Quyển 2 - Chương 420: Bạn tới từ phương Nam
Miêu Nị
09/12/2016
Chu Lạc nhìn Lưu Thanh và nói:
- Ngươi cho rằng trong thế gian này quả thực không ai có thể lột trần được lai lịch của nhà ngươi hay sao? Ngươi lại dám để lộ thân phận thực sự của mình, vậy thì đừng trách lão phu sẽ cho người lật tung Ly Sơn lên để tìm ngươi báo thù này.
Mặt nạ của Lưu Thanh đã bị rách nát, khắp nơi vung vấy những mảnh da và máu đông, nhìn trông thật kinh khủng.
Lưu Thanh nhìn Chu Lạc và nói:
- Ta không phải là người của Ly Sơn, ngươi tới Ly Sơn thì làm thế nào để tìm được ta?
Nghe Chu Lạc nói, Trần Trường Sinh bất giác quay đầu nhìn về phía Tô Ly và tên thích khách tên Lưu Thanh đó.
Kể từ khi rời khỏi doanh trại biên thành, gặp gỡ ngoài vìa rừng, Trần Trường Sinh biết rõ rằng tên thiên hạ đệ tam thích khách đáng sợ này vẫn luôn ngấm ngầm theo dõi bản thân mình và Tô Ly. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất an, tinh thần chịu áp lực nặng nề, thậm chí có lúc còn cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa.
Mãi cho tới thời khắc lúc trước, Trần Trường Sinh nhìn thấy trong làn mưa, trên gương mặt của Tô Ly và tên thích khách đó đều nở một nụ cười, sau đó thì hắn nhìn thấy thanh kiếm của Lưu Thanh tựa như một cành cây phá tan thuật Thủy Trung Nguyệt, chém ngang lấy hư ảnh của Chu Lạc. Tới tận lúc đó Trần Trường Sinh mới kinh ngạc phát hiện ra tằng hóa ta tên thích khách đó bám theo mình và Tô Ly chừng đó ngày tháng mà trước sau không hề động thủ, không phải là vì y đang chờ đợi một cơ hội thích hợp nhất để ra tay mà là vì y đang thầm bảo vệ cho sự an toàn của Tô Ly. Lưu Thanh chờ đợi thời khắc nguy hiểm nhất để xuất hiện.
Lưu Thanh lại biết cả Kim Ô Kiếm pháp, kiếm pháp này là mật kiếm mà Tô Ly tự mình sáng tạo. Từ đó có thể thấy mối quan hệ giữa Tô Ly và y quả thật vô cùng gần gũi. Như vậy thì những gì xảy ra trong Tầm Dương thành đêm nay đúng là một cái bẫy. Tuy nhiên đây hoàn toàn không phải là cái bẫy của triều đình Đại Chu và Quốc Giáo, mà nó là cãi bẫy của Ly Sơn, của Tô Ly và tên thích khách đó.
Đó là những suy nghĩ của Trần Trường Sinh vào lúc này và đồng thời cũng là những suy nghĩ của Chu Lạc và đám người đang quan chiến trong làn mưa kia. Nhưng Lưu Thanh lại không chịu thừa nhận, ngay cả khi Kim Ô Kiếm pháp của y đã khiến cho mọi người chứng kiến đều cảm thấy ngỡ ngàng kinh ngạc, trong làn mưa bụi vẫn còn những tro tàn chưa tắt ngấm đang bay phất phơ trong không trung.
Lưu Thanh rành rọt Kiếm pháp của Ly Sơn, nhưng y không phải là người của Ly Sơn.
Không hiểu vì lẽ gì mà những câu chữ không có lấy một chút sức thuyết phục như vậy lại khiến cho Trần Trường Sinh tin tưởng đó là thật. Chu Lạc đương nhiên không tin điều đó, ông ta có những nhận định của riêng mình, chỉ là lúc này không có đủ thời gian và cũng không cần thiết để tìm hiểu chân tướng thật sự ẩn giấu đằng sau sự việc này là gì.
Chu Lạc nhìn Tô Ly, thần sắc lạnh lùng nhưng ánh trăng trong đôi mắt lại dường như muốn thiêu đốt lên.
Ngày hôm nay ông ta tới đây là muốn giết chết người đàn ông này.
Nếu như thông thường thì ngay cả đến Bát Phương Phong Vũ cũng không dám nói bản thân mình có cơ hội chiến thắng được Tô Ly. Nhưng tất cả mọi người trong đại lục này đều biết rằng Tô Ly đã bị trọng thương khi đột phá vòng vây của Ma tộc. Chu Lạc cho rằng việc lấy mạng Tô Ly lúc này đây dễ như trở bàn tay vậy đó, thậm chí ông ta còn chẳng cần phải ra tay thì cũng thành công. Nhưng với tình thế như hiện tại thì ngay cả khi đích thân Chu Lạc ra tay thì cũng chưa chắc sẽ có cơ hội thành công.
Thậm chí ngay cả bản thân Chu Lạc còn đang bị trọng thương.
Tô Ly là một người như vậy đó, quả nhiên thật khó có thể giết chết được lão.
Cũng theo lẽ đó, Chu lạc đã bị trọng thương nhưng còn khó lắm mới có thể giết được ông ta. Trong làn mưa phùn lạnh lẽo, những màn ứng phó của Vương Phá, Lưu Thanh và Trần Trường Sinh quả thật là những hành động có sức mạnh lớn nhất, có trí tuệ nhất, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết nhất. Bọn họ đã bất ngờ làm cho Chu Lạc bị trọng thương, nhưng không thể làm cho ông ta chịu thua hoặc bị mất mạng.
- Quả thực là ta đã dự tính sai một số chuyện.
Xuyên qua bức rèm trắng đục được đan xen bởi những hạt châu mưa nhỏ đang không ngừng tuôn xuống, Chu Lạc nhìn Tô Ly và nói:
- Tất cả mọi người đều biết nhà ngươi lêu lổng ngông nghênh, du hành khắp thiên hạ, nhưng trên thực tế ngươi là một kẻ cao ngạo tự kiêu. Trên thế gian này ngươi không có lấy một người bạn, hơn nữa đám người ở Ly Sơn cũng không cứu viện cho nhà ngươi. Nhưng quả thực không ngờ được rằng lại có người đồng ý giúp đỡ kẻ máu lạnh như ngươi.
Câu nói đó đương nhiên là muốn ám chỉ đến ba người Vương Phá, Trần Trường Sinh và Lưu Thanh, đặc biệt là hai người đầu tiên, bất luận và về tính cách hay những điểm khác thì Vương Phá và Trần Trường Sinh đều khác xa với Tô Ly. Phương thức hành sự và thế giới quan lương thiện của hai người đó hoàn toàn khác với Tô Ly, là sự kỳ thị phỉ báng lớn nhất của lão ta. Thế nhưng Trần Trường Sinh lại kề vai sát cánh bên cạnh lão; Vương Phá thì không ngại nghìn dặm xa côi đến giúp đỡ lão ta. Hành động đó của hai người bọn họ như muốn nói với Tô Ly, một cường giả cô độc máu lạnh đó rằng, thế giới này không phải chỉ có sự lạnh lẽo vô tình, ở đâu đó vẫn còn những con người đáng để tin cậy.
- Nhưng nhà ngươi nên biết rõ rằng, đám người bọn họ cũng không thể cứu được ngươi.
Chu Lạc nhìn cây Hoàng Chỉ Tán đang nằm trong tay Tô Ly một cái rồi tiếp tục nói:
- Nhà ngươi hôm nay không thể tiếp tục sống sót tiếp được, những gì mà nãy giờ bọn họ giúp ngươi cố gắng chống chọi để giữ lấy mạng sống chẳng qua đều chỉ là cố ý kéo dài thời gian, tốn công vô ích mà thôi.
Tô Ly không nói câu nói, lặng lẽ nhìn Chu Lạc. Chẳng rõ vì lão ta khinh thường Chu Lạc hay còn vì lý do nào khác nữa.
- Ngươi cố tình kéo dài đến lúc Vương Phá xuất đao; cố tình kéo dài đến lúc tên thích khách đó xuất kiếm. Nhưng, vậy thì đã sao chứ?
Chu Lạc trỏ tay về phía thành phố đang tối đen như mực và phía bình nguyên ở mãi tận đằng xa kia và nói:
- Ngươi nhìn xem cái thế giới của mình, chỉ có một tên ngốc, một tên thiếu niên và một con quỷ chỉ nhìn được thấy ánh sáng, đang ở bên cạnh bản thân ngươi. Còn chúng ta đây, chúng ta là cả một thế giới.
Trong lúc nói câu đó, đồng thời Chu Lạc dần dần bay lên khỏi mặt hồ, toàn thân bay lơ lửng trong không trung, mớ tóc dài bay rối trong làn gió, luồng khí bá đạo bao trùm lấy toàn bộ không gian Tầm Dương thành, máu tươi từ ngực và huyệt hổ khẩu trên bàn tau ông ta ứa ra không ngừng. Chu Lạc bắn tung ra nền đất cách đó chừng hơn chục trượng, phát ra những âm thanh rơi bịch bịch.
Cơn mưa nhỏ cuối cùng cũng ngớt, tầng mây quang đãng hé lộ chẳng biết có chuẩn xác đó là một vầng trời thực sự hay không, tựa như có trăng và vô số những kiếm ý tựa như ánh trăng đang trút xuống.
Ánh trăng tựa như nước sóng sánh trôi nhẹ trên đường phố.
Trên mặt đướng rắn cứng đó xuất hiện vô số những khe nứt không nhìn tìm thấy được đáy, đó đều là những vết tích của các đường kiếm.
Đó là kết quả những một cường giả cảnh giới Thần Thánh lĩnh vực khi dốc toàn sức để bức phát ra luồng khí của mình.
Chu Lạc quyết tâm tung ra đòn công kích cuối cùng của mình.
Vương Phá đột nhiên mở miệng nói:
- Tiền bối, tất cả thọ nguyên đã hy sinh trong hai trăm năm nay lẽ nào ngài không hề có chút tiếc nuối hay sao?
Chu Lạc đã chịu trọng thương, nếu như muốn giết chết Tô Ly mà không một chút nghi ngại nào thì chỉ e là sẽ phải trả cai giá đắt hơn nữa. Ông ta nhìn Vương Phá và nói:
- Tiểu tử họ Vương kia, ngươi chẳng phải cũng đã như ta phải hy sinh hai mươi năm thọ nguyên đó hay sao?
Ban nãy ở trong nhà tọ, Vương Phá một đao đánh trọng thương Họa Giáp Tiếu Trương và Lương Vương Tôn. Cho dù Vương Phá đứng đầu Tiêu Dao Bảng đi chăng nữa thì trên thực tế thực lực của ba người bọn họ là như nhau. Vương Phá một mình đánh bại hai người bọn chúng, hơn nữa lại phải trong khoảng thời gian ngắn nhất khiến cho đối phương mất đi sức mạnh chiến đấu, thì đương nhiên gã phải sử dụng đến mật pháp cường mạnh nhất, thậm chí tựa như phương thức muốn hủy hoại chính bản thân mình.
Vương Phá đã làm như vậy đó, gã đã hy sinh quá lớn.
Lúc đó Tiếu Trương và Lương Vương Tôn đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này khi Vương Phá đặt câu hỏi đó cho Chu Lạc thì ông ta lại bèn hỏi ngược lại gã.
Hàng lông mi của Vương Phá bị nước mưa làm cho ướt nhẹp trở nên càng mờ nhạt, càng rủ xuống; y phục bị ướt sũng khiến cho gã nhìn ra càng trở nên tiều tụy.
Nếu như Vương Phá là một tiên sinh chấp chưởng sổ sách tính toán thì ông chủ đắc lực của gã chắc chắn là đã sập tiệm rồi.
Nhưng những câu nói của Vương Phá vẫn mang một cảm giác điềm tĩnh và có sức mạnh như vậy đó.
- Ta còn trẻ, nhưng tiền bối ngài thì đã lớn tuổi rồi.
Thời gian là một thứ rất công bằng nhưng nó cũng lại rất không công bằng.
Tuổi tác, chính là ưu thế tương đối lớn của Vương Phá so với Chu Lạc.
Tô Ly nãy giờ im lặng bỗng nhiên lúc này lại cười phá lên thật lớn. Trong tiếng cười của lão có một sự khoái trá bất tận.
Sau đó Tô Ly nói với Vương Phá, rằng:
- Mấy lão già bọn chúng chỉ có thể đợi thọ chung mà không thể chiến bại được đâu. Ngươi chẳng cần phải khuyên ông ta làm gì.
Vương Phá hiểu ý, những người quan chiến đứng xung quanh đó cũng đã đều hiểu ý. Nếu như đêm hôm nay Chu Lạc cứ vậy mà rút lui thì thử hỏi sau này ông ta phải làm thế nào để tiếp tục duy trì địa vị Thần Thánh của mình ở trong đại lục; phải làm thế nào để có thể bảo vệ được danh hiệu Bát Phương Phong Vũ của mình?
Nếu đã là Bát Phương Phong Vũ thì không thể bị đánh bại được, chỉ có thể chiến thắng.
Cho dù có phải hy sinh hai trăm năm đi chăng nữa thì cũng vậy.
Tiếng cười của Tô Ly âm vang trong khắp tòa thành Tầm Dương yên tĩnh. Tiếng cười của lão ta chan chứa những sự châm biếm cười nhạo vào cái gọi là danh dự và sự trường tồn của gia tộc.
Chu Lạc đột nhiên nhìn về phía bầu trời đêm, khóe miệng nhoẻn một nụ cười châm biếm.
Nụ cười trên miệng Tô Ly đột nhiên biến mất.
Chu Lạc nhìn lão ta trâm chọc nói:
- Lẽ nào nhà ngươi không nghĩ rằng nếu như bọn chúng ta đều quyết tâm muốn giết chết ngươi thì không lẽ chỉ có một lão già như ta tới đây thôi hay sao? Ngươi kéo dài thời gian vậy mà rút cuộc lại vẫn cứ kéo bản thân mình mỗi lúc lại càng rớt xuống vực sâu hơn. Tô Ly, ngươi cảm thấy hối hận rồi chứ?
Mưa đã ngớt, Tầm Dương thành đã tạnh ráo, vầng may đen trên trời cũng đã dần tan biến mất nhưng màn đêm đen tối vẫn cứ bao trùm lấy toàn bộ không gian tòa thành.
Không biết từ lúc nào dường như có vầng trăng sáng thoát ẩn thoát hiện bên nửa bầu trời.
Một nửa bầu trời bên kia thì đột nhiên xuất hiện vô số những ngôi sao rực sáng.
Trần Trường Sinh không rõ điều gì đang xảy ra, hắn ngước nhìn bầu trời sao và phát hiện ra ngôi sao vận mệnh của mệnh không xuất hiện ở đó nữa. Trần Trường Sinh mơ hồ hiểu ra được rằng bầu trời sao đó kỳ thực không ngờ lại chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Là ai đang tới đây? Là ai mà lại có thể khiến cho trời đất có những hiện tượng lạ lùng đến như vậy ?
Thần sắc của Vương Phá trở nên nghiêm nghị lạ thường. Lưu Thanh đứng phía trước Tô Ly, cúi đầu, máu tươi trên gương mặt y đang từ từ nhỏ giọt chảy xuống, không hiểu trong đầu y đang suy nghĩ điều gì. Đám đông đằng xa trên phố kia đang bàn luận khe khẽ về hiện tượng kỳ lạ này, đôi lúc có những âm thanh thốt lên kinh ngạc. Chỉ có Lương Vương Tôn và Tiết Hà, thần sắc của hai người bọn họ đột nhiên trở nên có chút kỳ quái. Hai người bọn họ không thể ngờ được rằng chiến trận đêm nay lại trở nên phức tạp và lớn mạnh đến như vậy.
Sắc mặt của Hoa Giới Phu trở nên trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ lúc này nên làm thế nào bây giờ đây?
Có một vị cường giả nào đó đã tới Tầm Dương thành rồi.
Nhưng ngài ấy vẫn chưa xuất hiện, trên bầu không trung bèn xuất hiện một bầu trời sao.
Một luồng thần thức cường mạnh vô cùng đang từ từ giáng xuống, những vũng nước trên mặt đường bị làm cho trấn động đang bắn tung tóe lên từng hồi.
Người đó có trên là Quan Tinh Khách, sống tại bên bờ biển hoặc ở khu vực Đại Tây Châu, đêm đêm ngắm sao. Ông ta đã hơn ba trăm năm nay.
Người đó và Chu Lạc có mối quan hệ thân thiết, được biết đến như Tinh Nguyệt Vô Song. Đương nhiên ông ta cũng là người của Bát Phương Phong Vũ.
Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả toàn Tầm Dương thành.
Vương Phá quay người nhìn về phía Trần Trường Sinh và nói:
- Đến lúc ngươi nên rời khỏi đây rồi.
Tay cầm kiếm của Trần Trường Sinh khẽ run lên lẩy bẩy, hắn đáp lại:
- Còn ngài thì sao?
Vương Phá nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Ta muốn thử sức một chút xem sao.
Biết rõ rằng không thể đọ lại được nhưng Vương Phá vẫn cứ muốn thử; biết rõ là không chống lại được nhưng vẫn muốn chiến.
Vương Phá đã chấp chưởng tính toán sổ sách trong Đường Gia Văn Thủy ba năm nay, chưa từng tính toán sai đến một lần.
Những gì gã đã nói ra thì đều có thể làm được.
Vương Phá cho rằng Tô Ly không nên bỏ mạng trong đêm hôm nay, nên gã bèn muốn chiến đấu cho tới cùng. Nhưng gã cũng đồng thời cho rằng Trần Trường Sinh không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây, vì hắn chỉ là một tên thiếu niên mà thôi, vẫn còn tất nhiều những điều mới mẻ của tuổi thanh xuân đang chờ đợi hắn đi khám phá và trải nghiệm.
Trần Trường Sinh nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc và rồi hắn vẫn không quyết định được xem bản thân mình có nên rời đi hay không.
Cơn mưa hôm nay mang đến chút khí lạnh. Thanh kiếm của Chu Lạc cũng rất lạnh lẽo, nhưng máu chảy trong người Trần Trường Sinh thì vẫn cứ nóng hừng hực.
Cuối cùng thì Trần Trường Sinh đã đưa ra một quyết định.
Nhưng ai cũng biết rằng quyết định của hắn, thậm chí là quyết định của Vương Phá đều đã không còn bất cứ một ý nghĩa gì nữa.
Ba người bọn Vương Phá, Trần Trường Sinh và Lưu Thanh đều đã ép Chu Lạc đến bước đường này, bọn họ đã đủ để cảm thấy bản thân đáng tự hào kiêu hãnh. Hơn nữa trận chiến ngày hôm nay sẽ được ghi lại trong sử sách. Nhưng ba người bọn họ không còn cách nào có thể làm nhiều hơn thế được nữa.
Hai vị cường giả của Thần Thánh lĩnh vực đồng thời xuất hiện trong Tầm Dương thành.
Đây quả thực là một cảnh tượng đã hàng nghìn năm nay chưa từng xuất hiện rồi.
Rất nhiều người đều bất giác quay đầu nhìn về hướng Tô Ly.
Hai vị cường giả của Thần Thánh lĩnh vực đều vì lão ta mà tới đây.
Đột nhiên những kẻ muốn giết chết Tô Ly đều bất giác nảy sinh một cảm giác vô cùng kính sợ và ngưỡng mộ.
Ma tộc vì muốn giết chết lão ta mà phải cất công mưu tính nhiều năm, phái đi toàn bộ cường giả, vạn kỵ bao vây lấy cao nguyên tuyết.
Lão ta bị trọng thương, loài người muốn giết chết lão ta cũng đã phải huy động đến hai đại nhân vật cường mạnh bậc nhất.
Một cuộc đời như vậy quả thật đáng dùng đến hai từ kiêu hãnh để mà diễn tả, thật vinh quang, thậm chí có thể nói là không uổng phí.
Ai nấy đều rất muốn biết trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, người như Tô Ly sẽ nói những điều gì.
Chính trong lúc hàng nghìn ánh nhìn đang dồn lại về phía mình, Tô Ly cuối cùng cũng mở miệng nói.
Lão ta nhìn Chu Lạc đang bay lơ lửng trong không trung và nói:
- Có thể đợi thêm một chút được không?
Đây quả thật giống như là nói kịch thoại vậy.
Mà lại còn là kịch độc thoại.
Chu Lạc khẽ chau mày rồi nói:
- Tới lúc này rồi mà nhà ngươi vẫn còn muốn kéo dài thời gian hay sao? Điều này có phần không phù hợp với thân phận của nhà ngươi đó. Lẽ nào tiểu sư thúc của Ly Sơn nhà ngươi lại sợ hãi biển sao sau khi chết hay sao?
- Đúng vậy đó, ta chính là đang muốn kéo dài thời gian.
Tô Ly trả lời lại một cách điềm tĩnh.
- Từ quân trại cho tới Tầm Dương thành này, ta luôn tìm cách kéo dài thời gian, vì nó sống khá xa nơi này, muốn tới đây cần một khoảng thời gian lâu hơn nữa.
Chu Lạc hỏi lại lão:
- Nhà ngươi đang… chờ người?
Tô Ly đáp lại:
- Đúng vậy.
Chu Lạc nói:
- Người đó không phải là Lưu Thanh sao?
Tô Ly trả lời :
- Y luôn đi theo ta, vì sao ta lại phải đợi y ? Hơn nữa ta còn tưởng rằng y theo ta là để giết chết ta.
Trần Trường Sinh không nén nổi cảm xúc mà nhìn Lưu Thanh một cái, trong lòng thầm nghĩ rằng thật không thể hiểu nổi tên thích khách nức tiếng thiên hạ này rút cuộc có mối quan hệ như thế nào với Tô Ly?
Chu Lạc trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng hỏi:
- Vậy thì ngươi đang đợi ai?
Tô Ly đáp lại:
- Ta đang chờ một người bạn.
Chu Lạc cười nhạo báng nói:
- Lẽ nào nhà ngươi cũng có bạn hay sao?
Nếu như câu hỏi này giành cho một người thông thường thì tất nhiên sẽ có chút hoang đường. Con người sống trên thế gian này, ăn tục uống phàm, có ai là không có bạn bè cơ chứ? Bất luận là bạn bè ăn chơi hay bằng hữu thân thiết thì tóm lại đều là bạn bè. Nhưng câu hỏi này được giành cho Tô Ly, nên nó không hề hoang đường.
Cả đại lục này có ai là không biết rằng Tô Ly trước giờ không tin bất cứ ai, cũng không hề có bạn bè.
Ngay cả đến Trần Trường Sinh cũng biết rằng lão ta không hề có bạn.
Đám đệ tử Ly Sơn đều là môn nhân của lão, thậm chí có thể gọi đó là người nhà của Tô Ly, nhưng đều không phải là bạn của lão ta.
Vương Phá không phải là bạn của lão; Trần Trường Sinh cũng không phải; Lưu Thanh càng không phải.
Nói một cách chính xác thì có rất nhiều người trên thế gian này sùng bái Tô Ly.
Nhưng chỉ có rất ít người có đủ tư cách làm bạn của lão.
Hơn nữa những người đó đối với Tô Ly mà nói thì đều là những lão già hủ mục, là những lão già khốn khiếp.
Ví dụ như Chu Lạc; ví dụ như vị Quan Tinh Khách đang chuẩn bị tới đây.
Chu Lạc chắc chắn rằng những người có đủ tư cách làm bạn với Tô Ly chẳng qua cũng chỉ nằm trong mười mấy người duy nhất trong cả đại lục này, những người duy nhất có thể thay đổi được thế cục ngày hôm nay. Ngoài ra thì tuyệt đối không có bất cứ một ai có thể là bạn của Tô Ly được.
Và một sự thật tàn nhẫn hơn nữa là trong đám mười mấy vị cường giả lớn mạnh nhất trên thế gian này thì tuyệt đại bộ phận trong số đó đều là kẻ thù của Tô Ly.
Chu Lạc không hiểu được Tô Ly đang chờ đợi ai nữa. Nếu như bạn của lão ta chỉ là một người nông dân bình thường thì mối quan hệ bằng hữu đó quả thực vô cùng thần kỳ, rất thích hợp với định nghĩ của mỹ học, nhưng đối với tình cảnh hiện tại thì nó có ý nghĩa gì cơ chứ?
- Một người như nhà ngươi mà cũng có bạn, thì một người ưu tú như ta đây sao lại không có bằng hữu cơ chứ?
Tô Ly nhìn Chu Lạc cười nhạo và nói:
- Ngu dốt.
Tô Ly vừa nói dứt lời thì bầu trời sao của Tầm Dương thành đột nhiên lay động.
Một luồng thần khí trang nghiêm thánh khiết, thậm chí có thể nói là thần thánh chặn đứng lại uy lực của biển sao đó.
Sau đó có một người từ phương Nam tới.
Người đó chính là cố nhân của Tô Ly.
Y phục trắng muốt bay phất phơ, thoáng chốc bay xa hơn chục trượng, từ bình nguyên bên ngoài thành bay vào bên trong Tầm Dương thành.
Đó là một người phụ nữ mặc bộ đồ tế lễ màu trắng.
Phong trần vạn dặm đều thể hiện trong ống tay áo của nàng, trang phục màu trắng đã nhốm bụi đen.
Nàng lao như cắt tới phía trước mặt Chu Lạc.
Chu Lạc thét lên một tiếng kêu kinh ngạc cực độ, sau đó rút kiếm ra.
Người phụ nữ áo trắng đó giương tay lên, nhẹ nhàng phẩy nhẹ ống tay áo.
Chỉ một động tác phẩy áo nhẹ nhàng đó thôi mà vầng mây trên bầu trời chỉ e đều sẽ phải co rúm lại.
Ô y già nguyệt.
Ánh trăng đột nhiên biến mất.
Sau đó thì Chu Lạc lui về phía sau, lui một cái thôi mà đã cách đó hơn mười mét, mãi cho tới sau cùng ông ta đâm uỳnh một cái vào cổng thành và ngã xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mờ mịt.
Kể từ khi Trần Trường Sinh lớn tiếng hô lên bốn chữ Tô Ly ở đây thì cổng thành Tầm Dương vẫn luôn được đóng chặt.
Lúc này cổng thành cuối cùng cũng được mở ra rồi.
Nói cho chính xác thì cổng thành đã bị sập xuống rồi.
Khắp mặt đất nào là những vụn gỗ đất đá, Chu Lạc quỳ gối giữa đám đó, không ngừng thổ huyết.
Trên đường phố, người phụ nữ áo trắng đó từ từ thu lại ngón tay của mình, ngoái đầu nhìn Tô Ly.
Đó là một người phụ nữ nhan sắc bình thường, vết tích thời gian thoắt ẩn hiện trên giữa cặp mày của nàng một cách mờ nhạt.
Cũng giống như đường cong ở nơi khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.
Trần Trường Sinh cảm thấy bộ y phục tế lễ màu trắng đó có phần quen thuộc.
Tất cả mọi người kinh ngạc há hốc mồm, không biết nên nói gì bây giờ.
Hoa Giới Phu cùng với đám giáo sĩ trong Tầm Dương thành đều lần lượt quỳ xuống, tiến hành đại lễ tham bái, run rẩy sợ hãi không dám nói câu nào.
Người phụ nữ y phục màu trắng đó không bận tâm tới bọn chúng, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Ly và mỉm cười hỏi:
- Chỉ là bạn thôi sao?
- Ngươi cho rằng trong thế gian này quả thực không ai có thể lột trần được lai lịch của nhà ngươi hay sao? Ngươi lại dám để lộ thân phận thực sự của mình, vậy thì đừng trách lão phu sẽ cho người lật tung Ly Sơn lên để tìm ngươi báo thù này.
Mặt nạ của Lưu Thanh đã bị rách nát, khắp nơi vung vấy những mảnh da và máu đông, nhìn trông thật kinh khủng.
Lưu Thanh nhìn Chu Lạc và nói:
- Ta không phải là người của Ly Sơn, ngươi tới Ly Sơn thì làm thế nào để tìm được ta?
Nghe Chu Lạc nói, Trần Trường Sinh bất giác quay đầu nhìn về phía Tô Ly và tên thích khách tên Lưu Thanh đó.
Kể từ khi rời khỏi doanh trại biên thành, gặp gỡ ngoài vìa rừng, Trần Trường Sinh biết rõ rằng tên thiên hạ đệ tam thích khách đáng sợ này vẫn luôn ngấm ngầm theo dõi bản thân mình và Tô Ly. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất an, tinh thần chịu áp lực nặng nề, thậm chí có lúc còn cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa.
Mãi cho tới thời khắc lúc trước, Trần Trường Sinh nhìn thấy trong làn mưa, trên gương mặt của Tô Ly và tên thích khách đó đều nở một nụ cười, sau đó thì hắn nhìn thấy thanh kiếm của Lưu Thanh tựa như một cành cây phá tan thuật Thủy Trung Nguyệt, chém ngang lấy hư ảnh của Chu Lạc. Tới tận lúc đó Trần Trường Sinh mới kinh ngạc phát hiện ra tằng hóa ta tên thích khách đó bám theo mình và Tô Ly chừng đó ngày tháng mà trước sau không hề động thủ, không phải là vì y đang chờ đợi một cơ hội thích hợp nhất để ra tay mà là vì y đang thầm bảo vệ cho sự an toàn của Tô Ly. Lưu Thanh chờ đợi thời khắc nguy hiểm nhất để xuất hiện.
Lưu Thanh lại biết cả Kim Ô Kiếm pháp, kiếm pháp này là mật kiếm mà Tô Ly tự mình sáng tạo. Từ đó có thể thấy mối quan hệ giữa Tô Ly và y quả thật vô cùng gần gũi. Như vậy thì những gì xảy ra trong Tầm Dương thành đêm nay đúng là một cái bẫy. Tuy nhiên đây hoàn toàn không phải là cái bẫy của triều đình Đại Chu và Quốc Giáo, mà nó là cãi bẫy của Ly Sơn, của Tô Ly và tên thích khách đó.
Đó là những suy nghĩ của Trần Trường Sinh vào lúc này và đồng thời cũng là những suy nghĩ của Chu Lạc và đám người đang quan chiến trong làn mưa kia. Nhưng Lưu Thanh lại không chịu thừa nhận, ngay cả khi Kim Ô Kiếm pháp của y đã khiến cho mọi người chứng kiến đều cảm thấy ngỡ ngàng kinh ngạc, trong làn mưa bụi vẫn còn những tro tàn chưa tắt ngấm đang bay phất phơ trong không trung.
Lưu Thanh rành rọt Kiếm pháp của Ly Sơn, nhưng y không phải là người của Ly Sơn.
Không hiểu vì lẽ gì mà những câu chữ không có lấy một chút sức thuyết phục như vậy lại khiến cho Trần Trường Sinh tin tưởng đó là thật. Chu Lạc đương nhiên không tin điều đó, ông ta có những nhận định của riêng mình, chỉ là lúc này không có đủ thời gian và cũng không cần thiết để tìm hiểu chân tướng thật sự ẩn giấu đằng sau sự việc này là gì.
Chu Lạc nhìn Tô Ly, thần sắc lạnh lùng nhưng ánh trăng trong đôi mắt lại dường như muốn thiêu đốt lên.
Ngày hôm nay ông ta tới đây là muốn giết chết người đàn ông này.
Nếu như thông thường thì ngay cả đến Bát Phương Phong Vũ cũng không dám nói bản thân mình có cơ hội chiến thắng được Tô Ly. Nhưng tất cả mọi người trong đại lục này đều biết rằng Tô Ly đã bị trọng thương khi đột phá vòng vây của Ma tộc. Chu Lạc cho rằng việc lấy mạng Tô Ly lúc này đây dễ như trở bàn tay vậy đó, thậm chí ông ta còn chẳng cần phải ra tay thì cũng thành công. Nhưng với tình thế như hiện tại thì ngay cả khi đích thân Chu Lạc ra tay thì cũng chưa chắc sẽ có cơ hội thành công.
Thậm chí ngay cả bản thân Chu Lạc còn đang bị trọng thương.
Tô Ly là một người như vậy đó, quả nhiên thật khó có thể giết chết được lão.
Cũng theo lẽ đó, Chu lạc đã bị trọng thương nhưng còn khó lắm mới có thể giết được ông ta. Trong làn mưa phùn lạnh lẽo, những màn ứng phó của Vương Phá, Lưu Thanh và Trần Trường Sinh quả thật là những hành động có sức mạnh lớn nhất, có trí tuệ nhất, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết nhất. Bọn họ đã bất ngờ làm cho Chu Lạc bị trọng thương, nhưng không thể làm cho ông ta chịu thua hoặc bị mất mạng.
- Quả thực là ta đã dự tính sai một số chuyện.
Xuyên qua bức rèm trắng đục được đan xen bởi những hạt châu mưa nhỏ đang không ngừng tuôn xuống, Chu Lạc nhìn Tô Ly và nói:
- Tất cả mọi người đều biết nhà ngươi lêu lổng ngông nghênh, du hành khắp thiên hạ, nhưng trên thực tế ngươi là một kẻ cao ngạo tự kiêu. Trên thế gian này ngươi không có lấy một người bạn, hơn nữa đám người ở Ly Sơn cũng không cứu viện cho nhà ngươi. Nhưng quả thực không ngờ được rằng lại có người đồng ý giúp đỡ kẻ máu lạnh như ngươi.
Câu nói đó đương nhiên là muốn ám chỉ đến ba người Vương Phá, Trần Trường Sinh và Lưu Thanh, đặc biệt là hai người đầu tiên, bất luận và về tính cách hay những điểm khác thì Vương Phá và Trần Trường Sinh đều khác xa với Tô Ly. Phương thức hành sự và thế giới quan lương thiện của hai người đó hoàn toàn khác với Tô Ly, là sự kỳ thị phỉ báng lớn nhất của lão ta. Thế nhưng Trần Trường Sinh lại kề vai sát cánh bên cạnh lão; Vương Phá thì không ngại nghìn dặm xa côi đến giúp đỡ lão ta. Hành động đó của hai người bọn họ như muốn nói với Tô Ly, một cường giả cô độc máu lạnh đó rằng, thế giới này không phải chỉ có sự lạnh lẽo vô tình, ở đâu đó vẫn còn những con người đáng để tin cậy.
- Nhưng nhà ngươi nên biết rõ rằng, đám người bọn họ cũng không thể cứu được ngươi.
Chu Lạc nhìn cây Hoàng Chỉ Tán đang nằm trong tay Tô Ly một cái rồi tiếp tục nói:
- Nhà ngươi hôm nay không thể tiếp tục sống sót tiếp được, những gì mà nãy giờ bọn họ giúp ngươi cố gắng chống chọi để giữ lấy mạng sống chẳng qua đều chỉ là cố ý kéo dài thời gian, tốn công vô ích mà thôi.
Tô Ly không nói câu nói, lặng lẽ nhìn Chu Lạc. Chẳng rõ vì lão ta khinh thường Chu Lạc hay còn vì lý do nào khác nữa.
- Ngươi cố tình kéo dài đến lúc Vương Phá xuất đao; cố tình kéo dài đến lúc tên thích khách đó xuất kiếm. Nhưng, vậy thì đã sao chứ?
Chu Lạc trỏ tay về phía thành phố đang tối đen như mực và phía bình nguyên ở mãi tận đằng xa kia và nói:
- Ngươi nhìn xem cái thế giới của mình, chỉ có một tên ngốc, một tên thiếu niên và một con quỷ chỉ nhìn được thấy ánh sáng, đang ở bên cạnh bản thân ngươi. Còn chúng ta đây, chúng ta là cả một thế giới.
Trong lúc nói câu đó, đồng thời Chu Lạc dần dần bay lên khỏi mặt hồ, toàn thân bay lơ lửng trong không trung, mớ tóc dài bay rối trong làn gió, luồng khí bá đạo bao trùm lấy toàn bộ không gian Tầm Dương thành, máu tươi từ ngực và huyệt hổ khẩu trên bàn tau ông ta ứa ra không ngừng. Chu Lạc bắn tung ra nền đất cách đó chừng hơn chục trượng, phát ra những âm thanh rơi bịch bịch.
Cơn mưa nhỏ cuối cùng cũng ngớt, tầng mây quang đãng hé lộ chẳng biết có chuẩn xác đó là một vầng trời thực sự hay không, tựa như có trăng và vô số những kiếm ý tựa như ánh trăng đang trút xuống.
Ánh trăng tựa như nước sóng sánh trôi nhẹ trên đường phố.
Trên mặt đướng rắn cứng đó xuất hiện vô số những khe nứt không nhìn tìm thấy được đáy, đó đều là những vết tích của các đường kiếm.
Đó là kết quả những một cường giả cảnh giới Thần Thánh lĩnh vực khi dốc toàn sức để bức phát ra luồng khí của mình.
Chu Lạc quyết tâm tung ra đòn công kích cuối cùng của mình.
Vương Phá đột nhiên mở miệng nói:
- Tiền bối, tất cả thọ nguyên đã hy sinh trong hai trăm năm nay lẽ nào ngài không hề có chút tiếc nuối hay sao?
Chu Lạc đã chịu trọng thương, nếu như muốn giết chết Tô Ly mà không một chút nghi ngại nào thì chỉ e là sẽ phải trả cai giá đắt hơn nữa. Ông ta nhìn Vương Phá và nói:
- Tiểu tử họ Vương kia, ngươi chẳng phải cũng đã như ta phải hy sinh hai mươi năm thọ nguyên đó hay sao?
Ban nãy ở trong nhà tọ, Vương Phá một đao đánh trọng thương Họa Giáp Tiếu Trương và Lương Vương Tôn. Cho dù Vương Phá đứng đầu Tiêu Dao Bảng đi chăng nữa thì trên thực tế thực lực của ba người bọn họ là như nhau. Vương Phá một mình đánh bại hai người bọn chúng, hơn nữa lại phải trong khoảng thời gian ngắn nhất khiến cho đối phương mất đi sức mạnh chiến đấu, thì đương nhiên gã phải sử dụng đến mật pháp cường mạnh nhất, thậm chí tựa như phương thức muốn hủy hoại chính bản thân mình.
Vương Phá đã làm như vậy đó, gã đã hy sinh quá lớn.
Lúc đó Tiếu Trương và Lương Vương Tôn đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này khi Vương Phá đặt câu hỏi đó cho Chu Lạc thì ông ta lại bèn hỏi ngược lại gã.
Hàng lông mi của Vương Phá bị nước mưa làm cho ướt nhẹp trở nên càng mờ nhạt, càng rủ xuống; y phục bị ướt sũng khiến cho gã nhìn ra càng trở nên tiều tụy.
Nếu như Vương Phá là một tiên sinh chấp chưởng sổ sách tính toán thì ông chủ đắc lực của gã chắc chắn là đã sập tiệm rồi.
Nhưng những câu nói của Vương Phá vẫn mang một cảm giác điềm tĩnh và có sức mạnh như vậy đó.
- Ta còn trẻ, nhưng tiền bối ngài thì đã lớn tuổi rồi.
Thời gian là một thứ rất công bằng nhưng nó cũng lại rất không công bằng.
Tuổi tác, chính là ưu thế tương đối lớn của Vương Phá so với Chu Lạc.
Tô Ly nãy giờ im lặng bỗng nhiên lúc này lại cười phá lên thật lớn. Trong tiếng cười của lão có một sự khoái trá bất tận.
Sau đó Tô Ly nói với Vương Phá, rằng:
- Mấy lão già bọn chúng chỉ có thể đợi thọ chung mà không thể chiến bại được đâu. Ngươi chẳng cần phải khuyên ông ta làm gì.
Vương Phá hiểu ý, những người quan chiến đứng xung quanh đó cũng đã đều hiểu ý. Nếu như đêm hôm nay Chu Lạc cứ vậy mà rút lui thì thử hỏi sau này ông ta phải làm thế nào để tiếp tục duy trì địa vị Thần Thánh của mình ở trong đại lục; phải làm thế nào để có thể bảo vệ được danh hiệu Bát Phương Phong Vũ của mình?
Nếu đã là Bát Phương Phong Vũ thì không thể bị đánh bại được, chỉ có thể chiến thắng.
Cho dù có phải hy sinh hai trăm năm đi chăng nữa thì cũng vậy.
Tiếng cười của Tô Ly âm vang trong khắp tòa thành Tầm Dương yên tĩnh. Tiếng cười của lão ta chan chứa những sự châm biếm cười nhạo vào cái gọi là danh dự và sự trường tồn của gia tộc.
Chu Lạc đột nhiên nhìn về phía bầu trời đêm, khóe miệng nhoẻn một nụ cười châm biếm.
Nụ cười trên miệng Tô Ly đột nhiên biến mất.
Chu Lạc nhìn lão ta trâm chọc nói:
- Lẽ nào nhà ngươi không nghĩ rằng nếu như bọn chúng ta đều quyết tâm muốn giết chết ngươi thì không lẽ chỉ có một lão già như ta tới đây thôi hay sao? Ngươi kéo dài thời gian vậy mà rút cuộc lại vẫn cứ kéo bản thân mình mỗi lúc lại càng rớt xuống vực sâu hơn. Tô Ly, ngươi cảm thấy hối hận rồi chứ?
Mưa đã ngớt, Tầm Dương thành đã tạnh ráo, vầng may đen trên trời cũng đã dần tan biến mất nhưng màn đêm đen tối vẫn cứ bao trùm lấy toàn bộ không gian tòa thành.
Không biết từ lúc nào dường như có vầng trăng sáng thoát ẩn thoát hiện bên nửa bầu trời.
Một nửa bầu trời bên kia thì đột nhiên xuất hiện vô số những ngôi sao rực sáng.
Trần Trường Sinh không rõ điều gì đang xảy ra, hắn ngước nhìn bầu trời sao và phát hiện ra ngôi sao vận mệnh của mệnh không xuất hiện ở đó nữa. Trần Trường Sinh mơ hồ hiểu ra được rằng bầu trời sao đó kỳ thực không ngờ lại chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Là ai đang tới đây? Là ai mà lại có thể khiến cho trời đất có những hiện tượng lạ lùng đến như vậy ?
Thần sắc của Vương Phá trở nên nghiêm nghị lạ thường. Lưu Thanh đứng phía trước Tô Ly, cúi đầu, máu tươi trên gương mặt y đang từ từ nhỏ giọt chảy xuống, không hiểu trong đầu y đang suy nghĩ điều gì. Đám đông đằng xa trên phố kia đang bàn luận khe khẽ về hiện tượng kỳ lạ này, đôi lúc có những âm thanh thốt lên kinh ngạc. Chỉ có Lương Vương Tôn và Tiết Hà, thần sắc của hai người bọn họ đột nhiên trở nên có chút kỳ quái. Hai người bọn họ không thể ngờ được rằng chiến trận đêm nay lại trở nên phức tạp và lớn mạnh đến như vậy.
Sắc mặt của Hoa Giới Phu trở nên trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ lúc này nên làm thế nào bây giờ đây?
Có một vị cường giả nào đó đã tới Tầm Dương thành rồi.
Nhưng ngài ấy vẫn chưa xuất hiện, trên bầu không trung bèn xuất hiện một bầu trời sao.
Một luồng thần thức cường mạnh vô cùng đang từ từ giáng xuống, những vũng nước trên mặt đường bị làm cho trấn động đang bắn tung tóe lên từng hồi.
Người đó có trên là Quan Tinh Khách, sống tại bên bờ biển hoặc ở khu vực Đại Tây Châu, đêm đêm ngắm sao. Ông ta đã hơn ba trăm năm nay.
Người đó và Chu Lạc có mối quan hệ thân thiết, được biết đến như Tinh Nguyệt Vô Song. Đương nhiên ông ta cũng là người của Bát Phương Phong Vũ.
Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả toàn Tầm Dương thành.
Vương Phá quay người nhìn về phía Trần Trường Sinh và nói:
- Đến lúc ngươi nên rời khỏi đây rồi.
Tay cầm kiếm của Trần Trường Sinh khẽ run lên lẩy bẩy, hắn đáp lại:
- Còn ngài thì sao?
Vương Phá nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Ta muốn thử sức một chút xem sao.
Biết rõ rằng không thể đọ lại được nhưng Vương Phá vẫn cứ muốn thử; biết rõ là không chống lại được nhưng vẫn muốn chiến.
Vương Phá đã chấp chưởng tính toán sổ sách trong Đường Gia Văn Thủy ba năm nay, chưa từng tính toán sai đến một lần.
Những gì gã đã nói ra thì đều có thể làm được.
Vương Phá cho rằng Tô Ly không nên bỏ mạng trong đêm hôm nay, nên gã bèn muốn chiến đấu cho tới cùng. Nhưng gã cũng đồng thời cho rằng Trần Trường Sinh không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây, vì hắn chỉ là một tên thiếu niên mà thôi, vẫn còn tất nhiều những điều mới mẻ của tuổi thanh xuân đang chờ đợi hắn đi khám phá và trải nghiệm.
Trần Trường Sinh nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc và rồi hắn vẫn không quyết định được xem bản thân mình có nên rời đi hay không.
Cơn mưa hôm nay mang đến chút khí lạnh. Thanh kiếm của Chu Lạc cũng rất lạnh lẽo, nhưng máu chảy trong người Trần Trường Sinh thì vẫn cứ nóng hừng hực.
Cuối cùng thì Trần Trường Sinh đã đưa ra một quyết định.
Nhưng ai cũng biết rằng quyết định của hắn, thậm chí là quyết định của Vương Phá đều đã không còn bất cứ một ý nghĩa gì nữa.
Ba người bọn Vương Phá, Trần Trường Sinh và Lưu Thanh đều đã ép Chu Lạc đến bước đường này, bọn họ đã đủ để cảm thấy bản thân đáng tự hào kiêu hãnh. Hơn nữa trận chiến ngày hôm nay sẽ được ghi lại trong sử sách. Nhưng ba người bọn họ không còn cách nào có thể làm nhiều hơn thế được nữa.
Hai vị cường giả của Thần Thánh lĩnh vực đồng thời xuất hiện trong Tầm Dương thành.
Đây quả thực là một cảnh tượng đã hàng nghìn năm nay chưa từng xuất hiện rồi.
Rất nhiều người đều bất giác quay đầu nhìn về hướng Tô Ly.
Hai vị cường giả của Thần Thánh lĩnh vực đều vì lão ta mà tới đây.
Đột nhiên những kẻ muốn giết chết Tô Ly đều bất giác nảy sinh một cảm giác vô cùng kính sợ và ngưỡng mộ.
Ma tộc vì muốn giết chết lão ta mà phải cất công mưu tính nhiều năm, phái đi toàn bộ cường giả, vạn kỵ bao vây lấy cao nguyên tuyết.
Lão ta bị trọng thương, loài người muốn giết chết lão ta cũng đã phải huy động đến hai đại nhân vật cường mạnh bậc nhất.
Một cuộc đời như vậy quả thật đáng dùng đến hai từ kiêu hãnh để mà diễn tả, thật vinh quang, thậm chí có thể nói là không uổng phí.
Ai nấy đều rất muốn biết trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, người như Tô Ly sẽ nói những điều gì.
Chính trong lúc hàng nghìn ánh nhìn đang dồn lại về phía mình, Tô Ly cuối cùng cũng mở miệng nói.
Lão ta nhìn Chu Lạc đang bay lơ lửng trong không trung và nói:
- Có thể đợi thêm một chút được không?
Đây quả thật giống như là nói kịch thoại vậy.
Mà lại còn là kịch độc thoại.
Chu Lạc khẽ chau mày rồi nói:
- Tới lúc này rồi mà nhà ngươi vẫn còn muốn kéo dài thời gian hay sao? Điều này có phần không phù hợp với thân phận của nhà ngươi đó. Lẽ nào tiểu sư thúc của Ly Sơn nhà ngươi lại sợ hãi biển sao sau khi chết hay sao?
- Đúng vậy đó, ta chính là đang muốn kéo dài thời gian.
Tô Ly trả lời lại một cách điềm tĩnh.
- Từ quân trại cho tới Tầm Dương thành này, ta luôn tìm cách kéo dài thời gian, vì nó sống khá xa nơi này, muốn tới đây cần một khoảng thời gian lâu hơn nữa.
Chu Lạc hỏi lại lão:
- Nhà ngươi đang… chờ người?
Tô Ly đáp lại:
- Đúng vậy.
Chu Lạc nói:
- Người đó không phải là Lưu Thanh sao?
Tô Ly trả lời :
- Y luôn đi theo ta, vì sao ta lại phải đợi y ? Hơn nữa ta còn tưởng rằng y theo ta là để giết chết ta.
Trần Trường Sinh không nén nổi cảm xúc mà nhìn Lưu Thanh một cái, trong lòng thầm nghĩ rằng thật không thể hiểu nổi tên thích khách nức tiếng thiên hạ này rút cuộc có mối quan hệ như thế nào với Tô Ly?
Chu Lạc trầm ngâm một lúc rồi cất tiếng hỏi:
- Vậy thì ngươi đang đợi ai?
Tô Ly đáp lại:
- Ta đang chờ một người bạn.
Chu Lạc cười nhạo báng nói:
- Lẽ nào nhà ngươi cũng có bạn hay sao?
Nếu như câu hỏi này giành cho một người thông thường thì tất nhiên sẽ có chút hoang đường. Con người sống trên thế gian này, ăn tục uống phàm, có ai là không có bạn bè cơ chứ? Bất luận là bạn bè ăn chơi hay bằng hữu thân thiết thì tóm lại đều là bạn bè. Nhưng câu hỏi này được giành cho Tô Ly, nên nó không hề hoang đường.
Cả đại lục này có ai là không biết rằng Tô Ly trước giờ không tin bất cứ ai, cũng không hề có bạn bè.
Ngay cả đến Trần Trường Sinh cũng biết rằng lão ta không hề có bạn.
Đám đệ tử Ly Sơn đều là môn nhân của lão, thậm chí có thể gọi đó là người nhà của Tô Ly, nhưng đều không phải là bạn của lão ta.
Vương Phá không phải là bạn của lão; Trần Trường Sinh cũng không phải; Lưu Thanh càng không phải.
Nói một cách chính xác thì có rất nhiều người trên thế gian này sùng bái Tô Ly.
Nhưng chỉ có rất ít người có đủ tư cách làm bạn của lão.
Hơn nữa những người đó đối với Tô Ly mà nói thì đều là những lão già hủ mục, là những lão già khốn khiếp.
Ví dụ như Chu Lạc; ví dụ như vị Quan Tinh Khách đang chuẩn bị tới đây.
Chu Lạc chắc chắn rằng những người có đủ tư cách làm bạn với Tô Ly chẳng qua cũng chỉ nằm trong mười mấy người duy nhất trong cả đại lục này, những người duy nhất có thể thay đổi được thế cục ngày hôm nay. Ngoài ra thì tuyệt đối không có bất cứ một ai có thể là bạn của Tô Ly được.
Và một sự thật tàn nhẫn hơn nữa là trong đám mười mấy vị cường giả lớn mạnh nhất trên thế gian này thì tuyệt đại bộ phận trong số đó đều là kẻ thù của Tô Ly.
Chu Lạc không hiểu được Tô Ly đang chờ đợi ai nữa. Nếu như bạn của lão ta chỉ là một người nông dân bình thường thì mối quan hệ bằng hữu đó quả thực vô cùng thần kỳ, rất thích hợp với định nghĩ của mỹ học, nhưng đối với tình cảnh hiện tại thì nó có ý nghĩa gì cơ chứ?
- Một người như nhà ngươi mà cũng có bạn, thì một người ưu tú như ta đây sao lại không có bằng hữu cơ chứ?
Tô Ly nhìn Chu Lạc cười nhạo và nói:
- Ngu dốt.
Tô Ly vừa nói dứt lời thì bầu trời sao của Tầm Dương thành đột nhiên lay động.
Một luồng thần khí trang nghiêm thánh khiết, thậm chí có thể nói là thần thánh chặn đứng lại uy lực của biển sao đó.
Sau đó có một người từ phương Nam tới.
Người đó chính là cố nhân của Tô Ly.
Y phục trắng muốt bay phất phơ, thoáng chốc bay xa hơn chục trượng, từ bình nguyên bên ngoài thành bay vào bên trong Tầm Dương thành.
Đó là một người phụ nữ mặc bộ đồ tế lễ màu trắng.
Phong trần vạn dặm đều thể hiện trong ống tay áo của nàng, trang phục màu trắng đã nhốm bụi đen.
Nàng lao như cắt tới phía trước mặt Chu Lạc.
Chu Lạc thét lên một tiếng kêu kinh ngạc cực độ, sau đó rút kiếm ra.
Người phụ nữ áo trắng đó giương tay lên, nhẹ nhàng phẩy nhẹ ống tay áo.
Chỉ một động tác phẩy áo nhẹ nhàng đó thôi mà vầng mây trên bầu trời chỉ e đều sẽ phải co rúm lại.
Ô y già nguyệt.
Ánh trăng đột nhiên biến mất.
Sau đó thì Chu Lạc lui về phía sau, lui một cái thôi mà đã cách đó hơn mười mét, mãi cho tới sau cùng ông ta đâm uỳnh một cái vào cổng thành và ngã xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mờ mịt.
Kể từ khi Trần Trường Sinh lớn tiếng hô lên bốn chữ Tô Ly ở đây thì cổng thành Tầm Dương vẫn luôn được đóng chặt.
Lúc này cổng thành cuối cùng cũng được mở ra rồi.
Nói cho chính xác thì cổng thành đã bị sập xuống rồi.
Khắp mặt đất nào là những vụn gỗ đất đá, Chu Lạc quỳ gối giữa đám đó, không ngừng thổ huyết.
Trên đường phố, người phụ nữ áo trắng đó từ từ thu lại ngón tay của mình, ngoái đầu nhìn Tô Ly.
Đó là một người phụ nữ nhan sắc bình thường, vết tích thời gian thoắt ẩn hiện trên giữa cặp mày của nàng một cách mờ nhạt.
Cũng giống như đường cong ở nơi khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.
Trần Trường Sinh cảm thấy bộ y phục tế lễ màu trắng đó có phần quen thuộc.
Tất cả mọi người kinh ngạc há hốc mồm, không biết nên nói gì bây giờ.
Hoa Giới Phu cùng với đám giáo sĩ trong Tầm Dương thành đều lần lượt quỳ xuống, tiến hành đại lễ tham bái, run rẩy sợ hãi không dám nói câu nào.
Người phụ nữ y phục màu trắng đó không bận tâm tới bọn chúng, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Ly và mỉm cười hỏi:
- Chỉ là bạn thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.