Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 310: Không còn mặt mũi
Hạ Lan Tình
22/06/2021
Cô Hảo bị dọa.
Lời này của Phong Dập Thần vô cùng nghiêm túc, cô hơi hé miệng muốn từ chối, nhưng lại không thể nói ra.
Ngay cả câu trả lời cũng không nói ra được.
Cô cảm thấy nếu đồng ý thì quá ấm ức cho bản thân, nhưng không đồng ý thì lại khiến con của cô ấm ức.
Nhất thời, Cố Hảo rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, đèn trong nhà vệ sinh không bật, cả hai nhìn nhau, sắc mặt của anh không đổi, một mảnh thâm trầm.
"Anh rất nghiêm túc." Phong Dập Thần nói.
Cố Hảo nhìn Phong Dập Thần, con mắt đen láy không chớp lấy một cái, chỉ nói: "Hành vi của anh không khác nào bọn cướp cả."
"Anh có thể cho em thời gian để suy xét." Anh bá đạo nói: "Nhưng anh không tính nói lý với em, Cố Hảo, em nghĩ cho rõ đây, anh, Phong Dập Thần này muốn làm gì thì làm, cũng sẽ không nói lý."
"Đó là chuyện của anh, anh không thích nói lý thì tôi sẽ không nói lý với anh nữa, nhưng anh muốn cưỡng ép tôi thì tôi nói cho anh biết, cửa nhỏ cũng không có." Giọng nói Cố Hảo lạnh lùng không chút nhiệt độ, cả người căng chặt có vẻ đang rất tức giận.
Hai tay Phong Dập Thần giữ chặt cằm cô, cúi đầu xuống, hai người chỉ cách nhau cả năm centimet.
Nhà vệ sinh không mở đèn nên ánh sáng bên trong rất tối, hai người nhìn nhau nhưng lại không thể nhìn hết được ưu tư ẩn sâu trong mắt.
Có lẽ là do không gian quá mờ tối nên ưu tư mới nảy sinh ra nồng đậm như thế.
Phong Dập Thần ngưng mắt cúi đầu xuống nhìn cô, nói: "Nhưng anh lại không chờ được tới lúc đó, bây giờ anh muốn có được em luôn."
Nghe vậy, con người của Cố Hảo co rút lại, cô vô thức lùi về phía sau nhưng lại ngã vào bồn rửa tay, không còn đường lui nữa. Phía sau cô chính là vách tường và đường ống, còn phía trước chính là Phong Dập Thần.
Máu trong cơ thể cô đọng lại, cả người cứng đờ.
Phong Dập Thần nhìn cô, đột nhiên cúi đầu xuống, chặn lại miệng của Cố Hảo.
Khi bóng người áp xuống, cả người Cố Hảo không thể nhúc nhích, khi phản ứng lại được thì đã bị Phong Dập Thần công thành đoạt đất, tìm được lưỡi cô.
Cố Hảo hoảng hốt, cảm giác rối loạn ập xuống, trong đầu rối loạn không thôi.
Cô giơ tay đẩy anh ra.
Nhưng hành động đó lại càng kích thích quyết tâm của Phong Dập Thần hơn.
Cuối cùng, Cố Hảo cũng không phải là đối thủ của Phong Dập Thần.
Hai người tựa như hai võ sư nhu đạo (judo) đang quyết chiến, người này đẩy thì người kia đánh tới, không ai khách khí với ai, nhưng cuối cùng, Cố Hảo vẫn không thể chống lại sức mạnh của đàn ông.
Khi cô bị Phong Dập Thần ép chặt lên tường, trong lòng cô chỉ có sự tủi nhục.
"Phong Dập Thần, anh đối xử với tôi như vậy chỉ khiến tôi hận anh mà thôi." Cô rất không thích cách làm này.
"Anh không quan tâm nhiều tới vậy, Cố Hảo, anh chỉ muốn em mà thôi." Anh gằn từng chữ một: "Em nhiều lần từ chối anh khiến anh không thể chờ đợi được, thấy em cười cười nói nói đi chung với thằng khác khiến tim anh như phát điên, chỉ hận không thể làm như bây giờ sớm hơn."
Hơi thở lạnh lẽo thấu xương của người đàn ông vương vấn bên tai cô, tất cả đều là mùi hương quen thuộc quanh quẩn khắp người Cố Hảo, khiến trái tim cô vừa phiền não lại vừa kích động.
Vách tường sau lưng lạnh như băng, cơ thể của người phía trước lại cực kì nóng bỏng, giống hệt như một chiếc bàn ủi.
Băng và lửa là hai thứ không ai có thể chống đõ được.
Bên tai vang lên tiếng gầm gữ trầm thấp của người đàn ông: "Dù em có từ chối anh thế nào thì trong tiềm thức của em cũng không thể dứt được anh, em cũng đang nghĩ tới anh, em xem em đi, nói dối là không tốt đâu."
Cố Hảo sững sờ, sau đó nổi nóng.
Cô ảo não đối với phản ứng của bản thân.
Nhà vệ sinh đang đóng cửa, ánh sáng bên trong ngày càng mờ đi, gương mặt đẹp trai của người đàn ông ở trước mặt. Dưới ánh sáng này cô không thể thấy rõ được ánh mắt và ngũ quan của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ác liệt trong đó.
Bàn tay hữu lực đè chặt cô, không ổn định.
Vẫn không ngừng lại.
Cuối cùng, cằm của anh tựa lên vai cô, gương mặt đẹp trai lười biếng toát đầy mồ hôi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng bật cười, nói: "Em xem, em vẫn thỏa hiệp đấy thôi."
Cố Hảo bực tức trong lòng, cô vốn dĩ đã liều mạng chống cự rồi nhưng vẫn không thể ngăn cản sức mạnh của anh, cuối cùng đành phải chọn thỏa hiệp.
Giờ anh nhắc tới khiến cô càng thêm khó chịu.
Cô mím chặt môi, không muốn nói chuyện.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, đặt cô xuống, tự tay chỉnh đốn lại quần áo của cô cho ngay ngắn, nói: "Thật xin lỗi, lần này ở đây anh không nhịn được."
Cố Hảo không nói gì.
Cô nhìn bản thân không có tiền đồ, bực tức tới mức muốn tát bản thân một cái vì không chống cự thành công.
Thậm chí còn không muốn nhìn hiểu nội tâm nữa.
Rốt cuộc cô là cái gì?
Rõ ràng lý trí đã từ chối, nhưng thân thể lại đón nhận.
Cô cảm thấy cực kì xấu hổ.
Phong Dập Thần chỉnh đốn lại quần áo cho ngay ngắn, rồi cúi đầu nhìn cô, bật đèn lên.
Ánh sáng đột ngột khiến Cố Hảo vô thức nhắm chặt mắt lại, sau đó hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông đối diện, giờ cô mới nhìn rõ mặt anh.
Không biết có phải do hành động vừa rồi khiến anh giải tỏa bớt áp lực hay không mà bây giờ, gương mặt đẹp trai của anh trông rất lười biếng.
Mặt Cố Hảo đột nhiên đỏ lên, lan tới tận mang tai, gò má nóng bừng bừng.
Cô cảm thấy lòng mình cực kì khó chịu.
Phong Dập Thần nhìn gương mặt đỏ bừng khóc không ra nước mặt của Cố Hảo thì cúi người xuống, nhích lại gần cô rồi nói: "Được rồi, đừng tức giận, được không?"
Cố Hảo ngước mắt lên, chống lại đôi mắt sâu không lường được của anh, vẫn không thể thấy được một chút nào gọi là thái độ chân thành cả, chỉ có ý muốn dây dưa mà thôi.
Cố Hảo thất vọng.
Cô lắc đầu, nói: "Phong Dập Thần, tuy rằng anh đang nói xin lỗi nhưng anh đã làm ra hành động cưỡng gian tôi, anh nói làm sao tôi có thể tha thứ cho anh?"
"Em cũng rất hưởng thụ." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Bộ dáng vừa rồi của em đã nói rõ tất cả."
Hô hấp của Cố Hảo dừng lại trong giây lát.
Cố Hảo bật cười tự giễu: "Phong Dập Thần, tôi thực sự không còn gì để nói với anh nữa rồi."
"Vậy thì đừng nói." Phong Dập Thần nói xong thì đột nhiên dùng tốc độ nhanh nhất chặn lại miệng cô.
A!
Không đợi Cố Hảo phản ứng kịp, Phong Dập Thần đã tiếp tục làm chuyện vừa rồi với cô.
Cố Hảo sợ hãi khi không thể khống chế cảm xúc, lòng cô cực kì hoảng sợ, cuối cùng không nhịn được mà kêu lên: "Phong Dập Thần, đồ khốn nạn."
Lúc đó, Phong Dập Thần sững người.
Bị tiếng hét này của Cố Hảo làm giật mình, anh kinh ngạc nhìn cô, nói: "Được rồi, anh không đụng vào em."
Cố Hảo đẩy Phong Dập Thần, kéo cửa chạy ra ngoài.
Đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch nhăn nhúm.
Vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Phương Hoa.
"Cố Hảo?" Lâm Phương Hoa giật mình, khi thấy rõ bộ dáng hiện tại của Cố Hảo thì sững người: "Em sao thế? Ai bắt nạt em sao?"
Vừa nói xong thì nhìn thấy Phong Dập Thần đi từ bên trong ra.
Lâm Phương Hoa sững sờ, lập tức hiểu ra chuyện gì.
Cố Hảo cực kì xấu hổ, mím chặt đôi môi đỏ mọng, đi qua người Lâm Phương Hoa quay trở lại vị trí làm việc của mình, rồi gục xuống bàn, không ngẩng mặt lên.
Cố Hảo cảm thấy mất hết mặt mũi, tất cả đều rơi bồm bộp trên mặt đất không thể nhặt lại được.
Quần áo Phong Dập Thần cũng nhăn nhúm không kém, không cần nghĩ cũng biết tên này vừa rồi ăn sạch Cố Hảo trong nhà vệ sinh của tòa soạn báo.
Lâm Phương Hoa chỉ vào Phong Dập Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phong tiên sinh, anh được lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.