Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 312: Em không phải là một người phụ nữ dễ bảo
Hạ Lan Tình
22/06/2021
Phong Dập Thần không chắc chắn cách này có ổn hay không, nhưng anh không có kiên nhẫn. Chỉ cần nghĩ tới việc Cố Hảo thân thiết với Hạ Kính Đình là anh đã cảm thấy cực kì khó chịu.
Anh không có nhiều thời gian để lãng phí tới vậy, cũng sợ đêm dài lắm mộng. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là chiếm Cố Hảo thành của riêng, dù cho thủ đoạn bỉ ổi tới đâu cũng không sao. Trước tiên cứ giam cầm người lại trước rồi giam cầm lòng sau.
Cố Hảo, đời này em đừng hòng thoát được.
Anh cảm thấy cho dù có uy hiếp, cộng thêm sự thân mật của họ thì ít nhất Cố Hảo cũng sẽ đồng ý.
Nhưng cô ấy vẫn từ chối.
"Không thể nào." Cố Hảo lạnh lùng nói: "Phong Dập Thần, anh đừng mơ."
Không có người phụ nữ nào thích một người đàn ông luôn dùng vũ lực và cách thức hèn hạ với người phụ nữ đó cả.
Cái cô muốn là sự tôn trọng, yêu thương, chứ không phải là những mệnh lệnh, thái độ không tôn trọng.
Phong Dập Thần nghe vậy thì nhướn mày, ánh mắt ác liệt nhìn lên người Cố Hảo, gương mặt đẹp trai nhếch lên nụ cười, chỉ là nụ cười đó không chạm tới đáy mắt, chỉ có sự lạnh lẽo vô biên.
Cố Hảo bị nhìn chằm chằm, cảm thấy xương cốt sắp bị nhìn ra hai lỗ thủng.
Cô biết, lúc này Phong Dập Thần cực kì nguy hiểm.
Nhưng muốn ép cô vì thế mà nhượng bộ thì cô không làm được.
Ánh mắt quật cường cuẩ Cố Hảo chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Phong Dập Thần, không chút tránh né.
Gương mặt góc cạnh của người đàn ông này càng rõ ràng thêm, anh khẽ mỉm cười, giọng nói âm lãnh: "Anh từ chối lời từ chối của em, em nói không tính."
"Vậy tốt nhất là anh giết tôi luôn đi." Cố Hảo thực sự cảm thấy tức giận: "Dù có chết tôi cũng không đồng ý với anh."
"Muốn chết sao?" Phong Dập Thần cười nhẹ, tựa như vừa nghe được câu chuyện cười bậc nhất: "Em muốn chết, không cần con trai của em nữa sao?"
Người Cố Hảo cứng đờ lại, ánh mắt nhìn Phong Dập Thần xuất hiện sự hoảng hốt.
"Em chịu mặc kệ con trai của em sao?" Phong Dập Thần nói: "Một người mẹ có thể mặc kệ đứa con mấy tuổi rồi có suy nghĩ muốn chết, thật là ích kỷ."
"Đó là do anh ép tôi." Cô không nhịn được liền phản bác.
Phong Dập Thần khẽ bật cười, một nụ cười giống như đang cười nhạo.
Anh đột nhiên vươn tay ôm Cố Hảo.
"Anh làm cái trò gì?" Cố Hảo thét chói tai.
"Như em mong muốn." Anh nói.
Cố Hảo cảnh giác, dùng hết sức để thoát ra.
Nhưng sức lực của Phong Dập Thần rất lớn, anh dùng sức kéo cà vạt xuống rồi quấn quanh cổ tay Cố Hảo, trói cô lại.
"Phong Dập Thần." Cố Hảo lập tức kinh hãi, nhanh chóng hô lớn: "Anh mau buông tôi ra, đừng có làm như vậy."
"Như em mong muốn, anh sẽ giết chết em." Anh gằn từng chữ: "Nếu em đã muốn chết thì thử đi."
Phong Dập Thần ôm cả người Cố Hảo lên, túi của cô cũng mang theo, rồi trực tiếp bế đi ra ngoài.
Nhét Cố Hảo vào trong xe, tốc độ lái xe cực kì nhanh.
Cố Hảo nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe lướt qua vèo vèo thì choáng váng, mắt hoa cả lên. Cô rất sợ, dạ dày như muốn phun ra.
"Phong Dập Thần, anh lái chậm một chút." Cố Hảo thét chói tai.
Phong Dập Thần chỉ nhìn được phía trước, đạp ga mức lớn nhất, nói: "Tốt nhất là em nên ngồi im, đừng có chọc giận anh. Nếu nhỡ anh đâm phải đâu thì anh không thể khống chế được đâu."
"Tên thần kinh."
"Em muốn chết thì anh đi cùng em." Anh lạnh lùng nói: "Bây giờ không dừng lại được nữa, em chỉ có thể đi theo thôi."
Tốc độ lái xe càng lúc càng nhanh, phương hướng này không biết đang tới đâu, Cố Hảo nhìn mà hoa cả mắt nên không dám nhìn nữa, chỉ đành nhắm tịt mắt lại.
Tốc độ lái xe của Phong Dập Thần rất nhanh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế của anh. Mãi cho tới khi lên được biệt thự trên núi thì Phong Dập Thần phi một mạch vào nhà đề xe, rồi trực tiếp mở cửa xe vác Cố Hảo lên, đi lên tầng.
Quản gia bị hai người dọa giật mình: "Tiên sinh..."
"Cút sang một bên." Phong Dập Thần quát: "Không ai được quấy rầy tôi."
"Vâng!" Quản gia nhìn Phong Dập Thần vác Cố tiểu thư về thì kinh sợ, không khác gì đại ca giặc núi đoạt áp trại phu nhân về liền bắt đầu động phòng hoa chúc cả, hoàn toàn không theo tiết tấu nào, thật dã man.
Quan gia vội vàng chạy đi.
Cố Hảo hét lên: "Cứu mạng. Cứu mạng!"
Không có ai để ý tới cô, cũng không ai thèm nhìn tới, quản gia cũng tỏ ra không thấy gì cả.
Phong Dập Thần vác Cố Hảo lên tầng trên, vứt cô xuống chiếc giường mềm mại, Cố Hảo sợ tới mức co rúm lại, nhanh chóng xoay người, cuộn người lại, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Anh vẫn đứng ở đó, ném áo khoác âu phục xuống, khoanh tay nhìn Cố Hảo từ trên cao.
Cô mím chặt môi, chợt hiểu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cố Hảo càng phản kháng thì người đàn ông trước mặt càng hưng phấn.
Cô quyết định không nói gì cả, chỉ phòng bị nhìn anh.
Phong Dập Thần tỉnh bơ nhìn người phụ nữ bên dưới, cũng coi như thông minh, ít nhất là không kêu la gì nữa. Nếu cô tiếp tục kêu một tiếng thì anh lập tức khiến cô không còn sức để mà kêu.
Cố Hảo mím chặt môi, tròng mắt cố gắng áp chế lại cảm giác sợ hãi và chột dạ.
Phong Dập Thần tỉnh bơ nhìn cô.
Rất rõ ràng, cô nàng này không phải ngốc thật, biết dù có kêu ở đây cũng vô dụng.
Nhưng hôm nay chỉ cần nhìn cô thôi là lửa lại bốc lên, ngọn lửa xấu xa gần như thiêu cháy cơ thể khiến anh không thể khống chế thêm được.
Chỉ ngay sau đó, Phong Dập Thần đã ngồi xuống mép giường.
Cố Hảo sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau, trong lúc hốt hoảng, quần áo bị lăn lộn tới mức xốc xếch, lập tức lộ ra phong cảnh mơ hồ.
Phong Dập Thần nhìn lướt qua, yết hầu nhúc nhích, nuốt một ngụm nước miếng.
Anh híp mắt nhìn Cố Hảo, gò má trắng nõn, ánh mắt cảnh giác, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, rất trẻ tuổi nhưng lại có một đứa con vài tuổi.
Nghĩ tới chuyện cô đã sinh con, lòng anh liền bực tức, nhưng khi nghĩ tới cả đời này chỉ có người phụ nữ này khiến anh kích động thì cảm xúc cũng khá hơn một chút.
Càng nghĩ, càng nghìn thì lòng lại càng bồn chồn thêm.
Phong Dập Thần nhanh chóng ngưng mắt lại, giọng nói trầm thấp: "Đừng rụt vào bên trong nữa, quần áo em lộ hết rồi."
Cố Hảo kinh sợ, vô thức nhìn xuống.
Quả nhiên, cúc áo đã tuột ra, mặt cô đỏ bừng lên.
Cố Hảo nhanh chóng dùng khuỷu tay để ép quần áo lại nhưng vẫn không được.
"Đừng." Phong Dập Thần nói: "Cúc áo đã tuột, em càng cử động thì càng lộ nhiều hơn."
"Anh cởi cà vạt ra cho tôi." Cố Hảo lạnh lùng nói.
"Đừng lãng phí thời gian." Phong Dập Thần nói: "Cởi ra cho em thì em sẽ càng kiêu ngạo hơn."
Cố Hảo không nói gì.
Phong Dập Thần ngồi ở mép giường nói tiếp: "Cố Hảo, anh biết em muốn được tôn trọng, anh cũng muốn làm thế với em. Nhưng em lại không chịu nghe lời nên anh chỉ có thể làm vậy. Anh sợ khi anh tôn trọng em thì em sẽ đi cùng người đàn ông khác."
Người đàn ông khác?
Cố Hảo kinh ngạc, đột nhiên nhớ ra người mà anh nói là Hạ Kính Đình, những người này dạo gần đây sao vậy, lúc nào cũng nói về cô và Hạ Kính Đình?
Hai người họ chỉ là bạn thân, thân nhân gia đình mà thôi.
"Cho nên anh chỉ có thể làm em trước rồi mới chậm rãi tôn trọng em." Giọng nói của Phong Dập Thần hơi khàn, nghe có hơi bất lực: "Dù em có thừa nhận hay không thì em cũng không phải là một người phụ nữ dễ bảo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.