Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 313: Con trai của anh
Hạ Lan Tình
22/06/2021
Cố Hảo cau mày.
Phong Dập Thần quyết định đối xử ôn hòa hơn một chút, giọng điệu nhẹ nhàng đi rất nhiều: "Anh thừa nhân là anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không tới nỗi không thể tha thứ, em không thể phủ nhận rồi từ bỏ anh như vậy được."
Cố Hảo không nói gì.
"Em để tay lên ngực rồi tự hỏi mà xem, anh là một người đàn ông không thể tha thứ vậy sao?"
Cố Hảo tự nhủ, Phong Dập Thần không tới mức như vậy, chỉ là hai người họ không thích hợp, cô sợ bị anh làm cho đau lòng tới chết.
Cô sợ bản thân không có nội tâm mạnh mẽ tới vậy.
"Em nhìn xem, em cũng không thể trả lời anh được." Giọng nói của Phong Dập Thần nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ: "Cố Hảo, nếu anh không phải là người ác tới mức không thể tha thứ thì tại sao em lại không thể cho anh một cơ hội?"
Không thể không nói, tài ăn nói của người này rất tốt, nhưng cảm giác bị tổn thương sâu sắc đó vẫn khiến Cố Hảo cảm thấy hoảng sợ.
Trong lòng cô có bóng ma tâm lý.
"Anh muốn hai chúng ta thân mật như trước, trước đây em đến với anh là vì anh không tệ, như em đã nói, em muốn cùng anh đi hết một đời.
Sau đó là do anh không tốt, chưa suy nghĩ kĩ đã nói ra khỏi miệng, nhưng là vì anh quan tâm tới em. Nếu không quan tâm em thì anh cũng sẽ không tức giận tới vậy.
Chỉ cần nghĩ tới người phụ nữ mà mình yêu sinh con cho người khác là anh ghen tuông tới phát điên, anh không phải người đàn ông phong độ, điểm này anh thừa nhận.
Nhưng bây giờ anh đã nghĩ kĩ rồi, anh thực sự không muốn đánh mất em, em quan trọng hơn mặt mũi của anh gấp chục triệu lần.
Cố Hảo, chúng ta quay lại đi, hai chúng ta rất hợp nhau, dù là tinh thần hay là thân thể đều vậy."
Cố Hảo cứng họng, tài ăn nói của người này tốt tới mức khiến cô muốn khóc.
Anh chỉ đơn giản nói về tình cảm và lý lẽ, nhưng nếu anh nói những lời này trước khi nói những lời tổn thương cô thì cô cũng sẽ không hoảng sợ như lúc trước.
Bây giờ, trong lòng cô thực sự không thể nắm chắc.
Cố Hảo nâng mắt nhìn Phong Dập Thần, nói: "Phong Dập Thần, nếu như anh có chút lòng thành thì thả tôi ra trước đi."
Ánh mắt Phong Dập Thần hơi lóe lên, đáy mắt lướt qua một tia sắc bén: "Vậy em đồng ý với anh, hôm nay không trở về, ở lại cùng anh."
Cố Hảo lập tức cau mày.
Dĩ nhiên ánh mắt sắc bén của Phong Dập Thần sẽ không bỏ qua động tác này của cô.
Anh đã trải qua rất nhiều chuyện trên thương trường, lòng dạ dĩ nhiên rất thâm sâu. Nếu không mang tình cảm thì sẽ không kích động tới vậy.
Cố Hảo không nói gì.
Anh biết Cố Hảo đang không vui.
"Xem ra em không muốn." Phong Dập Thần thở dài, bất lực không biết nên nói gì.
Cố Hảo vẫn không lên tiếng, cúi thấp đầu.
Nhưng Phong Dập Thần lại vươn tay tháo cà vạt ra khỏi tay cô.
Cố Hảo sửng sốt, cứng ngắc nhìn anh, ánh mắt tỏ ra khó hiểu.
"Thật ra trói em lại anh cũng thấy rất khổ sở." Anh lên tiếng, giọng nói mang vẻ thương tiếc, nhất là khi nhìn thấy cổ tay bị siết tới đỏ bừng lên của cô, da thịt trắng nõn đột nhiên xuất hiện một vết bị siết, giọng nói anh chứa đựng sự đau lòng: "Đỏ đỏ lên hết rồi."
Cố Hảo bối rối, đây là Phong Dập Thần mà cô biết sao?
"Được rồi." Anh lấy lại chiếc cà vạt, một chiếc cà vạt rất tốt giờ đã bị nhàu nát, không còn giá trị.
Cố Hảo sững sờ nhìn chiếc cà vạt trong tay anh.
Phong Dập Thần ném cà vạt xuống sàn nhà, nhìn Cố Hảo: "Phải làm sao đây? Cố Hảo, càng ngày anh càng không thể buông tay em."
Giọng nói của Phong Dập Thần tràn đầy từ tính, hơn nữa ánh mắt của anh khi nhìn Cố Hảo chứa đựng sự dịu dàng, thâm tình tới mức khiến cô sững sờ trong nháy mắt.
Mà giây tiếp theo, anh đã vươn một tay ra, kéo Cố Hảo ôm vào lòng.
Cố Hảo giật mình, bị Phong Dập Thần đè xuống, vô thức dùng tay đẩy anh ra, chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của Phong Dập Thần: "Đã mấy ngày rồi, Cố Hảo, anh rất nhớ em."
Cố Hảo không động đậy.
Tay của Phong Dập Thần rất không trung thực, luồn vào quần áo của Cố Hảo.
Cố Hảo cứng đờ người, rất phòng bị, ánh mắt tránh né.
"Em có nhớ anh không?" Phong Dập Thần siết chặt eo cô, nhẹ giọng nói, giọng điệu rất dịu dàng khiến người ta không thể kháng cự lại.
Cố Hảo quay mặt sang chỗ khác, không muốn nói chuyện.
Phong Dập Thần nhìn thái độ của cô không còn cố chấp như trước thì thoải mái hơn một chút, có lẽ cô ấy thích thái độ dịu dàng của anh.
Nhìn Cố Hảo như vậy thì Phong Dập Thần như được khích lệ, con ngươi dấy lên ngọn lửa dục vọng, dần dần, ngọn lửa càng ngày càng mạnh.
Cố Hảo biết suy nghĩ của Phong Dập Thần, lạnh lùng nói: "Anh không nên động vào tôi, tôi không muốn như vậy."
Lúc này cô không có tâm trạng.
Phong Dập Thần rút tay về, nhìn cô, nói: "Được, anh không chạm vào em, em suy nghĩ một chút đi."
Cố Hảo gật đầu, nói: "Được, tôi sẽ suy nghĩ lại."
Phong Dập Thần đứng dậy, nói: "Anh xuống dưới nói với quản gia vài chuyện, em ở lại đây dùng cơm đi."
"Không." Cố Hảo lắc đầu.
Phong Dập Thần không quan tâm tới lời từ chối của cô, nói: "Nếu em không ăn thì anh sẽ làm luôn, ăn và làm, em chọn đi."
Cố Hảo bất lực, chọn một trong hai, dĩ nhiên là cô sẽ chọn ăn.
Thấy Cố Hảo im lặng, Phong Dập Thần liền xuống dưới nhà sắp xếp.
Cố Hảo nhân cơ hội lấy điện thoại ra, gọi điện báo an toàn cho Tiểu Trúc, rồi nói sẽ về muộn.
Để điện thoại xuống, cô vội vàng mặc lại quần áo cho ngay ngắn.
Đột nhiên, trên sàn nhà vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cố Hảo liếc nhìn, là từ túi áo âu phục của Phong Dập Thần.
Cô chỉ nhìn, không quan tâm tới tiếng chuông điện thoại.
Nhưng điện thoại lại reo lên.
Cố Hảo suy nghĩ, không thể để tên này nghe thấy tiếng chuông rồi quay lại được, cô cần yên lặng một chút, chỉnh đốn lại suy tư của bản thân.
Kế quả vừa lấy điện thoại ra, liếc nhìn hàng chữ bên trên: Con trai.
Hai chữ này khiến Cố Hảo cảm thấy bối rối ngay lập tức.
Đầu ong lên, tựa như nổ tung.
Con trai?
Con trai của ai?
Không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà Cố Hảo lại nhận điện thoại.
Bên kia truyền tới giọng nói non nớt: "Cha, con có chuyện muốn thương lượng với cha, giờ cha có thời gian không?"
Cố Hảo nghe giọng nói này mà tim đau như bị dao đâm, đau không thể chịu nổi.
"Duệ Hi?" Giọng nói này rất quen thuộc.
Gần như cô hiểu ra lập tức, là Duệ Hi, Phong Duệ Hi.
Duệ Hi cũng sửng sốt, nói: "Là dì Cố Hảo sao? Mẹ của Cố Tiêu Mộ?"
"Là dì." Cố Hảo hoảng sợ và lo lắng, giọng nói có hơi khẩn trương: "Duệ Hi, Phong Dập Thần là cha của cháu sao?"
Duệ Hi ngẩn ra, nói: "Vâng, là cha của cháu, dì, sao dì lại điện thoại của cha cháu?"
Cố Hảo cắn chặt môi, gần như bật máu: "Duệ Hi, dì và cha cháu là bạn, cha cháu đang bận, ngày mai cháu gọi lại được không?"
"Ngày mai sao ạ?" Duệ Hi sững người, rất khôn khéo nói: "Được ạ."
"Cảm ơn Duệ Hi nhé." Cố Hảo vẫn thấy hốt hoảng, bàn tay cầm điện thoại hơi run lên.
"Dì không cần khách sáo đâu." Duệ Hi bật cười, nhóc con này rất thông minh, nói: "Vậy nếu không có gì thì cháu cúp máy đây."
"Được."
Cúp điện thoại.
Tay Cố Hảo vẫn không ngừng run rẩy.
Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng nhét điện thoại về chỗ cũ, sau đó ném xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.