Quyển 2 - Chương 419: Bất Lạc Chi Đao (Đao không hạ xuống).
Miêu Nị
09/12/2016
Chu Lạc đã bị thương cho nên Vương Phá không muốn thừa nước đục thả câu.
Gã không bận tâm đến cái gọi là cơ hội tốt nhất đó, Vương Phá tin rằng chỉ cần bản thân mình còn sống thì chắc chắn sẽ có một ngày gã sẽ đặt chân được vào tới Thần Thánh lĩnh vực, rồi sau đó sẽ đánh bại Chu Lạc và các cường giả Thần Thánh lĩnh vực một cách quang minh chính đại.
Vậy nên... Vương Phá đã thu đao.
Và thế là... Chu Lạc đã bị trọng thương, thậm chí còn nặng hơn cả thương tích của Lưu Thanh và Trần Trường Sinh cộng lại.
Máu tươi tứa ra từ khóe miệng, từ những vết thương trên người ông ta, máu mỗi lúc lại lăn chảy xuống càng nhanh hơn.
Những chuyện xảy ra trong thế giới này, phần lớn trong số đó đều chẳng hề có chút đạo lý nào hết.
Nhưng kỳ thực nếu suy nghĩ cho kỹ thì sẽ nhận thấy những sự việc đó lại hết sức hợp lý.
Mưa bụi bay phất phơ, con phố vẫn tĩnh mịch như vậy.
Bất luận là những người có mặt trên hiện trường hay những kẻ đang đứng từ xa quan chiến, tất cả bọn họ đều không nói bất cứ lời nào.
Chứng kiến cảnh tượng Chu Lạc máu đỏ đầy người, thật khó để có thể nói ra được một từ hay một câu nào đó.
Hàng trăm năm nay rồi, thử hỏi đã từng có ai chứng kiến một nhân vật như Bát Phương Phong Vũ đây bị đánh bại bởi tay kẻ khác hay chưa?
Thử hỏi đã có ai từng nhìn thấy Chu Lạc, một cường giả tuyệt thế như vậy, phải chịu cảnh thất bại, trọng thương thê thảm như thế này?
Chu Lạc cúi đầu, những lọn tóc trắng bị nước mưa làm ướt, rớt lên trên vai. Ông ta nhìn thanh kiếm đang cầm trong tay chỉ còn lại có chuôi kiếm mà thôi. Nguyệt Hoa Chi Kiếm được đúc thành bởi tinh thép được tôi luyện nhiều lần và bạc quý, nó có một sức bền vô địch. Vậy mà lúc này đây thanh kiếm đó chỉ còn là những hạt bụi đang vương vất trên mặt đất và những bước tường đổ nát.
Chu Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh rồi hỏi:
- Thiên Sinh Kiếm Tâm chăng?
Nghe thấy câu này, những người quan chiến lúc trước vẫn còn đang bị trấn động bởi âm thanh cộng hưởng của Vạn Kiếm thì ngay sau đó lại càng trở nên kinh hãi hơn nữa.
Chu Lạc lại nhìn Vương Phá đang đứng trước mặt mình và nói:
- Bái phục.
Cả đại lục này chỉ có chưa đến năm người có thể khiến cho ông ta thốt lên hai từ bái phục. Vậy mà Chu Lạc đã nói với Vương Phá như vậy đó. Vì ý chí cường mạnh và sức chiến đấu vượt xa độ tuổi của mình mà Vương Phá đã thể hiện trong ngày hôm nay đã khiến cho Chu Lạc phải ngưỡng mộ; và cũng là vì đến phút chót Vương Phá đã không hạ nhát đao đó xuống, hành động đó có ý nghĩ lớn lao hơn rất nhiều so với việc hạ nhát đao đó xuống.
Cuối cùng thì Chu Lạc nhìn về phía bên kia con phố, nơi mà tên thích khách đó đang máu me đầm đìa khắp người.
Hôm nay, trong Tầm Dương thành có ba người đứng ra bảo vệ Tô Ly, cả ba người đều là những anh hùng hào kiệt. Nếu xét về độ sát thương gây ra cho Chu Lạc mà nói thì Trần Trường Sinh có lẽ được tính hai phần, nhát đao đến phút chót thì sững lại đó của Vương Phá được năm phần, tên thích khách Lưu Thanh đó được tính ba phần. Đối với cả thế cục trận đấu mà nói thì Vương Phá là nước cờ cơ bản quan trọng, Trần Trường Sinh là nhân tố sau cùng bất ngờ, còn Lưu Thanh là nút thắt quan trọng phá thế cục.
Thích khách, một đời chém giết, đương nhiên bọn chúng chẳng có một chút tính xây dựng nào. Trước tới giờ thích khách đều chỉ là những kẻ phá vỡ thế cục trận đấu mà thôi. Những kẻ quan chiến trên con phố mưa hướng theo ánh nhìn của Chu Lạc, đổ dồn nhìn về phía tên thích khách đó. Nghĩ lại hai diễn biến bất ngờ trong trận đấu ban nãy khiến cho ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong lòng đều thầm nghĩ, rút cuộc chuyện này là sao đây, tên thích khách đó rút cuộc là ai? Có cường giả nào tu hành đến Tụ Tinh Cảnh rồi mà lại còn núp mình dưới thân phận một kẻ thích khách cơ chứ? Và có tên thích khách nào có thể tính toán một cách chính xác các tình tiết của thế cục trận đấu đến như vậy để rồi y đã thành công trong việc đập tan sự khống chế của Chu Lạc đối với Tầm Dương thành?
Chu Lạc đã quá tự tin, hay nói theo cách khác là vì Vương Phá quá cường mạnh, không thể để cho gã sống sót. Chu Lạc muốn thuận thế giết chết luôn Vương Phá, chưa biết chừng còn có thể tránh được một vài mối phiền phức trong tương lại. Nhưng Chu Lạc không thể để cho Trần Trường Sinh phải chết. Tên thích khách đó đã dự tính được đến điều này, nên mới quyết định đột kích trong làn mưa bão như vậy, đòn kiếm nào cũng hiểm ác vô cùng, suýt chút nữa thôi thì đã khiến cho Trần Trường Sinh phải mất mạng.
Họ Chu vốn là đại hào phiệt vùng Thiên Lương Quận, người trong tộc đông đúc, cho dù Chu Lạc không lo lắng Ly Sơn Kiếm Tông sẽ trả thù, gây thù chuốc oán với đám người phía Nam thì ông ta cũng phải nghĩ cho hậu duệ của Chu tộc. Hơn nữa dù gì thì Chu Lạc rút cuộc cũng phải suy nghĩ tới danh tiếng của bản thân mình, vì thế nên ông ta không muốn...chính tay mình giết chết Tô Ly nên mới chọn đến phương án sử dụng thuật Thủy Trung Nguyệt phân thân đến phía đầu bên kia của con đường tóm lấy Trần Trường Sinh. Chu Lạc cho rằng thủ pháp đơn giản đó của mình sẽ tạo nên một kết cục vô cùng hoàn mỹ, ông ta tạo nên một cơ hội để cho tên thích khách đó có thể giết chết được Tô Ly. Nhưng Chu Lạc không thể ngờ được rằng cơ hội mà ông ta nghĩ rằng mình đã tạo ra một cách hoàn hảo đó lại chính là cái bẫy mà tên thích khách đã đặt ra từ trước đó để dành cho ông ta.
Đó không phải là cơ hội để tên thích khách đó giết chết Tô Ly, mà là cơ hội... để giết chết Chu Lạc.
Lòng người, yêu ghét, lợi hại được mất, thế gia, vũ mao, thần thánh, tất cả mọi thứ đều đã nằm trong sự tính toán của tên thích khách đó.
Trần Trường Sinh đứng phía trước tên thích khách đó, một cách hết sức tự nhiên hắn nhớ lại những điều mà Tô Ly dọc đường đi đã giảng dạy cho hắn. Nếu như nói rằng trên thế gian này quả thật có Huệ Kiếm thì phải chăng đây mới thật sự là Huệ Kiếm?
Giọng núi run rẩy lạnh lẽo của Chu Lạc khe khẽ vang lên trong làn mưa phùn buốt lạnh:
- Lưu Thanh, nhà ngươi lại dám ra tay với lão phu sao?
Đám người quan chiến khó lòng kìm nén được sự kinh ngạc, trong đám bọn họ không ngừng phát ra những tiếng than kinh ngạc. Một số kẻ đang chuẩn bị thừa cơ đến tiếp tục tấn công Tô Ly, lúc này bọn chúng đều đã tự động ngừng lại bước tiến chân của mình. Không có quá nhiều người biết đến cái tên Lưu Thanh này, nhưng những người đã biết đến hai chữ đó thì đều hiểu rằng cái tên rất đỗi phổ thông đó nó thể hiện điều gì. Lưu Thanh là sát thủ đáng sợ xếp hạng thứ ba trong bảng xếp hạng những sát thủ lợi hại nhất trong thiên hạ. Sau sự mất tích một cách hết sức kỳ bí khó hiểu, có uẩn khúc của thiên hạ đệ nhất sát thủ thì Lưu Thanh nghiễm nhiên trở thành kẻ đáng sợ nhất trong đại lục này.
Hóa ra tên thích khách được tương truyền đó chính là Lưu Thanh.
Chẳng trách ngay cả đến Chu Lạc mà y cũng dám ám sát.
Gã không bận tâm đến cái gọi là cơ hội tốt nhất đó, Vương Phá tin rằng chỉ cần bản thân mình còn sống thì chắc chắn sẽ có một ngày gã sẽ đặt chân được vào tới Thần Thánh lĩnh vực, rồi sau đó sẽ đánh bại Chu Lạc và các cường giả Thần Thánh lĩnh vực một cách quang minh chính đại.
Vậy nên... Vương Phá đã thu đao.
Và thế là... Chu Lạc đã bị trọng thương, thậm chí còn nặng hơn cả thương tích của Lưu Thanh và Trần Trường Sinh cộng lại.
Máu tươi tứa ra từ khóe miệng, từ những vết thương trên người ông ta, máu mỗi lúc lại lăn chảy xuống càng nhanh hơn.
Những chuyện xảy ra trong thế giới này, phần lớn trong số đó đều chẳng hề có chút đạo lý nào hết.
Nhưng kỳ thực nếu suy nghĩ cho kỹ thì sẽ nhận thấy những sự việc đó lại hết sức hợp lý.
Mưa bụi bay phất phơ, con phố vẫn tĩnh mịch như vậy.
Bất luận là những người có mặt trên hiện trường hay những kẻ đang đứng từ xa quan chiến, tất cả bọn họ đều không nói bất cứ lời nào.
Chứng kiến cảnh tượng Chu Lạc máu đỏ đầy người, thật khó để có thể nói ra được một từ hay một câu nào đó.
Hàng trăm năm nay rồi, thử hỏi đã từng có ai chứng kiến một nhân vật như Bát Phương Phong Vũ đây bị đánh bại bởi tay kẻ khác hay chưa?
Thử hỏi đã có ai từng nhìn thấy Chu Lạc, một cường giả tuyệt thế như vậy, phải chịu cảnh thất bại, trọng thương thê thảm như thế này?
Chu Lạc cúi đầu, những lọn tóc trắng bị nước mưa làm ướt, rớt lên trên vai. Ông ta nhìn thanh kiếm đang cầm trong tay chỉ còn lại có chuôi kiếm mà thôi. Nguyệt Hoa Chi Kiếm được đúc thành bởi tinh thép được tôi luyện nhiều lần và bạc quý, nó có một sức bền vô địch. Vậy mà lúc này đây thanh kiếm đó chỉ còn là những hạt bụi đang vương vất trên mặt đất và những bước tường đổ nát.
Chu Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh rồi hỏi:
- Thiên Sinh Kiếm Tâm chăng?
Nghe thấy câu này, những người quan chiến lúc trước vẫn còn đang bị trấn động bởi âm thanh cộng hưởng của Vạn Kiếm thì ngay sau đó lại càng trở nên kinh hãi hơn nữa.
Chu Lạc lại nhìn Vương Phá đang đứng trước mặt mình và nói:
- Bái phục.
Cả đại lục này chỉ có chưa đến năm người có thể khiến cho ông ta thốt lên hai từ bái phục. Vậy mà Chu Lạc đã nói với Vương Phá như vậy đó. Vì ý chí cường mạnh và sức chiến đấu vượt xa độ tuổi của mình mà Vương Phá đã thể hiện trong ngày hôm nay đã khiến cho Chu Lạc phải ngưỡng mộ; và cũng là vì đến phút chót Vương Phá đã không hạ nhát đao đó xuống, hành động đó có ý nghĩ lớn lao hơn rất nhiều so với việc hạ nhát đao đó xuống.
Cuối cùng thì Chu Lạc nhìn về phía bên kia con phố, nơi mà tên thích khách đó đang máu me đầm đìa khắp người.
Hôm nay, trong Tầm Dương thành có ba người đứng ra bảo vệ Tô Ly, cả ba người đều là những anh hùng hào kiệt. Nếu xét về độ sát thương gây ra cho Chu Lạc mà nói thì Trần Trường Sinh có lẽ được tính hai phần, nhát đao đến phút chót thì sững lại đó của Vương Phá được năm phần, tên thích khách Lưu Thanh đó được tính ba phần. Đối với cả thế cục trận đấu mà nói thì Vương Phá là nước cờ cơ bản quan trọng, Trần Trường Sinh là nhân tố sau cùng bất ngờ, còn Lưu Thanh là nút thắt quan trọng phá thế cục.
Thích khách, một đời chém giết, đương nhiên bọn chúng chẳng có một chút tính xây dựng nào. Trước tới giờ thích khách đều chỉ là những kẻ phá vỡ thế cục trận đấu mà thôi. Những kẻ quan chiến trên con phố mưa hướng theo ánh nhìn của Chu Lạc, đổ dồn nhìn về phía tên thích khách đó. Nghĩ lại hai diễn biến bất ngờ trong trận đấu ban nãy khiến cho ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong lòng đều thầm nghĩ, rút cuộc chuyện này là sao đây, tên thích khách đó rút cuộc là ai? Có cường giả nào tu hành đến Tụ Tinh Cảnh rồi mà lại còn núp mình dưới thân phận một kẻ thích khách cơ chứ? Và có tên thích khách nào có thể tính toán một cách chính xác các tình tiết của thế cục trận đấu đến như vậy để rồi y đã thành công trong việc đập tan sự khống chế của Chu Lạc đối với Tầm Dương thành?
Chu Lạc đã quá tự tin, hay nói theo cách khác là vì Vương Phá quá cường mạnh, không thể để cho gã sống sót. Chu Lạc muốn thuận thế giết chết luôn Vương Phá, chưa biết chừng còn có thể tránh được một vài mối phiền phức trong tương lại. Nhưng Chu Lạc không thể để cho Trần Trường Sinh phải chết. Tên thích khách đó đã dự tính được đến điều này, nên mới quyết định đột kích trong làn mưa bão như vậy, đòn kiếm nào cũng hiểm ác vô cùng, suýt chút nữa thôi thì đã khiến cho Trần Trường Sinh phải mất mạng.
Họ Chu vốn là đại hào phiệt vùng Thiên Lương Quận, người trong tộc đông đúc, cho dù Chu Lạc không lo lắng Ly Sơn Kiếm Tông sẽ trả thù, gây thù chuốc oán với đám người phía Nam thì ông ta cũng phải nghĩ cho hậu duệ của Chu tộc. Hơn nữa dù gì thì Chu Lạc rút cuộc cũng phải suy nghĩ tới danh tiếng của bản thân mình, vì thế nên ông ta không muốn...chính tay mình giết chết Tô Ly nên mới chọn đến phương án sử dụng thuật Thủy Trung Nguyệt phân thân đến phía đầu bên kia của con đường tóm lấy Trần Trường Sinh. Chu Lạc cho rằng thủ pháp đơn giản đó của mình sẽ tạo nên một kết cục vô cùng hoàn mỹ, ông ta tạo nên một cơ hội để cho tên thích khách đó có thể giết chết được Tô Ly. Nhưng Chu Lạc không thể ngờ được rằng cơ hội mà ông ta nghĩ rằng mình đã tạo ra một cách hoàn hảo đó lại chính là cái bẫy mà tên thích khách đã đặt ra từ trước đó để dành cho ông ta.
Đó không phải là cơ hội để tên thích khách đó giết chết Tô Ly, mà là cơ hội... để giết chết Chu Lạc.
Lòng người, yêu ghét, lợi hại được mất, thế gia, vũ mao, thần thánh, tất cả mọi thứ đều đã nằm trong sự tính toán của tên thích khách đó.
Trần Trường Sinh đứng phía trước tên thích khách đó, một cách hết sức tự nhiên hắn nhớ lại những điều mà Tô Ly dọc đường đi đã giảng dạy cho hắn. Nếu như nói rằng trên thế gian này quả thật có Huệ Kiếm thì phải chăng đây mới thật sự là Huệ Kiếm?
Giọng núi run rẩy lạnh lẽo của Chu Lạc khe khẽ vang lên trong làn mưa phùn buốt lạnh:
- Lưu Thanh, nhà ngươi lại dám ra tay với lão phu sao?
Đám người quan chiến khó lòng kìm nén được sự kinh ngạc, trong đám bọn họ không ngừng phát ra những tiếng than kinh ngạc. Một số kẻ đang chuẩn bị thừa cơ đến tiếp tục tấn công Tô Ly, lúc này bọn chúng đều đã tự động ngừng lại bước tiến chân của mình. Không có quá nhiều người biết đến cái tên Lưu Thanh này, nhưng những người đã biết đến hai chữ đó thì đều hiểu rằng cái tên rất đỗi phổ thông đó nó thể hiện điều gì. Lưu Thanh là sát thủ đáng sợ xếp hạng thứ ba trong bảng xếp hạng những sát thủ lợi hại nhất trong thiên hạ. Sau sự mất tích một cách hết sức kỳ bí khó hiểu, có uẩn khúc của thiên hạ đệ nhất sát thủ thì Lưu Thanh nghiễm nhiên trở thành kẻ đáng sợ nhất trong đại lục này.
Hóa ra tên thích khách được tương truyền đó chính là Lưu Thanh.
Chẳng trách ngay cả đến Chu Lạc mà y cũng dám ám sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.