cô mà?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Cô lập tức từ chức, đừng xuất hiện trước mặt cháu tôi nữa!" Đây là lệnh của ông cụ Phương.
Cô đến công ty hắn làm việc, cũng là do hắn cố ý hại cô bị công ty cũ xa thải, cô cũng là vì kế sinh nhai nên mới bị bắt đến đó làm việc, chuyện này không phải hắn ban cho cô sao?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Đừng cho rằng chúng tôi đang đùa giỡn với cô!" Hai người đồng thanh cảnh cáo nói: "Nếu cô không nghe lời khuyên của chúng tôi, cẩn thận coi chừng rước họa vào thân đó!"
Nói xong, giống như rất căm thù những con vi khuẩn nhà cô vậy, hai người liền lập tức đứng dậy chống gậy rời khỏi.
Chỉ để lại một mình Uông Bội Nhu tự lẩm bẩm cùng nhớ lại mọi chuyện "Đây mà là khuyên àh? Đây chính là uy hiếp thì có?"
Thoáng chốc, cô cảm thấy mình đụng phải Triển Dục Quảng thật là xui xẻo!
Điều mà Uông Bội Nhu không ngờ tới chính là, động tác cùng lời nói của hai cụ kia thật là nhanh khiến cô trở tay không kịp và cũng không có cơ hội phản bác.
Sau hai ngày, cô liền nhận được điện thoại của mợ : "Uông Uông, con ở bên ngoài gây họa sao?" Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói không vui cùng tức giận của mợ.
Uông Bội Nhu khiếp sợ lập tức theo thói quen đứng nghiêm trang cùng ngay ngắn lại, thái độ nhún nhường nhẹ giọng khẽ nói: " Dạ không có . . . . Mợ . . . . Uông Uông không dám."
"Không dám!" Giọng nói của mợ cô lập tức phát ra hết công suất: "Vậy . . . . Tại sao có người tìm tới nhà cậu mợ, kêu chúng tôi quản giáo ngôn ngữ hành động cùng cử chỉ của cô, muốn cô đừng đi phá hư nhân duyên của người khác nữa?"
Chuyện tốt này là do ông cụ và bà cụ đó làm sao?
Uông Bội Nhu còn chưa kịp giải thích, mợ cô lại tiếp tục oanh tạc: "Cô cũng đã tốt nghiệp xong rồi, hãy mau tìm một người đàn ông có tiền để gả đi, ít ra có thể thay cha mẹ cô trả nợ, cô đừng tưởng chạy thật xa là có thể trốn tránh được, cô nghĩ làm như vậy thì khoản nợ của chúng tôi có thể xóa bỏ sao?"
"Dạ cháu không có. . . . . ." Cô cũng đã rất cố gắng dành dụm tiền.
"Không có sao?! Cô còn dám nói àh! Người ta cũng đã tìm tới nhà rồi . . . . Đây là sao? Cậu của cô mà cô cũng muốn hại sao?"
"Cháu không có . . . ." Cô hít sâu một hơi, che giấu nghẹn ngào của mình: "Cháu sẽ sớm giải quyết chuyện này!"
Cúp điện thoại, đột nhiên Uông Bội Nhu cảm thấy đau buồn: "Tại sao vậy? Mình không có . . . . . . Không có ý định đeo bám người kia, là hắn tới quấn lấy mình mà!"
Từ sau khi biết hắn là người có địa vị, cô đã hết sức tránh né hắn . . . . . Không phải, là cô không nghĩ đến chuyện cùng hắn nữa, chính bản thân hắn muốn trêu chọc cô!
"Tại sao lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô, bắt cô gánh chịu hết . . . . . ." đột nhiên bức xúc tâm tình mất khống chế, liền lớn tiếng khóc lóc: "Mình. . . . . . Mình cũng không biết nên làm sao đây!"
Đang khóc . . . Điện thoại lại vang lên.
Uông Bội Nhu nhận điện thoại, lúc này cô cũng không che giấu, sụt sùi khóc đồng thời nghẹn ngào nói: "Mợ . . . . Cháu biết rồi . . . . . Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu mợ . . . . . . Cháu cũng sẽ rời xa người đàn ông kia, cháu cũng không biết người nhà của Triển Dục Quảng . . . . . . Lại đến quấy rầy cậu mợ. . . . . . Cháu xin lỗi . . .!" Cô cũng không đợi mợ cô trả lời: "Cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm . . . . . . Cháu không có quấn người đàn ông đó, mọi người đã hiểu lầm rồi. . . . . ."
"Đúng vậy! Từ trước đến giờ luôn là anh dây dưa với em mà . . . . Nhu Nhu!"
Tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của Triển Dục Quảng, Uông Bội Nhu nhất thời khiếp sợ, ném điện thoại ra thật xa đụng cái "cạch": "Hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
"Tổng giám đốc . . . . Hay là đợi ngày mai đi, ngày mai ngày cùng ông chủ Lý có một cuộc gặp gỡ . . . . . ." Hắn sẽ sắp xếp cho Uông Uông.
"Nực cười!" Triển Dục Quảng phẫn nỗ vỗ bàn nói. "Cô ấy đi ra ngoài hay không là do tôi quyết định hay là cậu quyết định đây?"
"Dạ, thưa tổng giám đốc!" Lạc Tiêu Dao biết mình đã vượt quá giới hạn. "Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay!"
Triển Dục Quảng đang tức giận nghe hắn nói cũng hòa hoãn xuống. Nhưng hắn hết chờ rồi lại đợi, dường như đợi cũng rất lâu rồi, nhưng cũng chưa gặp được người mà hắn cần gặp!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn đã hẹn với khách hàng, làm sao có thể ngồi đây mà chờ đợi được?
Vừa mới đứng dậy, Triển Dục Quảng liền nghe được giọng nói của Uông Bội Nhu. "Vậy tôi. . . . . . Có thể không đi cùng tổng giám đốc được không?"
Ghê tởm! Tại sao cô ấy chịu giúp chó cùng mèo trong công ty, nhưng lại không chịu giúp hắn chứ?
Triển Dục Quảng bước chân ra khỏi phòng làm việc, liếc mắt liền trông thấy Uông Bội Nhu toàn thân nhếch nhác.
"Em. . . . . . Đang làm gì thế ?!" Tại sao lại đem mình biến thành bộ dạng đầu tóc bám đầy bụi đất vậy?
"Em đang bận!" Cô lớn tiếng trả lời.
"Là . . . . Cô ấy đang giúp . . . ." Lạc Tiêu Dao ở một bên vội vàng giải vây. "Cô ấy đang giúp phòng thư ký sắp xếp và chỉnh đốn tài liệu của mấy năm trước. . . . . ." Cho nên mới phải ăn mặc đơn giản đó là một cái áo sơ mi cộng thêm cái quần jean.
Cho nên cô mới trở nên dơ dáy nhếch nhác như vậy. Bởi vì tất cả tài liệu của mấy năm qua đều để dưới đất lầu hai, vả lại mấy năm qua không có sắp xếp cùng quét dọn, nên phía trên chất đầy bụi bậm.
Triển Dục Quảng chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói câu nào liền sải bước rời đi.
Uông Bội Nhu coi như không có chuyện gì xảy ra vui vẻ hỏi: "Vậy tôi có thể trở về tiếp tục công việc của mình rồi chứ?"
Cô rất thích cảm giác được mọi người coi trọng . . . . . . Hơn nữa bận bịu như vậy, cũng không có thời gian rảnh để cô nghĩ ngợi đến Triển Dục Quảng.
Cô cho là, mình làm như vậy hắn có thể nhìn ra ý của cô mà rút lui.
Ngược lại Lạc Tiêu Dao thấy phản ứng của Triển Dục Quảng như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trước tiên hắn phải giải quyết vấn đề nan giai trước mắt.
"Uông Uông, lần trước tôi có đề cập tới vấn đề kia, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Hai ngày nữa cô phải cho tôi đáp án nhé!"
"Tôi. . . . . . Tôi muốn thêm chút thời gian nữa để suy nghĩ?" Cô vừa mới được thoả mãn cơn nghiện làm việc, hiện tại cũng không muốn đổi môi trường làm việc khác!
"Hai ngày nữa thôi, không thể hơn nữa đâu!" Vì muốn tốt cho cô, Lạc Tiêu Dao chỉ có thể ra tối hậu thư.
"Ừh!" Uông Bội Nhu đi xuống cầu thang lầu hai, cũng nghiêm túc suy nghĩ . . . . . . Tại sao Triển Dục Quảng lại bỏ đi không nói lời nào vậy? Bởi vì tinh thần của cô phấn chấn và tràn đầy tự tin sao?
Hay là. . . . . . Hắn không thể tìm được nét cô đơn cùng ánh mắt u buồn trong mắt của cô? Hắn không còn tìm thấy sự hấp dẫn từ cô nữa?
Cô đã thay đổi.
Mặc dù nơi hấp dẫn hắn nhất đã không còn, nhưng cảm giác hắn đối với cô cũng không thay đổi chút nào!
Ngược lại tăng lên!
Nguyên nhân gì đây? Là hắn rất thích cô sao?
Mà cô, cô cứ nghĩ là sẽ thoát khỏi sự quản thúc của hắn sao?
Hắn không phủ nhận khi nghe cô cùng Lạc Tiêu Dao đối thoại, nghe thấy cô cự tuyệt từ chối cô cùng hắn đi tiếp khách, lòng của hắn liền bị tổn thương, cho nên hắn mới không cưỡng cầu ép buộc mà trực tiếp đi.
Nhưng. . . . . .
Hắn muốn buông tha cô sao?
Làm sao có thể được!
Khó khăn lắm hắn mới rung động trước người phụ nữ này, làm sao có thể buông tha nhẹ nhàng như vậy được chứ!
"Hãy chờ xem!" Hắn sẽ tìm ra phương pháp để chế ngự cô.
Nhưng bây giờ, hắn phải đi giải quyết công việc trước, dù sao kỳ vọng của hai gia tộc cũng đang ở trên vai của hắn, hắn không thể nào chỉ trọng ‘nhi nữ tư tình’ được .
Nhưng hắn thật không nghĩ tới chính là, hắn chưa kịp chọn lựa hành động . . . . . . Không phải, phải nói là hắn còn chưa nghĩ ra cách nào để giữ được lòng của Uông Bội Nhu, khiến cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, thì đã có người muốn đuổi cô đi ra thật xa!
"Cái gì?! Thân thế bình thường như vậy, lại vọng tưởng chim sẻ biến thành phượng hoàng sao!" Triển lão phu nhân tức giận dậm chân. "Muốn tôi đồng ý chuyện hôn sự này, trừ phi bước qua xác của tôi đi!"
Lạc Tiêu Dao nghe vậy không khỏi trợn mắt nhìn bà. "Lão phu nhân, bà không phải không biết tính tình của tổng giám đốc, một khi đã quyết định, bất luận là ai cũng sẽ không thể nào thay đổi được ý của tổng giám đốc!"
"Nói bậy!" Triển lão phu nhân cũng không thèm để ý đến lời khuyên của Lạc Tiêu Dao. "Đưa địa chỉ của con bé ấy ra đây cho tôi, tôi phải tự mình đi tìm và mắng con bé ấy một trận!"
Lạc Tiêu Dao dĩ nhiên không thể nào nói không!
"Cái gì?! Thân thế cùng bối cảnh bình thường như vậy, thế mà lại muốn làm người phụ nữ của cháu ngoại yêu quý của tôi sao?" Phương lão gia tức giận đến nỗi đỉnh đầu chỉ kém không có bốc khói. "Làm bạn để cháu tôi chơi bời còn sợ không đủ tư cách đó . . . . Hừ! Muốn tôi đồng ý để cô ấy bước vào cửa chính của Triển gia sao, kiếp sau đi!"
Lạc Tiêu Dao cố ý nhắc nhở một chuyện rất quan trọng. "Cụ ơi . . . . Tổng giám đốc không cho phép người khác tùy tiện can thiệp vào chuyện riêng của tổng giám đốc đâu, cụ không phải là không biết!"
"Nói bậy!" Phương lão gia cực kỳ tức giận nói: "Còn không mau đem địa chỉ của người phụ nữ vọng tưởng một bước lên mây này đưa ra cho tôi, tôi không thể không đích thân đi mắng để cô ấy tỉnh lại!"
Lần này Lạc Tiêu Dao cũng vậy, không thể không nói.
"Uông Uông, rốt cuộc cô dự định như thế nào rồi?" Đến thời hạn Lạc Tiêu Dao đuổi theo Uông Bội Nhu đòi câu trả lời. "Cô nên biết cơ hội như vậy là rất hiếm."
"Tôi biết chứ!" Uông Bội Nhu cảm thấy công việc cùng cuộc sống hiện tại khiến cô rất hài lòng, cho nên cô không muốn thay đổi. "Cám ơn anh Lạc đã chiếu cố cùng giúp đỡ, tôi xin nhận!"
"Đó là cự tuyệt?" Vậy hắn không thể cứu được cô rồi.
Vốn dĩ hắn muốn đưa cô đi trước khi "Sự việc bại lộ", dẫn cô đi đến nơi khác để tránh nạn, để Triển Dục Quảng tự gánh chịu và giải quyết chuyện tranh giành của gia tộc, nhưng xem tình hình trước mắt hắn không thể giúp được gì cho cô rồi.
Coi như xong, vậy cứ để cho mấy người đó cùng nhau ra sức chiến đấu đi!
"Tôi muốn. . . . . . Chờ mình có thêm chút kinh ngiệm cùng bồi dưỡng thêm năng lực làm việc, sẽ tranh thủ cơ hội tốt đó, đến khi đó lại phải làm phiền anh Lạc giúp đỡ tôi!" Uông Bội Nhu dịu dàng cự tuyệt Lạc Tiêu Dao.
Nhưng điều cô không nghĩ đến chính là, sắp tới sẽ có một làn sóng rất lớn đổ ấp đến, quấy nhiễu cuộc sống của cô.
"Vậy. . . . . ." Lạc Tiêu Dao cũng không nỡ nhẫn tâm nhìn cô gái còn non nớt, kinh nghiệm sống chưa nhiều phải chịu thiệt thòi cùng bị lấn áp như vậy. "Nếu như cô có việc gì cần tôi giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ đứng về phía cô !"
Hắn cũng chỉ có thể giúp như vậy thôi.
"Ừh . . . ." Giờ phút này Uông Bội Nhu cảm thấy khắp mọi nơi đều ấm áp.
Tan ca, sau một ngày công việc ngập đầu, Uông Bội Nhu kéo thân thể mệt mỏi cùng vui vẻ trở về ổ nhỏ của mình.
Nấu mỳ ăn liền, cô còn chưa kịp ăn, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.
"Là ai vậy?" Căn cứ vào cách ấn chuông vôi vã như vậy, 80% là cái tên bám đuôi Triển Dục Quảng rồi.
Cô không định ra mở cửa, nhưng điện thoại trong nhà lại vang lên không ngừng: "Linh Linh".
Cô nhận điện thoại còn chưa kịp nói "Alô", đã nghe thấy giọng của Triển Dục Quảng dịu dàng nói "Nhu Nhu . . . . Em muốn ăn cơm không? Anh dẫn em đi ăn được không?"
Sao hắn lại lễ phép gọi điện thoại tới hỏi thăm như vậy chứ, còn không phải là bởi vì trong vòng hơn một tháng nay, mỗi lần hắn chủ động đến đây, cũng bị cô kiếm cớ mời hắn trở về sao.
Cuối cùng, hắn đành phải hỏi ý kiến của cô trước.
"Không được, em rất mệt, hẹn khi khác, tạm biệt!" Cô liền công kích đồng thời cúp điện thoại.
Triển Dục Quảng cũng đã rất quen với cách cư xử này của cô, ngược lại cũng không có gọi điện thoại lần thứ hai nữa.
Sau khi Uông Bội Nhu cúp điện thoại, chuông cửa tiếp tục truyền đến tiếng vang "Không phải anh Dục, vậy là ai đến nhà mình đây?" Hôm nay cũng không phải là ngày đóng tiền nhà.
Cô hoài nghi mở cửa, chỉ thấy một bà cụ mặt mũi rất uy nghiêm đang đứng nhìn chằm chằm cô.
Liền mở cửa ra, bà cụ lập tức xông vào nhà cô, còn vừa đi vừa mắng. "Thật không có chút lễ phép, dám để bà già này chờ lâu như vậy mới ra mở cửa!"
Sao? Bà cụ này đang chỉ trích cô sao?
"Chuyện này. . . . . ." Mắt thấy người hùng hổ tiến quân thần tốc, Uông Bội Nhu chỉ có thể vội vã ở phía sau hỏi: "Xin hỏi cụ tìm ai ạ?"
"Không phải là tìm cô sao!" Triển lão phu nhân đi thẳng đến phòng khách, ngồi vào chiếc ghế sô pha nhỏ, đem cây gậy đầu rồng đang cầm trong tay đặt sang một bên, lúc này mặc dù bận nhưng vẫn ung dung phê bình cô.
"Hừ! . . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm ăn, lại ăn mỳ ăn liền là. . . . Lười!" Tiếp tục oanh tạc "Ví tiền lại quăng trên ghế sa lon, áo khoác không treo lên giá là. . . . Loạn!"
Sau đó lấy gậy gẩy gẩy thùng rác. "Không đổ rác thường xuyên . . . . . Bẩn!"
OK! Triển lão phu nhân đã xác định, cô bé trước mắt tuyệt đối không xứng với đứa cháu bảo bối của bà.
Uông Bội Nhu còn chưa kịp thanh minh cho bản thân, cũng không có thời gian hỏi thăm bà cụ kia là ai, thì lại nghe tiếng chuông cửa vang lên.
"Là ai nữa vậy?" Cô lẩm bẩm, vội vàng chạy ra mở cửa, tránh cho mình bị phê bình lung tung giống như vừa rồi.
Người đến là một ông cụ, giống như cụ bà vừa nãy cũng phê bình cô không có lễ phép, vừa thấy cô mở cửa, nói xong liền xông thẳng vào nhà cô.
"Xin hỏi?" Bọn họ là muốn tìm ai vậy? Cô không biết bọn họ muốn gì!
Nhưng ông cụ vừa vào nhà, liền trông thấy cụ bà , cụ ông coi như không thấy, bắt đầu chỉ ra khuyết điểm của Uông Bội Nhu. "Tay . . . Người có tay có chân lại không nấu cơm, lại ăn mỳ ăn liền là . . . . Lười!" Tiếp tục bắn pháo "Ví tiền quăng lung tung trên ghế sa lon, áo khoác lại không treo lên . . . . . Loạn!"
Sao? Sao ông cụ và bà cụ này nói chuyện giống nhau như đúc? Trên đời này lại có hai người ăn ý đến như vậy.
Ông cụ lấy gậy ra gõ gõ vào thùng rác nhà Uông Bội Nhu. "Rác cũng không đổ . . . . Bẩn!"
A . . . . Quả thật rất giống nhau .
Trong lòng Uông Bội Nhu đang âm thầm thán phục hai cụ, thì cụ bà liền khinh thường lên tiếng nói: "Những chuyện đó tôi đã nói trước cho cô ấy biết rồi."
Ông cụ lập tức không phục mà nói: "Tôi nhắc lại lần thứ hai cho cô ấy không được sao?"
"Hừ! Không có chút sáng kiến gì hết!" Cụ bà ngước cằm thật cao , một bộ dáng kiêu ngạo khinh người.
"Khụ . . . . Không có lương tâm!" Cụ ông cũng hất đầu sang phải , một bộ dáng cực kỳ phách lối.
"Ưh . . . ." Duy chỉ có Uông Bội Nhu còn đứng đó không hiểu chuyện gì xảy ra. "Xin hai cụ đừng tức giận, xin hỏi. . . . . ." Cô khiêm tốn nói "Rốt cuộc hai cụ là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cô . . . . !" Hai người vốn dĩ là đang đối đầu lập tức liền liên kết lại, đồng thanh đem Uông Bội Nhu mắng từ đầu đến chân "Nha đầu chết tiệt kia, đừng cho là chúng tôi không biết âm mưu của cô, cô muốn tiến vào Triển ( Phương ) gia chúng ta, muốn kết hôn với Triển Dục Quảng , nói cho cô biết không có cửa đâu!"
Cô đã hiểu.
"Xin lỗi, tôi cùng Triển Tổng giám đốc không có quan hệ gì cả!" Phải nói nếu như có, thì nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ giao dịch tiền bạc thôi, nhưng. . . . . . Đây cũng cũng rất khó giải thích với người khác.
"Lừa gạt người!" Triển lão phu nhân cùng Phương cụ ông lần nữa chung sức bắt tay công kích Uông Bội Nhu. "Hắn mang cô theo bên người, còn tưởng sẽ qua mắt được chúng tôi sao? Nói cho cô biết, với thân thế không cha không mẹ của cô, với gia cảnh của cậu cô chỉ là một công nhân viên bình thường, với trình độ học vấn bình thường tốt nghiệp một trường đại học không có danh tiếng gì . . . . . . Cô căn bản không xứng với cháu tôi!"
Cô . . . . . . Cô vốn dĩ đã biết rõ mình không xứng với hắn rồi!
Nhưng khi người nhà của Triển Dục Quảng nhắc nhở cùng xỉ vả, điều này khiến cô tổn thương cùng tự ái hơn. . . . . . Đủ rồi!
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng với anh ấy ở chung một chỗ!" Khi cô chưa biết gia cảnh của hắn thì cô còn mơ tưởng; Nhưng sau khi cô đã biết rõ về gia thế của hắn, cô tránh né hắn như tránh né rắn và bò cạp vậy "Thật sự!"
"Vậy cô lập tức rời xa cháu tôi đi, đừng quấn lấy cháu tôi làm gì!" Đây là yêu cầu của Triển lão phu nhân.
Làm ơn! Cô đâu có dây dưa với hắn chứ? Là hắn sống chết đòi quấn lấy cô mà?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Cô lập tức từ chức, đừng xuất hiện trước mặt cháu tôi nữa!" Đây là lệnh của ông cụ Phương.
Cô đến công ty hắn làm việc, cũng là do hắn cố ý hại cô bị công ty cũ xa thải, cô cũng là vì kế sinh nhai nên mới bị bắt đến đó làm việc, chuyện này không phải hắn ban cho cô sao?
Nhưng. . . . . . Thôi, nhiều lời vô ích."Tôi sẽ tận lực!"
"Đừng cho rằng chúng tôi đang đùa giỡn với cô!" Hai người đồng thanh cảnh cáo nói: "Nếu cô không nghe lời khuyên của chúng tôi, cẩn thận coi chừng rước họa vào thân đó!"
Nói xong, giống như rất căm thù những con vi khuẩn nhà cô vậy, hai người liền lập tức đứng dậy chống gậy rời khỏi.
Chỉ để lại một mình Uông Bội Nhu tự lẩm bẩm cùng nhớ lại mọi chuyện "Đây mà là khuyên àh? Đây chính là uy hiếp thì có?"
Thoáng chốc, cô cảm thấy mình đụng phải Triển Dục Quảng thật là xui xẻo!
Điều mà Uông Bội Nhu không ngờ tới chính là, động tác cùng lời nói của hai cụ kia thật là nhanh khiến cô trở tay không kịp và cũng không có cơ hội phản bác.
Sau hai ngày, cô liền nhận được điện thoại của mợ : "Uông Uông, con ở bên ngoài gây họa sao?" Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói không vui cùng tức giận của mợ.
Uông Bội Nhu khiếp sợ lập tức theo thói quen đứng nghiêm trang cùng ngay ngắn lại, thái độ nhún nhường nhẹ giọng khẽ nói: " Dạ không có . . . . Mợ . . . . Uông Uông không dám."
"Không dám!" Giọng nói của mợ cô lập tức phát ra hết công suất: "Vậy . . . . Tại sao có người tìm tới nhà cậu mợ, kêu chúng tôi quản giáo ngôn ngữ hành động cùng cử chỉ của cô, muốn cô đừng đi phá hư nhân duyên của người khác nữa?"
Chuyện tốt này là do ông cụ và bà cụ đó làm sao?
Uông Bội Nhu còn chưa kịp giải thích, mợ cô lại tiếp tục oanh tạc: "Cô cũng đã tốt nghiệp xong rồi, hãy mau tìm một người đàn ông có tiền để gả đi, ít ra có thể thay cha mẹ cô trả nợ, cô đừng tưởng chạy thật xa là có thể trốn tránh được, cô nghĩ làm như vậy thì khoản nợ của chúng tôi có thể xóa bỏ sao?"
"Dạ cháu không có. . . . . ." Cô cũng đã rất cố gắng dành dụm tiền.
"Không có sao?! Cô còn dám nói àh! Người ta cũng đã tìm tới nhà rồi . . . . Đây là sao? Cậu của cô mà cô cũng muốn hại sao?"
"Cháu không có . . . ." Cô hít sâu một hơi, che giấu nghẹn ngào của mình: "Cháu sẽ sớm giải quyết chuyện này!"
Cúp điện thoại, đột nhiên Uông Bội Nhu cảm thấy đau buồn: "Tại sao vậy? Mình không có . . . . . . Không có ý định đeo bám người kia, là hắn tới quấn lấy mình mà!"
Từ sau khi biết hắn là người có địa vị, cô đã hết sức tránh né hắn . . . . . Không phải, là cô không nghĩ đến chuyện cùng hắn nữa, chính bản thân hắn muốn trêu chọc cô!
"Tại sao lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô, bắt cô gánh chịu hết . . . . . ." đột nhiên bức xúc tâm tình mất khống chế, liền lớn tiếng khóc lóc: "Mình. . . . . . Mình cũng không biết nên làm sao đây!"
Đang khóc . . . Điện thoại lại vang lên.
Uông Bội Nhu nhận điện thoại, lúc này cô cũng không che giấu, sụt sùi khóc đồng thời nghẹn ngào nói: "Mợ . . . . Cháu biết rồi . . . . . Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu mợ . . . . . . Cháu cũng sẽ rời xa người đàn ông kia, cháu cũng không biết người nhà của Triển Dục Quảng . . . . . . Lại đến quấy rầy cậu mợ. . . . . . Cháu xin lỗi . . .!" Cô cũng không đợi mợ cô trả lời: "Cháu sẽ giải quyết chuyện này sớm . . . . . . Cháu không có quấn người đàn ông đó, mọi người đã hiểu lầm rồi. . . . . ."
"Đúng vậy! Từ trước đến giờ luôn là anh dây dưa với em mà . . . . Nhu Nhu!"
Tai nghe đột nhiên phát ra giọng nói của Triển Dục Quảng, Uông Bội Nhu nhất thời khiếp sợ, ném điện thoại ra thật xa đụng cái "cạch": "Hiện tại đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.