Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 305: Anh thừa nhận là trước đây quá nông cạn
Hạ Lan Tình
20/06/2021
Khi Cố Hảo chạy tới đại học Tề Bắc khu vực phía Bắc thì đã mười giờ rưỡi.
Hạ Kính Đình đã tới, bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, ngay khi nhìn thấy người này, Cố Hảo lập tức nhớ tới vị này chính là giáo sư Lý Thành Hiếu, là một giảng viên nổi tiếng trong nước.
"Ông, ông là giáo sư Lý sao?" Cố Hảo lập tức hóa thành fan girl.
"Đúng, là tôi." Lý Thành Hiếu mỉm cười nhìn Cố Hảo: "Kính Đình nói tình huống của cô rồi, tôi nghĩ dù sao tôi cũng phải đi phỏng vấn, không bằng giúp người mình quen cho xong."
"Giáo sư lý, cảm ơn ông." Cố Hảo rất vui vẻ, nói: "Nếu tôi được phỏng vấn ông thì tôi sẽ được giúp đỡ rất nhiều, học trò được ông dạy đều là người thành công."
"Cái này thì phải cảm ơn Kính Đình mới phải." Lý Thành Hiếu cười nói: "Kính Đình là một trong những học sinh giỏi nhất của tôi."
"Cảm ơn anh." Cố Hảo nhìn về phía Hạ Kính Đình, hai mắt lấp lánh.
Hạ Kính Đình biết mình đã làm đúng.
Hạ Kính Đình nói: "Giáo sư Lý, em luôn muốn nói chuyện này nhưng giờ mới nói được, trước đây Cố Hảo cũng từng là sinh viên của trường đại học Tề Bắc, nhưng vì một số lý do cá nhân mà không thể học tiếp được, thầy xem có thể dàn xếp giúp cô ấy tiếp tục học được không đi."
"Chuyện lúc nào?" Lý Thành Hiếu kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Cố Hảo cũng có hơi kinh ngạc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngay cả học cũng không học được?"
Cố Hảo nhớ tới nguyên nhân khiến mình thôi học thì hơi lúng túng, nói: "Là lý do cá nhân thôi ạ, biến cố gia đình."
"Vậy sao." Lý Thành Hiếu bật cười, bày tỏ đã hiểu: "Chuyện này tôi sẽ đi tra một chút, xem có cách nào xử lý không."
"Làm phiền thầy rồi." Hạ Kính Đình cảm ơn từ tận đáy lòng.
"Thằng nhóc thối, còn khách sáo với tôi làm gì?" Giáo sư Lý nói chuyện với Hạ Kính Đình rất tùy ý, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.
Cố Hảo cảm thấy rất ấm áp, cảm kích nhìn Hạ Kính Đình, không nghĩ tới anh ta lại chu đáo tới mức này.
Quá trình phỏng vấn giáo sư Lý rất thuận lợi, hỏi được rất nhiều vấn đề, Cố Hảo đều ghi đủ vào hết.
Sau khi phỏng vấn xong đã mười hai giờ, Cố Hảo nói với hai người: "Tôi mời khách, chúng ta đi ăn cơm được không?"
Lý Thành Hiếu nói: "Ăn cơm cũng được, nhưng để phụ nữ mời khách thì thật không biết điều, Kính Đình, cậu mời đi."
"Ha ha, được ạ." Hạ Kính Đình nói: "Thầy, nếu thầy vui lòng thì em rất vinh hạnh."
Vì vậy, bữa cơm kết thúc cũng hai giờ chiều.
Cố Hảo cảm thấy được nói chuyện phiếm với giáo sư khiến cô học hỏi được rất nhiều điều, kiến thức cũng nhiều thêm.
Cả sáng lẫn trưa Cố Hảo đều cảm thấy rất vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự phiền não lúc trước.
Khi Hạ Kính Đình đưa cô quay lại tòa soạn báo thì đồng hồ cũng điểm hai giờ rưỡi.
Cô bước xuống xe trước, chân thành cảm ơn Hạ Kính Đình: "Kính Đình, cảm ơn anh vì đã giúp tôi, chuyện đại học thật ra tôi vẫn luôn muốn học lại, nhưng không biết có còn cơ hội đó không nữa."
Hạ Kính Đình nói: "Giáo sư Lý cũng giống như cha của tôi vậy, mà ông ấy cũng rất được kính trọng, ở giảng đường trong nước là một nhân vật nổi tiếng. Nếu ông ấy đã ra mặt nói chuyện thì chắc chắn hiệu trưởng sẽ nể mặt ông ấy. Chỉ là em cũng biết đấy, cái nghề làm giáo này bị lên án rất nhiều, cũng quá nhiều quy củ, chỉ có thể làm theo thủ tục thôi."
Cố Hảo gật đầu nói: "Tôi hiểu."
"Ý của tôi là không chắc có thể được." Hạ Kính Đình nói: "Chúng ta chỉ có thể mưu tính mọi chuyện, nhưng thành hay không lại phải xem ý trời."
"Tôi hiểu mà." Cố Hảo nghiêm túc gật đầu: "Anh không cần phải cảm thấy áp lực đâu, tôi rất biết ơn anh."
"Khách sáo gì chứ?" Hạ Kính Đình cười, nhìn cô: "Giữa chúng ta là tình cảm trong lúc hoạn nạn, không cần phải khách sáo."
"Tình cảm là tình cảm, bổn phận là bổn phận." Cố Hảo nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy tình cảm và bổn phận là hai thứ khách nhau, có thể anh không cần tình cảm nhưng tôi lại không thể không có bổn phận được."
"Em đó." Hạ Kính Đình bật cười vui vẻ: "Tính cách thật bảo thủ."
"Kính đình." Cố Hảo nghiêm túc nói: "Thật sự cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo với tôi." Hạ Kính Đình nói: "Xuống xe đi, tôi phải trở về công ty rồi."
"Được." Lúc này Cố Hảo mới ý thức được từ trưa tới giờ Hạ Kính Đình đều chậm trễ thời gian vì giúp cô, đi cùng phỏng vấn, còn cùng ăn cơm, việc của anh ta thì lại bị trễ nải.
Cô xuống xe, nhìn anh ta rồi nói: "Kính Đình, thật xin lỗi, hôm nay làm lãng phí thời gian của anh rồi."
"Không sao mà." Hạ Kính Đình mỉm cười nháy mắt: "Coi như tôi trả lại tình cảm cho em đi."
"Cảm ơn."
Cố hảo nhìn Hạ Kính Đình lái xe rời đi, đứng im một lúc không cử động, luôn nhìn theo bóng xe của Hạ Kính Đình, trong mắt tràn ngập cảm động và ấm áp.
Cô cảm thấy, Hạ Kính Đình thật là một người bạn tốt, còn rất ấm áp nữa.
Cố Hảo hơi mỉm cười, xoay người, thấy được một bóng người đứng trước mặt cô, Cố Hảo lập tức dừng chân lại, thấy rõ được đó là Phong Dập Thần.
Nụ cười mỉm trên mặt cứng đờ trong nháy mắt, vẻ mặt này của cô ở trong mắt Phong Dập Thần chính là biến đổi sắc mặt.
Anh nhìn Cố Hảo, nói: "Trở lại rồi?"
Cố Hảo ngẩn người, nâng mắt lên nhìn anh một cái, giọng điệu rất bình thản: "Phong tiên sinh."
Chỉ chào hỏi một câu, rồi Cố Hảo nhấc chân sang bên cạnh, vòng qua người anh đi vào tòa soạn báo.
Sắc mặt Phong Dập Thần trầm xuống.
"Cố Hảo, anh có chuyện muốn nói với em." Anh trầm giọng nói, hơn nữa ngay khi cô đi qua người, anh lập tức nắm chặt cổ tay cô.
Mặt Cố Hảo nặng trĩu, lạnh lùng nói: "Cái gì nên nói đã nói hết rồi, tôi không còn gì để nói với anh cả. Mời anh buông tay ra."
"Cố Hảo." Phong Dập Thần vẫn cố chấp kéo tay Cố Hảo: "Rất nhanh thôi, chúng ta vào xe nói chuyện được không, chỉ tốn ít thời gian thôi."
Cố Hảo cau mày, cô có thể cảm nhận được ưu tư của Phng Dập Thần, eo hẹp đang căng chặt vì khắc chế.
Cô không nói gì, nội tâm xoắn xuýt.
"Mười phút thôi, anh không làm gì em cả, chỉ muốn nói chuyện một chút, em không cần phải phòng bị như vậy." Phong Dập Thần lại nói.
Cố Hảo không hiểu suy nghĩ của anh cho lắm, nhưng thấy anh rất cố chấp, nếu cô không đồng ý thì anh chắc chắn sẽ không buông tay.
Cô hơi suy nghĩ một chút, nói: "Được, mười phút thôi."
Phong Dập Thần trượt tay xuống, nắm chặt tay cô, bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay mình.
"Anh buông tay ra." Cố Hảo hô lên.
"Anh sợ em chạy mất." Anh trầm giọng nói.
Cố Hảo cau mày.
Phong Dập Thần không nói nữa, kéo cô đi về phía xe.
Cố Hảo nhìn Phong Dập Thần, phát hiện quai hàm của anh hơi bạnh ra, cả người kiềm chế lại.
Cô mím chặt môi, nói: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Phong Dập Thần không để ý tới cô, mà đi tới cạnh xe, mở cửa, nhét cô vào, bản thân cũng ngồi theo.
Hai người họ ngồi ở sau xe.
Cố Hảo tức giận nói: "Anh có thể nói chuyện được không?"
Phong Dập Thần nhìn cô, nói: "Anh xin lỗi, anh thừa nhận là trước đây quá nông cạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.