Tổng Tài Thâm Tình Và Cô Vợ Đanh Đá
Chương 10: Biết đường về rồi sao (Phần 3)
Tiểu Bối Bối
17/12/2019
Tiêu Khả Hân liền đi đến mở cửa, thì ra là con trai của bác chủ nhà anh ta
tên La Bân, dáng người hơi thô kệch nhưng rất tốt bụng cũng thường hay
giúp đở cho Tiêu Khả Hân thấy vậy Tiêu Khả Hân mĩm cười hỏi.
"Anh tìm em có chuyện gì sao Bân ca?"
La Bân nghe cô hỏi liền gải đầu cười rồi nói:
"Ưm... Cũng không có gì chỉ là... Chỉ là tuần sau là đám cưới của anh, nên mẹ anh kêu anh đến đây mời em còn đây là thiệp mời." Tiêu Khả Hân nghe xong liền cầm lấy thiệp mời gật đầu cười nói.
"Nhất định là em sẽ đi rồi em rất muốn gặp mặt chị dâu để xem chị ấy có đẹp không, có bí quyết gì lại nắm được trái tim của người không chút lãng mạn như anh vậy chứ... Chậc." Nghe vậy La bân mặt đỏ bừng lí nhí nói.
"Em lại chọc anh nữa rồi, à mà quên có mấy người lạ mặt nói là bạn của em đang đứng dưới lầu đợi, nãy giờ lo nói chuyện với em nên quên mất."
Nghe thế Tiêu Khả Hân nghĩ: "Bạn của mình sao... Ai thế nhỉ?"
Vừa nghĩ xong thì có năm người đã đứng trước cửa nhà, Tiêu Khả Hân hơi ngạc nhiên vì năm người đó chẳng ai xa lạ là đám người của Du Thanh Tân thấy cô liền vẫy tay kêu.
"Lão đại chúng tôi đến thăm tỷ đây." Nghe những người đó nói vậy La Bân nhìn Tiêu Khả Hân bằng ánh mắt khó hiểu rồi hỏi cô.
"Đây là những người hồi nãy hỏi thăm nhà em nãy giờ đây mà, bộ em quen với họ thật à! Sao bọn họ lại kêu em là lão đại." Tiêu Khả Hân xoa trán đầy hắc tuyến gật đầu nói với La Bân.
"Dạ bọn họ là bạn cùng trường với em thích nói giỡn lắm, anh đừng để ý đến bọn họ." La Bân nghe xong tỏ vẻ đã hiểu liền nói.
"Vậy à... Vậy anh về đây vì còn chuẩn bị rất nhiều thứ khác nữa."
Nói xong liền chào Tiêu Khả Hân với đám người của Du Thanh Tân rồi đi xuống cầu thang ra về.
Lúc này Tiêu Khả Hân nhướng mài hỏi Du Thanh Tân: "Sao các cậu biết nhà mình ở đây thế mình nhớ là đâu có cho ai biết đâu?"
Du Thanh Tân liền nói với vẻ mặt tự hào:
"Thế mới hay chứ lão đại."
Nghe thế Tiêu Khả Hân ngiến răng cố kìm nén không đánh vào khuôn mặt đang vên váo đó rồi nói.
"Mà các cậu đến đây tìm tớ có chuyện sao?"
Nghe xong cả bọn nhìn nhau cười rồi đồng thanh nói: "Nghe nói lão đại về nhà nên bọn này tính xin đi theo chơi." Nghe vậy Tiêu Khả Hân nhíu mày nói.
"Sao các cậu biết mình sắp về nhà, các cậu theo dõi mình à?" Nghe thế Hách Miên mím môi cười vỗ vai của Tiêu Khả Hân nói.
"Lão đại bọn em nào dám theo dõi chị chứ, chẳng qua là bọn em biết chổ làm của chị rồi đến chơi sẳng tiện đi ăn luôn, nhưng bọn em đến là chị đã đi về rồi nên bọn em mới hỏi thăm người ở đó rồi cái cô gái tên Thi gì đó nói cho bọn em biết địa chỉ của nhà chị, còn nói là nếu có chuyện gắp thì đi đến liền đi vì ngày mai chị về nhà rồi nên bọn em mới đến đấy chứ."
Trạch Phẩn với Lâm Sinh bây giờ mới có cơ hội nói:
"Lão đại bộ chị tính để bọn em đứng ở đây nói đến sáng sao, cho bọn em vào nhà với hay là lão đại giấu người ở trong đấy, mới không cho bọn em vào."
Tiêu Khả Hân nghe xong đầu chảy ba vạch hắc tuyến liền giơ tay lên kí vào đầu của Lâm Sinh với Trạch Phẩn những người còn lại mím môi cười kiểu như cho chừa Tiêu Khả Hân liếc séo bọn rồi nói.
"Đầu các cậu chứa gì thế không biết, mau vào đi nhớ là đừng kêu mình là lão đại nữa nghe chưa."
Cả bọn liền nói: "Vâng thưa đại tỷ." Tiêu Khả Hân nghe xong liền nghĩ: "Lão đại với đại tỷ có gì khác nhau à! Thôi kệ bọn họ kêu sao thì kêu."
Vào trong nhà rồi Tiêu Khả Hân ngiêm nghị hỏi đám nhóc đó:
"Thế các cậu đã nói cho gia đình của mình biết chưa mà đã đòi đi."
Du Thanh Tân nghe thế liền phát tay nói: "Chuyện ấy đại tỷ đừng lo bọn em đã về nhà và đã xin phép hết cả rồi tỷ yên tâm."
Vậy là cả bọn Du Thanh Tân, đem đồ ăn đã mua đem ra, vừa ăn rồi ngồi nói chuyện chơi đùa đến khuya, và cũng đã chuẩn bị kể cả hành lý, bọn họ cũng mang theo Tiêu Khả Hân thấy vậy, chỉ còn cách cho bọn đi theo biết đâu mẹ mình thấy mình dắt theo bạn về sẽ miễn tội cho mình thì sao, vậy là cả bọn liền quyết định ngủ ở nhà của Tiêu Khả Hân để sáng mai đi sớm.
Sáng sớm hôm sau...
Tiêu Khả Hân giật mình thức dậy nhìn đồng hồ thì đã gần 8: 00 giờ rồi, bèn chạy ngay vào nhà tắm đánh răng rữa mặt rồi thay đồ, đi ra thấy bọn kia vẫn còn đang ngủ liền lấy hành lý rồi nhè nhẹ đi ra để không đánh thức bọn họ, xuống dưới lầu liền bắt xe đi đến chạm ga xe lửa để về nhà.
"Anh tìm em có chuyện gì sao Bân ca?"
La Bân nghe cô hỏi liền gải đầu cười rồi nói:
"Ưm... Cũng không có gì chỉ là... Chỉ là tuần sau là đám cưới của anh, nên mẹ anh kêu anh đến đây mời em còn đây là thiệp mời." Tiêu Khả Hân nghe xong liền cầm lấy thiệp mời gật đầu cười nói.
"Nhất định là em sẽ đi rồi em rất muốn gặp mặt chị dâu để xem chị ấy có đẹp không, có bí quyết gì lại nắm được trái tim của người không chút lãng mạn như anh vậy chứ... Chậc." Nghe vậy La bân mặt đỏ bừng lí nhí nói.
"Em lại chọc anh nữa rồi, à mà quên có mấy người lạ mặt nói là bạn của em đang đứng dưới lầu đợi, nãy giờ lo nói chuyện với em nên quên mất."
Nghe thế Tiêu Khả Hân nghĩ: "Bạn của mình sao... Ai thế nhỉ?"
Vừa nghĩ xong thì có năm người đã đứng trước cửa nhà, Tiêu Khả Hân hơi ngạc nhiên vì năm người đó chẳng ai xa lạ là đám người của Du Thanh Tân thấy cô liền vẫy tay kêu.
"Lão đại chúng tôi đến thăm tỷ đây." Nghe những người đó nói vậy La Bân nhìn Tiêu Khả Hân bằng ánh mắt khó hiểu rồi hỏi cô.
"Đây là những người hồi nãy hỏi thăm nhà em nãy giờ đây mà, bộ em quen với họ thật à! Sao bọn họ lại kêu em là lão đại." Tiêu Khả Hân xoa trán đầy hắc tuyến gật đầu nói với La Bân.
"Dạ bọn họ là bạn cùng trường với em thích nói giỡn lắm, anh đừng để ý đến bọn họ." La Bân nghe xong tỏ vẻ đã hiểu liền nói.
"Vậy à... Vậy anh về đây vì còn chuẩn bị rất nhiều thứ khác nữa."
Nói xong liền chào Tiêu Khả Hân với đám người của Du Thanh Tân rồi đi xuống cầu thang ra về.
Lúc này Tiêu Khả Hân nhướng mài hỏi Du Thanh Tân: "Sao các cậu biết nhà mình ở đây thế mình nhớ là đâu có cho ai biết đâu?"
Du Thanh Tân liền nói với vẻ mặt tự hào:
"Thế mới hay chứ lão đại."
Nghe thế Tiêu Khả Hân ngiến răng cố kìm nén không đánh vào khuôn mặt đang vên váo đó rồi nói.
"Mà các cậu đến đây tìm tớ có chuyện sao?"
Nghe xong cả bọn nhìn nhau cười rồi đồng thanh nói: "Nghe nói lão đại về nhà nên bọn này tính xin đi theo chơi." Nghe vậy Tiêu Khả Hân nhíu mày nói.
"Sao các cậu biết mình sắp về nhà, các cậu theo dõi mình à?" Nghe thế Hách Miên mím môi cười vỗ vai của Tiêu Khả Hân nói.
"Lão đại bọn em nào dám theo dõi chị chứ, chẳng qua là bọn em biết chổ làm của chị rồi đến chơi sẳng tiện đi ăn luôn, nhưng bọn em đến là chị đã đi về rồi nên bọn em mới hỏi thăm người ở đó rồi cái cô gái tên Thi gì đó nói cho bọn em biết địa chỉ của nhà chị, còn nói là nếu có chuyện gắp thì đi đến liền đi vì ngày mai chị về nhà rồi nên bọn em mới đến đấy chứ."
Trạch Phẩn với Lâm Sinh bây giờ mới có cơ hội nói:
"Lão đại bộ chị tính để bọn em đứng ở đây nói đến sáng sao, cho bọn em vào nhà với hay là lão đại giấu người ở trong đấy, mới không cho bọn em vào."
Tiêu Khả Hân nghe xong đầu chảy ba vạch hắc tuyến liền giơ tay lên kí vào đầu của Lâm Sinh với Trạch Phẩn những người còn lại mím môi cười kiểu như cho chừa Tiêu Khả Hân liếc séo bọn rồi nói.
"Đầu các cậu chứa gì thế không biết, mau vào đi nhớ là đừng kêu mình là lão đại nữa nghe chưa."
Cả bọn liền nói: "Vâng thưa đại tỷ." Tiêu Khả Hân nghe xong liền nghĩ: "Lão đại với đại tỷ có gì khác nhau à! Thôi kệ bọn họ kêu sao thì kêu."
Vào trong nhà rồi Tiêu Khả Hân ngiêm nghị hỏi đám nhóc đó:
"Thế các cậu đã nói cho gia đình của mình biết chưa mà đã đòi đi."
Du Thanh Tân nghe thế liền phát tay nói: "Chuyện ấy đại tỷ đừng lo bọn em đã về nhà và đã xin phép hết cả rồi tỷ yên tâm."
Vậy là cả bọn Du Thanh Tân, đem đồ ăn đã mua đem ra, vừa ăn rồi ngồi nói chuyện chơi đùa đến khuya, và cũng đã chuẩn bị kể cả hành lý, bọn họ cũng mang theo Tiêu Khả Hân thấy vậy, chỉ còn cách cho bọn đi theo biết đâu mẹ mình thấy mình dắt theo bạn về sẽ miễn tội cho mình thì sao, vậy là cả bọn liền quyết định ngủ ở nhà của Tiêu Khả Hân để sáng mai đi sớm.
Sáng sớm hôm sau...
Tiêu Khả Hân giật mình thức dậy nhìn đồng hồ thì đã gần 8: 00 giờ rồi, bèn chạy ngay vào nhà tắm đánh răng rữa mặt rồi thay đồ, đi ra thấy bọn kia vẫn còn đang ngủ liền lấy hành lý rồi nhè nhẹ đi ra để không đánh thức bọn họ, xuống dưới lầu liền bắt xe đi đến chạm ga xe lửa để về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.