Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 307: Cam tâm tình nguyện kề cận
Hạ Lan Tình
20/06/2021
Phong Dập Thần nhíu chặt mày, ánh mắt vô thức híp lại nhìn dáng người nhỏ nhánh bên ngoài cửa xe đang vội vàng rời đi, trong lòng đau đớn không chịu nổi.
Anh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên mu bàn tay rất rõ ràng.
Trong lòng cảm thấy sợ hãi, cảm giác mất đi Cố Hảo ập tới.
Hai chữ đáng đời xuất hiện, không ngừng quay vòng trong tâm trí anh.
Cuối cùng vẫn do một tay anh tạo ra.
Nắng chiều chói chang, phần lớn ánh sáng chiếu vào mang tới ấm áp.
Nhưng trong buồng xe lại lạnh căm, dù có ánh nắng chiếu vào cũng không thể sưởi ấm được trái tim lạnh giá của Phong Dập Thần.
Hô hấp dường như nghẹt lại, tựa như có vật gì chặn lại trong lồng ngực khiến anh không thể thở dốc.
Anh nhếch môi cười, xứng đáng!
Tự chuốc họa vào thân.
Cố Hảo vốn là người phụ nữ có chính kiến riêng, không phải người cứ tùy tiện dỗ ngọt là được, huống hồ bây giờ bên cạnh cô còn có một người đàn ông ưu tú khác.
Anh nhắm mắt lại, xuống xe, đứng ở cửa đốt một điếu thuốc, hút.
Cố Hảo vào tòa soạn báo, vừa nâng mắt lên đã đụng phải gương mặt tràn ngập nụ cười của Lương Thần.
"Cố tiểu thư, cô quay lại rồi sao?" Lương Thần cười nói: "Cô trở lại rồi, chúng tôi đã chờ cô rất lâu."
Cố Hảo nhàn nhạt nhìn anh ta, nói: "Anh không cần chờ tôi đâu, Lương tiên sinh."
"Không sao." Lương Thần cũng không cảm thấy tẻ ngặt, tự nhiên mà tiếp lời: "Là chúng tôi cam tâm tình nguyện."
Từ "chúng tôi" này dĩ nhiên là bao gồm cả Phong Dập Thần và Lương Thần.
Cố Hảo không ngốc tới mức không nhận ra được.
Cô nhàn nhạt đi qua Lương Thần, căn bản không muốn nghe anh ta nói gì cả.
Cũng không biết Lương Thần vừa bơm máu gà ở đâu ra, trực tiếp đi theo Cố Hảo, dính chặt bên cạnh cô, nói: "Chocolate của cô tôi đã đặt ở chỗ làm việc của cô rồi, có muốn đưa tới nhà cho cô không?"
"Không cần." Cố Hảo lạnh lùng từ chối: "Nhà tôi không có ai ăn chocolate cả."
"Đừng thế chứ, tôi có đưa cho riêng cô đâu, còn mọi người nữa mà." Lương Thần lại nói: "Cô không muốn cũng không được."
Cố Hảo dừng chân lại, xoay người nhìn Lương Thần, ánh mắt trở nên sắc bén: "Lương tiên sinh, mẹ anh có khỏe không?"
Lương Thần sửng sốt, nói: "Mẹ tôi sao? Mẹ tôi không còn, mất được mấy năm rồi."
Vừa nói Lương Thần vừa chỉ lên trời, vẻ mặt khó hiểu: "Cô hỏi mẹ tôi làm gì?"
Cố Hảo lập tức nghẹn họng, cảm thấy nói thêm nữa thì rất coi thường mẹ Lương Thần.
"Vậy trong nhà còn ai?" Cố Hảo lại hỏi: "Còn sống?"
"Cha tôi, chị tôi."
Cố Hảo nói: "Đống chocolate đó đưa cho cha và chị của anh đi."
"Tổng tài đã đưa tôi hai thùng chocolate rồi." Lương Thần nghiêm túc nói: "Ăn không nổi, quá ngọt. Cha tôi có bệnh tiểu đường trong người, chị thì quá mập, không thể ăn nhiều."
Cố Hảo nhíu mày.
"Tôi thấy Cố tiểu thư và tam tiểu thư nhà cô đều là người có vóc dáng mảnh khảnh, ăn chút chocolate cũng không sao cả." Lương Thần tự nói: "Là do tổng tài nhà tôi lựa chọn kỹ càng rồi."
"Lương Thần, anh nhất định phải làm phiền người như Phong Dập Thần hay sao?" Cố Hảo không quá kiểu rình rập như vậy, thực sự rất đau đầu.
"Cố tiểu thư." Lương Thần bật cười, nói: "Tôi là thư ký của tổng tài, ngài ấy nói gì tôi sẽ đi làm ngay, hơn nữa kề cận cô tôi cảm thấy cũng có lợi với tôi, nên tôi cam tâm tình nguyện kề cận."
Cố Hảo cũng không vòng vo thêm, nói thẳng: "Anh như vậy rất phiền phức."
Lương Thần cười nói: "Cố tiểu thư, nếu tôi không làm phiền cô thì bây giờ, không phải cô sẽ một chân đạp hai thuyền hay sao, lúc đó thì tôi và Lục Vân và còn nhiều anh em khác có thể sống tốt trong tay tổng tài được hay không?
Nói thẳng ra là nếu cô và tổng tài nhà chúng tôi hạnh phúc thì tương lai tốt đẹp của anh em chúng tôi cũng tốt theo.
Chỉ cần tổng tài đưa ra đối sách thì chúng tôi sẽ lập tức tự giác tuân theo, bây giờ rõ ràng ngài ấy muốn cứu vãn mối quan hệ với cô, chúng tôi sẽ trợ giúp ngài ấy.
Cố tiểu thư, xin cô đừng cảm thấy phiền phức gì, tổng tài chúng tôi có thể chịu nói những lời xin lỗi như vậy chứng tỏ ngài ấy yêu cô rât nhiều.
Cô nghĩ kĩ xem có đúng hay không? Một người để ý thể diện như ngài ấy lại đi cầu xin cứu vãn quan hệ với cô, lấy lòng cô thật sự rất hiếm thấy."
"Liên quan gì tới tôi?" Cố Hảo thật sự không thể chịu được những lời này của Lương Thần, cô nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Lương Thần, anh có chức trách công việc của anh, nhưng mời anh phúc hậu với người khác một chút."
Cố Hảo nói xong thì xoay người đi vào trong.
Lương Thần hít sâu một hơi, nói: "Cố tiểu thư, mong cô suy nghĩ một chút tới tổng tài nhà chúng tôi, ngài ấy thực sự không dễ dàng."
Cố Hảo không quay đầu lại, quay về vị trí làm việc của mình, liếc nhìn hai thùng chocolate to đùng bên cạnh, phía trên in logo, thùng lớn tới đáng sợ, khi nâng mắt nhìn sang chỗ của những người khác thì bên cạnh bàn của người nào cũng có một thùng chocolate lớn.
Lúc này Lâm Phương Hoa đi ra, thấy Cố Hảo thì mỉm cười nói: "Cố Hảo, vừa hay em về, tới phòng làm việc của chị đi."
"Vâng." Cố Hảo để túi xuống bàn rồi đi vào phòng làm việc của Lâm Phương Hoa.
Vừa đi vào đã bị mười mấy thùng chocolate chất đống trong phòng Lâm Phương Hoa dọa.
Cô trợn mắt há mồm, hỏi Lâm Phương Hoa: "Tổng biên tập, những thứ này đều do Phong Dập Thần cho người mang tới sao?"
"Đúng thế." Lâm Phương Hoa ngồi xuống, tỏ ý Cố Hảo cũng ngồi: "Chị cũng giật mình, nói thật, vị Phong tiên sinh này lúc lạnh lùng thì ai cũng phải chết lạnh, lúc nhiệt tình thì cũng nhiệt tình tới đáng sợ.
Bây giờ chị không biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu, trưa nay anh ta còn mời toàn bộ nhân viên trong tòa soạn ăn cơm, ăn xong vẫn không chịu rời đi mà ngồi trong tòa soạn, rõ ràng là muốn chờ em quay lại."
Cố Hảo nghiêng đầu nhìn khoảng mười hai thùng chocolate.
"Tổng biên tập, chị sẽ không bị đống này hối lộ đấy chứ?"
"Không tới nỗi nào." Lâm Phương Hoa cười nói: "Chỉ là thời tiết bây giờ rất nóng, chocolate để trong nhiệt độ phòng bình thường cũng chảy được, chị định mang tới viện mồ côi cho mấy đứa bé ăn thử."
"Đem luôn cả phần của em đi đi." Cố Hảo nói: "Em không muốn."
"Em nghĩ thế nào?" Lâm Phương Hoa vừa cười vừa nói.
"Em không muốn liên quan gì tới anh ấy nữa cả." Cố Hảo lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: "Không phù hợp, em không muốn tìm ngược."
"Vậy ai thì hợp?" Lâm Phương Hoa cười hỏi: "Có phải em đã có mục tiêu mới rồi hay không?"
"Không có." Cố Hảo lập tức lắc đầu, nói: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
Lâm Phương Hoa bật cười, nói: "Sáng hôm nay Cao Tuệ nói nhìn thấy một người đàn ông đưa em đi làm, bộ dáng rất đẹp, có thể nói là không phân cao thấp với Phong Dập Thần."
"A." Cố Hảo bất lực, nói: "Đó là bạn của em, mọi người thật là."
Lâm Phương Hoa cười rộ: "Vậy thì chị yên tâm rồi, thật ra thì nhìn em và Phong Dập Thần rất xứng đôi, có lẽ là do tính cách của bọn em quá mạnh mẽ nên em mới cảm thấy lo sợ, nhưng chuyện tình cảm ai cũng có ý kiến riêng cả."
Những lời này của Lâm Phương Hoa nghe thì như lơ đãng nhưng Cố Hảo cảm thấy nó có thâm ý khác.
"Nếu lời khuyên của chị có hiệu quả thì em thử suy tính Phong Dập Thần một chút đi." Lâm Phương Hoa nói: "Nhìn rất đáng thương, hôm nay anh ta cũng nhận thức được sai lầm của mình rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.