Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 138: Hạ thuốc
Hạ Lan Tình
12/05/2021
Trong lòng Lương Thần lập tức nghĩ đến có khi nào cô Cố xảy ra chuyện hay không?
Anh còn chưa nói chuyện này với Phong Dập Thần, chỉ thấy anh ta từ từ đứng lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Tĩnh Tây, không thấy Cố Hảo nữa, cậu tra giúp tôi tra một người tên là Trần Lập Phi."
"Sao vậy?" Trì Tĩnh Tây ngạc nhiên: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Đang yên đang lành không thấy người, cậu đa nghi là có liên quan với Trần Lập Phi sao?"
"Đừng nói nhảm!" Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Nhanh chóng đi tra chuyện của Trần Lập Phi đi!"
"Được." Trì Tĩnh Tây không hỏi lại nữa.
Phong Dập Thần sắp xếp xong, cúp điện thoại, đi vào thang máy.
Lương Thần theo sát anh, cũng lập tức sắp xếp người đi tìm Cố Hảo.
Điện thoại nối được rồi.
"Trợ lý Lương, tìm được xe của Trần Lập Phi."
Lương Thần liền nói với Phong Dập Thần: "Tổng giám đốc, tìm được xe của Trần Lập Phi, xe của ông ta đang ở phía vùng ngoại ô hướng đi chỗ xưởng sản xuất bóng đèn cũ, vừa mới đi tới xưởng bóng đèn."
Gương mặt của Phong Dập Thần lạnh lại, ánh mắt cũng rất lạnh lẽo.
Anh không nói gì, môi mím chặt thành một đường.
Xưởng bóng đèn ở ngoại ô.
Vì để thoát khỏi dây thừng Cố Hảo đã cố hết sức ma sát vào ghế, rất lâu rất lâu mà dây thừng cũng không mở.
Trái lại hai tay đều có những vết máu loang lỗ.
Cô cũng bất chấp đau đớn, bởi vì không biết Trần Lập Phi đi đâu, cô gấp muốn chết rồi. Cô muốn trước khi ông ta trở về, nhanh chóng mở trói chạy ra ngoài.
"Ầm.." Bỗng nhiên cửa mở.
Trong tay của Trần Lập Phi cầm một túi lớn, đóng cửa, quăng cái túi lên mặt đất.
"Hừ hừ." Ông nhìn Cố Hảo, cười một cách quỷ dị: "Đợi tới sốt ruột rồi à, con đàn bà chết tiệt."
Cố Hảo vội vàng ngồi ngay ngắn, trong miệng cô còn cái khăn bẩn đó, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng hum hum.
Trần Lập Phi lấy khăn từ trong miệng cô ra, vứt qua một bên.
"Ông cởi trói cho tôi nhanh lên." Cố Hảo trầm giọng nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Cô sợ Trần Lập Phi nhìn thấy dấu vết trên tay cô, sợ ông ta nhìn ra sẽ không cởi trói cho cô nữa.
Cô nói trước: "Tôi không mở dây ra được, ông mà không về chắc tôi ra tại chỗ luôn."
"Ha ha." Trần Lập Phi âm hiểm cười: "Cô xử lý tại chỗ cũng được, tôi giúp cô cởi quần."
Chỉ chỉ cái túi lớn dưới đất, thấp giọng nói: "Trừ phi cô uống cái này."
Cố Hảo dời mắt qua nhìn, cái nhãn ghi trên cái túi nhăn nheo đó, viết là tráng dương bổ thận, sinh sản tốt.
Còn có một hộp mỏng nhất, an toàn nhất, không cần suy nghĩ thì biết đó là cái gì rồi.
Cô sửng người, hiểu ra, mấy thứ kia, là ông ta dùng để thực hiện cái hành động ghê tởm kia.
Thì ra vừa rồi ông ta ra ngoài mua mấy cái này, Trần Lập Phi đúng là ghê tởm.
Nếu như cô uống, sợ là sẽ mất đi lý trí.
Cô không thể uống.
Nhìn thấy cô do dự, Trần Lập Phi mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cái gói nhỏ, vặn nắp, đi tới chỗ Cố Hảo.
Nhìn cái bình đóng gói đơn sơ, hình như là hàng rẻ tiền.
Rất nhanh Trần Lập Phi đã đi tới trước mặt Cố Hảo, nắm lấy cằm cô, lực rất lớn nên cô không thể nhúc nhích được.
"Không uống sao?" Ông cười lạnh nhìn Cố Hảo mím chặt môi: "Không phải nói sẽ hợp tác với tôi sao? Đổi ý rồi à?"
"Ông cho tôi đi vệ sinh trước." Cố Hảo hói: "Tôi đi vệ sinh xong, chúng ta có thể chơi tới cùng, không phải sao?"
"Ha ha, không." Trần Lập Phi lắc đầu: "Tôi biết mấy cái trò vặt vãnh đó của cô."
Cố Hảo nhíu mày: "Tôi không có, tôi thật sự muốn đi vệ sinh."
Bị đoán được ý đồ, Cố Hảo gấp gáp.
" Cố Hảo, tôi nói cho cô biết, không uống thì tôi sẽ không thả cô ra đâu."
"Ông thả tôi ra, đi vệ sinh về tôi sẽ uống." Cố Hảo nói lại lần nữa.
" Cố Hảo, cô nghĩ là tôi sẽ tin cô nữa hay sao?" Trần Lập Phi hung hăng nắm lấy cầm của cô, nắm chặt đến nỗi muốn bóp nát cằm cô.
"Đau.." Cố Hảo khẽ nói.
"Đau?" Trần Lập Phi cười lạnh: "Đau chết cô đi con đàn bà chết tiệt, lúc trước cô gạt tôi như thế nào. Tới Phong Dập Thần mà cô cũng dám chụp ảnh, cô có chủ ý lớn lắm đó."
"Đó không phải là kiếm tiền cho tòa soạn, cũng vì lợi ích của ông sao?"
"Ha ha, cũng mang tới phiền phức cho tôi." giọng nói của Trần Lập Phi rất lạnh: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có tỏ vẻ, tôi sẽ không mắc mưu lại lần nữa đâu. Tôi muốn cô nhớ kỹ, Trần Lập Phi tôi là người không dễ chọc vào đâu, cô không nên đụng vào tôi."
Cố Hảo lắc đầu mạnh muốn thoát khỏi tay ông ta.
Nhưng mà Trần Lập Phi nắm rất chặt, ánh mắt ngoan độc muốn rót thuốc vào miệng Cố Hảo.
Nắm lấy cằm mở ra, ông ta bóp miệng cô, lạnh lùng nói: "Uống hết đi."
"Rầm!" Cố Hảo lại vô ý nuốt xuống.
Cô vô cùng tuyệt vọng.
Chẳng lẽ muốn cô phát sinh quan hệ với ông ta sao?"
Cô thà chết cũng không cần.
"Ông thả tôi ra được chưa?" Cố Hảo lạnh lùng nói.
Trần Lập Phi cười nói: "Được thôi."
Thuốc này không tới hai phút sẽ có tác dụng, đây là thuốc của Ấn Độ, nghe đâu đây là thần dược ở bên Ấn Độ.
Ông cũng mở một chai nhưng không có uống, mà là ngửi.
Hít một hơi, ông say mê mụ mị đầu óc, đắc ý nói: "Tôi cũng uống một chút, cô yên tâm, tôi sẽ cho cô cảm thấy cực kỳ thoải mái. Mấy chuyện khác tôi không có kinh nghiệm, nhưng về phương diện này là từ kinh nghiệm thực tiễn mười mấy năm."
"Ông cởi dây thừng cho tôi." Cố Hảo lại nói.
Bây giờ, cô cảm thấy có gì đó không đúng rồi, máu trong người sao lại nóng lên rồi.
Cô rất lo lắng.
"Đợi xíu!" Trần Lập Phi cũng không gấp gì mà cởi trói cho cô, mà ngồi chồm hổm xuống đất mở cái bao an toàn mỏng nhất đó ra, lấy ra một cái.
Cái đó dùng để tránh thai.
Cố Hảo liếc mắt qua là đã thấy rồi.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng.
Càng sốt ruột, càng sợ hãi, nhiệt độ thì ngày càng tăng.
Nhất là bao tử, như là bị đốt vậy.
Trần Lập Phi chuẩn bị mọi thứ.
Ánh mắt tà ý của ông nhìn Cố Hảo, ông ta lại nhìn đồng hồ: "Ba phút, càng nhanh càng tốt."
Nói xong, ông lại duỗi tay ra.
"Cởi trói cho tôi!" Cố Hảo lạnh lùng nói.
Mặt co cũng đỏ lên vì nóng.
Trần Lập Phi sờ soạng mặt của Cố Hảo, nói: "Được rồi, gần được rồi, nhìn mặt cô xem đã đỏ như vậy rồi. Tiểu bảo bối, tôi mở trói cho cô, tôi chờ không được rồi."
Nói xong, ông đi ra sau lưng cô, mở trói.
Nhưng thấy cổ tay của cô toàn là vết máu, phần đầu dây thừng cũng dính máu.
Trần Lập Phi cau mày, đẩy cô một cái, lạnh giọng nói: "Con đàn bà chết tiệt này, cư nhiên cô lại muốn chạy trốn, may mà tôi về nhanh, buộc dây cũng chặt, nếu không cô đã chạy mất rồi."
Nói xong, ông cởi bỏ dây thừng.
Hai tay Cố Hảo được mở, cô lập tức cắn chặt răng, lấy hết sức bình sinh, nhanh như chớp đá bay Trần Lập Phi.
Anh còn chưa nói chuyện này với Phong Dập Thần, chỉ thấy anh ta từ từ đứng lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.
"Tĩnh Tây, không thấy Cố Hảo nữa, cậu tra giúp tôi tra một người tên là Trần Lập Phi."
"Sao vậy?" Trì Tĩnh Tây ngạc nhiên: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Đang yên đang lành không thấy người, cậu đa nghi là có liên quan với Trần Lập Phi sao?"
"Đừng nói nhảm!" Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Nhanh chóng đi tra chuyện của Trần Lập Phi đi!"
"Được." Trì Tĩnh Tây không hỏi lại nữa.
Phong Dập Thần sắp xếp xong, cúp điện thoại, đi vào thang máy.
Lương Thần theo sát anh, cũng lập tức sắp xếp người đi tìm Cố Hảo.
Điện thoại nối được rồi.
"Trợ lý Lương, tìm được xe của Trần Lập Phi."
Lương Thần liền nói với Phong Dập Thần: "Tổng giám đốc, tìm được xe của Trần Lập Phi, xe của ông ta đang ở phía vùng ngoại ô hướng đi chỗ xưởng sản xuất bóng đèn cũ, vừa mới đi tới xưởng bóng đèn."
Gương mặt của Phong Dập Thần lạnh lại, ánh mắt cũng rất lạnh lẽo.
Anh không nói gì, môi mím chặt thành một đường.
Xưởng bóng đèn ở ngoại ô.
Vì để thoát khỏi dây thừng Cố Hảo đã cố hết sức ma sát vào ghế, rất lâu rất lâu mà dây thừng cũng không mở.
Trái lại hai tay đều có những vết máu loang lỗ.
Cô cũng bất chấp đau đớn, bởi vì không biết Trần Lập Phi đi đâu, cô gấp muốn chết rồi. Cô muốn trước khi ông ta trở về, nhanh chóng mở trói chạy ra ngoài.
"Ầm.." Bỗng nhiên cửa mở.
Trong tay của Trần Lập Phi cầm một túi lớn, đóng cửa, quăng cái túi lên mặt đất.
"Hừ hừ." Ông nhìn Cố Hảo, cười một cách quỷ dị: "Đợi tới sốt ruột rồi à, con đàn bà chết tiệt."
Cố Hảo vội vàng ngồi ngay ngắn, trong miệng cô còn cái khăn bẩn đó, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng hum hum.
Trần Lập Phi lấy khăn từ trong miệng cô ra, vứt qua một bên.
"Ông cởi trói cho tôi nhanh lên." Cố Hảo trầm giọng nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Cô sợ Trần Lập Phi nhìn thấy dấu vết trên tay cô, sợ ông ta nhìn ra sẽ không cởi trói cho cô nữa.
Cô nói trước: "Tôi không mở dây ra được, ông mà không về chắc tôi ra tại chỗ luôn."
"Ha ha." Trần Lập Phi âm hiểm cười: "Cô xử lý tại chỗ cũng được, tôi giúp cô cởi quần."
Chỉ chỉ cái túi lớn dưới đất, thấp giọng nói: "Trừ phi cô uống cái này."
Cố Hảo dời mắt qua nhìn, cái nhãn ghi trên cái túi nhăn nheo đó, viết là tráng dương bổ thận, sinh sản tốt.
Còn có một hộp mỏng nhất, an toàn nhất, không cần suy nghĩ thì biết đó là cái gì rồi.
Cô sửng người, hiểu ra, mấy thứ kia, là ông ta dùng để thực hiện cái hành động ghê tởm kia.
Thì ra vừa rồi ông ta ra ngoài mua mấy cái này, Trần Lập Phi đúng là ghê tởm.
Nếu như cô uống, sợ là sẽ mất đi lý trí.
Cô không thể uống.
Nhìn thấy cô do dự, Trần Lập Phi mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cái gói nhỏ, vặn nắp, đi tới chỗ Cố Hảo.
Nhìn cái bình đóng gói đơn sơ, hình như là hàng rẻ tiền.
Rất nhanh Trần Lập Phi đã đi tới trước mặt Cố Hảo, nắm lấy cằm cô, lực rất lớn nên cô không thể nhúc nhích được.
"Không uống sao?" Ông cười lạnh nhìn Cố Hảo mím chặt môi: "Không phải nói sẽ hợp tác với tôi sao? Đổi ý rồi à?"
"Ông cho tôi đi vệ sinh trước." Cố Hảo hói: "Tôi đi vệ sinh xong, chúng ta có thể chơi tới cùng, không phải sao?"
"Ha ha, không." Trần Lập Phi lắc đầu: "Tôi biết mấy cái trò vặt vãnh đó của cô."
Cố Hảo nhíu mày: "Tôi không có, tôi thật sự muốn đi vệ sinh."
Bị đoán được ý đồ, Cố Hảo gấp gáp.
" Cố Hảo, tôi nói cho cô biết, không uống thì tôi sẽ không thả cô ra đâu."
"Ông thả tôi ra, đi vệ sinh về tôi sẽ uống." Cố Hảo nói lại lần nữa.
" Cố Hảo, cô nghĩ là tôi sẽ tin cô nữa hay sao?" Trần Lập Phi hung hăng nắm lấy cầm của cô, nắm chặt đến nỗi muốn bóp nát cằm cô.
"Đau.." Cố Hảo khẽ nói.
"Đau?" Trần Lập Phi cười lạnh: "Đau chết cô đi con đàn bà chết tiệt, lúc trước cô gạt tôi như thế nào. Tới Phong Dập Thần mà cô cũng dám chụp ảnh, cô có chủ ý lớn lắm đó."
"Đó không phải là kiếm tiền cho tòa soạn, cũng vì lợi ích của ông sao?"
"Ha ha, cũng mang tới phiền phức cho tôi." giọng nói của Trần Lập Phi rất lạnh: "Tôi cảnh cáo cô, đừng có tỏ vẻ, tôi sẽ không mắc mưu lại lần nữa đâu. Tôi muốn cô nhớ kỹ, Trần Lập Phi tôi là người không dễ chọc vào đâu, cô không nên đụng vào tôi."
Cố Hảo lắc đầu mạnh muốn thoát khỏi tay ông ta.
Nhưng mà Trần Lập Phi nắm rất chặt, ánh mắt ngoan độc muốn rót thuốc vào miệng Cố Hảo.
Nắm lấy cằm mở ra, ông ta bóp miệng cô, lạnh lùng nói: "Uống hết đi."
"Rầm!" Cố Hảo lại vô ý nuốt xuống.
Cô vô cùng tuyệt vọng.
Chẳng lẽ muốn cô phát sinh quan hệ với ông ta sao?"
Cô thà chết cũng không cần.
"Ông thả tôi ra được chưa?" Cố Hảo lạnh lùng nói.
Trần Lập Phi cười nói: "Được thôi."
Thuốc này không tới hai phút sẽ có tác dụng, đây là thuốc của Ấn Độ, nghe đâu đây là thần dược ở bên Ấn Độ.
Ông cũng mở một chai nhưng không có uống, mà là ngửi.
Hít một hơi, ông say mê mụ mị đầu óc, đắc ý nói: "Tôi cũng uống một chút, cô yên tâm, tôi sẽ cho cô cảm thấy cực kỳ thoải mái. Mấy chuyện khác tôi không có kinh nghiệm, nhưng về phương diện này là từ kinh nghiệm thực tiễn mười mấy năm."
"Ông cởi dây thừng cho tôi." Cố Hảo lại nói.
Bây giờ, cô cảm thấy có gì đó không đúng rồi, máu trong người sao lại nóng lên rồi.
Cô rất lo lắng.
"Đợi xíu!" Trần Lập Phi cũng không gấp gì mà cởi trói cho cô, mà ngồi chồm hổm xuống đất mở cái bao an toàn mỏng nhất đó ra, lấy ra một cái.
Cái đó dùng để tránh thai.
Cố Hảo liếc mắt qua là đã thấy rồi.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng.
Càng sốt ruột, càng sợ hãi, nhiệt độ thì ngày càng tăng.
Nhất là bao tử, như là bị đốt vậy.
Trần Lập Phi chuẩn bị mọi thứ.
Ánh mắt tà ý của ông nhìn Cố Hảo, ông ta lại nhìn đồng hồ: "Ba phút, càng nhanh càng tốt."
Nói xong, ông lại duỗi tay ra.
"Cởi trói cho tôi!" Cố Hảo lạnh lùng nói.
Mặt co cũng đỏ lên vì nóng.
Trần Lập Phi sờ soạng mặt của Cố Hảo, nói: "Được rồi, gần được rồi, nhìn mặt cô xem đã đỏ như vậy rồi. Tiểu bảo bối, tôi mở trói cho cô, tôi chờ không được rồi."
Nói xong, ông đi ra sau lưng cô, mở trói.
Nhưng thấy cổ tay của cô toàn là vết máu, phần đầu dây thừng cũng dính máu.
Trần Lập Phi cau mày, đẩy cô một cái, lạnh giọng nói: "Con đàn bà chết tiệt này, cư nhiên cô lại muốn chạy trốn, may mà tôi về nhanh, buộc dây cũng chặt, nếu không cô đã chạy mất rồi."
Nói xong, ông cởi bỏ dây thừng.
Hai tay Cố Hảo được mở, cô lập tức cắn chặt răng, lấy hết sức bình sinh, nhanh như chớp đá bay Trần Lập Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.