Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 166: Thành tâm

Hạ Lan Tình

18/05/2021

Lời nói và hơi thở lạnh thấu xương của Phong Dập Thần hỗn phả vào mặt, trái tim Cố Hảo đập loạn xạ, cô hít vào hơi thở của người đàn ông, bất giác mím môi.

Nhưng nghĩ đến anh đối xử với cô như vậy, rõ ràng là không tin cô, cô có một cảm giác ủy khuất vì bị sỉ nhục.

"Buông ra, đừng ôm tôi." Cố Hảo tức giận khiển trách: "Không phải ai cũng có thể ôm tôi đâu."

"Tôi rất vui, cuối cùng cô cũng nói ra câu mà tôi muốn nghe nhất." Giọng anh trầm thấp truyền vào lỗ tai cô.

Cô ngẩn người, giương mắt lên nhìn anh.

Anh mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai tiến lại gần, dường như sắp dán đến khuôn mặt của cô: "Tôi không thể tham dự vào quá khứ của cô, chẳng lẽ còn không cho tôi tức giận sao?"

"Anh ——" Cố Hảo trừng mắt: "Anh chẳng hiểu gì cả."

Những thứ đó vốn là quá khứ mà cô không thể kiểm soát.

Đã qua rồi thì không cần phải dây dưa đến nữa.

"Đúng, chẳng hiểu gì cả." Anh cũng hào phóng thừa nhận.

Cố Hảo uốn éo cơ thể, cự tuyệt bị anh ràng buộc.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói của người đàn ông vô cùng từ tính, "Cô còn động đậy, tôi không thể đảm bảo sẽ không làm chuyện khác với cô đâu."

"Anh dựa vào đâu mà uy hiếp tôi?" Cố Hảo trực tiếp giương mắt, phản bác.

Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông liền cúi đầu, vừa vặn ngăn chặn kháng nghị của cô.

Cố Hảo ngẩn ra, trong đầu hơi mờ mịt.

Cô đưa tay đẩy anh ra theo bản năng.

Nhưng Phong Dập Thần lại bắt được tay cô, đặt ở sau lưng cô, ép tới càng gần.

Dưỡng khí hoàn toàn bị tranh đoạt.

Cô cảm thấy rất bất lực, bởi vì hô hấp không thông mà gương mặt đỏ bừng lên, vốn là muốn đẩy anh ra, kết quả chỉ có thể bám vào anh.

"Muốn ăn cơm hay là tiếp tục?" Giọng nói của Phong Dập Thần đột nhiên truyền đến.

Cố Hảo còn đang mơ mơ màng màng, lập tức bừng tỉnh, cô giương mắt nhìn về phía anh, lúc này mới phản ứng lại, đẩy anh ra: "Đương nhiên là ăn cơm rồi."

Cô đói bụng.

"Được." Phong Dập Thần cũng không tức giận, ngược lại giọng nói lại thoải mái rất nhiều, quan tâm cũng nhiều hơn: "Ăn cơm trước, bổ sung thể lực quan trọng hơn."

Tim Cố Hảo đập như đánh trống, cô nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc, lúc nhìn mấy tập ảnh kia, cô cầm lên, đặt trong ngăn kéo trên chiếc tủ ở đầu giường.



Cô quay người lại thì nhìn thấy Phong Dập Thần đang nhìn mình, cô ngẩn ra, nói: “Tôi muốn đi tìm Cố Mĩ."

"Cô định tìm cô ta thế nào?" Phong Dập Thần mở miệng nói: "Thật ra tôi cảm thấy chuyện này tốt hơn hết là cứ để đá chìm đáy biển đi, để cô ta hoàn toàn không tìm được cửa mới là tốt nhất."

"Như vậy chẳng phải rất tiện cho cô ta sao?" Cố Hảo hơi tức giận: "Tôi một lòng muốn dứt bỏ quan hệ với cô ta, không muốn dây dưa đến bọn họ, cô ta cứ nhất quyết như thế, thật sự làm cho người ta cạn lời."

Phong Dập Thần đặt hộp thức ăn lên ghế sô pha, ngồi xuống, ra hiệu bảo Cố Hảo ngồi cạnh mình.

Cố Hảo đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh.

"Cố Hảo." Phong Dập Thần vừa mở hộp thức ăn vừa mở miệng nói: "Rốt cuộc thì tại sao cô với chị cô lại thành ra như vậy?"

Cố Hảo mở hộp cơm ra, đặt ở trước mặt anh một phần thức ăn, đưa cho anh một đôi đũa, chính mình cũng lấy một phần, xé túi đựng đũa, lúc này mới mở miệng: "Có phải anh cũng muốn biết tôi làm chuyện này bởi vì Tiêu Mặc Đằng hay không?"

Cô thật sự rất thông minh.

Phong Dập Thần gật đầu: "Quả thật, tôi cũng muốn biết có liên quan đến anh ta hay không?"

Cố Hảo ngừng tay, quay đầu chống lại ánh mắt của anh, cô cảm thấy nhất định phải nghiêm túc một chút.

Vì thế cô buông chiếc đũa, quay đầu đối mặt với anh: "Phong Dập Thần, chúng ta nói chuyện đi."

Phong Dập Thần thấy cô nghiêm túc như thế thì gật đầu, cũng buông đũa xuống.

"Tôi không muốn dính dáng đến Cố Mĩ không chỉ bởi vì Tiêu Mặc Đằng, nếu tính tỉ lệ thì Tiêu Mặc Đằng cũng chỉ chiếm năm phần trăm.

Cố Mĩ ở bên anh ta, tôi không biết có phải do Cố Mĩ tính kế hay không, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.

Nhưng tôi đã chắc chắn Tiêu Mặc Đằng là người mà tôi nhìn nhầm, Tiêu Mặc Đằng trong lòng tôi không phải như vậy.

Tôi không muốn qua lại với Cố Mĩ là vì chuyện khác."

"Chuyện gì?" Phong Dập Thần trầm giọng nói.

Cố Hảo ngẫm nghĩ, nghĩ tới chuyện đứa nhỏ.

Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cô ta lừa tôi chuyện tình thân, hơn nữa cô ta còn đối xử tệ với em gái tôi, sau khi tôi và em gái ra đời đều không tiếp xúc với cô ta."

Cô nghĩ đến đây, đáy mắt liền xuất hiện nước mắt, nghĩ đến liền cảm thấy thật khổ sở.

"Chị em ruột thịt còn thành ra nông nỗi như thế, tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt." Cố Hảo nhìn anh, nói: "Những gì tôi nói đều là lời trong lòng, tin hay không tùy anh, tôi chỉ nói chuyện này một lần, sau này anh đừng hỏi tôi nữa.

Không phải bởi vì Tiêu Mặc Đằng, tôi và Tiêu Mặc Đằng thật sự không đến mức như anh nghĩ.

Những tấm ảnh kia là khi ấy, chúng tôi không lo không nghĩ, không có áp lực của cuộc sống, không có ân oán tình cừu, cho dù không phải là Tiêu Mặc Đằng, tôi cũng sẽ cười vui vẻ như vậy."

Phong Dập Thần nhìn cô một lúc, gật đầu: "Được rồi, không cần phải nói nữa, ăn cơm đi."



Cô hít vào một hơi, hồi phục lại cảm xúc của mình.

Một tia sáng yếu ớt lóe lên trong con ngươi sâu thẳm của Phong Dập Thần, anh mở miệng nói: "Có lẽ Cố Mĩ sẽ tìm cô."

Cố Hảo ngẫm nghĩ, mười phần thì tám chín phần sẽ là như thế.

"Không sao cả, cô ta muốn nói gì, cô không cần phải để tâm, nói chuyện với tôi, tôi có thể giải nghĩa." Cố Hảo nói: "Vậy thì không cần phải nói nữa."

Phong Dập Thần nghe xong, mỉm cười.

Cười thật xinh đẹp, quả thực rất yêu nghiệt.

Cố Hảo nhìn mà trong lòng nhảy dựng.

Lúc này điện thoại của Cố Hảo vang lên, cô nhìn điện thoại, vậy mà lại là điện báo của nhà họ Cố, đây là số riêng của nhà họ Cố.

Cô nhướng mày, nói: "Có thể là Cố Mĩ."

"Vội vã gọi điện thoại cho cô như vậy, xem ra là không nhịn được rồi." Phong Dập Thần thản nhiên mở miệng: "Cô không cần phải nghe."

"Không, tôi phải nghe." Cố Hảo lắc đầu, "Anh đừng nói chuyện, tôi nhận điện thoại xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì."

"Hà cớ gì phải khổ sở như thế?"

"Nhận điện thoại sẽ biết nước cờ của cô ta thì mới có phòng bị."

Cố Hảo biết, chỉ cần cô không nhận điện thoại, chắc chắn Cố Mĩ sẽ còn chiêu khác.

Cô không ngại xem nước cờ của cô ta.

Nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Cố Mĩ: "Hảo Hảo, là chị đây."

Nghe vậy, Cố Hảo thật sự cạn lời, giọng lạnh lùng, nói: "Chị nói như vậy mà không thấy mỉa mai sao?"

"Dù như thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là người một nhà mà." Cố Mĩ nghe thấy giọng của cô, thả lỏng một chút: "Em có thể nghe điện thoại, chị biết em vẫn coi chị là chị mà."

"Chị tự tin quá rồi." Cố Hảo lạnh nhạt, mở miệng nói: "Tôi nhận điện thoại là muốn muốn nói cho chị biết, mấy tấm ảnh chị đưa đến rất hiệu quả, Phong Dập Thần đã giận dữ bỏ đi rồi."

Phong Dập Thần vừa nghe thấy thì nhíu mày, cô ấy cố ý nói như vậy.

Cố Hảo nháy mắt với Phong Dập Thần, ý bảo anh yên tâm một chút, chớ nóng vội.

Phong Dập Thần im lặng không nói.

Cố Mĩ nghe thấy thì hơi ngừng lại: "Hảo Hảo, em và Phong Dập Thần đang yêu nhau à?"

Cố Hảo biết cô ta muốn thăm dò: "Không, Phong Dập Thần làm sao có thể nhìn trúng tôi được, là tôi muốn theo đuổi người ta, kết quả chị gửi mấy tấm ảnh này tới, anh ấy cho rằng tôi còn có tâm tư với anh rể cơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook