Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 250: Chỉ có một người bạn gái

Hạ Lan Tình

04/06/2021

 

Tim Cố Hảo đập thình thịch, ngay lúc đó, vẻ mặt cô lộ ra vẻ kinh hoảng, phản ứng đầu tiên chính là không lẽ Phong Dập Thần đã phát hiện ra sự tồn tại của Mộ Mộ?

 

Không đúng.

 

Hơi ngẫm nghĩ một lúc, cô đột nhiên ý thức được ý vừa rồi của anh là cô có thể ở cùng anh nữa không?

 

Nếu như là Mộ Mộ thì cô ở cùng anh là chuyện không sớm thì muộn.

 

Nhưng nếu không phải thì không lẽ anh còn một đoạn tình một đêm sai lầm nào khác sao?

 

Ghép vào chuyện cô và anh từng xảy ra tình một đêm thì cũng không thể loại bỏ trường hợp anh từng tình một đêm với người khác được.

 

Sắc mặt Cố Hảo hơi cứng lại, cực kì khó chịu.

 

Phong Dập Thần thấy cô như vậy thì nhăn mày, sau đó nở một nụ cười nhạt: "Chỉ mới đùa một chút mà em đã sợ tới như vậy rồi sao?"

 

"Ý anh, là chỉ đùa giỡn?" Cố Hảo khó tin hỏi.

 

"Dĩ nhiên chỉ là đùa rồi." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Không lẽ em cho rằng anh có thể tùy tiện có con với người khác sao?"

"Chuyện này không chắc chắn được." Cố Hảo nhỏ giọng nói.

Nếu không thì Mộ Mộ ra đời bằng cách nào?

 

Kết quả khi cô vừa nói xong thì Phong Dập Thần cứ nhìn cô chăm chú, mặt đối mặt rất lâu.

 

Cuối cùng anh mới nói: "Cái gì gọi là không chắc chắn được?"

 

Cố Hảo chột dạ chu môi: "Nói không chừng anh thực sự có con rơi ở bên ngoài thì sao."

 

"Em nói cái gì thế?" Phong Dập Thần không vui nói: "Chỉ đùa em một chút mà em lại tưởng là thật, vừa rồi Trì Tĩnh Tây gặp được một đứa bé có gương mặt hơi giống anh nên mới gọi điện hỏi thứ, vừa rồi anh chỉ đùa em mà thôi."

 

"Trì Tĩnh Tây gặp được một đứa bé có bộ dáng hơi giống anh?" Cố Hảo lắp bắp nói, không lẽ đứa bé mà Trì Tĩnh Tây nhìn thấy chính là Mộ Mộ sao?

 

"Ở chỗ nào?"

"Không biết, có lẽ là ở gần chỗ của em, giờ cậu ta đang trên đường trở về, chắc là không xa khu em ở đâu." Phong Dập Thần nói thẳng: "Được rồi, chuyện này không liên quan tới anh, cũng không liên quan tới em, hiểu không?"

 

Cố Hảo mím môi, lòng bàn tay nhầy nhụa mồ hôi. Đồng thời, cô cũng rất chột dạ, chuyện này không thể nói không có liên quan là được được.

 

Nhưng cô cũng hơi yên tâm một chút.

 

Nếu cô đoán không sai thì đứa bé mà Trì Tĩnh Tây nhìn thấy có lẽ là Mộ Mộ rồi. Nếu là Mộ Mộ thì cũng không quá đáng sợ.

 

A, không.

 

Cũng rất đáng sợ.

 

Xem ra cô phải tìm một thời điểm thích hợp để nói rõ mọi chuyện mới được.

 

Nhìn cô thay đổi phức tạp, Phong Dập Thần cau mày nói: "Em đang suy nghĩ gì?"

 

Cố Hảo lập tức hồi thần, lắc đầu nói: "Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ tới một giả thiết."

 

"Giả thiết gì?"

 



"Giả thiết nếu anh thực sự có một đứa con rơi thất lạc bên ngoài thì sao?"

"Không thể nào được." Phong Dập Thần mở miệng từ chối như chém đinh chặt sắt.

 

"Nhỡ thì sao?"

 

"Không có nhỡ gì cả." Anh trầm giọng nói: "Phong Dập Thần anh giữ mình trong sạch, không phải ai muốn mang thai con của anh là có thể mang thai đâu."

 

"Nói không chừng trước kia anh vô tình khiến người ta mang thai thì sao?" Cố Hảo thử thăm dò.

 

"Tuyệt đối không có khả năng đó." Phong Dập Thần trầm giọng nói.

 

Cố Hảo bĩu môi, nói: "Không lẽ anh không từng làm qua với những người phụ nữ khác trước khi có em sao?"

 

"Cái gì qua?" Anh không vui nhướn mày: "Nói thẳng."

 

"Là ngủ qua đó." Cố Hảo nói.

 

Phong Dập Thần cứng người, nhìn Cố Hảo.

 

Hơi dừng một chút, anh lập tức lắc đầu nói: "Anh không phải là tờ giấy trắng, nhưng anh rất cẩn thận, em cứ yên tâm."

 

Lời Cố Hảo định nói cũng bị nghẹn ở cổ họng.

 

Cô nhìn Phong Dập Thần, chỉ cảm thấy vừa rồi anh ngập ngừng là vì đã nghĩ tới chuyện gì.

 

"Ừm, Phong Dập Thần, anh nói anh không phải tờ giấy trắng, thế anh từng ngủ qua bao nhiêu người?" Cô vẫn muốn biết chuyện này.

 

Ở lẽ, khi yêu tới một mức độ nào đó thì luôn muốn biết mọi chuyện về người mình yêu.

 

Bao gồm cả tình cảm cũ.

 

Phong Dập Thần nhíu mày, bao lời nói đều kẹt ở cổ họng.

 

"Ví dụ như, anh từng có bạn gái chưa?" Cố Hảo lại tò mò hỏi.

 

Mắt Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo chăm chú, trong đáy mắt có do dự, có cảnh giác.

 

Cố Hảo đã nhìn ra.

 

Cô cảm thấy, anh chắc chắn đã từng có bạn gái.

 

Anh không nói gì, bầu không khí xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh khiến lòng người hoảng sợ.

 

Cô cảm thấy nghẹt thở vì bầu không khí này, không dám nói thêm gì nữa.

 

"Anh không thể chưa từng có bạn gái." Phong Dập Thần trầm giọng đáp: "Nếu như em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết. Nhiều năm qua, anh chỉ từng qua lại với một người phụ nữ mà thôi."

 

Trái tim Cố Hảo hơi đau nhói.

 

Không gian vẫn yên lặng.

 

Cô ngơ ngác nhìn Phong Dập Thần, một lúc lâu cũng không nói được gì.

 



Phong Dập Thần nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Những chuyện cũ đều đã qua, có nói cũng không có ý nghĩa gì."

"Em biết." Cố Hảo nói, nhìn anh: "Ý em là, trừ bạn gái ra?"

 

"Chưa từng có." Anh trầm giọng nói, dường như không chút chần chờ.

 

Cố Hảo ngây người.

 

Vậy cô thì sao?

 

Ban đêm sáu năm trước, chuyện tình nhầm lần đó là sao?

 

Anh không nhớ, hay thực sự chỉ là nói dối?

 

Anh không vui, thái độ trở nên cứng rắn hơn: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng hỏi mấy chuyện mất vui này nữa."

 

"Được." Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại không thể nào bình tĩnh được.

 

Là do anh không đủ thành thật, hay là do không nhớ?

 

Hoặc là nói, đời người chính xác là tùy ý như này, cho dù có xảy ra sai lầm như tối đó thì cũng không có vấn đề gì.

 

"Cố Hảo?" Phong Dập Thần cau mày nhìn Cố Hảo đang ngơ ngác, trong mắt nhiều thêm vẻ nghi ngờ.

 

"Ừm?" Cố Hảo mờ mịt nâng mắt lên, khó hiểu nhìn anh.

 

Tiêu cự trước mắt đã quay lại, mắt đối mắt với anh.

 

Anh cau mày nói: "Em có sao không?"

Cố Hảo lắc đầu nói: "Em không sao."

 

Anh cho rằng Cố Hảo không thoải mái vì anh nhắc tới bạn gái cũ của mình.

 

Phong Dập Thần nói: "Chuyện anh và bạn gái cũ anh chỉ nhắc tới lần này mà thôi. Bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài, sẽ không quay về nữa. Anh và cô ấy không cùng suy nghĩ và quan điểm nên em không cần phải lo lắng. Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi."

 

Anh cho rằng bản thân giải thích như vậy sẽ khiến Cố Hảo tốt hơn một chút, nhưng thực ra, Cố Hảo lại càng tỏ ra mờ mịt hơn khiến anh nhìn mà lo lắng.

 

"A." Lúc sau, Cố Hảo mới đáp một tiếng, nói chuyện qua loa: "Em mệt rồi, ngủ một lúc."

 

Nói xong cô liền nắm xuống, trở mình đưa lưng về phía anh, không nói thêm gì.

 

Dĩ nhiên cô không ngủ được.

 

Trong đầu rối như tơ vò.

 

Phong Dập Thần trầm mặc nhìn bóng lưng của cô, biết cô vẫn chưa ngủ. Anh không nhịn được mà nói: "Cố Hảo, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?"

Cố Hảo cứng người, nói: "Phong Dập Thần, em muốn hỏi anh, anh thực sự chỉ có một người phụ nữ thôi sao?"

"Đúng." Anh không do dự đáp.

 

Cô đột nhiên quay người lại nhìn anh, nói: "Có phải anh nhớ lộn hay không?"

"Không biết." Anh trầm giọng nói: "Loại chuyện đó sao anh có thể nhớ lầm được."

Cố Hảo ngây người, một lúc lâu sau cô đột nhiên bật cười, một nụ cười tự giễu.

 

Vậy Mộ Mộ của cô là quỷ ngủ cùng nên có sao?

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook