Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 314: Tôi chỉ tin vào chứng cứ

Hạ Lan Tình

22/06/2021

 

Máu của Cố Hảo cũng trở nên lạnh lẽo, không thể tin được cú điện thoại vừa rồi lại là thật.

 

Phong Duệ Hi, Phong Dập Thần.

 

Đúng vậy, họ Phong trong thành phố Tề Bắc rất ít, tại sao ban đầu cô lại không nghĩ ra chứ?

 

Cố Hảo có hơi sợ, cả người không còn chút sức lực nào, linh hồn dường như bị lấy đi mất.

 

Cô đặt mông ngồi xuống giường, một lúc lâu cũng không thể hồi thần.

 

Anh đã có con trai, khó trách lần đó anh lại hỏi cô như vậy.

 

Anh là một người đã có con trai mà còn dám sỉ nhục cô, anh dựa vào đâu chứ?

 

Bởi vì anh có năng lực kinh tế mạnh cho nên mới phách lối như vậy?

 

Một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có quét qua toàn thân Cố Hảo, máu trong người lạnh băng, không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào.

 

Trái tim Cố Hảo dâng lên nỗi lo lắng xen lẫn với cảm giác hoang mang và tuyệt vọng. Cảm giác trái tim bị đập tan thành từng mảnh tiếp tục xuất hiện trong kí ức vụn vỡ.

 

Duệ Hi là đứa nhóc rất dễ thương, vậy mà lại là con trai của Phong Dập Thần.

 

Thật là oan gia ngõ hẹp.

 

Làm sao mà cô có thể liên hệ mối quan hệ cha con của Phong Dập Thần và Phong Duệ Hi được chứ?

 

Sắc trời bên ngoài tối sầm, bầu trời ngoài cửa sổ đen nhánh, đè nén nặng tới mức khiến Cố Hảo không thể thở nổi.

 

Bàn tay cô nắm chặt lại đặt bên ngoài, đốt ngón tay trắng bệnh, trái tim như bị cắn nuốt rồi bị đặt trên đỉnh núi, đi hụt một bước rồi rơi xuống, cả người không tự chủ bị chìm xuống.

 

Cố Hảo cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân, nội tâm đấu tranh dữ dội.

 

Không muốn ôm thêm ảo tưởng này, nên kết thúc.

 

Đây chính là kết quả.

 

Cô và Phong Dập Thần thực sự không thích hợp.

 

Anh đang lừa dối cô, cho dù trước đây cô lừa gạt anh đi nữa thì Mộ Mộ vẫn là con trai của anh, nhưng bây giờ lại thêm một Duệ Hi.

 

Cố Hảo tự giễu thầm nghĩ, người đàn ông mà cô lựa chọn rốt cuộc là người không gần phụ nữ, hay là một người đàn ông lưu luyến bụi hoa đây?

 

Anh từng có bạn gái, không lẽ đứa bé này chính là đứa con do người  bạn gái kia sinh ra?

 

Hoặc là nói, đứa bé này là người phụ nữ nào đó đi theo anh sinh ra.

 

Duệ Hi có bộ dáng giống Phong Dập Thần tới ba phần, nói không phải con trai anh thì cô không tin.

 

Bây giờ nghĩ lại, thấy thế nào Duệ Hi cũng giống Phong Dập Thần.



 

Trước đây cô không nghi ngờ là vì cô ảo tưởng Phong Dập Thần không phải người đàn ông như thế.

 

Bây giờ cô rất đau lòng, đau tới mức không thể trông cậy thêm được nữa.

 

Cố Hảo cắn chặt môi.

 

Tiếng bước chân vang lên, cô vô thức nắm chặt ga trải giường, nắm rất chặt, buông, nắm chặt, rồi lại buông.

 

Phong Dập Thần đẩy cửa đi vào, thấy Cố Hảo thì hơi mỉm cười, dịu dàng nói: "Đói bụng không? Xuống ăn gì đó nhé?"

 

Cố Hảo không nói gì, rũ mắt, rồi chậm rãi nâng mắt lên, đáy mắt tối đen một mảnh, nhìn chằm chằm vào Phong Dập Thần, đôi mắt không chút nhiệt độ.

 

Không chỉ không có nhiệt độ, mà nó còn là sự im lặng chết chóc.

 

Trái tim Phong Dập Thần lộp bộp, cảm thấy không đúng lắm.

 

Anh nhìn Cố Hảo, thử mở miệng thăm dò: "Cố Hảo, sao thế?"

 

Cố Hảo vẫn vô cảm nhìn về phía Phong Dập Thần, tựa như không nhận ra anh, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm về một phía, đáy mắt không chút gợn sóng.

 

Ánh nhìn đó khiến Phong Dập Thần cảm thấy không thoải mái.

 

Anh cau mày đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngước mắt lên nhìn Cố Hảo.

 

Ở khoảng cách gần, Phong Dập Thần có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của Cố Hảo, đưa tay kéo tay cô, vừa kéo liền thấy tay cô đang nắm thật chặt, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, vết máu rướm ra.

 

Phong Dập Thần nhìn mà đau lòng, càng nhiều hơn là kinh ngạc: "Cố Hảo, em sao thế?"

 

Anh nhanh chóng bẻ tay Cố Hảo ra, nhìn sắc mặt cô càng tái nhợt thêm.

 

Phong Dập Thần hoảng sợ, nói: "Cố Hảo, em nói gì đi, mở miệng nói gì đi."

 

Cố Hảo hít sâu một hơi, hé miệng, cảm thấy không khí vào miệng tựa như lưỡi dao, cắt vỡ cổ họng của cô.

 

Là một thanh đao dài hơn một mét, cắm vào cổ họng của cô, đến tận cơ quan nội tạng.

 

"Cố Hảo?" Phong Dập Thần gầm lên.

 

Anh rất lo lắng, nhìn cô như thể bị rút mất linh hồn vậy.

 

Cố Hảo cúi đầu, không nhìn Phong Dập Thần, hai mắt bị phong kín bởi lớp nước mắt ẩm ướt, chẳng mấy chốc hơi nước đã ngưng tụ lại một điểm, biến thành nước mắt, sột soạt lăn xuống.

 

Tách tách...

 

Bàn tay của Phong Dập Thần ướt đẫm, vẻ mặt cực kì kinh ngạc.

 

"Cố Hảo, em sao thế? Em nói với anh một câu đi, dù xử tử hình anh thì em vẫn phải tuyên án chứ?"

 

Cố Hảo giương mắt lên, đáy mắt vắng lặng, nước mắt ướt nhòa khóe mắt, gương mặt đẫm nước.



 

Cô không thấy được Phong Dập Thần, chỉ thấy trước mặt là một bóng đen, mà cô cũng không muốn thấy rõ.

 

"Phong Dập Thần." Cố Hảo nghẹn ngào nói: "Tôi không muốn tiếp tục cùng anh, anh đừng dây dưa với tôi nữa."

 

"Tại sao?" Phong Dập Thần kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy cực kì kinh ngạc. Vừa rồi thái độ của cô đã thả lỏng hơn, mặc dù vẫn chưa chắc chắn nhưng ít nhất cũng khá hơn rồi.

 

Sao mới chỉ vài phút đã thay đổi rồi.

 

Anh không dám tin.

 

Phong Dập Thần kích động lắc đầu liên tục: "Không phải, Cố Hảo, hồi nãy em gần như đã đồng ý với anh rồi, sao lập tức em đã thay đổi thế, em không thể lật lọng được."

 

Gương mặt ướt đẫm nước mắt của Cố Hảo nở nụ cười, vừa thê lương lại vừa tuyệt vọng, thêm đó là sự giễu cợt.

 

Cô đưa tay lau nước mặt, lúc này mới nhìn rõ được mặt Phong Dập Thần.

 

Đôi mắt Cố Hảo thê lương một mảnh, đáy mắt cằn cỗi, cứ thế mà yên tĩnh nhìn Phong Dập Thần, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn.

 

Đối diện với đôi mặt trắng đen rõ ràng của Cố Hảo, Phong Dập Thần như bị tra tấn linh hồn.

 

Anh thở dài, hỏi: "Dù chết thế nào thì em cũng phải nói rõ cho anh biết."

 

"Phong Duệ Hi." Cố Hảo mở miệng nói ba chữ.

 

Phong Dập Thần sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô, nói: "Sao, sao em biết Duệ Hi?"

 

"Đó là con trai anh." Cố Hảo nói từng chữ một.

 

Phong Dập Thần gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Là con trai anh, nhưng không phải con ruột."

 

Cố Hảo bật cười, nước mắt lại tràn ra: "Không phải con trai ruột của anh? Anh lại muốn lừa tôi. Người như anh thực sự rất thích lừa người khác.

 

Bộ dáng của Duệ Hi giống anh như vậy mà anh còn dám nói thằng bé không phải con anh? À, không phải ruột thịt?

 

Phong Dập Thần, anh nói vậy là có ý gì?

 

Tôi nói cho anh biết, dù anh có thể nào thì tôi cũng không muốn xuất hiện cùng lúc với anh nữa, tôi không chọc nổi anh, tôi sẽ tránh mặt anh, được chưa?"

 

Phong Dập Thần rất oan uổng: "Duệ Hi vốn không phải con ruột của anh, là đứa bé mà anh nhận nuôi."

 

"Tôi không tin." Cố Hảo đứng bật dậy.

 

Phong Dập Thần cũng đi theo cô, nói: "Cố Hảo, em muốn đi đâu?"

 

Cố Hảo dùng hết sức mình đẩy anh ra, lạnh lùng nói: "Dù có phải con trai anh hay không cũng không quan trọng, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh."

 

Phong Dập Thần cảm thấy căng thẳng, lại tiến lên túm lấy Cố Hảo: "Em không thể đi được, Cố Hảo, lời anh nói đều là thật."

 

"Vậy thì cho tôi xem giấy xét nghiệm DNA đi." Cố Hảo gằn từng chữ: "Tôi chỉ tin vào chứng cứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook