Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 306: Cố gắng cứu vãn

Hạ Lan Tình

20/06/2021

 

Phản ứng đầu tiên của Cố Hảo chính là bối rối.

 

Sau đó, cô thở dài trong lòng: Rốt cuộc Phong Dập Thần lại muốn làm gì?

 

Lấy sự hiểu biết của Cố Hảo đối với Phong Dập Thần, cô cảm thấy anh không nên nói như vậy, nếu đã nói chia tay thì cần gì phải xin lỗi?

 

Chỉ thấy Phong Dập Thần chớp mắt một cái, rồi nhìn chăm chú vào Cố Hảo, ưu tư tràn ngập đáy mắt, khóa chặt ánh mắt của Cố Hảo, nghiêm túc nói: "Anh thừa nhận, trước đó anh chưa chuẩn bị tâm lý lại đột nhiên nghe được tin tức như vậy nên đã cực kì tức giận, lời nói không kiểm soát được, nói ra những điều không đúng.

 

Bây giờ anh tỉnh táo lại, cũng ngẫm nghĩ những chuyện cũ, thật ra em không làm sai gì cả, là do anh quá cố chấp cắn chặn không buông vấn đề đó."

 

Cố Hảo muốn cười, nhưng lòng lại thê lương không chịu được.

 

Cô cụp đôi mắt sáng lại, nhìn tấm thảm sang trọng trong xe, môi mím chặt. Đáy mắt hiện lên nụ cười tự giễu, thầm giễu cợt trong im lặng.

 

Không cần phải nói gì nữa, cô cảm thấy lời xin lỗi này đã không còn bất kì ý nghĩa nào cả.

 

Không, có lẽ có còn hơn không mới đúng.

 

Ít nhất là cô đã nghe được lời xin lỗi, dù trong lòng không còn tức giận nữa nhưng vẫn rất lạnh lẽo.

 

Đợi hồi lâu, Phong Dập Thần vẫn không thấy Cố Hảo trả lời.

 

Anh sững người, hít sâu một hơi, tự giễu: "Cố Hảo, khi đó anh quá sốc, không ngờ em lại có một đứa con rồi, do quá khó để tiếp nhận ngay được nên mới sốc như vậy."

 

Cố Hảo vẫn cúi đầu, không muốn nói chuyện, cũng cảm thấy không cần nói gì.

 

Mà Phong Dập Thần vẫn tiếp tục nói: "Anh thừa nhận bản thân quá nông nổi, nghĩ rằng em đã lừa dối anh, chơi đùa anh.

 

Anh quen làm một người đàn ông nắm tất cả mọi thứ trong tay, nhưng khi phát hiện em không nằm trong tầm kiểm soát của anh, cũng có chuyện anh không thể kiểm soát được xuất hiện khiến anh nổi giận ngay lập tức, không biết phải làm sao, anh cảm thấy anh càng nổi giận thì càng không thể chấp nhận được sự thật.

 

Nhưng bây giờ anh cảm thấy so với mất đi em thì những thứ khác chẳng quan trọng bằng."

 

Cố Hảo chậm rãi nâng mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú, ngàn vạn lời nói đều xuất hiện bên môi, ánh mắt thâm thúy ngưng đọng nhìn cô, tựa như đang mong đợi gì đó.

 

Cố Hảo chỉ mím chặt môi lại, từ đều tới cuối đều không nói gì.

 

Phong Dập Thần cau mày lại, nhẹ nhàng nói: "Cố Hảo?"

 

Ánh mắt của Cố Hảo rất bình thản, sớm đã vượt qua thời điểm bùng nổ rồi.

 

Cô của bây giờ, sau khi trả qua vô số lần bị anh làm nhục, giễu cợt, dùng giọng điệu ác độc tra tấn thì cô đã bình thản hơn rất nhiều.

 

Vốn từng rất ủy khuất, khổ sở, nhưng hiện tại cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 



Đã quên, nhưng không có nghĩa là tha thứ.

 

Cố Hảo rời ánh mắt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa số, vẫn im lặng.

 

"Anh biết em vẫn còn tức giận." Phong Dập Thần nói: "Anh biết anh vẫn chưa đủ hiểu em, cũng không hiểu chính bản thân mình. Anh quả thật không phải người ưu tú, trên người anh còn tồn tại quá nhiều khuyết điểm. Hành động của anh khiến em tổn thương và khổ sở, đúng là anh sai."

 

Cố Hảo cảm thấy lời xin lỗi của anh sau khi vu khống cho cô hệt như một tên tội phạm, sau khi đâm nạn nhân một dao thật sâu, khiến nạn nhân máu chảy đầm đìa, nhưng tên tội phạm đó vẫn tự coi mình là đạo đức cao đi đánh giá người khác, sau khi sỉ nhục xong thì lại xin lỗi.

 

Nếu ai cũng đều như vậy thì nhà tù sẽ vô dụng.

 

Cô không phải người bới lông tìm vết, nhưng lòng cô đã trở nên lạnh lẽo rồi.

 

Cố Hảo trầm mặc một lúc lâu vẫn không nói lời nào.

 

"Cố Hảo, em có thể nói gì không?" Phong Dập Thần nhẹ giọng nói, giọng điệu rất thận trọng, chỉ sợ cô không vui sẽ quay người đi ngay.

 

Cố Hảo gật đầu, nói: "Anh nói xin lỗi, tôi cũng nhận được rồi, giờ anh đã nói xong hết chưa?"

 

Phong Dập Thần sững sờ.

 

"Giờ tôi đi được chưa?" Cố Hảo lại hỏi.

 

Phong Dập Thần sửng sốt một lúc, anh đã nhìn ra được thái độ của Cố Hảo với anh đã thay đổi rất lớn.

 

Không còn dịu dàng, nhiệt tình như trước nữa, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng và lãnh tĩnh mà thôi.

 

Đây là sự xa lánh.

 

Cảm giác này khiến Phong Dập Thần rất đau khổ, trái tim bị giày vò xé nát.

 

"Cố Hảo, anh xin lỗi, anh muốn cứu vãn mọi chuyện với em." Phong Dập Thần không nhịn được, nói ra tiếng lòng của mình.

 

Cố Hảo sững người, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng môi lại mím chặt.

 

Phong Dập Thần thấy cô không nhúc nhích chút nào.

 

Anh đưa tay nắm tay Cố Hảo.

 

Cố Hảo không giãy giụa.

 

Điều này khiến Phong Dập Thần thầm vui mừng, vội vàng nâng mắt lên nhìn cô, phát hiện ánh mắt cô vẫn hờ hững như cũ.

 

Trái tim anh trở nên lạnh lẽo: "Cố Hảo, anh nói rất nghiêm túc, anh hi vọng chúng ta có thể thử lại, dù sao cả hai chúng ta đều đã trả giá rồi."

 

Từng ở bên nhau, cũng từng thân mật với nhau, ở phương diện kia hai người họ rất hài hòa.



 

Cho dù Phong Dập Thần có bao nhiêu lần miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo đi chăng nữa thì cũng không thể che giấu được một sự thật, trong phương diện tình cảm nam nữ, anh không thể tìm được bất kì ai phù hợp với anh hơn là Cố Hảo.

 

Với anh, cảm giác khi ở bên cô rất khác.

 

"Phong Dập Thần." Lúc này Cố Hảo mới nói: "Phong Dập Thần, anh có biết tôi đã từng thật lòng muốn ở bên anh cả đời không." 

 

Lòng Phong Dập Thần nặng trĩu, trái tim đau nhói, gật đầu đáp: "Anh biết."

 

"Không." Cố Hảo lắc đầu, nói: "Anh không biết, anh chẳng biết gì cả. Người như anh chỉ yêu mặt mũi của mình, anh không thích hợp để yêu rồi kết hôn."

 

Ánh mắt Phong Dập Thần hơi lóe lên, bị đả kích trầm trọng, đau khổ nói: "Anh biết anh kém cỏi như nào, nhưng mà Cố Hảo, chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa được không, đời người rất dài, luôn phải thử một chút thì mới biết được có thích hợp hay không."

 

"Tôi đã thử rồi, chúng ta không phù hợp." Cố Hảo trầm giọng nói: "Tôi thừa nhận tôi có phòng bị, trong chuyện của đứa bé tôi có phòng bị, nhưng đó là bản năng làm mẹ, tôi muốn vì con của tôi suy nghĩ về một tương lai tốt nhất.

 

Tôi không thẳng thắn với anh là lỗi của tôi.

 

Những lời anh sỉ nhục tôi tôi cũng không thèm để ý, chúng ta hòa nhau, sau này đừng ai dây dưa với ai nữa."

 

Cơ thể Phong Dập Thần chấn động, trái tim đau nhói, rất khó chịu, hít thở cũng không thông.

 

Anh liều mạng dùng tất cả khí lực, nói: "Cố Hảo, đời người là phải cọ sát cùng nhau, hai chúng ta ở chung một chỗ cần phải cùng nhau cố gắng thì mới có thể đi tới điểm cuối. Anh nghĩ anh có thể chấp nhận đứa con của em, anh có thể coi thằng bé là con ruột của anh, chúng ta thử bắt đầu lại được không."

 

Cố Hảo cứng người: "Coi con tôi như con ruột anh?"

 

"Đúng thế." Phong Dập Thần gật đầu nói.

 

"Vậy tại sao trước kia anh lại nói như vậy?" Cố Hảo hỏi ngược lại: "Anh nói tôi tham muốn tiền tài và địa vị của anh."

 

Phong Dập Thần căng thẳng, nói: "Cố Hảo, khi đó anh đang khó chịu."

 

"Bây giờ không khó chịu?" Cố Hảo lạnh nhạt nói, chợt dùng sức rút tay về, giọng nói có chút mệt mỏi, lạnh lùng: "Chúng ta không hợp nhau, đừng làm tổn thương đổi bên nữa, chỉ phí thời gian mà thôi."

 

Phong Dập Thần đau lòng, hé miệng, môi run rẩy muốn gọi tên cô, nhưng lời tới miệng lại ngạnh lại ở cổ họng.

 

Cố Hảo thấy được khẩu ngữ của anh, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm, đáy mắt tràn đầy mệt mỏi.

 

"Hết mười phút rồi, hẹn gặp lại." Cố Hảo nhẹ giọng nói xong thì mở cửa xe, xuống xe.

 

"Rầm..."

 

Tiếng đóng cửa vang lên.

 

Thanh âm đó còn vang lên cả trong lòng của Phong Dập Thần, khiến anh ngã phịch xuống ngồi trên ghế dựa.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook