Chương 368: Chương 127.2
Niếp Niếp
12/10/2019
Hoắc Duật Hy lưu luyến vị trí nằm của Tư Cảnh Hàn đến tận trưa, ban đầu đã lăn xuống giường rồi lại vì một chút hương sắc tàn dư của người kia mà bò trở lại một lần nữa, cũng may không ai thấy
dáng vẻ háo sắc đó của cô.
Sau khi kín đáo thay vào một chiếc váy dài màu hồng nhẹ và một chiếc khăn choàng lên cổ, cô thông thả đem cơ thể đau nhức của mình xuống tầng.
Đương nhiên là vì đói đến sắp mất mạng rồi.
Ở cầu thang cô bắt gặp Đại Bạch đang ngồi vẽ, cô không đi về nhà bếp nữa mà đi đến ghế sofa trong phòng khách gần nhóc con nhờ hầu nữ Tiểu Mễ mang điểm tâm lên để tiện quan sát Đại Bạch.
Thẳng bé sau khi gọi cô một tiếng mommy lại chăm chú vẽ, đung đưa người trên chiếc bàn trà vẽ vẽ rồi lại bôi bôi.
Hoắc Duật Hy thấy vẫn cũng không nỡ làm phiền nhóc, ăn điểm tâm xong lại nhìn một lần nữa cả biệt thự, không có Hàn thúc ở đay, càng không có Tư Cảnh Hàn. Đến đây, cô không nhịn được nữa, hỏi Đại Bạch:
"Đại Bạch, gia gia đâu?"
"Ông... ông đi chơi cờ rồi ở chỗ chú chú đẹp trai rồi." Chú chú đẹp trai ở đây của Đại Bạch là ám chỉ Tề Thiếu Khanh.
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, hẳn là đến chỗ Tề Thiếu Khanh để gặp ba của anh ấy, lễ đính hôn của anh ấy đã khiến Tề lão gia nán lại Trung Quốc thường xuyên hơn. Nhưng mà hỏi Hàn thúc là một việc, việc cô còn chú tâm hơn đó chính là Tiểu Bạch của cô ở đâu rồi:
"Anh Tiểu Bạch đâu rồi?"
"Ba... ba Tiểu Bạch hả?" Đại Bạch bắt đầu cầm bút chì màu lên, khẽ sờ sờ đầu suy nghĩ: "Chẳng phải Tiểu Bạch đi làm như mọi khi sao?"
"Đi làm?"
"Phải đấy... Tiểu Bạch đi làm từ rất sớm, trước đó còn dẫn Đại Bạch chạy bộ nữa." Đại Bạch vừa nói vừa dùng màu đen tô mái tốc táo ngố trong tranh.
Hoắc Duật Hy càng thêm ngạc nhiên, hiện tại cô nhớ Tư Cảnh Hàn đâu có lịch làm việc ở công ty giải trí, sao lại đi làm từ sớm được.
"Mommy, mommy nhìn xem... Đại Bạch vẽ có đẹp không?" Đại Bạch hai ba cái đã tô xong bức tranh của mình, đem đến cho Hoắc Duật Hy xem.
Cô dù nghi hoặc nhưng vẫn quan tâm Đại Bạch, tập trung xem cho nhóc.
Đó là một bức ảnh gồm có hai người.
Một lớn một bé, một cao một thấp, một béo một gầy. Khỏi nói cũng biết là nhóc con vẽ mình, còn người bên cạnh chắc là Tề Thiếu Khanh, bởi vì có tây trang đen và cà vạt trước áo. Cộng thêm việc thằng bé thích anh như vậy, chắc là không sai.
"Đại Bạch vẽ chú chú đẹp trai đẹp đấy."
"Ớ... không phải chú chú đẹp trai." Đại Bạch lập tức phủ định: "Đại Bạch đó, Đại Bạch lớn lên sẽ như thế này này."
Sau khi kín đáo thay vào một chiếc váy dài màu hồng nhẹ và một chiếc khăn choàng lên cổ, cô thông thả đem cơ thể đau nhức của mình xuống tầng.
Đương nhiên là vì đói đến sắp mất mạng rồi.
Ở cầu thang cô bắt gặp Đại Bạch đang ngồi vẽ, cô không đi về nhà bếp nữa mà đi đến ghế sofa trong phòng khách gần nhóc con nhờ hầu nữ Tiểu Mễ mang điểm tâm lên để tiện quan sát Đại Bạch.
Thẳng bé sau khi gọi cô một tiếng mommy lại chăm chú vẽ, đung đưa người trên chiếc bàn trà vẽ vẽ rồi lại bôi bôi.
Hoắc Duật Hy thấy vẫn cũng không nỡ làm phiền nhóc, ăn điểm tâm xong lại nhìn một lần nữa cả biệt thự, không có Hàn thúc ở đay, càng không có Tư Cảnh Hàn. Đến đây, cô không nhịn được nữa, hỏi Đại Bạch:
"Đại Bạch, gia gia đâu?"
"Ông... ông đi chơi cờ rồi ở chỗ chú chú đẹp trai rồi." Chú chú đẹp trai ở đây của Đại Bạch là ám chỉ Tề Thiếu Khanh.
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, hẳn là đến chỗ Tề Thiếu Khanh để gặp ba của anh ấy, lễ đính hôn của anh ấy đã khiến Tề lão gia nán lại Trung Quốc thường xuyên hơn. Nhưng mà hỏi Hàn thúc là một việc, việc cô còn chú tâm hơn đó chính là Tiểu Bạch của cô ở đâu rồi:
"Anh Tiểu Bạch đâu rồi?"
"Ba... ba Tiểu Bạch hả?" Đại Bạch bắt đầu cầm bút chì màu lên, khẽ sờ sờ đầu suy nghĩ: "Chẳng phải Tiểu Bạch đi làm như mọi khi sao?"
"Đi làm?"
"Phải đấy... Tiểu Bạch đi làm từ rất sớm, trước đó còn dẫn Đại Bạch chạy bộ nữa." Đại Bạch vừa nói vừa dùng màu đen tô mái tốc táo ngố trong tranh.
Hoắc Duật Hy càng thêm ngạc nhiên, hiện tại cô nhớ Tư Cảnh Hàn đâu có lịch làm việc ở công ty giải trí, sao lại đi làm từ sớm được.
"Mommy, mommy nhìn xem... Đại Bạch vẽ có đẹp không?" Đại Bạch hai ba cái đã tô xong bức tranh của mình, đem đến cho Hoắc Duật Hy xem.
Cô dù nghi hoặc nhưng vẫn quan tâm Đại Bạch, tập trung xem cho nhóc.
Đó là một bức ảnh gồm có hai người.
Một lớn một bé, một cao một thấp, một béo một gầy. Khỏi nói cũng biết là nhóc con vẽ mình, còn người bên cạnh chắc là Tề Thiếu Khanh, bởi vì có tây trang đen và cà vạt trước áo. Cộng thêm việc thằng bé thích anh như vậy, chắc là không sai.
"Đại Bạch vẽ chú chú đẹp trai đẹp đấy."
"Ớ... không phải chú chú đẹp trai." Đại Bạch lập tức phủ định: "Đại Bạch đó, Đại Bạch lớn lên sẽ như thế này này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.