Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 251: Ai yêu trước thì dễ bị tổn thương nhất
Hạ Lan Tình
04/06/2021
"Em cười cái gì?" Phong Dập Thần bị cô cười lập tức cảm thấy khó hiểu.
Cố Hảo thực sự có chút tự giễu, giọng điệu khi nói chuyện cũng mang theo châm chọc: "Em cho rằng người như anh chắc chắn sẽ có tình một đêm, nhưng anh lại nói chắc như chém đinh chặt sắt như vậy thì có lẽ là do em nghĩ sau rồi."
"Không thể hiểu được." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Anh là một người đàn ông tốt biết giữ mình, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy."
"Ha." Cô hạ lông mi, đáy mắt xuất hiện sự ảm đạm được che giấu kĩ càng dưới hàng mi dài.
Không lẽ anh ấy không nhớ sao?
"Em biết." Cô lại trở mình: "Xin lỗi, đáng ra em không nên hỏi."
Thấy cô lại quay lưng về phía mình, yết hầu ở cổ họng Phong Dập Thần chuyển động, vẻ mặt ánh lên sự khác thương.
Gương mặt anh hơi cương lại.
Một đêm nhiều năm trước, anh quả thật đã từng có một đêm khó quên với một người phụ nữ, cảm giác của đêm đó đã đánh gục cảm giác từ trước tới giờ của anh.
Nhưng đêm đó đã qua không biết bao nhiêu năm rồi.
Cố Hảo hỏi như vậy anh cũng không nghĩ là cô đã biết, dù sao mọi chuyện cũng đã qua từ lâu.
Anh không muốn cô biết rồi lại tự khó chịu.
Vì thế, Phong Dập Thần lựa chọn che giấu.
Vả lại, có quá nhiều phụ nữ thì hình như anh không còn là một người đàn ông tốt nữa.
Cố Hảo đưa lưng về phía Phong Dập Thần, trong lòng rối rắm, cô cảm thấy mình đã hỏi đủ rồi.
Nhưng anh lại không thừa nhận.
Hỏi thêm nữa thì cuối cùng người khó chịu vẫn là cô, mà anh có thể cũng thấy khó chịu theo.
Là do cô quá cố chấp, cũng là do anh giấu quá giỏi.
Nhưng buổi tối năm đó bị anh che giấu và khinh thường như vậy khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trái tim chua xót, đau nhói như bị kim đâm từng nhát từng nhát.
Cố Hảo đưa lưng về phía Phong Dập Thần, không nói lời nào.
Phong Dập Thần bị bỏ qua một bên, anh ngây người một lúc thì cảm thấy buồn chán, vì thế liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng bước chân vang lên, tiếng mở cửa, cuối cùng là tiếng đóng cửa lại.
Cố Hảo biết anh đã đi ra ngoài.
Cô hơi trầm ngâm một lúc, ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Trúc.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
"Chị?"
"Tiểu Trúc." Cố Hảo nhỏ giọng hỏi: "Em đã về chưa?"
"Về rồi, chị cứ yên tâm đi." Tiểu Trúc lo rằng chị gái không yên tâm nên lập tức an ủi: "Em trông Mộ Mộ, không đi đâu cả, chỉ ở nhà chăm sóc cháu ngoại trai."
"Em trông Mộ Mộ nên chị rất yên tâm." Cố Hảo biết cách làm việc của Tiểu Trúc, em ấy lo lắng mọi chuyện rất ổn thỏa, tuy em ấy còn nhỏ tuổi nhưng phải chịu đựng rất nhiều khổ cực.
"Chị mau dưỡng tốt thân thể của mình đi."
"Chị không sao." Cố Hảo hạ thấp giọng, nói: "Tiểu Trúc, có phải em mang theo Mộ Mộ gặp mặt Trì Tĩnh Tây không?"
"Trì Tĩnh Tây sao?" Cố Tiểu Trúc nói: "Không có, em đã tách ra khỏi xe anh ta từ khi tới cửa tiểu khu rồi. Sau đó em mới đi nhà trẻ đón Mộ Mộ, cuối cùng là vào siêu thị dưới lòng đất mua rau củ, chưa hề gặp mặt anh ta."
"Vừa rồi chị thấy Trì Tĩnh Tây gọi điện cho Phong Dập Thần, nói thấy một đứa trẻ có bộ dáng rất giống anh ấy." Cố Hảo nhỏ giọng nói.
"A?" Tiểu Trúc lập tức nhìn về phía cậu bé Mộ Mộ đang chơi xếp gỗ trong phòng khách.
Cô ấy nhanh chóng nghĩ tới chuyện gì đó.
"A, em biết rồi, lúc đó em đưa Mộ Mộ vào siêu thị thì Mộ Mộ có tự đi dạo một lúc. Có lẽ trong lúc đó đã gặp Trì Tĩnh Tây, khi em đi thanh toán thì cũng thấy anh ta." Tiểu Trúc cảm thấy suy đoán của cô đã đúng: "Anh ta vẫn chưa nhìn thấy em dẫn theo Mộ Mộ, có lẽ mới chỉ gặp được một mình Mộ Mộ thôi."
"Ừm." Cố Hảo thở phào nhẹ nhõm: "Chị vốn chỉ muốn thăm dò một chút, ai ngờ kết quả thật khó nói.
"Chị, anh ta có thể để chị hút nọc độc giúp anh ta thì anh ta là loại đàn ông không đủ thương tiếc chị, không đủ yêu chị." Tiểu Trúc thẳng tính nói: "Chị đừng yêu anh ta quá sớm, nếu không người bị tổn thương sẽ là chị."
Cố Hảo sửng sốt, dù nói thế nào thì lời này của Tiểu Trúc cũng đúng mấy phần.
"Chị à, trong tình yêu, ai là người yêu trước thì người đó là người dễ bị tổn thương nhất." Tiểu Trúc lại nhắc nhở: "Cho dù chị có yêu anh ta thì cũng không nên biểu hiện quá rõ ràng."
Cố Hảo hơi do dự một chút, cuối cùng lại tự cười nhạo bản thân: "Tiểu Trúc, sao chị lại có nhiều đầu óc tới vậy chứ?"
"Chị, cũng bởi vì chị không có nhiều đầu óc nên mới bị Cố Mỹ làm hại." Tiểu Trúc hận không thể nói ra hết một lượt cho Cố Hảo nghe: "Có câu ca dao, tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không có."
"Ừm." Cố Hảo đồng ý với lời này: "Em nói có lý."
"Không phải có lý." Tiểu Trúc sửa lại: "Mà là rất có lý, chị, em hy vọng chị được sống hạnh phúc. Vốn dĩ ai cũng gọi Phong Dập Thần là nam thân, có lẽ anh ta sẽ không thể đối tốt với chị như cách chị móc tim móc phổi ra đối tốt với anh ta được, chị nhất định phải tự lo cho bản thân."
Cố Hảo: "..."
"Không yêu mình thì mới không yêu người khác." Tiểu Trúc lại nói: "Đầu tiên chị tự yêu bản thân thì mới có thể đi yêu anh ta. Đừng quên, chị còn có Mộ Mộ nữa."
Cố Hảo hơi ngừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Em nói đúng."
Nhưng nếu phải lựa chọn lại thì cô vẫn sẵn sàng hút nọc độc giúp anh.
Không có gì bất ngờ ở đây cả.
Cúp điện thoại, cô ngồi một chỗ thất thần.
Phong Dập Thần vào phòng bệnh sau khi hút xong một điếu thuốc, thấy Cố Hảo đang cầm điện thoại di động mà ngẩn người.
Anh sửng sốt, đôi mắt thâm trầm nhìn Cố Hảo, đáy mắt trầm xuống.
Cố Hảo nâng mắt, thấy anh đang thâm trầm nhìn cô.
Cô đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng mỉm cười, buông thả những điều không vui vừa nãy, nói: "Em hơi đói, có thể ăn bữa tối không?"
Phong Dập Thần ngẩn người, nhìn nụ cười trên mặt cô anh chỉ cảm thấy nụ cười đó thật miễn cưỡng.
Anh hơi đau lòng, có lẽ cô nàng này đang ngại nên mới miễn cưỡng mỉm cười như vậy.
Anh hít sâu một hơi, giọng có hơi khàn: "Chờ một lúc nữa, nhà bếp đang làm. Hơi phức tạp hơn bình thường nên lâu một chút."
"Ừm." Cố Hảo gật đầu nói.
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Hai người ngồi trên giường bệnh không nói câu nào.
Bầu không khí giữa hai bên lại đóng băng, trầm mặc tới đáng sợ.
Cố Hảo suy nghĩ, xe tới núi tất có đường đi, nếu có cơ hội thích hợp thì cô sẽ nói ra chuyện của Mộ Mộ.
Mà bây giờ, có vẻ anh ấy không muốn đối mặt với chuyện này.
Nếu cô nói thì e rằng sẽ không có kết quả tốt.
Cố Hảo suy nghĩ tốt nên không quá so đo thêm, trạng thái trở nên ung dung hơn. Cuộc đời này, càng so đo nhiều thì càng thêm gánh nặng.
Dù sao hiện tại, tình cảm của cô và Phong Dập Thần cũng chưa vững chắc tới mức đó.
"Tới giờ kiểm tra rồi." Cửa đột nhiên mở ra, y tá nói với Cố Hảo: "Cố tiểu thư, giờ cô phải đi siêu âm gan và túi mật, cô chuẩn bị trước đi."
"Khám ở chỗ nào?"
"Phòng siêu âm."
Cố Hảo nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Một lúc sau, có người đẩy xe lăn tới, trực tiếp đẩy cô đi sang phòng siêu âm.
Khi tới phòng siêu âm, trong lúc chờ tới lượt thì cô nhìn thấy Cố Mỹ.
Cô ta cũng đang ngồi trên xe lăn, được Tiếu Mặc Đằng đẩy đi.
Vẻ mặt Cố Mỹ tái nhợt, dung nhan tiều tụy, hoàn toàn không có một chút tư thái tỏa sáng hào quang như trước kia.
Hai người cùng ngồi xe lăn đối mặt nhau.
Cố Mỹ vừa nhìn thấy Cố Hảo thì lập tức giận dữ. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, nói: "Quả là báo ứng, cô hại tôi sinh non, giờ cô lại nằm viện, quả là báo ứng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.