Tổng Tài Thâm Tình Và Cô Vợ Đanh Đá
Chương 11: Biết đường về rồi sao (Phần 4)
Tiểu Bối Bối
17/12/2019
Tiêu Khả Hân trong lúc chờ xe chạy, cô đi đến cửa hàng đồ thực phẩm, mua một ít đồ về cho cha, mẹ của mình, đang lựa thì
có một vật nho nhỏ chạy đến ôm chân của mình, Tiêu Khả Hân giật mình
nhìn lại ra là cô bé hôm qua, nhưng nhìn cô bé có vẻ hơi buồn, bèn xoa
đầu nó rồi dịu dàng nói.
Tiêu Khả Hân: "Sao em lại ở đây thế? Lại bị lạc nữa à!"
Cung Hinh Nhi không nói gì nhìn cô với đôi mắt hơi đỏ, Tiêu Khả Hân cảm thấy hơi bối rối, chuyến xe của cô cũng sắp chạy, thấy vậy cô mới nói với Cung Hinh Nhi rằng, sẽ điện cho người đến đón được không, Cung Hinh Nhi lắc đầu nhỏ của mình, mắt buồn rười rượi nhìn Tiêu Khả Hân giọng như bị nghẹn nói.
Cung Hinh Nhi: "Chị xinh đẹp đừng gọi, hiện giờ em không muốn về đâu." Cô bèn ngồi xổm xuống, ôm cô bé nhẹ nhàng an ủi rồi hỏi.
Tiêu Khả Hân: "Sao thế bé con? Nói chị nghe xem nào sao em lại không muốn về nhà có ai bắt nạt em à!" Cô hỏi thế vì nghĩ rằng.
Chắc có lẽ cô bé bị la hay bị đánh gì đây nên mới sợ không dám về nhà. Nếu Cung Hinh Nhi nghe được suy nghĩ của cô có lẽ sẽ nói: "Chị à, chị suy nghĩ nhiều rồi."
Tiếng loa trên xe vang lên...
"Chuyến xe về Phúc Kiến, các vị hành khách nào đã mua vé, xin mời lên vị xe sắp khởi hành." Tiếng loa vang đến ba bốn lần, Tiêu Khả Hân nhìn đứa bé ôm trong lòng thở dài nói.
Tiêu Khả Hân: "Thôi, chuyến sau vậy." Chuyến sau, cũng phải mất đến tận hai tiếng mới có xe, bèn đứng lên ôm Cung Hinh Nhi đi đến bên ghế chờ ngồi xuống rồi hỏi lại lần nữa.
Tiêu Khả Hân: "Thế bây giờ, em không muốn về nhà, thì tính đi đâu? mà đến bến xe này! Em có biết làm thế là rất nguy hiểm không hả?"
Cung Hinh Nhi hơi ngẫn người, vì từ nhỏ cho đến giờ không ai dám la mắng cô cả, những người bảo mẫu của mình, hay những cô gái, mà baba mình đem về nhà và nói với cô là bạn gái, nhưng cô bé biết, baba chỉ vì cô, mới muốn tìm cho cô một người mẹ để chăm sóc, nhưng bọn họ điều trước mặt baba thì khác, sau lưng thì tỏ ra cao ngạo, mơ ước làm thiếu phu nhân của Cung gia, nên cô tìm đủ mọi cách phá hoại, làm cho những người đó phải sợ hãi mà bỏ chạy.
Nhưng với Tiêu Khả Hân, cô bé cảm nhận được sự quan tâm, ấm áp, đến với mình không một chút toan tính hay giả tạo, liền thúc thít nói.
Cung Hinh Nhi: "Em cũng không biết nữa, em chỉ muốn đi đâu đó vài ngày rồi về, vừa đến đây, đang định mua đại một vé thì tình cờ thấy chị nên chạy đến."
Nghe đến đấy Tiêu Khả Hân, lấy tay bún lên tráng của cô bé rồi ngiêm mặt lại nói:
Tiêu Khả Hân: "Hồ nháo, sao em làm thế hả? Còn bắt chước người lớn đi hết buồn rồi về nữa chứ! Đáng đánh đòn thật, bây giờ chị sẽ gọi điện cho cái người hôm bữa, làm cha kiểu gì không biết con bỏ đi mà không hay biết gì cả."
Nhưng cô đâu biết số điện thoại đâu liền nhìn Cung Hinh Nhi hỏi.
Tiêu Khả Hân: "Đọc số điện thoại của cha em cho chị"
Cung Hinh Nhi lấy tay xoa trán nói: "Chị kêu em đọc số baba em chi vậy?" Nghe thế cô liền trợn mắt lên nhìn cô bé rồi nói.
Tiêu Khả Hân: "Để đưa em về chứ làm gì! Em đọc số mau lên." Cung Hinh Nhi bất đắc dĩ đọc, nhưng cố tình lại cho số của Cung Lại Sâm thật. Tiêu Khả Hân bấm số rồi gọi điện, nhưng người nọ lại tắt máy cô liên tục gọi nhiều lần, cuối cùng cũng bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện thì cô nghe tiếng trầm ấm âm u vang lên đầy áp bách.
"Là ai, tốt nhất cho tôi một lý do, nếu không thì đừng trách." Nghe vậy cô nuốt nước miếng rồi nói.
Tiêu Khả Hân: "Tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, nhưng con của ngài đã bỏ nhà đi rồi, tôi không biết vì chuyện gì mà cô bé phải bỏ đi như thế, nhưng làm cha như anh cũng quá vô trách nhiệm đi."
Cung Lại Sâm lúc nãy, đang trong cuộc họp thì chuông cứ vang lên liên tục, trong lòng lúc này rất ư là, muốn bóp chết người đang gọi nãy giờ liền muốn xem thử là ai, nhưng lại nghe cái gì mà con của mình bỏ nhà đi! Rồi cái gì mà vô trách nhiệm nữa chứ! Chẳng hiểu mô tê gì cả liền nhíu mày trầm giọng nói.
Cung Lại Sâm: "Vị tiểu thư này, cô lầm ai rồi." Nói rồi định tắt máy, thì như nghe tiếng một bé gái làm cho Cung Lại Sâm phải ngừng tay lại.
"Chị xin đẹp, sao rồi! có người nghe máy rồi à?"
"Ừ, nhưng người đó nói là lầm, em có cho đúng số không đấy! Hay là muốn gạt chị, để chị khỏi điện cho cha em đem em về!"
"Đúng mà! Nhưng em không về đâu." Cung Hinh Nhi cứ nghĩ, Tiêu Khả Hân đã tắt máy rồi nên mới nói chuyện, không ngờ những gì bé nói, điều đã được vị nào đó nghe thấy, khuôn mặt lúc này của Cung Lại Sâm tuy nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng cả người điều tản ra một hơi thở muốn sống chớ chọc đến, ra lệnh cho thuộc hạ trong vòng 5 phút, điều tra số điện thoại này đang ở đâu, vì chẳng lẽ đến cả giọng nói của con gái mình, mà nhận không ra thì làm sao? Có tư cách đứng đầu Cung thị kia chứ.
Chỉ lát sau Cung Lại Sâm liền biết số điện thoại đó đang ở nhà ga xe lửa, cách Cung thị khoảng 30 phút đi xe, không chằng chừ lâu, Cung Lại Sâm liền ra lệnh đi đến nhà ga xe lửa đó ngay lập tức.
Tiêu Khả Hân: "Sao em lại ở đây thế? Lại bị lạc nữa à!"
Cung Hinh Nhi không nói gì nhìn cô với đôi mắt hơi đỏ, Tiêu Khả Hân cảm thấy hơi bối rối, chuyến xe của cô cũng sắp chạy, thấy vậy cô mới nói với Cung Hinh Nhi rằng, sẽ điện cho người đến đón được không, Cung Hinh Nhi lắc đầu nhỏ của mình, mắt buồn rười rượi nhìn Tiêu Khả Hân giọng như bị nghẹn nói.
Cung Hinh Nhi: "Chị xinh đẹp đừng gọi, hiện giờ em không muốn về đâu." Cô bèn ngồi xổm xuống, ôm cô bé nhẹ nhàng an ủi rồi hỏi.
Tiêu Khả Hân: "Sao thế bé con? Nói chị nghe xem nào sao em lại không muốn về nhà có ai bắt nạt em à!" Cô hỏi thế vì nghĩ rằng.
Chắc có lẽ cô bé bị la hay bị đánh gì đây nên mới sợ không dám về nhà. Nếu Cung Hinh Nhi nghe được suy nghĩ của cô có lẽ sẽ nói: "Chị à, chị suy nghĩ nhiều rồi."
Tiếng loa trên xe vang lên...
"Chuyến xe về Phúc Kiến, các vị hành khách nào đã mua vé, xin mời lên vị xe sắp khởi hành." Tiếng loa vang đến ba bốn lần, Tiêu Khả Hân nhìn đứa bé ôm trong lòng thở dài nói.
Tiêu Khả Hân: "Thôi, chuyến sau vậy." Chuyến sau, cũng phải mất đến tận hai tiếng mới có xe, bèn đứng lên ôm Cung Hinh Nhi đi đến bên ghế chờ ngồi xuống rồi hỏi lại lần nữa.
Tiêu Khả Hân: "Thế bây giờ, em không muốn về nhà, thì tính đi đâu? mà đến bến xe này! Em có biết làm thế là rất nguy hiểm không hả?"
Cung Hinh Nhi hơi ngẫn người, vì từ nhỏ cho đến giờ không ai dám la mắng cô cả, những người bảo mẫu của mình, hay những cô gái, mà baba mình đem về nhà và nói với cô là bạn gái, nhưng cô bé biết, baba chỉ vì cô, mới muốn tìm cho cô một người mẹ để chăm sóc, nhưng bọn họ điều trước mặt baba thì khác, sau lưng thì tỏ ra cao ngạo, mơ ước làm thiếu phu nhân của Cung gia, nên cô tìm đủ mọi cách phá hoại, làm cho những người đó phải sợ hãi mà bỏ chạy.
Nhưng với Tiêu Khả Hân, cô bé cảm nhận được sự quan tâm, ấm áp, đến với mình không một chút toan tính hay giả tạo, liền thúc thít nói.
Cung Hinh Nhi: "Em cũng không biết nữa, em chỉ muốn đi đâu đó vài ngày rồi về, vừa đến đây, đang định mua đại một vé thì tình cờ thấy chị nên chạy đến."
Nghe đến đấy Tiêu Khả Hân, lấy tay bún lên tráng của cô bé rồi ngiêm mặt lại nói:
Tiêu Khả Hân: "Hồ nháo, sao em làm thế hả? Còn bắt chước người lớn đi hết buồn rồi về nữa chứ! Đáng đánh đòn thật, bây giờ chị sẽ gọi điện cho cái người hôm bữa, làm cha kiểu gì không biết con bỏ đi mà không hay biết gì cả."
Nhưng cô đâu biết số điện thoại đâu liền nhìn Cung Hinh Nhi hỏi.
Tiêu Khả Hân: "Đọc số điện thoại của cha em cho chị"
Cung Hinh Nhi lấy tay xoa trán nói: "Chị kêu em đọc số baba em chi vậy?" Nghe thế cô liền trợn mắt lên nhìn cô bé rồi nói.
Tiêu Khả Hân: "Để đưa em về chứ làm gì! Em đọc số mau lên." Cung Hinh Nhi bất đắc dĩ đọc, nhưng cố tình lại cho số của Cung Lại Sâm thật. Tiêu Khả Hân bấm số rồi gọi điện, nhưng người nọ lại tắt máy cô liên tục gọi nhiều lần, cuối cùng cũng bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện thì cô nghe tiếng trầm ấm âm u vang lên đầy áp bách.
"Là ai, tốt nhất cho tôi một lý do, nếu không thì đừng trách." Nghe vậy cô nuốt nước miếng rồi nói.
Tiêu Khả Hân: "Tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, nhưng con của ngài đã bỏ nhà đi rồi, tôi không biết vì chuyện gì mà cô bé phải bỏ đi như thế, nhưng làm cha như anh cũng quá vô trách nhiệm đi."
Cung Lại Sâm lúc nãy, đang trong cuộc họp thì chuông cứ vang lên liên tục, trong lòng lúc này rất ư là, muốn bóp chết người đang gọi nãy giờ liền muốn xem thử là ai, nhưng lại nghe cái gì mà con của mình bỏ nhà đi! Rồi cái gì mà vô trách nhiệm nữa chứ! Chẳng hiểu mô tê gì cả liền nhíu mày trầm giọng nói.
Cung Lại Sâm: "Vị tiểu thư này, cô lầm ai rồi." Nói rồi định tắt máy, thì như nghe tiếng một bé gái làm cho Cung Lại Sâm phải ngừng tay lại.
"Chị xin đẹp, sao rồi! có người nghe máy rồi à?"
"Ừ, nhưng người đó nói là lầm, em có cho đúng số không đấy! Hay là muốn gạt chị, để chị khỏi điện cho cha em đem em về!"
"Đúng mà! Nhưng em không về đâu." Cung Hinh Nhi cứ nghĩ, Tiêu Khả Hân đã tắt máy rồi nên mới nói chuyện, không ngờ những gì bé nói, điều đã được vị nào đó nghe thấy, khuôn mặt lúc này của Cung Lại Sâm tuy nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng cả người điều tản ra một hơi thở muốn sống chớ chọc đến, ra lệnh cho thuộc hạ trong vòng 5 phút, điều tra số điện thoại này đang ở đâu, vì chẳng lẽ đến cả giọng nói của con gái mình, mà nhận không ra thì làm sao? Có tư cách đứng đầu Cung thị kia chứ.
Chỉ lát sau Cung Lại Sâm liền biết số điện thoại đó đang ở nhà ga xe lửa, cách Cung thị khoảng 30 phút đi xe, không chằng chừ lâu, Cung Lại Sâm liền ra lệnh đi đến nhà ga xe lửa đó ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.