Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 167: Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi có hứng thú với cô.

Hạ Lan Tình

18/05/2021

"Hảo Hảo, thật sự xin lỗi." Cố Mĩ nói: "Chị gửi ảnh cho em là vì nghĩ rằng có lẽ em sẽ muốn xem."

"Ha ha!" Cố Hảo cười chế giễu: "Chị nghĩ? Chị dựa vào đâu mà suy đoán tâm tư của tôi?"

"Chị là muốn tốt cho em." Giọng Cố Mĩ rất dịu dàng, dường như tâm trạng rất tốt.

"Vì tốt cho tôi?" Cố Hảo cười nhạo một tiếng: "Vậy chị thử nói xem, chị muốn tốt cho tôi như thế nào?"

"Nếu những tấm ảnh đó có thể gợi lại một chút tình cảm từ đáy lòng em, sẽ là chuyện tốt đối với em và chị, cả Mặc Đằng nữa." Cố Mĩ giải thích.

"Vậy chị nên đưa cho tôi chứ? Tại sao lại đưa cho Phong Dập Thần?" Cố Hảo cười nhạo, "Cố ý đưa cho Phong Dập Thần, chị muốn một mũi tên hạ hai con chim sao?"

"Hảo Hảo." Cố Mĩ lại nói: "Đưa cho Phong Dập Thần xem, không phải là có thể biết tâm tư của anh ta hay sao? Nếu anh ta thích em, anh ta sẽ không để ý chuyện này, đây cũng là một chiêu đá thử vàng, không phải sao?"

"Hừ!" Cố Hảo lạnh lùng cắt ngang lời Cố Mĩ: "Tôi thấy chị đây là sợ tôi và Phong Dập Thần sống quá hòa thuận thì phải? Cố Mĩ, tôi nhìn thấu tâm tư của chị, thật sự không đáng nhắc đến."

Cố Mĩ cũng trầm giọng, nói: "Chẳng lẽ em không muốn biết Phong Dập Thần đối với em như thế nào ư?"

"Không." Cố Hảo trầm giọng nói: "Tôi không cần suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vắt óc suy tính quá sắc sảo, ngược lại không tìm lại được bản thân."

Chuyện tình cảm không chịu nổi thử thách.

Tin tưởng là tin tưởng, không tin chính là không tin.

Hơn nữa yêu là yêu, không yêu là không yêu, cần gì phải đùa bỡn như vậy?

Phong Dập Thần nghe thấy lời nói đanh thép như vậy của Cố Hảo, ánh mắt anh thâm trầm.

Mà Cố Mĩ nghe thấy Cố Hảo nói như thế, tiếp lời nói: "Hảo Hảo, vậy Phong Dập Thần đối với em ——"

"Liên quan gì đến chị?" Cố Hảo lạnh giọng hỏi ngược lại: "Chuyện của anh ấy và tôi thì liên quan gì đến chị?"

"Hảo Hảo, Phong Dập Thần thật sự tức giận à?"

"Đó không phải là kết quả mà chị muốn nhìn thấy sao?" Cố Hảo vạch trần không hề khách sáo: "Chút thủ đoạn này của chị cũng quá vụng về rồi, sáu năm trước tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ tôi trải qua rất nhiều chuyện, nếu thủ đoạn của chị còn không tiến bộ thì thật sự quá vụng về!"

"Hảo Hảo, chị không tính kế em."

"Vậy đó là ma quỷ tính kế tôi à?" Cố Hảo lạnh lùng nói: "Chị cẩn thận mình tâm địa độc ác, ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ trong bụng đấy."

"Hảo Hảo, em đừng nói khó nghe như vậy."

"Vậy chị cũng đừng làm mấy chuyện tầm thường như vậy nữa."

"Nếu em đã tức giận như vậy thì chị sẽ không nhiều lời nữa." Cố Mĩ mở miệng nói: "Mặc Đằng đang nằm viện, anh ấy bị đau dạ dày, mấy năm nay, trong lòng anh ấy không có chị, chị cũng hiểu rõ, trong lòng anh ấy chỉ có một mình em."

Cố Hảo lại nhíu mày: "Cố Mĩ, chị có ý gì?"

"Thật ra, thật sự, nếu em muốn trở về bên cạnh Mặc Đằng, chị sẽ tình nguyện rời đi, chị thật sự không đành lòng nhìn anh ấy vì em mà phí công khổ sở như thế."



Ánh mắt Cố Hảo lạnh lẽo, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghe lời này, cô thật sự là không nói nên lời. "Chị có suy nghĩ gì, tôi không muốn biết, nhưng Tiêu Mặc Đằng là cái thá gì? Anh ta đối với tôi không bằng rác rưởi. Mà chị và anh ta đúng là một cặp đôi tuyệt thế, hai người rất xứng đôi vừa lứa."

Nói xong, Cố Hảo cúp điện thoại.

Cô tức giận ngồi trên sô pha, nhíu mày.

Phong Dập Thần nhìn cô một cái, nói: "Không cho cô gọi điện thoại, cô cứ nhất quyết đòi gọi, nói nhảm với cô ta làm cái gì?"

"Tôi vẫn chưa biết cô ta có tâm tư gì, dù sao thì cô ta cũng muốn phá hỏng quan hệ giữa anh và tôi." Cố Hảo nhếch miệng: "Tôi cảm thấy rất mất mặt."

Anh kéo cô lại gần, để cô tựa vào vai mình: "Có gì mà mất mặt?"

"Có một người chị như vậy, không cảm thấy mất mặt sao?"

"Không cảm thấy." Phong Dập Thần lắc đầu: "Cô ta là cô ta, cô là cô, cô với cô ta không giống nhau."

"Hy vọng anh có thể phân biệt rõ ràng." Cố Hảo nhẹ giọng mở miệng.

"Đương nhiên phân biệt rõ ràng."

"Vì sao?"

"Cô ta ghen tị." Phong Dập Thần trầm giọng nói.

"Ghen tị?" Cố Hảo nhíu mày: "Cô ta ghen tị cái gì? Tôi với cô ta hoàn toàn không thể so sánh được."

"Cô ta không muốn thấy cô sống tốt." Phong Dập Thần nhìn cô, mở miệng nói: "Nhất là khi tôi và cô ở cùng nhau, cô ta sẽ sợ hãi và ghen tị khi thấy cô và tôi ở cùng một chỗ."

Cố Hảo ngơ ngác nhìn anh.

"Suy cho cùng thì Phong Dập Thần tôi ở Tế Bắc cũng xem như là một nhân vật không tồi." Phong Dập Thần tự tin mở miệng: "Nếu cô ở bên tôi, vinh quang của cô sẽ vượt lên trên cô ta."

Cố Hảo không nhịn được mà bật cười: "Có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?"

"Cô thấy sao?" Phong Dập Thần nhíu mày.

Cố Hảo lắc đầu: "Mặc dù cảm thấy không thể tin nổi nhưng cũng có đạo lý."

"Ăn cơm đi."

"Ừ."

Lúc này hai người mới im lặng dùng cơm, không khí không tồi.

Đến khi ăn xong.

Cố Hảo hít vào một hơi, nói: "Phong Dập Thần, sao tôi lại cảm thấy sau khi tiêm xong, ngủ một buổi chiều liền khỏi cảm nhỉ?"

Ánh mắt Phong Dập Thần chợt lóe lên.

Cố Hảo khịt mũi: "Anh xem, bây giờ tôi không còn nghẹt mũi nữa, cũng có sức lực, có phải là khỏe rồi hay không?"



"Khỏi rồi không phải là rất tốt sao?" Anh liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm: "Có sức thì dễ làm rồi."

"Cái gì dễ làm?" Cố Hảo nhìn anh, cảm thấy khó hiểu.

Giây tiếp theo, người đàn ông xoay người, ôm cô lên giường.

"Cô dễ làm."

"Sao tôi lại dễ làm?" Cố Hảo vẫn khó hiểu.

Phong Dập Thần thấy thỉnh thoảng cô rất khôn khéo, thỉnh thoảng lại rất đơn thuần, anh mỉm cười mờ ám, nói nhỏ: "Bây giờ tôi muốn “làm” cô."

Ách.

Cố Hảo bỗng hiểu ra, mặt cô lập tức đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu.

Cô hít vào một hơi, nhìn anh, nói: "Chẳng lẽ trong đầu anh ngoài chuyện đó ra thì không còn chuyện khác sao?"

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, dáng vẻ xấu hổ, chỉ cảm thấy máu trong người nóng lên, anh mím môi, ghé sát vào cô: "Cô nên cảm thấy may mắn khi tôi có hứng thú với cô."

Không có hứng thú thì làm sao có cảm tình?

Vậy không phải là rất kỳ quặc sao?

Cố Hảo vừa thấy ánh mắt anh thâm trầm, lời nói đến bên miệng liền ngừng lại.

Phong Dập Thần không hề kiềm chế, đôi mắt và tay anh lưu luyến dừng trên mặt cô, hơi thở đều ở bên tai cô.

Cố Hảo rùng mình, lập tức nói: "Phong Dập Thần, đây là bệnh viện đó."

Phong Dập Thần nhận thấy cô căng thẳng, anh mỉm cười, nói: "Bệnh viện thì làm sao?"

"Nhiều người qua lại." Cố Hảo giải thích.

"Vậy cô nhỏ tiếng chút." Anh trêu chọc mở miệng: "Không cần phải kêu to, khiến người ta liên tưởng nhiều."

Nhưng Cố Hảo muốn a.

Nhưng lúc này ai mà phanh kịp?

"Không nhịn được thì hãy dùng thứ này." Anh đưa cái gối cho cô: "Hét vào trong gối."

"Anh ——"

Nói còn chưa dứt lời, anh liền lấy môi chặn lại.

Trong phút chốc, đầu Cố Hảo trống rỗng, cô chỉ cảm thấy không còn là chính mình nữa, thần kinh đều phục vụ cho Phong Dập Thần.

Rất lâu sau, Cố Hảo mơ mơ màng màng nghe thấy người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Cố Hảo, đêm nay cô không thể tìm lý do được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook