Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 252: Chạy lên rồi bị khinh thường

Hạ Lan Tình

04/06/2021

 

Cố Hảo không ngờ lại trùng hợp gặp phải Cố Mỹ tới mức này, nhưng chị ta tới phòng siêu âm làm gì?

 

Có vẻ còn chưa được xuất viện nữa.

 

Cố Hảo thấy Cố Mỹ, lại thấy chị ta nói như vậy thì đôi mắt hơi trầm xuống.

 

Cô không muốn dây dưa gì với Cố Mỹ cả.

 

Lúc này, Lục Vân tiến lên. Lạnh lùng nói: "Xin cô hãy nói chuyện một cách tôn trọng với Cố tiểu thư nhà chúng tôi một chút."

 

"Tôn trọng sao?" Cố Mỹ hừ lạnh, nói: "Các người là ai? Còn Cố tiểu thư nhà các người nữa? Từ khi nào mà Cố Hảo biến thành Cố tiểu thư nhà các người rồi? Không lẽ nó bị bao nuôi rồi?"

 

Tiếu Mặc Đằng đẩy xe lăn cho Cố Mỹ, khi nhìn thấy Cố Hảo cũng đang ngồi trên xe lăn với gương mặt tái nhợt thì anh ta hơi sững người lại.

 

Ánh mắt của anh ta rất phức tạp, vừa tỏ ra nghi ngờ, vừa lo lắng mơ hồ.

 

Cố Hảo cũng không thèm quan tâm tới Tiếu Mặc Đằng, chỉ nhìn sang Cố Mỹ, lưng hơi dựa vào đằng sau, cực kì coi thường.

 

Cố Mỹ ăn phải canh bế môn* thì lại càng tức giận hơn: "Không phải chỉ làm tình nhân của người khác thôi sao, vậy mà cũng dám phách lối như vậy được. Hừ, mày thực sự rất biết ném mặt Cố gia."

 

(*Canh bế môn: bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn))

 

Lục Vân nghe vậy thì tay lập tức giơ lên tát một cái: "Cô là thứ gì mà dám nói chuyện với Cố tiểu thư của chúng tôi như vậy?"

 

Một tát này trực tiếp đánh lên gương mặt xinh đẹp của Cố Mỹ, má cô ta hiện lên một dấu bàn tay đỏ chót.

 

Tiếu Mặc Đằng cau mày, trầm giọng nói: "Cố Hảo, cô có chừng mực một chút đi."

Cố Hảo vốn không động, chỉ khiêu khích nhìn Cố Mỹ.

 

Là Lục Vân đánh chị ta, không ngờ Tiếu Mặc Đằng lại mở miệng trách cô.

 

Cố Hảo cau mày, khó hiểu nhìn về phía Tiếu Mặc Đằng, cô nhẹ nhàng dựa lưng vào xe lăn, nói: "Hình như tôi còn chưa nói câu nào cả, anh nói xem tôi giữ chừng mực cái gì mới được?"

 

Cô không hiểu tại sao Tiếu Mặc Đằng lại nói với cô như vậy, thật hoang đường và nhàm chán.

 

Tiếu Mặc Đằng vẫn cứng đờ người đứng một chỗ, nhìn Cố Hảo, mắt không nháy lấy một cái: "Dù sao Cố Mỹ cũng vừa mất đi đứa con nên trong lòng cô ấy đang rất khó chịu, dù tức giận với em gái là cô thì cũng không nên tính toán như thế."

 

Thật là một lý do đường đường chính chính.

 

"Tôi không nói gì cả." Cố Hảo chỉ lạnh nhạt nói: "Cũng không ngăn được người khác thấy chuyện không tốt rồi bất bình. Tiếu Mặc Đằng, anh không quản lí tốt phu nhân của anh đi thì chuyện về sau tôi sẽ không chắc đâu. Nhưng tôi vẫn nên cảnh báo cho anh biết, tốt nhất là đừng dùng mấy lời đạo đức giả đó để nói chuyện với tôi."

 

Ánh mắt Cố Hảo trở nên lạnh lùng sắc bén hơn bao giờ hết.

 

Tiếu Mặc Đằng cứng đờ người.

 

Cố Hảo nhận mạnh từng câu từng chữ: "Tự chạy lên rồi bị khinh thường thì chẳng ai cứu vớt được hai người cả. Tôi cảnh các anh, cách tôi xa ra một chút, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả."



 

Cố Mỹ vừa bị tát một cái nên tinh thần càng thêm cuồng loạn hơn, cô ta gào lên với Cố Hảo: "Mày là loại đàn bà bị bao nuôi thì dựa vào đâu mà dám yêu tam hát tứ với tao*, mày dựa vào đâu mà cho người đánh tao?"

 

(Yêu tam hát tứ: Quát tháo ra lệnh; quát mắng.)

 

Cố Hảo vươn tay vuốt nhẹ tóc mái, ngón tay nhỏ nhắn thon dài chậm rãi buông xuống nắm thanh xe lăn.

Cô mỉm cười, nói: "Tôi bị người khác bao nuôi là do tôi có bản lĩnh, chị có thể bản lĩnh thì cũng để người ta bao nuôi đi, tôi độc thân được người khác bao nuôi cũng chẳng động chạm tới ai. Trái lại là chị, cho dù bị người ta bao nuôi thì cũng phải cưới chạy.

 

Hơn nữa, cho dù tôi có bị người bao nuôi thì đó cũng là bản lĩnh của tôi. Dù không có bản lĩnh nào khác thì ít nhất vẫn trẻ đẹp hơn chị, mà chị chỉ có thể nhặt lại rác mà tôi vứt đi, rồi lại phách lối huênh hoang trước mặt tôi, chị không khác gì rạp xiếc cả mà?"

 

Dĩ nhiên Cố Hảo biết thừa Cố Mỹ đang cố tình châm chọc và thay đổi toàn bộ sự thật về cô trước mặt mọi người.

 

Nhưng cô sẽ không tức giận mà trực tiếp đáp trả lại.

 

Cố Mỹ bị chọc tức tới run người: "Mày...."

 

"Tôi xinh đẹp và trẻ tuổi hơn chị khiến chị hoảng sợ tới mức này không phải là vì chị sợ đống rác của chị nhớ tôi mãi không quên hay sao?" Cố Hảo thản nhiên nói.

 

Cố Mỹ trợn trừng hai mắt.

 

"Chị cả." Cố Hảo mỉm cười: "Vốn dĩ tôi cũng không muốn so đo tính toán với chị làm gì, nhưng nếu chị đã xé rách mặt nhau như vậy rồi thì sau này cứ giữ nguyên hiện trạng đi. Tôi thì không cảm thấy gì cả, trái lại là chị, bộ dáng đanh đá chanh chua như vậy chị không sợ ông chồng của chị không thể thích ứng được sao?"

 

Sắc mặt Cố Mỹ lập tức kém hơn gấp trăm lần.

 

Mọi người cũng rất kinh ngạc, đặc biệt, đám vệ sĩ và Lục Vân đều cảm thấy cực kì kinh ngạc với trình độ phản công của Cố tiểu thư.

 

Cố tiểu thư thật lợi hại, không sợ hãi hay nhường nhịn gì cả, khi nào cảm thấy vượt quá giới hạn cho phép thì lập tức phản kích, hơn nữa còn một kích đánh người ta rơi vào địa ngục luôn.

 

Giờ rất rõ ràng, đứng ở bên ngoài phòng siêu âm, xuyên thấu qua vách kính trên tường có thể thấy rõ được bóng dáng của hai người.

 

Mặt Cố Mỹ tái nhợt, tóc rối bù xù, càng nhìn càng cảm thấy già nua, ít nhất là già thêm mấy tuổi so với tuổi thực.

 

Mà Cố Hảo, mặc dù sắc mặt không được tốt nhưng trạng thái không tồi, khí thế trên người sắc bén, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.

 

So sánh qua lại thì màu da, khí sắc và khí thế của Cố Hảo hoàn toàn áp đảo Cố Mỹ.

 

Càng khiến cho mọi người bất ngờ là Tiếu Mặc Đằng đẩy xe lăn cho Cố Mỹ, sau khi thấy vợ mình bị đánh thì lại chẳng mở miệng nói lấy một câu.

 

Tầm mắt của anh ta luôn nhìn về phía Cố Hảo, đáy mắt tràn ngập suy nghĩ phức tạp.

 

Lục Vân thẳng thắn nhắc nhở: "Tiên sinh Tiếu Mặc Đằng, anh cứ nhìn chằm chằm vào Cố tiểu thư nhà chúng tôi làm gì?"

 

Lời này của Lục Vân lập tức khiến Cố Mỹ tỉnh táo lại.

 

Chị ta nghiêng đầu.

 

Thấy Tiếu Mặc Đằng đang lúng túng thu hồi ánh mắt từ chỗ Cố Hảo về thì lập tức tức giận tới mức tím tái mặt mày.



 

Cố Hảo nhàn nhạt nói: "Lục Vân, anh đi xem xem phòng siêu âm đã chuẩn bị xong chưa đi? Chúng ta vào đó trước."

 

"Vâng!" Lục Vân gật đầu: "Dĩ nhiên là để cô đi vào trước rồi, tránh bị rác rưởi làm bẩn người."

 

Vệ sĩ đã mở cửa, Lục Vân trực tiếp đẩy Cố Hảo vào trong.

 

Cố Hảo thầm buồn cười, Lục Vân rất cao tay, ít nhất là còn cao tay hơn cả Lương Thần, có thể khiến Cố Mỹ tức muốn chết.

 

Mấy người Cố Hảo vừa đi vào.

 

Cố Mỹ tức tới run người: "Mặc Đằng, anh nhìn xem nó phách lối thế nào đi."

 

Dường như Tiếu Mặc Đằng rất mệt mỏi, nói: "Nếu em biết cô ấy phách lối như thế thì tội gì phải chạy lên rồi bị châm chọc?"

 

Cố Mỹ kinh ngạc tới ngây người: "Anh nói gì?"

 

Tiếu Mặc Đằng đứng im, lạnh lùng nói: "Em đi khiêu khích người khác, biết rõ bản thân sẽ thua thiệt mà vẫn muốn đi khiêu khích. Trước kia em kiên nhẫn với cô ấy bao nhiêu thì bây giờ thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh đang nghĩ rốt cuộc đâu mới là em, Cố Mỹ, hay là nói, cho tới hiện tại anh chưa từng quen thuộc em?"

 

Cố Mỹ thất thần nhìn Tiếu Mặc Đằng, không thể tin nổi anh ta lại nói chuyện như vậy với mình.

 

"Mặc Đằng, anh nói vậy là có ý gì?"

 

Tiếu Mặc Đằng lạnh lùng nói: "Ý của anh là gì không lẽ em không biết."

 

Cố Mỹ nắm chặt quả đấm.

 

Tiếu Mặc Đằng không nói thêm gì nữa.

 

Sau khi Cố Hảo siêu âm xong ra ngoài thì thấy Cố Mỹ và Tiếu Mặc Đằng đang chiến tranh lạnh.

 

Gương mặt Tiếu Mặc Đằng cực kì âm trầm, khi thấy Cố Hảo ra thì nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm tới đáng sợ.

 

Cố Hảo hơi mỉm cười, lạnh nhạt bị đẩy đi qua.

 

Khi đi ngang qua, bàn tay của Cố Mỹ nắm chặt thành quả đấm, móng tay ghim vào lòng bàn tay.

 

Chị ta gào về phía Cố Hảo: "Cố Hảo, chuyện con của tao tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, là mày hại tao sinh non."

 

"Ai hại chị sinh non cơ?" Cố Hảo quay đầu nhìn chị ta: "Ai hại chị sinh non thì đời này người đó sẽ không đẻ được con."

 

Ánh mắt Tiếu Mặc Đằng càng thêm rét lạnh.

 

Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Cố Hảo.

 

Cố Hảo nói: "Ác giả ác báo."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook