Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 309: Không ngủ được vì nhớ em

Hạ Lan Tình

22/06/2021

 

"Mặc kệ anh ấy đi, em phải làm nốt việc rồi." Cố Hảo nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lâm Phương Hoa.

 

Lâm Phương Hoa nhìn bộ dáng của Cố Hảo, thở dài.

 

Chị ấy đi tới cửa phòng rồi đóng lại.

 

Gọi điện thoại cho Phong Dập Thần.

 

Bên ngoài, Phong Dập Thần nhận điện thoại, nhìn tên người gọi là Lâm Phương Hoa thì lập tức mở cửa xe ngồi vào trong.

 

"Alo?" Phong Dập Thần bấm nhận: "Tổng biên tập Lâm?"

 

"Phong tiên sinh." Lâm Phương Hoa nói: "Tôi đã giúp anh làm thuyết khách nhưng thái độ của Cố Hảo rất kiên quyết, tôi nghĩ lần này anh đã thực sự chọc tức em ấy rồi. Tôi không biết tại sao hai người lại thành như vậy, nhưng hình như em ấy rất kiên quyết không muốn ở bên anh."

 

Phong Dập Thần hơi run lên, đôi môi khổ sở mím chặt, nói: "Tôi cũng đoán được kết quả này."

 

"Hôm nay Cố Hảo phải tăng ca." Lâm Phương Hoa lại nói: "Phong tiên sinh, tôi chỉ có thể làm được những chuyện này thôi, hy vọng anh sẽ tuân thủ tốt cam kết của mình, đừng làm tổn thương Cố Hảo nữa."

 

"Cảm ơn cô." Phong Dập Thần lạnh nhạt nói.

 

Cúp điện thoại, Phong Dập Thần ngồi một mình trong xe, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

 

Cố Hảo mải mê viết bản thảo tới năm rưỡi chiều, lúc tạm nghỉ đã thấy mọi người đi về hết rồi.

 

Nhưng tổng biên tập Lâm vẫn chưa rời đi.

 

Cố Hảo gửi bản thảo vào mail của Lâm Phương Hoa, sau đó đứng dậy đi vào phòng làm việc của Lâm Phương Hoa.

 

"Tổng biên tập, bản thảo em đã gửi vào mail của chị rồi, chị xem thử đi, nếu cần sửa chỗ nào thì bảo em."

 

"Được, em chờ một chút." Lâm Phương Hoa nói: "Khoảng mười lăm phút."

 

"Được."

 

"Đúng rồi, Cố Hảo à." Lâm Phương Hoa nhìn bên ngoài rồi nói: "Mọi người đã về hết rồi sao?"

 

"Đã về hết rồi."

 

"Được."

 

Cả chiều Cố Hảo không đi vệ sinh, lúc này đã xong việc rồi thì nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh một chuyến.

 

Bên ngoài cửa tòa soạn.

 

Lương Thần báo cáo với Phong Dập Thần: "Tổng tài, bên trong chỉ còn Cố tiểu thư và Lâm Phương Hoa thôi."

 



Phong Dập Thần gật đầu.

 

Lương Thần nhìn hình ảnh bên trong di động, nói: "Cố tiểu thư vào nhà vệ sinh rồi."

 

Phong Dập Thần ngẩn người.

 

"Chỉ có một mình cô ấy." Lương Thần lại nói: "Bây giờ là cơ hội tốt, ngài mau vào đi."

 

Phong Dập Thần liếc mắt nhìn Lương Thần: "Cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh, tôi vào có thích hợp không?"

 

"Không phải lần trước ở làng dân gian ngài cũng vào nhà vệ sinh theo sao?" Lương Thần lập tức nói, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì thì lập tức im miệng.

 

"Đồ miệng rộng Lục Vân." Phong Dập Thần mắng một câu.

 

Lương Thần hít sâu một hơi, nói: "Chúng tôi đều muốn tốt chi ngài cả, sẽ không nói bậy bạ ra ngoài đâu."

 

"Cút đi." Phong Dập Thần nói xong thì đi vào tòa soạn báo.

 

Phương hướng nhà vệ sinh?

 

Dựa vào hiểu biết lần trước, anh liếc nhìn bố cục bên trong một cái, sau đó đi vào nhà vệ sinh bên kia.

 

Chờ suốt một lúc, Phong Dập Thần lầm bầm: "Haiz, theo đuổi phụ nữ thật khó, bảo sao không muốn kết hôn."

 

Cố Hảo vào nhà vệ sinh, vừa giải quyết xong nỗi buồn, khi đưa tay lấy giấy vệ sinh thì thấy một bóng đen tiến vào.

 

Do hoàng hôn nên ánh sáng hơi mờ, cô nâng mắt lên thì nhìn thấy Phong Dập Thần, sau đó lập tức sửng sốt, gò má đỏ lên vì xấu hổ.

 

"Anh, anh, ai cho anh vào đây?" Tay Cố Hảo cứng đờ, sau đó vô thức kéo quần lên.

 

Cơ thể Phong Dập Thần cao lớn mang theo cảm giác áp bách đè ép tới, anh đóng chặt cửa lại.

 

Cố Hảo sợ hết hồn: "Anh đừng có vào đây, anh vào tiếp tôi sẽ la lên."

 

"Em có thể kêu." Anh trầm giọng nói, dường như không ngại bất kì uy hiếp nào: "Bây giờ bên ngoài chỉ còn một mình Lâm Phương Hoa thôi, nhưng với vị trí văn phòng của chị ta thì có lẽ sẽ không nghe thấy đâu."

 

"Anh...." Cố Hảo trừng mắt lên nhìn anh, sau đó nhanh chóng kéo quần lên.

 

Phong Dập Thần nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt cuộn trào mãnh liệt, chậm rãi nói: "Cố Hảo, vừa rồi anh đã nghĩ suốt cả buổi chiều rồi, anh cảm thấy giữa chúng ta không tới bước đó."

 

Cố Hảo nén giận, không buồn phản ứng Phong Dập Thần. Cô nhanh chóng thắt dây lưng lại.

 

Kết quả, một bàn tay hữu lực vươn tới, ngăn cản động tác của cô.

 

Ánh mắt anh nhìn cô như muốn thiêu đốt.

 

Cố Hảo quýnh lên, giọng nói cũng dồn dập: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"



 

Phong Dập Thần thấy cô tức giận thì kéo cô tới cạnh.

 

Cố Hảo lập tức đụng cả người vào Phong Dập Thần.

 

Phong Dập Thần giơ tay giữ eo Cố Hảo, nhấc cả người cô lên, xoay người lại đi tới bồn rửa tay cách đó không xa, đặt Cố Hảo lên trên, cúi đầu nhìn cô với khoảng cách gần.

 

Trong lòng Cố Hảo cực kì hoảng hốt, cô vươn tay giữ chặt quần chưa được thắt chặt, sợ cử động mạnh sẽ rơi xuống.

 

Người đàn ông này rất không biết nói phải trái.

 

"Phong Dập Thần, anh đừng có làm như vậy. Lần nào cũng hành xử như vậy thì anh cảm thấy sau khi gây chuyện thì chỉ cần tùy ý xin lỗi là tôi sẽ coi như không có gì sao. Tôi nói cho anh biết, không bao giờ có chuyện đó đâu." Cố Hảo trầm giọng nói.

 

Cô thử nói lý, nhưng thoạt nhìn phong Dập Thần lại không có ý nói lý với cô.

 

Phong Dập Thần cúi đầu nhìn chăm chú vào Cố Hảo, thấy cơ thể cô căng chặt vì khẩn trương khiến anh lập tức nhận ra, cô không thờ ơ như những gì cô biểu hiện.

 

Phong Dập Thần hơi nhếch miệng, thâm sâu nói: "Nếu anh thực sự muốn làm gì đó thì em cũng không chống cự được."

 

Cố Hảo nghiến răng nói: "Anh dám!"

 

"Em cho rằng anh không dám sao?" Phong Dập Thần nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng nói nghiêm túc không giống như đang đùa giỡn: "Mấy ngày chúng ta tách ra, ngày nào anh cũng nhớ em, nhất là ban đêm, anh sẽ nhớ em tới mức không ngủ được."

"Câm miệng." Cố Hảo tức giận, những lời mà anh nói không lọt nổi tai cô.

 

"Cố Hảo." Phong Dập Thần không thả cô ra, còn nhích lại gần hơn, hô hấp phả xuống mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt.

 

Cố Hảo hít một hơi thật sâu, cả buổi chiều hôm nay người này đều hút thuốc lá sao?

 

Ngộp gần chết.

 

Cô cau chặt mày lại, lạnh lùng nói: "Phong Dập Thần, mong anh đừng dây dưa với tôi nữa, chúng ta không phù hợp."

 

Giọng cô trở nên lạnh lùng, cơn tức cũng bị áp xuống.

 

Trái tim Phong Dập Thần hơi nhói lên, nói: "Anh biết em vẫn còn tức giận, những lời lúc đó của anh thực sự rất quá đáng, xin lỗi em."

 

"Tôi nói nghiêm túc." Cố Hảo lại nói: "Thật sự, tôi không muốn dây dưa với anh thêm nữa."

Phong Dập Thần bước lên, đè cô xuống, uy hiếp: "Cố Hảo, anh từng nói rồi, anh có cảm giác với em nên khi biến cố tới, lòng anh tạm thời không thể tiếp thu nổi. Anh đã suy sụp tinh thần suốt mấy ngày, cảm thấy không thể bỏ được em nên anh sẽ không buông tay."

 

Cố Hảo bị uy hiếp thì cứng người lại, không dám động, sợ một khi không chú ý sẽ chọc anh nổi điên.

 

"Nếu em cứ nhất quyết nói không phù hợp tiếp thì anh sẽ muốn em ngay tại đây, em có tin hay không, không thì có thể thử xem." Giọng điệu của anh rất rời rạc, nhưng lại cực kì nghiêm túc, khí thế tản ra quanh người vừa nghiêm túc lại vừa nguy hiểm.

 

Cố Hảo sững sờ, hoàn toàn không thể phản ứng lại.

 

Anh cúi đầu xuống, sáp lại gần cô, nói từng chữ: "Cố Hảo, anh cầu xin em hãy cho anh một cơ hội nữa."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook