Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 308: Thuyết khách
Hạ Lan Tình
22/06/2021
Cố Hảo kinh ngạc nhìn Lâm Phương Hoa: "Chị Lâm, chị đang làm thuyết khách cho anh ấy sao?"
"Không, em đừng hiểu lầm." Lâm Phương Hoa lập tức xua tay: "Thật ra thì chị không muốn làm thuyết khách cho anh ta, chị chỉ muốn em có được cuộc sống tốt mà thôi. Cố Hảo, là người từng trải, chị thấy được trong mắt cả hai người đều có tình cảm với đối phương."
Cố Hảo sững sờ vì lời nói của Lâm Phương Hoa, mím chặt môi, hơi khó hiểu nhìn lại.
"Chị không phải là thuyết khách của Phong Dập Thần." Lâm Phương Hoa giải thích: "Chỉ là chị cảm thấy em không muốn lập tức từ chối mà thôi, em có thể thử một chút, nhỡ đâu anh ta thực sự là người đàn ông của đời em thì sao?"
"Không phải." Cố Hảo lắc đầu, nói: "Cả đời này em nghĩ muốn tìm đàn ông, nhưng lại không biết nên tìm bộ dáng nào, có lẽ em sẽ không thể toàn tâm toàn ý yêu người đó được.
Em với người đó có lẽ sẽ không có được tình yêu thuận lý thành chương được, nói cách khác, cả hai người đều không thể yêu sâu đậm."
"Bây giờ mới có bao lâu chứ." Lâm Phương Hoa là người từng trải, khẽ mỉm cười nói: "Có tình cảm, cho dù mới chỉ ba ngày cũng có thể vì đối phương mà bỏ qua tính mạng, nhưng không có tình cảm mà sống với nhau cả đời lại không được như vậy.
Đàn ông và phụ nữ ở chung với nhau, ngoài việc làm này làm nọ thì còn rất nhiều thứ liên quan tới tinh thần, có thể chung sống yêu thương nhau cả đời hay không thì không thể thấy ngay được từ khi bắt đầu, mà phải đi hết cả đời mới biết được."
Cố Hảo gật đầu, nói: "Em thừa nhận là chị nói có lý, nhưng em thực sự không tính cân nhắc tới Phong Dập Thần, em có bóng mờ trong lòng."
Cố Hảo không muốn bản thân trở nên quá khích, khó chịu như vậy.
Bây giờ, cô còn giữ được tỉnh táo là vì cô cầm được và buông được. Nhưng một khi cô không thể cầm được, cũng không thể buông được thì mọi chuyện sẽ không còn trong tầm kiểm soát nữa.
Cô sợ sau này Phong Dập Thần lại lựa chọn như cũ, lúc đó cô sợ bản thân không còn năng lực chấp nhận nữa.
"Cố Hảo, vụ án của Trần Lập Phi tuần sau là mở phiên tòa." Lâm Phương Hoa nhìn cô, đột nhiên đổi chủ đề.
Cố Hảo sững người ra, nói: "Em vẫn chưa nhận được tin gì cả."
"Bởi vì Phong Dập Thần đã ngăn cản tất cả cho em, Phong Dập Thần và Trì Tĩnh Tây, và bộ tư pháp của Phong thị đều ra mặt giúp em." Lâm Phương Hoa nói: "Thật ra, nếu không có Phong Dập Thần thì chính bản thân em đừng nói là kiện, chỉ riêng việc đối mặt với mấy chuyện vụn vặt thôi cũng làm phiền em tới mức không có tâm trạng trong công việc rồi."
Cố Hảo nhìn chị ấy, kinh ngạc: "Những chuyện này em không hề biết."
Cô biết từ sau khi có Phong Dập Thần hỗ trợ, chuyện vừa qua cô đã quên mất bản thân chính là người bị hại, mà Trần Lập Phi bị truy tố lại có liên quan tới cô.
"Em thử nghĩ mà xem, nếu Phong Dập Thần không thích em thì tại sao lại đánh Trần Lập Phi thành thái giám chứ?" Lâm Phương Hoa cười hỏi cô.
Cố Hảo căng thẳng, mím chặt môi: "Chị Lâm, chuyện này em xin lỗi."
"Em không cần phải xin lỗi chị." Lâm Phương Hoa nói: "Chị không cần Trần Lập Phi, thật ra, chị và Trần Lập Phi mới là người không có tình cảm với nhau, mấy năm này chỉ phí thời gian, mà tình cảm lại ngày càng nhạt đi, ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng không có thì lấy đâu ra tình cảm?"
Cố Hảo không thể tưởng tượng được cuộc sống của Lâm Phương Hoa đã trôi qua thế nào.
Cô cảm thấy cuộc sống như Lâm Phương Hoa thật sự tan nát trái tim.
Cuộc sống vợ chồng cũng không có thì sao còn gọi là vợ chồng.
"Em gái." Lâm Phương Hoa nói: "Em gọi chị là chị thì chị cũng không coi em là người ngoài, chị cảm thấy em nên cân nhắc một chút, đừng qua loa mà ra quyết định như vậy. Nếu em bị trái tim làm khó dễ thì cứ mặc kệ anh ta mấy ngày, để anh ta chịu chút đau khổ để trút giận là được rồi, không cần bỏ qua luôn như thế."
Cố Hảo không lời phản bác.
Thật sự cô chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
"Nếu có một người đàn ông dẫm nát cái đó của người đàn ông từng làm tổn thương chị thì chị nhất định sẽ lấy thân báo đáp, tật xấu gì cũng bao dung được cả." Lâm Phương Hoa vừa nói vừa thở dài: "Nhưng người phụ nữ ở tuổi này như chị làm sao mà nghĩ như vậy được, các em còn trẻ, chưa chắc đã nghĩ được như chị."
Cố Hảo im lặng không nói, không nghĩ ra được nên trả lời như nào mới đúng.
"Hôm nay em đi phỏng vấn giáo sư đại học sao?" Lâm Phương Hoa lại chuyển đề tài: "Thế nào, cuộc phỏng vấn sao rồi?"
"Là Lý Thành Hiểu." Cố Hảo vừa nhắc tới người này liền phấn khích: "Là giáo sư đại học nổi tiếng trong nước, bọn em đang sửa lại bản thảo để tranh thủ ngày kia phát hành rồi."
"Lý Thành Hiếu sao." Lâm Phương Hoa cũng kinh ngạc: "Người đó không phải người bình thường có thể phỏng vấn được, sao em lại phỏng vấn được ông ấy?"
"Là thầy giáo của bạn em." Cố Hảo thành thật đáp: "Hình như là một người thầy tốt."
"Trình độ rất giỏi, người bình thường không thể phỏng vấn được ông ấy đâu." Lâm Phương Hoa lại cảm khái: "Cố Hảo, người bạn này của em đúng là người bạn chí cốt."
"Đúng thế, nhân phẩm của anh ấy rất tốt." Cố Hảo xúc động từ trong thâm tâm.
"Số lần này chắc chắn sẽ bán được nhiều." Lâm Phương Hoa nói: "Em đi chuẩn bị đi, tranh thủ ngày mai phát hành luôn."
"Ngày mai sao?" Cố Hảo kinh ngạc nói: "Có phải quá gấp rồi không?"
"Số ngày mai vẫn chưa bán." Lâm Phương Hoa nói: "Chị cũng đang rất đau đầu, mấy hôm nay em xin nghỉ, mấy bài báo khác không quá tốt, nếu bài báo về Lý Thành Hiếu ra trong số ngày mai thì chắc chắn số lượng bán được sẽ rất lớn, thế nên cần em khổ cực một hôm, tối hôm nay bản thảo phải thông qua."
"Tối nay làm thêm giờ?" Cố Hảo mím môi, hơi sợ hãi.
"Không được sao?" Lâm Phương Hoa hỏi.
"Được, được mà." Cố Hảo không dám từ chối, liền nói: "Vậy bây giờ em sẽ đi gõ bản thảo, sửa sang lại ngay."
"Đi đi." Lâm Phương Hoa nói.
Lúc này Cố Hảo mới đứng dậy ra ngoài, trở lại vị trí ngồi để gõ bản thảo.
Cô ngồi xuống, không làm gì khác ngoài việc gõ phím.
Hai thùng chocolate vẫn ở đó, khoảng bốn rưỡi chiều, Cố Hảo gọi điện cho Tiểu Trúc: "Tiểu Trúc, chị phải tăng ca, em đón Mộ Mộ về trước đi nhé."
"Vâng, cứ yên tâm giao cho em."
Cúp điện thoại, Cố Hảo liếc nhìn hai thùng chocolate rồi đi tới phòng tổng biên tập, mở cửa, hỏi: "Tổng biên tập, sao chị vẫn chưa mang hai thùng chocolate kia tới viện mồ côi?"
Lâm Phương Hoa vẫy tay gọi: "Em tới đây."
Cố Hảo đi tới, Lâm Phương Hoa đứng trước cửa chớp, mở cửa lên làm lộ ra chút khe hở cho Cố Hảo nhìn ra: "Này em nhìn đi, vị đại phật kia còn chưa đi mà chúng ta đã công khai mang tới viện mồ côi thì không tốt lắm."
Quả nhiên, Phong Dập Thần vẫn đang đứng bên ngoài xe, người dựa vào xe, hút thuốc, khí tràng xung quanh người anh ngột ngạt làm lộ ra hơi thở lạnh lẽo.
Cố Hảo thoáng kinh ngạc, nói: "Anh ấy vẫn chưa đi sao?"
"Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai?" Lâm Phương Hoa cười nói: "Anh ta là kiểu người không đạt được mục đích thì không bỏ qua."
Cố Hảo cắn môi, không nói gì.
Ánh mắt Lâm Phương Hoa nhiều thêm tầng hàm nghĩa, nói: "Nếu không em đi xem thử xem?"
"Không." Cố Hảo kiên quyết từ chối: "Đó là chuyện của anh ấy, không liên quan gì tới em cả."
Lâm Phương Hoa bật cười, nói: "Vâng, chị biết rồi."
Cố Hảo nín nhịn, chịu đủ với người kia rồi, cứ mặc kệ là được.
Lâm Phương Hoa nói: "Thoạt nhìn anh ta định đứng đó chờ tới khi hết ca đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.