Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 311: Anh không thể kiềm chế tình cảm của mình dành cho em

Hạ Lan Tình

22/06/2021

 

Phong Dập Thần liếc mắt nhìn Lâm Phương Hoa, ánh mắt hơi chột dạ, nhưng lại ngại mất mặt, mặt không biểu cảm, trầm giọng nói: "Tổng biên tập Lâm vẫn chưa tan làm sao?"

 

Đáp một nẻo.

 

Khóe môi Lâm Phương Hoa giật giật, nói: "Phong tiên sinh, có vẻ anh không coi tòa soạn báo của chúng tôi ra gì cả, lại còn bắt nạt của của chúng tôi ở đây?"

 

Phong Dập Thần thấy chị ấy không khoan nhượng liền phản bác: "Người trong cuộc không cảm thấy bị bắt nạt thì người ngoài như cô nhiều lời làm gì?"

 

Lâm Phương Hoa trừng mắt.

 

Cố Hảo vốn đang gục xuống bàn, lập tức đứng dậy, chỉ ra cửa rồi hét lên: "Phong Dập Thần, anh cút ngay cho tôi."

 

Phong Dập Thần sững sờ, khẽ mỉm cười đi tới, nói: "Được rồi, đừng cáu, anh đưa em về."

 

Vẫn là cái dáng vẻ này, Cố Hảo thực sự cảm thấy tuyệt vọng.

 

Cô trợn lớn mắt, cắn môi, sắc mặt tái nhợt, trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Ngay trước mặt Lâm Phương Hoa nói thẳng: "Phong Dập Thần, có phải anh cảm thấy chỉ cần tùy tiện cưỡng ép tôi thì tôi sẽ không thể nói gì, mọi chuyện cứ thế mà qua?"

 

Phong Dập Thần đứng trước bàn làm việc của cô, nhìn cô từ trên cao xuống, không nói gì, chỉ híp mắt lại nhìn.

 

Cố Hảo vẫn nghiêm túc và kiên quyết như cũ.

 

"Tổng biên tập Lâm, cô có thể tránh mắt một chút được không?" Phong Dập Thần đột nhiên trầm giọng nói.

 

Lâm Phương Hoa vô thức liếc nhìn Cố Hảo, lại nhìn Phong Dập Thần, trầm giọng nói: "Phong tiên sinh, hành động của anh rất không tôn trọng phái nữ, xin lỗi vì tôi không thể nghe theo anh được, tôi không muốn Cố Hảo gặp nguy hiểm."

 

Phong Dập Thầy quay đầu, nhìn Lâm Phương Hoa với ánh mắt sắc bén: "Tôi chỉ nói mấy câu với Cố Hảo mà thôi, tôi sợ cô ở đây sẽ khiến cô ấy xấu hổ."

 

Cố Hảo sững người, cô chắc chắn mấy lời mà Phong Dập Thần định nói sẽ không phải lời hay ý đẹp gì.

 

Cô nghiến răng, đáy mắt ngập tràn giận dữ: "Tôi không muốn nghe, tổng biên tập, bản thảo cần phải sửa chỗ nào nữa không? Nếu không thì em về đây."

 

"Không cần." Tổng biên tập Lâm nói: "Vừa rồi chị đã sửa lại cho em rồi, chỉ có hai chi tiết mà thôi."

"Vậy được rồi, em về đây." Cố Hảo cầm túi xách lên, chuẩn bị ra ngoài.

 

"Chị đưa em đi." Lâm Phương Hoa nhân cơ hội nói.

 

"Vâng." Cố Hảo cũng không từ chối.

 

"Lương Thần!" Phong Dập Thần đột nhiên cao giọng hét lên.

 

"Có mặt! Có mặt!" Lương Thần đi từ bên ngoài vào, sau lưng còn có thêm Lục Vân, có lẽ là vừa tới.

 



Sau khi hai người đi vào thì nhìn về phía Phong Dập Thần, cung kính nói: "Tổng tài, mời nói."

 

"Hai người đưa tổng biên tập Lâm về đi." Phong Dập Thần trầm giọng ra lệnh: "Đưa về nhà an toàn rồi thì quay lại."

 

"Vâng." Lương Thần và Lục Vân lập tức gật đầu.

 

Lâm Phương Hoa kinh ngạc nói: "Phong tiên sinh, anh làm như vậy là dục tốc bất đạt."

 

"Tôi không chờ đợi được." Phong Dập Thần lạnh lùng nói: "Lương Thần, Lục Vân, đi đi."

 

"Vâng!" Lương Thần và Lục Vân tiến lên, mỗi người một bên đỡ Lâm Phương Hoa đi ra ngoài.

 

Cố Hảo tức run người, tên này thực sự quá vô liêm sỉ, hành động không tuân theo quy tắc, bạn càng nói phải trái với anh thì anh sẽ càng không quan tâm tới lý lẽ.

 

Cố Hảo thực sự tuyệt vọng, cô ngồi xuống ghế, không muốn nhìn Phong Dập Thần, ánh mắt lạnh lùng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móm tay cũng ghim sâu vào lòng bàn tay.

 

Phong Dập Thần vẫn đứng im nhìn Cố Hảo.

 

Cho tới khi cả tòa soạn báo rộng lớn chỉ còn lại hai người là Cố Hảo và Phong Dập Thần.

 

Bầu không khí vẫn rất căng thẳng.

 

Phong Dập Thần khẽ mỉm cười, nói: "Vốn anh muốn nói với em vài câu nhưng em lại không muốn nghe, nhất định phải bước tới bước này thì đi với anh đi, tối nay chúng ta ôn lại chuyện cũ."

 

Cố Hảo ngước mắt lên nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh lùng như băng: "Phong Dập Thần, anh vẫn muốn ép buộc tôi?"

Phong Dập Thần khẽ mỉm cười, nói: "Em đừng nói khó nghe như vậy, anh chỉ muốn cùng em triền miên mà thôi, nhưng anh lại không muốn khoái hoạt một mình, hơn nữa em cũng không từ từ chối anh được, anh thực sự rất mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ khó kiềm chế của em trước mặt anh."

 

"Đồ khốn nạn." Mặt Cố Hảo đỏ bừng trước lời nói của Phong Dập Thần.

 

Cuối cùng cô cũng biết tại sao vừa rồi anh muốn Lâm Phương Hoa tránh mặt, hóa ra là muốn nói mấy lời như này.

 

"Đúng, vừa rồi anh muốn nói với em là anh có thể khiến em mất khống chế." Phong Dập Thần cười như không cười nói, giọng điệu mập mờ: "Nhưng em và Lâm Phương Hoa đều không phải người biết thức thời, nếu thương lượng nhẹ nhàng không được thì chỉ có thể ép buộc mà thôi."

 

Giọng điệu của anh không nhanh không chậm, thái độ cũng tỏ ra lười biếng nhưng câu nói này của anh vẫn khiến Cố Hảo hiểu rằng anh đang cảnh cáo cô.

 

Là uy hiếp.

 

Điều anh muốn làm chưa bao giờ không làm được, trừ khi nó thực sự không được.

 

Trong chuyện tình cảm, Cố Hảo mãi mãi không phải người chịu bị người khác kiểm soát trong lòng bàn tay.

 

Nhưng Phong Dập Thần lại là một người thích kiểm soát, trong suy nghĩ của anh, anh luôn tỏ ra muốn chi phối.

 

Mà cô lại không thể làm bất cứ thứ gì, chỉ có thể mặc cho anh làm theo ý mình.



 

Cố Hảo cảm thấy buồn bã sâu sắc.

 

Nhìn gương mặt lúc đỏ lúc trắng của Cố Hảo, Phong Dập Thần cũng không vội vàng, anh khẽ mỉm cười, giọng nói tràn ngập từ tính rất dễ nghe: "Sao nào? Có muốn quay trở về cùng anh không?"

Cố Hảo không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn gương mặt đep rtai của người đàn ông trước mặt, cực kì muốn xé rách gương mặt này.

 

Ánh mắt Phong Dập Thần sắc bén, nhẹ nhàng bật cười, nói: "Nhìn bộ dạng này của em có vẻ rất tức giận đối với lời đề nghị của anh. Nếu anh đoán không sai thì bây giờ em rất muốn đánh chết anh đúng không?"

 

Cố Hảo trừng lớn hai mắt.

 

Nào chỉ có vậy, cô còn muốn lột sạch tên này rồi ném lên đường lớn, khiến anh mất hết mặt mũi bị rất người người phụ nữ sờ mó.

 

"Không dám nhận sao?" Phong Dập Thần nhíu mày, đi vòng qua bàn, ngăn cô lại trong bàn.

 

Lúc này Cố Hảo cảm thấy ngay cả thở dốc cũng khó.

 

Gương mặt cô cứng đờ, lạnh lùng nói: "Có gì mà không dám thừa nhận, tới giết người tôi còn không làm nổi thì cũng không thể làm gì được tên như anh, nhưng làm anh tàn phế thì tôi vẫn có thể."

 

"Tàn phế là sao?" Phong Dập Thần cực kì hứng thú hỏi.

 

"Giống như Trần Lập Phi vậy." Cố Hảo oán hận nói.

 

Phong Dập Thần: "..."

 

Người phụ nữ này thật độc ác.

 

Anh nhẹ nhàng bật cười, hơi khom người xuống, hai tay đặt lên hai bên tay vịn trên ghế ngồi làm việc của Cố Hảo, ràng buộc cô trong khoảng không gian hẹp, sau đó hôn lên trán cô.

 

Cố Hảo cứng đờ người, không động đậy.

 

Người đàn ông hơi vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm mi tâm cô một vòng.

 

Cố Hảo sững sờ trong nháy mắt, sau đó lập tức hét lên: "Cút."

 

Ngay giây phút đó, Phong Dập Thần đè chặt cô lại, nói bên tai: "Chỉ cần em nói thêm một từ thô tục nào nữa thì anh sẽ khiến em tiếp tục cảm nhận như vừa nãy ở ngay tại đây, lần này anh không dám đảm bảo sẽ nhanh kết thúc như vậy đâu, hơn nữa có vẻ trong phòng làm việc này của em có cả camera giám sát nữa."

 

Anh bình thản uy hiếp cô, đầu óc Cố Hảo trống rỗng vì bị Phong Dập Thần uy hiếp, cũng càng sợ hãi khi bàn tay của anh đang đặt lên chân cô.

 

Cảm giác chấn động lan tràn khắp cơ thể Cố Hảo.

 

Cố Hảo kinh sợ, không thể nói được gì.

 

Phong Dập Thần đợi một lúc mới lui về phía sau, nhìn cô rồi hỏi: "Thế nào? Lần nữa quay về bên anh, được không?"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook