Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 249: Con rơi thất lạc bên ngoài
Hạ Lan Tình
04/06/2021
Trì Tĩnh Tây bật cười vui vẻ, anh ta không ngờ một đứa bé lại có thể hài hước tới như vậy, lại còn nói là đi tán gái nữa chứ.
"Nhóc con, cháu vẫn chưa nói cháu tên gì đâu?"
"Chú vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu đâu." Mộ Mộ nhìn anh ta, đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy sự xảo quyệt, cực kì thông minh.
"Được rồi, cứ cho là đi tán em gái đi." Trì Tĩnh Tây cũng không giấu giếm cậu nhóc thông minh tinh quái này: "Đồng nghiệp của chú nói mặc đồng phục cảnh sát nhiều mới dễ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ."
"Chậc chậc chậc..." Cố Tiêu Mộ thở dài mấy hơi, tỏ ra đáng tiếc mà nhìn Trì Tĩnh Tây:" Chú, chú thật sự là một người đàn ông không có tự tin. Nếu chú đã không có tự tin như vậy thì cho dù có mặc đồng phục cảnh sát thì cũng không thể hấp dẫn được cô gái nào có tính cách tốt và nội hàm đâu."
"Ồ!" Trì Tĩnh Tây ngây người.
Đứa bé này, đúng là gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Mặc dù lời nói không quá dễ nghe, nhưng hình như cũng hợp lý.
Khiến anh ta không thể nào phản bác được.
"Nhìn bộ dạng chú cũng không tệ." Cố Tiêu Mộ nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đánh giá: "Mỗi tội có một bệnh, đó là không tự tin. Chiêu mặc đồng phục cảnh sát để tán gái này thực sự rất ngu ngốc."
"Ồ." Trì Tĩnh Tây bật cười, bị nhóc con này chỉ thẳng mặt mắng khiến anh cảm thấy rất đáng yêu, vì thế cực kì hứng thú nói: "Nhóc con, không bằng cháu dạy chú một chiêu đi."
"Lại đây cháu nói cái này." Mộ Mộ ngắc tay gọi.
Trì Tĩnh Tây ngẩn người: "Hả?"
"Đần!" Mộ Mộ cau mày, động tác này cực kì giống với Phong Dập Thần.
Trì Tĩnh Tây nhìn mà trợn mắt há mồm.
"Chú muốn tán kiểu em gái nào?" Mộ Mộ thấy ông chú trước mặt đờ đẫn bày ra bộ mặt ngu ngốc, không nói gì cả liền cho rằng người này muốn bé nói ra.
"A." Trĩ Tĩnh Tây nhanh chóng tỉnh táo lại, bật cười: "Là một cô gái từng bị chú làm tổn thương mấy năm về trước, bây giờ cô ấy rất bài xích chú."
"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng." Mộ Mộ bĩu môi nói: "Oan có đầu nợ có chủ. Nếu chú muốn gương vỡ lại lành thì cơ hội rất nhỏ."
Trì Tĩnh Tây nghe vậy thì càng kinh ngạc hơn: "Nhóc con, cháu đang nói cái gì vậy?"
Đứa bé này mới bao lớn mà đã nói được những lời thành thục như vậy khiến Trì Tĩnh Tây không thể tin được.
"Cháu nói sự thật thôi." Cố Tiêu Mộ ngước mắt lên nhìn Trì Tĩnh Tây, nghiêm túc hỏi: "Chú đã có con chưa?"
Mặt Trì Tĩnh Tây rất phức tạp: "Con cái gì chứ? Lấy đâu ra con cái?"
"Vậy thì đúng rồi." Mộ Mộ nhún vai nói: "Không có con cái ở giữa thì cơ hội gương vỡ lại lành chính là số không, nếu có con cái thì có lẽ dì kia sẽ cân nhắc tới chú, chú nhìn chú mà xem. Nhiều năm trước làm tổn thương người ta, nhiều năm sau lại muốn tán tỉnh người ta. Còn không có tự tin tới nỗi mặc đồng phục cảnh sát để tán nữa, chú cảm thấy chú đủ khả năng hấp dẫn dì đó không?"
Trì Tĩnh Tây nghẹn lại, không nói nên lời.
Những lời của đứa nhóc này khiến anh ta ngóc đầu lên được.
"Ngay cả chú còn không có tự tin thì sao dì đó lại có tự tin gương vỡ lại lành với chú được chứ?" Mộ Mộ nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt: "Đúng không?"
Trì Tĩnh Tây không nói nên lời.
"Xem ra chú cũng không nghĩ ra được kết quả nào tốt." Mộ Mộ chu môi: "Chú, xét thấy chú và cháu rất có duyên phận, không bằng thế này, cháu cho chú một đề nghị."
"Cái gì?" Trì Tĩnh Tây hỏi.
"Bá vương ngạnh thượng cung!" Cố Tiêu Mộ nói ra năm chữ.
Trì Tĩnh Tây hoàn toàn chết lặng.
Mộ Mộ lại gằn từng chữ: "Phụ nữ đều thích dạng đàn ông bá đạo như vậy."
Giống mẹ của cậu bé vậy, thích Phong Dập Thần tới mức hút cả máu độc cho ông ta luôn, một phần cũng là do ông ta quá bá đạo nên mới có thể hấp dẫn được mẹ của cậu bé.
Trì Tĩnh Tây nhếch môi, mỉm cười lắc đầu: "Nhóc con, cháu học mấy cái này ở chỗ nào? Cha mẹ cháu đâu?"
"Hai người họ còn đang bồi đắp tình cảm." Cố Tiêu Mộ nói: "Liều mạng mà bồi đắp."
"Làm thế nào mà ngay cả mạng cũng chơi?"
"Mẹ cháu vì người cha bá đạo kia mà dùng tính mạng để đánh cược, chú nói xem đó có phải là liều mạng không?"
"Ha, cũng đúng."
"Không nói với chú nữa, chú, cháu đi trước nha." Cố Tiêu Mộ nhìn anh ta, nói: "Chú cũng mau mua cá đi, cháu mua được một miếng rồi, nhìn rất ngon."
"A, được, được rồi." Trì Tĩnh Tây hậm hực gật đầu, hơi không vui nói: "Nhóc con, cháu tên là gì?"
"Mộ Mộ." Cố Tiêu Mộ nói: "Hữu duyên sẽ gặp lại, tạm biệt chú."
Nói xong, cậu bé liền lễ phép vẫy tay một cái, rồi quay người đi tìm dì nhỏ.
Lúc này, Cố Tiểu Trúc đang mua dưa hấu.
Mộ Mộ đi tới kéo áo của cô ấy, nói: "Dì nhỏ, cháu mua một miếng cá ướp mặn."
"A, Mộ Mộ muốn ăn cá ướp mặn sao?" Cố Tiểu Trúc nhận lấy.
"Không phải, Mộ Mộ muốn dì nhỏ cá muối lật mình*." Mộ Mộ nói: "Dì nhỏ luôn không chịu đi tìm người yêu nên Mộ Mộ hơi lo nên dì nhỏ ăn một chút cá muối lật mình đi."
(*Hàm ngư phiên thân (咸鱼翻身): cá muối lật mình | cá muối tức đã chết rồi thì không thể lật mình -> hình dung: ở tình thế xấu chuyển thành tốt đẹp. (phần lớn dùng có ý trêu chọc, châm trích))
"A!" Cố Tiểu Trúc ngây người: "Nhóc con, con có thể ngưng nói dì nhỏ của con như vậy được không, dù gì thì dì cũng là dì nhỏ của con đấy."
"Nếu dì nhỏ không phải dì của Mộ Mộ thì Mộ Mộ cũng lười quan tâm." Mộ Mộ nhìn xung quanh, nói: "Dì nhỏ, chúng ta về thôi, Mộ Mộ hơi đói rồi."
"Được, chúng ta đi, dì nhỏ mua xong hết rồi."
Hai người cùng đi ra ngoài tính tiền, lúc ra tới cửa, Tiểu Trúc quay đầu lại. Từ xa nhìn thấy có một người đang đứng xếp hàng chờ thanh toán, trên người mặc đồng phục cảnh sát.
Cô ấy lập tức hoảng hốt, vừa cố gắng bình tĩnh nhìn lại thì phát hiện đó thực sự là Trì Tĩnh Tây.
Cô ấy cứng đờ người, kéo Mộ Mộ lại, nói: "Mộ Mộ, mau đi thôi."
"Dì nhỏ?" Mộ Mộ kinh ngạc nói: "Tại sao dì nhỏ lại khẩn trương như vậy? Phía sau có quỷ sao?"
"Không có, do dì nhỏ cũng đói rồi." Cố Tiểu Trúc nói: "Chúng ta đi nhanh lên."
Sau đó hai người nhanh chóng rời đi.
Trì Tĩnh Tây mua đồ xong thì quay lại xe, cầm điện thoại gọi cho Phong Dập Thần.
"Thần, cậu có biết gì không?"
"Nói thẳng." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Linh tinh đừng nói, có gì nói thẳng."
"Được rồi." Trì Tĩnh Tây nói: "Tôi vừa gặp một người bạn nhỏ có vẻ ngoài hệt với cậu, còn cực kì thông minh, giống với Tuệ Hi. Nếu nói Tuệ Hi giống cậu bốn phần thì đứa bé này phải giống cậu tới tám phần."
"Vậy thì sao?" Phong Dập Thần không nhịn được liền nói: "Giống tôi thì sao chứ?"
"Hỏi thử xem có phải nhiều năm trước cậu từng có đứa con thất lạc bên ngoài hay không thôi." Trì Tĩnh Tây nói: "Cậu suy nghĩ thử xem, suy nghĩ cho thật kỹ."
Phong Dập Thần nhướn mày, không kiên nhẫn đáp: "Tôi không muốn quan tâm."
"Thật sự, tôi gặp được mà, cậu đừng có không tin thế chứ."
"Không thể, nhàm chán." Phong Dập Thần trầm giọng cắt liên lạc.
Sau khi cúp điện thoại, anh rơi vào suy nghĩ, ánh mắt có chút xa xăm đang chìm sâu vào suy ngẫm.
Cố Hảo thấy anh ngẩn người liền hỏi: "Phong Dập Thần, anh sao thế?"
Phong Dập Thần hoàn hồn, nhìn Cố Hảo, ánh mắt có hơi mất tự nhiên, lắc đầu nói: "Không sao, không có chuyện gì cả."
"Không, nhìn bộ dạng của anh thì rõ ràng là có tâm sự." Cố Hảo nói.
Phong Dập Thần hơi do dự, nói: "Cố Hảo, anh có một câu hỏi giải thiết muốn hỏi em."
"Anh nói đi."
"Nếu như em phát hiện anh có một đứa con thất lạc bên ngoài thì em có muốn ở cùng với anh nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.