Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 243: Ôm nhau ngủ
Hạ Lan Tình
02/06/2021
Cố Hảo cảm thấy cực kì lúng túng, xấu hổ nhìn về phía Phong Dập Thần theo bản năng.
Bác sĩ nói thẳng: "Trả lời vấn đề của tôi, nhìn Phong tiên sinh làm gì?"
Cô cũng không muốn nhìn đâu, nhưng người đầu têu chuyện này là Phong Dập Thần, cô còn chưa nhìn rõ, chưa nói gì vừa tỉnh lại đã bị người ta chặn miệng, giờ sắp hít thở không thông rồi đây.
"Tôi hôn cô ấy." Phong Dập Thần thì trái ngược, nói thẳng không ngại ngần, trầm giọng nói: "Cô ấy nói hô hấp dồn dập, tôi thử sở mạch đập thì thấy đập rất nhanh."
"Vậy thì đúng rồi." Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: "Nếu chỉ với mức chỉ tiêu hàm lượng độc trong máu thì không tới mức phản ứng như vậy, nhưng vừa rồi hai người lại thân mật với nhau làm tăng hàm lượng hóoc- môn. Nếu Cố tiểu thư hưng phấn hơn thì sẽ làm mất không chế gây nhiễu loạn hệ thống thần kinh, chuyện này cũng là bình thường."
"Ý của ông là vừa rồi không phải ra tác dụng của độc tố?"
"Cũng không hoàn toàn đúng."
Phong Dập Thần thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hảo thì nghi hoặc không thôi.
Bác sĩ dặn dò: "Phong tiên sinh, mấy ngày nay Cố tiểu thư không thể bị tăng thêm hàm lượng hóoc môn như này nữa."
"Nói rõ một chút." Phong Dập Thần trầm giọng nói.
"Đó là hai người không thể thân mật quá mức." Bác sĩ nói thẳng, sau khi nói xong thì cảm thấy không thỏa đáng lắm nên má hơi đỏ lên.
Phong Dập Thần cau mày, hỏi: "Căn cứ vào đâu?"
Bác sĩ nói: "Một khi thân mật quá mức thì sẽ khiến hóoc môn trong cơ thể xuất hiện, làm ảnh hưởng tới chẩn đoán và mang tới tác dụng phụ khi bị nọc độc của rắn xâm nhập vào hệ thống thần kinh, cũng là do chứng mà hai người thân mật quá mức gây ra."
Phong Dập Thần gật đầu nói: "Được rồi, tôi đã biết."
Cố Hảo đỏ bừng mặt, trợn to hai mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Không lẽ tôi đã trúng nọc độc của rắn?"
"Đúng thế." Bác sĩ nói: "Hành động hút nọc độc rất nguy hiểm, là loại độc vật như rắn này thì chỉ cần một hàm lượng độc nhỏ cũng có thể gây chết người, nhất là lưỡi, đó là bộ phận dễ hấp thu độc nhất, một khi nếm phải thì sẽ không nhổ ra được."
"Vậy anh ấy thế nào rồi?" Cố Hảo chỉ vào Phong Dập Thần, nói: "Không lẽ anh ấy cũng trúng độc nghiêm trọng?"
"Cố tiểu thư và Phong tiên sinh như có thần giao cách cảm vậy, vấn đề của cô vừa rồi Phong tiên sinh cũng hỏi tôi rồi." Bác sĩ nhìn về phía Phong Dập Thần, nói với Cố Hảo: "Tôi lặp lại thêm lần nữa, thân thể hai người khác nhau, mỗi người đều có độ nhảy cảm với độc tố khác nhau. Còn về phía cô thì có khả năng là trong lúc hút máu độc đã nuốt phải một chút rồi lan vào máu. Ví dụ như miệng cô bị thương, răng viêm, cổ họng bị viêm hay gì đó thì rất có khả năng dẫn độc vào máu, mà sức miễn dịch của cô lại không tốt nên mới nhạy cảm với độc tố tới vậy."
Cố Hảo bối rối, đầu óc cũng loạn cả lên.
"Cố tiểu thư, sau này mà gặp phải trường hợp gấp như thế thì cô cũng không được phép dùng miệng hút nọc độc nữa." Bác sĩ nhắc nhở.
Cố Hảo lẩm bẩm nói nhỏ: "Không xui xẻo tới mức đó đâu, gặp phải những hai lần sao? Làm gì có nhiều rắn độc tới vậy?"
"Còn thì cô lại tiếp tục hút máu độc nữa sao?" Bác sĩ thấy cô vẫn còn ngơ ngác, hệt như chưa nghĩ đã trả lời câu hỏi của của ông ta, liền nhìn cô, hỏi lại: "Nếu Phong tiên sinh gặp phải tình huống tương tự nữa thì cô có làm như vậy nữa không?"
"Dĩ nhiên rồi, đó là Phong Dập Thần mà." Cố Hảo nói nhỏ.
Thân thể Phong Dập Thần hơi chuyển, hai mắt khóa chặt Cố Hảo, trong đầu tràn ngập suy nghĩ muốn ôm cô thật chặt.
"Phong tiên sinh, khắc chế một chút." Bác sĩ nhanh chóng nhắc nhở: "Cho dù ngài cảm động, xúc động thế nào thì Cố tiểu thư cũng không được phép tim đập nhanh, cái nào cũng không thể được."
Phong Dập Thần nhìn về phía bác sĩ, gật đầu.
"Có thể chữa được bệnh tim đập nhanh của Cố Hảo không?"
"Nếu chữa trị với thuốc tốt thì sẽ nhanh chóng đỡ hơn." Cố Hảo nói: "Phải tiêu trừ toàn bộ độc tố thì trong khoảng hai ba tháng sau sẽ tốt hơn."
"Hai bá tháng sau?" Phong Dập Thần kinh ngạc nói.
"Trong nửa năm không thể mang thai." Bác sĩ lại nói thêm.
Phong Dập Thần: "...."
Cố Hảo không nói gì, mỗi lần làm hai người họ đều chuẩn bị rất an toàn, dĩ nhiên sẽ không có khả năng mang thai được.
Nhưng nếu phải nói trước mặt người khác thì quá mất mặt, cô rất ngại ngùng.
Vị bác sĩ này cái gì cũng dám nói ra cả.
Cô hạ mắt xuống, không nhìn hai người này nữa.
"Cố tiểu thư." Bác sĩ lại gọi cô.
"Vâng?"
"Bây giờ cô có còn cảm thấy lưỡi tê dại không?" Bác sĩ lại hỏi.
"A, không còn." Cố Hảo lắc đầu nói: "Hình như đã tốt hơn nhiều rồi."
"Môi thì sao?" Bác sĩ lại hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi." Cố Hảo lắc đầu nói.
Bác sĩ lại dùng ống tai nghe để kiểm tra chẩn đoán.
Chỉ một lát sau, bác sĩ gọi y tá đo huyết áp cho Cố Hảo.
Sau khi có kết quả, bác sĩ nói: "Huyết áp đạt giới hạn, mạch đập chín mươi bảy, hơi hạ xuống một chút, nhưng ảnh hưởng này tương đối dễ hiểu, hai người cứ yên tâm, tuy nhiên không được khinh thường bệnh tình quá mức."
"Không đâu, bác sĩ cứ yên tâm." Cố Hảo vội vàng nói.
Phong Dập Thần cũng nhìn bác sĩ, nói: "Biết, sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Bác sĩ mỉm cười: "Vậy hai người nghỉ ngơi một lúc đi, tôi phải đi trực."
"Được."
Lần này, tất cả mọi người đều đi hết.
Lương Thần đi ra ngoài, ngồi trên băng ghế để tùy thời đều có thể vào quan sát, bác sĩ nói cần phải để không khí vào trong phòng.
Cố Hảo nằm trên giường, nhìn Phong Dập Thần, đáng thương mà nhìn anh.
Phong Dập Thần cũng nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, cô thấy trong mắt anh đỏ ngầu tràn đầy tia máu liền vội nói: "Anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Ừm." Phong Dập Thần nhàn nhạt nói.
Cố Hảo lập tức nói: "Vậy anh nhanh nghỉ ngơi đi, em thức chăm sóc anh."
"Anh không mệt." Anh nói.
"Mắt anh đỏ hết rồi." Cố Hảo nói, người đàn ông này đang dùng ánh mắt ôn nhu mà ít khi lộ ra nhìn cô.
Chỉ lẳng lặng mà không nói gì.
Cô thấy anh bất động, liền chớp mắt nói: "Đi ngủ đi."
"Không mệt." Anh lắc đầu, ánh mắt sâu kín, nói: "Anh chăm sóc em cho tới khi em ổn hoàn toàn mới thôi."
"Không cần." Cố Hảo lắc đầu nói: "Bây giờ em cảm thấy tốt hơn rồi, có lẽ vừa rồi là do kìm nén quá lâu mà thôi."
"Em ngủ một giấc, anh gọi mà không tỉnh." Anh trầm giọng nói.
Anh sợ cô ngủ mất, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cảm giác khủng hoảng đó không thể nói với cô, cũng không thể nói ra được.
"Không đâu, có thể là do em quá mệt."
"Bác sĩ nói là do em trúng độc."
"A!" Cô trợn lớn hai mắt, nói: "Đúng rồi, hình như vừa rồi cũng nói. Không sao đâu, anh yên tâm đi, bây giờ em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, thật đó."
"Thoạt nhìn thì đúng là tốt hơn nhiều rồi." Anh cũng yên tâm: "Nhưng vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm."
"Nhưng bây giờ em cảm thấy ngủ là lựa chọn giữ thể lực tốt nhất."
Anh vẫn không động.
Cố Hảo bất đắc dĩ, đành nằm dịch vào bên trong một chút, rồi vỗ sang bên cạnh: "Được rồi, nếu anh không yên tâm thì chúng ta cùng ngủ."
Mắt Phong Dập Thần hơi lóe lên, đáy mắt càng thêm thâm thúy hơn bình thường.
"Đi lên đây, đừng có ngẩn ra nữa, trời đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều. Có lẽ là do mưa nên lạnh, anh lại mặc đồ mỏng, cơ thể cũng mệt mỏi nữa."
Phong Dập Thần hơi do dự một chút, cuối cùng cẫn cởi giầy trèo lên giường, nằm chung một chỗ với Cố Hảo.
Cố Hảo mỉm cười, nói: "Ừm, vậy mới đúng."
Anh nằm trên giường, ôm lấy Cố Hảo, cả hai cùng ngủ.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau ngủ, hệt như hai vợ chồng, rất hài hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.