Quyển 2 - Chương 421: Nam Phương Thánh Nữ
Miêu Nị
09/12/2016
Nụ cười của người phụ nữ bạch y đó rất nhạt, tựa như vầng mây vậy; mà cũng rất thanh, tựa như dòng nước vậy.
Nhưng nó hàm chứa trong đó là hàng vạn những xúc cảm.
Có trong đó là hồi ức, là trêu đùa, và che giấu sâu thẳm nhất mà trước sau cũng không thể che giấu được đó là sự buồn bã.
Có bạn từ phương xa tới, lẽ ra phải cảm thấy vui mừng khôn xiết, hơn nữa còn đúng vào lúc bản thân mình đang gặp hoạn nạn nhất người bạn đó đã giúp đỡ mình chống lại kẻ địch nguy hiểm nhất. Vậy mà thần sắc của Tô Ly lại có chút bất lực khó khăn.
Có thể vì câu nói của người phụ nữ đó.
Tầng mây lại một lần nữa bao phủ lấy ánh trăng và những ngôi sao trên bầu trời; đường phố lại một lần nữa trở nên u ám đen tối; lại có mưa nhỏ rơi trút xuống.
Trong làn mưa, Tô Ly và người phụ nữ bạch y đó đứng ngây nhìn nhau không nói câu nào, một không gian yên tĩnh.
Nhưng kỳ thực vào chính lúc đó thì trận đấu vẫn cứ đang tiếp diễn.
Tầng mây không ngừng quay kéo xoắn lộn lại với nhau, dường như bên trong đó có đến hàng vô số những sấm sét. Luồng khí thần thánh trang nghiêm đó tựa như vầng cầu vồng đang truy đuổi lấy ánh trăng, ôm trọn lấy nó và không ngừng nghiền ép lấy nó. Đồng thời bầu trời sao ở phía đằng xa kia cũng đã bị dồn nèn xuống.
Những luồng sấm sét vô hình cuối cùng cũng đã đánh thủng tầng mây làm rớt xuống vô số những tia điện sáng rực. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt trên bầu trời Tầm Dương thành, những tiếng nổ kinh thiên động địa. Không biết có bao nhiêu những người dân bình thường đang trốn dưới gầm giường cảm thấy sợ hãi khôn cùng; không biết có bao nhiêu những đứa trẻ chưa hiểu thế sự đang sợ hãi bật khóc nức nở.
Tầng mây mỗi lúc bị rách toạc kinh khủng hơn, dương như cả bầu trời cũng chuẩn bị rách nát hết. Trên đường phố, đằng xa kia, những tu hành giả có tu vị hơi yếu một chút đều đã bị những chấn động của tiếng sấm sét đó làm cho bất tỉnh.
Đó là trận chiến giữa các cường giả của Thần Thánh lĩnh vực.
Đó là xung đột của những sức mạnh lớn mạnh bậc nhất trên thế giới này.
Người phụ nữ bạch y quay lưng lại với những gì đang diễn ra trên bầu trời, không hề bận tâm đến trận đấu đang diễn ra một cách khốc liệt, đã vượt quá khả năng tưởng tượng của người thường. Bà chỉ lặng lẽ nhìn Tô Ly, người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Toàn bộ thế gian là một vùng sấm chớp tia điện chớp giật đùng đoàng, những tiếng nổ lớn vang lên không dứt.
Vậy mà hai người bọn họ vẫn cứ nhìn nhau không nói lời nào, một bầu không gian yên tĩnh.
Chẳng biết mất bao lâu sau, sấm chớp cuối cùng mới ngừng lại, Tầm Dương thành quay trở lại trạng thái yên lặng thực sự. Tầng mây từ từ tĩnh lặng lại, chỉ còn xót lại vô số những vân vết nhỏ tựa như vây cá, đó là những tàn tích của sự xung đột của hai cường lực mạnh mẽ. Con phố đằng sau lưng người phụ nữ bạch y đó dường như xuất hiện vô số những vết nứt, nó dường như trở thành một bình nguyên bị cày nát vô số lần, có vô số những khói khí đang thoát lên nghi ngút từ những khe nứt đó.
Những khe nứt đó rút cuộc sâu đến cỡ nào, lẽ nào đã chạm được đến lớp dung nham dưới lòng đất hay sao?
Thắng bại đã rõ.
Trên thực tế kể từ khoảnh khắc người phụ nữ bạch y đó đến Tầm Dương thành, trận chiến đấu này đã sớm định đoạt được thắng thua.
Tất cả mọi người đều nhìn người phụ nữ bạch y đó, tất cả đều kinh ngạc đến cực điểm. Đối với Trần Trường Sinh mà nói thì ngoài sự kinh ngạc ra thì hơn hết hắn cảm thấy có chút gì đó hoang mang. Trần Trường Sinh cứ luôn có cảm giác rằng bộ y phục tế lễ của người phụ nữ bạch y này rất quen thuộc, ngay cả đến luồng khí của bà cũng có chút quen thuộc, tựa như hắn đã từng bắt gặp ở đâu đó rồi vậy. Người phụ nữ bạch y này rút cuộc là ai vậy? Bà ta có thể đánh thắng sự liên thủ của hai vị cường giả trong Bát Phương Phong Vũ, Chu Lạc và Quan Tinh Khách. Cho dù rằng Chu Lạc đã bị trọng thương trước đó thì thực lực cảnh giới mà người phụ nữ này đã thể hiện ra cũng quả thật quá phần đáng sợ.
Một người đàn ông đầu đội nón, xuất hiện ở cổng thành Tầm Dương, y đỡ Chu lạc đứng dậy từ đám tro tàn. Trên người y vẫn còn đang chảy máu, trong dòng máu đó dường như ta có thể nhìn thấy được vô số những bụi sao, lấp lánh phát sáng. Dòng máu và những ánh sáng đó khiến cho người ta có một cảm giác khủng hoảng đáng sợ vô cùng, dường như rằng chỉ cần một giọt máu đó thôi thì cũng đã có thể phá hủy được cả một tòa thành.
Nhưng chiếc mũ của y đã xuất hiện thêm ba lỗ thủng rất to, trông dáng vẻ thì giống như một một chiếc quạt nan cũ kỹ có thâm niên bảy mươi năm, đã tàn phế, rách nát, cũ kỹ vô cùng. Trông điệu bộ đó của y quả đúng là thê thảm vô cùng.
Người đàn ông có chiến lực mạnh mẽ đó đương nhiên là Quan Tinh Khách. Vậy thì người phụ nữ y phục trắng có thể khiến cho y trở nên thê thảm như vậy rút cuộc là ai đây? Quan Tinh Khách ngước nhìn về phía con đường cách chỗ y đang đứng chừng hơn chục mét, sắc mặt của y đột nhiên trở nên trắng bệch thể hiện sự kinh ngạc và tức giận.
Tô Ly mỉm cười và nói với vọng ra xuyên qua làn mưa gió:
- Ta đã nói rồi, ta có bạn mà. Chỉ có điều bà ấy quá bận rộn, lại ở nơi xa xôi nên cần phải mất chút thời gian mới có thể đến đây được.
Nghe câu nói đó, bất luận là bên ngoài thành hay bên trong thành, không có bất cứ một tiếng động nào được phát ra, tất cả mọi người đều trầm lặng.
Lúc này Hoa Giới Phu dẫn đầu tất cả đám giáo sĩ trong Tầm Dương thành quỳ xuống trong làn mưa lạnh. Ngoại trừ có Trần Trường Sinh, một thiếu niên không hiểu biết quá nhiều về thế giới tu hành ra, thì tất cả mọi người đều đã đoán được ra thân phận của người phụ nữ bạch y đó.
Nghe những gì Tô Ly nói thì bọn họ có thể không trầm lặng được hay sao, thậm chí còn có kẻ đang thầm oán trách trong lòng.
Thánh Nư Phong ở Thiên Nam, cách Thiên Lương Quận vùng phía Bắc này đương nhiên là rất xa xôi.
Hơn nữa với một đại nhân vật như người phụ nữ bạch y này thì đương nhiên có rất nhiều công việc cần phải giải quyết.
Trong đám tàn tích bên ngoài cổng thành, Chu Lạc không thể kìm nén nổi sự phẫn nộ của mình, lau đi vết máu trên khóe miệng rồi nói:
- Chuyện này rút cuộc là như thế nào đây?
Tô Ly đắc ý đáp lại:
- Ta cũng đã sống trên nhân gian này hàng trăm năm nay, đối với một nhân vật ưu tú như ta đây thì cũng phải kết giao được với một hai người bạn xuất sắc đúng không nào, ngươi cho rằng ta là Thiên Hải hay sao? Chỉ biết là một kẻ cô độc hay sao?
Thái độ kiêu ngạo đắc ý như vậy thật khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu đáng ghét. Nhưng lão là Tô ly nên tất cả mọi người đều phải nín nhịn. Nhưng Trần Trường Sinh lại cứ có cảm giác lúc này Tô Ly có chút gì đó không bình thường.
Chính vào lúc đó, người phụ nữ bạch y mới nhìn Tô Ly mà than thở:
- Vậy ra đích thực chỉ là bằng hữu mà thôi.
Nụ cười trên gương mặt Tô Ly vụt tắt, thể hiện sự ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh nhìn thấy Tô Ly ngượng ngùng khó xử. Tô Ly là nhân vật đặc biệt nhất trên thế gian này, hơn nữa lão ta lạnh lùng tàn ác vô tình, cao ngạo ngông cuồng. Tô Ly dường như không thèm đoái hoài tới tất cả mọi người trong thiên hạ thì thử hỏi lão ta đã từng khi nào biết đến ngượng ngùng? Lúc trước Tô Ly không trả lời câu hỏi của người phụ nữ bạch y đó thì đã đủ để thấy rõ sự ngại ngùng, thể hiện sự yếu ớt đối với người phụ nữ này. Nhưng chẳng ai ngờ được rằng người phụ nữ bạch y đó lại không cho lão ta một cơ hội có thể chuyển đổi chủ đề.
Tô Ly bất đắc dĩ đáp lại lời:
- Sư muội, đừng làm như vậy mà.
Trần Trường Sinh rất mực kinh ngạc, một cách ngu muội nhất hắn đang suy đoán rằng, lẽ nào vị bạch y nữ tử này lại chính là cường giả ẩn thế của Ly Sơn?
- Thật không ngờ ngươi lại gian díu với tên tội đồ rách rưới, tay nhuốm đầy máu này. Thử hỏi ngươi còn có đủ tư cách làm Thánh Nữ hay không?
Tiếng thét phẫn nộ của Chu Lạc âm vang lan truyền cả Tầm Dương thành.
Cả tòa thành là một vùng tĩnh mạch chết chóc.
Không có ai trả lời câu hỏi của Chu Lạc; không có ai dám trả lời câu hỏi đó; không có ai đủ tư cách trả lời câu hỏi đó.
Trần Trường Sinh kinh ngạc ngây người không thốt lên được lời nào, hắn cảm thấy bàng hoàng đến đỉnh điểm. Người phụ nữ bạch y này chính là... một trong năm thánh nhân tối cao vô thượng của loài người hay sao? Bà ta chính là Nam Phương Thánh Nữ, đại nhân vật đứng ngang hàng với Thiên Hải Thánh Hậu hay sao?
Lúc này hắn mới hiểu rõ được rằng vì sao ở phương Nam, Thánh Nữ Phong và Trường Sinh Tông trước nay luôn được cho là cùng nguồn gốc căn cơ như vậy. Đặc biệt là Ly Sơn Kiếm Tông và Nam Khê Trai trước giờ luôn giao hảo với nhau, thường xuyên kết gọi đồng môn.
Ví dụ như Cẩu Hàn Thực kêu Từ Hữu Dung là sư muội, vậy thì đương nhiên Tô Ly có thể gọi Nam Phương Thánh Nữ là sư muội. Chỉ là... câu nói mà Chu Lạc ban nãy đã thét lên một cách đầy phẫn nộ đó, rút cuộc nó có ý nghĩa gì vậy?
- Vì sao bọn họ là Ngũ Thánh Nhân, còn các ngươi lại chỉ có thể là Bát Phương Phong Vũ mà thôi?
Tô Ly nhìn Chu Lạc và Quan Tinh Khách cười nhạo nói:
- Vì các ngươi vĩnh viễn không bao giờ gian xảo hoạt giảo bằng bọn họ. Ngoại trừ những kẻ ngu dốt như các ngươi thì trước khi hiểu rõ về gốc gác đích thực của ta, thì còn có kẻ nào dám vội vã ra tay tấn công ta cơ chứ?
Nam Phương Thánh Nữ nhìn lão ta một cái.
Tô Ly ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Ý ta là trí tuệ của các ngươi không đủ.
Thánh Nữ không bận tâm đến lão ta nữa, mà nhìn Chu Lạc và Quang Tinh Khách rồi điềm tĩnh nói:
- Ta có đủ tư cách làm Thánh Nữ hay không, không phải là do hai vị có đủ tư cách để bình phẩm định đoạt. Còn về phần sư huynh ta, các ngươi cứ luôn miệng nói rằng hay tay huynh ấy nhuốm đầy máu của những người vô tội. Nhưng hãy tự hỏi lòng mình xem, những người mà huynh ấy sát hại có nhiều bằng những người mà các ngươi đã giết chết hay không? Huynh ấy có sát hại mạng người nhiều bằng Thánh Nhân đã giết chết hay không?
Quan Tinh Khách cúi đầu, giấu khuôn mặt của mình vào trong chiến mũ rách nát.
Chu Lạc nghe vậy bèn nổi cơn đại nộ, thét lên:
- Những lời này của Thánh Nữ thật hoang đường hết mực.
Thánh Nữ bình tình đáp trả lời:
- Trong tộc của chư vị có tới hàng vạn khoảnh ruộng, nô bộc vô số, vậy mà những năm hạn hán mất mùa, thử hỏi các vị đã từng giảm bớt một đồng sưu thuế nào hay chưa? Như vậy há chẳng phải các vị đã bức tử biết bao nhiêu những người nông dân vô tội hay sao? Thánh Nhân lại còn càng hơn thế nữa, tùy ý ra một chính lệnh thôi thử hỏi đã có thể khiến cho biết bao nhiêu người vì đó mà vô duyên vô cớ mất đi tính mạng của mình? Sư huynh ta đời này không nắm giữ Phong Vũ một phương nào, cũng không làm Thánh Nhân, đó mới là sự lương thiện, đâu ra máu lạnh tàn độc đây?
Cả thành tĩnh lặng, ai nấy đều dường như có những suy nghĩ của riêng mình.
Tô Ly xua tay nói:
- Hơi quá rồi, có phần hơi quá đà rồi.
Giọng nói của Chu Lạc chất đầy sự phẫn nộ và giận dữ, rất nhói. Chữ nhói ở đây thật khó mà có thể ghép thêm được chữ nào đi cùng nó nữa. Nếu như muốn sử dụng một từ gần nghĩa nhất thì đó chỉ có thể là từ máu. Nhói máu, tựa như tiếng chim khuyên kêu đến nhỏ từng giọt máu. Chỉ có điều sử dụng từ ngữ đó để mà miêu tả thì có phần không phù hợp với thân phận của ông ta cho lắm. Đương nhiên nếu như liên tưởng đến kẻ địch lúc đó của Chu Lạc, đối tượng mà ông ta chỉ trách lúc đó là Nam Phương Thánh Nữ thì có lẽ mọi người sẽ dễ cảm nhận và hình dung ra hơn.
- Bất luận thế nào thì ngươi cũng đã phản bội lại thề ước thánh ngôn năm xưa.
Những lời lẽ trách móc đầy phẫn nộ của Chu Lạc đang âm vang lên trong không gian tĩnh mịch của Tầm Dương thành, điều đó trái ngược lại hoàn toàn so với sự trầm lặng của Quan Tinh Khách. Những người chứng kiến, nghe Chu Lạc nói vậy nhưng đại đa số bọn họ đều không hiểu được thề ước thánh ngôn là muốn ám chỉ điều gì, bọn họ chỉ có thể liên tưởng đến đó là cách nói của luật pháp tối cao.
Cách nói đó đại ý là trên thế gian này, trên trời không phân Nam Bắc, dưới đất không phân Đông Tây, phàm là trong lãnh vực liên minh của thế giới loài người và hai bở Hồng Hà thì những cường giả đã bước chân vào Thần Thánh lĩnh vực sẽ đều không được phép xảy ra tranh chấp với nhau, chứ càng không nói đến việc công kích chiến đấu với nhau. Trừ phi cường giả Thần Thánh lĩnh vực bị công kích đó đã gây ra nhũng việc phản bội lại lợi ích của bên mình. Đó chính là khái niệm thánh ngôn chi thệ.
Từ đại cục thế trận chiến đấu đối kháng giữa Nhân tộc và Yêu tộc mà đánh giá thì lời thề ước này quả thật vô cùng hợp tình hợp lý, và đồng thời cũng là một hình thức bắt buộc. Thánh Nữ tấn công Chu Lạc và Quan Tinh Khách, đó là một hành động phản bội lại thề ước một cách trực diện nhất.
- Vậy còn các ngươi thì sao chứ? Mọi người khắp nơi trong thế gian này đều biết rằng sư huynh ta tuy không được xếp là Thánh Nhân, cũng chẳng hề chấp chưởng một phương Phong Vu, nhưng cảnh giới tu vi của huynh ấy thì sớm đã bước vào tới Thần Thánh lĩnh vực rồi. Vậy thì tại sao các ngươi lại công kích huynh ấy?
Thánh Nữ nhìn về phía cổng thành rồi điềm tĩnh nói tiếp:
- Vương Phá là một trong năm người thanh niên có thể được xếp vào hàng ngũ Thánh Nhân nhất thì ngươi lại dám vì tính toán cá nhân của mình mà muốn giết hại gã. Lẽ nào đó không phải là đã phản bội lại thánh ngôn chi thệ năm xưa hay sao?
Thần thái và ngữ khí của nàng đều rất mực bình tĩnh nhưng bản thân nó đã sản sinh ra sự uy nghiêm và sức mạnh thần thánh.
Chu Lạc phẫn nộ thét lên:
- Vương Phá không nhận thức được đại cục, ta thân là trưởng bối cần phải giáo giục cho gã một bài học, thử hỏi tính toán cá nhân ở đâu?
Thánh Nữ bình thản đáp lại:
- Chu tộc vùng Thiên Lương Quận muốn muôn đời vanh danh bền vững thì sao các ngươi có thể nhẫn nại để cho Vương Phá tiếp tục phát triển? Ngươi không thừa nhận rằng trong lòng mình có những tính toán thiệt hơn thì nó chỉ nói lên một điều rằng nhà ngươi còn không dám đối diện với chính nội tâm thực sự của bản thân mình.
Chu Lạc tức tối tột cùng, đang tính phản bác lại vài câu thì Thánh Nữ lại tiếp tục nói:
- Tất cả những lời thề đều là những lời nói từ trong đáy lòng. Nể mặt Giáo Hoàng và Mai sư huynh nên hôm nay ta không giết chết ngươi, ngươi đi khỏi đây đi.
Nghe thấy những câu này của Thánh Nữ thì Chu Lạc tức giận đỉnh điểm, nộ hỏa công tâm khiến cho vết thương ngay lập tức bạo phát, máu từ vết thương ứa ra thật nhanh hơn lúc trước. Quan Tinh Khách nãy giờ im lặng không nói câu nào. Nay nhìn thấy bộ dạng của Chu Lạc thê thẩm đến nhưỡng này thì đột nhiên ông ta liếc xéo đám mây đên trên bầu trời Tầm Dương thành một cái.
Ánh mắt đó không thể hiện sự tôn trọng mà đó là sự khinh thường và hơn thế nữa là sự phẫn nộ. Quan Tinh Khách đưa mắt nhìn lên trời xanh, những vầng mây âm u đang chùng xuống đó bỗng nhiên như muốn tản ra, dường như hay thậm chí là có the nhìn rõ được vầng hào quang của ánh sao trong bóng đêm tối.
Ánh sáng sao ngưng tụ lại, bao trùm lên cả Tầm Dương thành; rọi những tia sáng xuống dưới con đường sáng tựa như sương sớm trong ngày thu. Cả tòa thành chìm đắm trong bầu không khí xơ xác đìu hiu.
Nhưng nó hàm chứa trong đó là hàng vạn những xúc cảm.
Có trong đó là hồi ức, là trêu đùa, và che giấu sâu thẳm nhất mà trước sau cũng không thể che giấu được đó là sự buồn bã.
Có bạn từ phương xa tới, lẽ ra phải cảm thấy vui mừng khôn xiết, hơn nữa còn đúng vào lúc bản thân mình đang gặp hoạn nạn nhất người bạn đó đã giúp đỡ mình chống lại kẻ địch nguy hiểm nhất. Vậy mà thần sắc của Tô Ly lại có chút bất lực khó khăn.
Có thể vì câu nói của người phụ nữ đó.
Tầng mây lại một lần nữa bao phủ lấy ánh trăng và những ngôi sao trên bầu trời; đường phố lại một lần nữa trở nên u ám đen tối; lại có mưa nhỏ rơi trút xuống.
Trong làn mưa, Tô Ly và người phụ nữ bạch y đó đứng ngây nhìn nhau không nói câu nào, một không gian yên tĩnh.
Nhưng kỳ thực vào chính lúc đó thì trận đấu vẫn cứ đang tiếp diễn.
Tầng mây không ngừng quay kéo xoắn lộn lại với nhau, dường như bên trong đó có đến hàng vô số những sấm sét. Luồng khí thần thánh trang nghiêm đó tựa như vầng cầu vồng đang truy đuổi lấy ánh trăng, ôm trọn lấy nó và không ngừng nghiền ép lấy nó. Đồng thời bầu trời sao ở phía đằng xa kia cũng đã bị dồn nèn xuống.
Những luồng sấm sét vô hình cuối cùng cũng đã đánh thủng tầng mây làm rớt xuống vô số những tia điện sáng rực. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt trên bầu trời Tầm Dương thành, những tiếng nổ kinh thiên động địa. Không biết có bao nhiêu những người dân bình thường đang trốn dưới gầm giường cảm thấy sợ hãi khôn cùng; không biết có bao nhiêu những đứa trẻ chưa hiểu thế sự đang sợ hãi bật khóc nức nở.
Tầng mây mỗi lúc bị rách toạc kinh khủng hơn, dương như cả bầu trời cũng chuẩn bị rách nát hết. Trên đường phố, đằng xa kia, những tu hành giả có tu vị hơi yếu một chút đều đã bị những chấn động của tiếng sấm sét đó làm cho bất tỉnh.
Đó là trận chiến giữa các cường giả của Thần Thánh lĩnh vực.
Đó là xung đột của những sức mạnh lớn mạnh bậc nhất trên thế giới này.
Người phụ nữ bạch y quay lưng lại với những gì đang diễn ra trên bầu trời, không hề bận tâm đến trận đấu đang diễn ra một cách khốc liệt, đã vượt quá khả năng tưởng tượng của người thường. Bà chỉ lặng lẽ nhìn Tô Ly, người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Toàn bộ thế gian là một vùng sấm chớp tia điện chớp giật đùng đoàng, những tiếng nổ lớn vang lên không dứt.
Vậy mà hai người bọn họ vẫn cứ nhìn nhau không nói lời nào, một bầu không gian yên tĩnh.
Chẳng biết mất bao lâu sau, sấm chớp cuối cùng mới ngừng lại, Tầm Dương thành quay trở lại trạng thái yên lặng thực sự. Tầng mây từ từ tĩnh lặng lại, chỉ còn xót lại vô số những vân vết nhỏ tựa như vây cá, đó là những tàn tích của sự xung đột của hai cường lực mạnh mẽ. Con phố đằng sau lưng người phụ nữ bạch y đó dường như xuất hiện vô số những vết nứt, nó dường như trở thành một bình nguyên bị cày nát vô số lần, có vô số những khói khí đang thoát lên nghi ngút từ những khe nứt đó.
Những khe nứt đó rút cuộc sâu đến cỡ nào, lẽ nào đã chạm được đến lớp dung nham dưới lòng đất hay sao?
Thắng bại đã rõ.
Trên thực tế kể từ khoảnh khắc người phụ nữ bạch y đó đến Tầm Dương thành, trận chiến đấu này đã sớm định đoạt được thắng thua.
Tất cả mọi người đều nhìn người phụ nữ bạch y đó, tất cả đều kinh ngạc đến cực điểm. Đối với Trần Trường Sinh mà nói thì ngoài sự kinh ngạc ra thì hơn hết hắn cảm thấy có chút gì đó hoang mang. Trần Trường Sinh cứ luôn có cảm giác rằng bộ y phục tế lễ của người phụ nữ bạch y này rất quen thuộc, ngay cả đến luồng khí của bà cũng có chút quen thuộc, tựa như hắn đã từng bắt gặp ở đâu đó rồi vậy. Người phụ nữ bạch y này rút cuộc là ai vậy? Bà ta có thể đánh thắng sự liên thủ của hai vị cường giả trong Bát Phương Phong Vũ, Chu Lạc và Quan Tinh Khách. Cho dù rằng Chu Lạc đã bị trọng thương trước đó thì thực lực cảnh giới mà người phụ nữ này đã thể hiện ra cũng quả thật quá phần đáng sợ.
Một người đàn ông đầu đội nón, xuất hiện ở cổng thành Tầm Dương, y đỡ Chu lạc đứng dậy từ đám tro tàn. Trên người y vẫn còn đang chảy máu, trong dòng máu đó dường như ta có thể nhìn thấy được vô số những bụi sao, lấp lánh phát sáng. Dòng máu và những ánh sáng đó khiến cho người ta có một cảm giác khủng hoảng đáng sợ vô cùng, dường như rằng chỉ cần một giọt máu đó thôi thì cũng đã có thể phá hủy được cả một tòa thành.
Nhưng chiếc mũ của y đã xuất hiện thêm ba lỗ thủng rất to, trông dáng vẻ thì giống như một một chiếc quạt nan cũ kỹ có thâm niên bảy mươi năm, đã tàn phế, rách nát, cũ kỹ vô cùng. Trông điệu bộ đó của y quả đúng là thê thảm vô cùng.
Người đàn ông có chiến lực mạnh mẽ đó đương nhiên là Quan Tinh Khách. Vậy thì người phụ nữ y phục trắng có thể khiến cho y trở nên thê thảm như vậy rút cuộc là ai đây? Quan Tinh Khách ngước nhìn về phía con đường cách chỗ y đang đứng chừng hơn chục mét, sắc mặt của y đột nhiên trở nên trắng bệch thể hiện sự kinh ngạc và tức giận.
Tô Ly mỉm cười và nói với vọng ra xuyên qua làn mưa gió:
- Ta đã nói rồi, ta có bạn mà. Chỉ có điều bà ấy quá bận rộn, lại ở nơi xa xôi nên cần phải mất chút thời gian mới có thể đến đây được.
Nghe câu nói đó, bất luận là bên ngoài thành hay bên trong thành, không có bất cứ một tiếng động nào được phát ra, tất cả mọi người đều trầm lặng.
Lúc này Hoa Giới Phu dẫn đầu tất cả đám giáo sĩ trong Tầm Dương thành quỳ xuống trong làn mưa lạnh. Ngoại trừ có Trần Trường Sinh, một thiếu niên không hiểu biết quá nhiều về thế giới tu hành ra, thì tất cả mọi người đều đã đoán được ra thân phận của người phụ nữ bạch y đó.
Nghe những gì Tô Ly nói thì bọn họ có thể không trầm lặng được hay sao, thậm chí còn có kẻ đang thầm oán trách trong lòng.
Thánh Nư Phong ở Thiên Nam, cách Thiên Lương Quận vùng phía Bắc này đương nhiên là rất xa xôi.
Hơn nữa với một đại nhân vật như người phụ nữ bạch y này thì đương nhiên có rất nhiều công việc cần phải giải quyết.
Trong đám tàn tích bên ngoài cổng thành, Chu Lạc không thể kìm nén nổi sự phẫn nộ của mình, lau đi vết máu trên khóe miệng rồi nói:
- Chuyện này rút cuộc là như thế nào đây?
Tô Ly đắc ý đáp lại:
- Ta cũng đã sống trên nhân gian này hàng trăm năm nay, đối với một nhân vật ưu tú như ta đây thì cũng phải kết giao được với một hai người bạn xuất sắc đúng không nào, ngươi cho rằng ta là Thiên Hải hay sao? Chỉ biết là một kẻ cô độc hay sao?
Thái độ kiêu ngạo đắc ý như vậy thật khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu đáng ghét. Nhưng lão là Tô ly nên tất cả mọi người đều phải nín nhịn. Nhưng Trần Trường Sinh lại cứ có cảm giác lúc này Tô Ly có chút gì đó không bình thường.
Chính vào lúc đó, người phụ nữ bạch y mới nhìn Tô Ly mà than thở:
- Vậy ra đích thực chỉ là bằng hữu mà thôi.
Nụ cười trên gương mặt Tô Ly vụt tắt, thể hiện sự ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh nhìn thấy Tô Ly ngượng ngùng khó xử. Tô Ly là nhân vật đặc biệt nhất trên thế gian này, hơn nữa lão ta lạnh lùng tàn ác vô tình, cao ngạo ngông cuồng. Tô Ly dường như không thèm đoái hoài tới tất cả mọi người trong thiên hạ thì thử hỏi lão ta đã từng khi nào biết đến ngượng ngùng? Lúc trước Tô Ly không trả lời câu hỏi của người phụ nữ bạch y đó thì đã đủ để thấy rõ sự ngại ngùng, thể hiện sự yếu ớt đối với người phụ nữ này. Nhưng chẳng ai ngờ được rằng người phụ nữ bạch y đó lại không cho lão ta một cơ hội có thể chuyển đổi chủ đề.
Tô Ly bất đắc dĩ đáp lại lời:
- Sư muội, đừng làm như vậy mà.
Trần Trường Sinh rất mực kinh ngạc, một cách ngu muội nhất hắn đang suy đoán rằng, lẽ nào vị bạch y nữ tử này lại chính là cường giả ẩn thế của Ly Sơn?
- Thật không ngờ ngươi lại gian díu với tên tội đồ rách rưới, tay nhuốm đầy máu này. Thử hỏi ngươi còn có đủ tư cách làm Thánh Nữ hay không?
Tiếng thét phẫn nộ của Chu Lạc âm vang lan truyền cả Tầm Dương thành.
Cả tòa thành là một vùng tĩnh mạch chết chóc.
Không có ai trả lời câu hỏi của Chu Lạc; không có ai dám trả lời câu hỏi đó; không có ai đủ tư cách trả lời câu hỏi đó.
Trần Trường Sinh kinh ngạc ngây người không thốt lên được lời nào, hắn cảm thấy bàng hoàng đến đỉnh điểm. Người phụ nữ bạch y này chính là... một trong năm thánh nhân tối cao vô thượng của loài người hay sao? Bà ta chính là Nam Phương Thánh Nữ, đại nhân vật đứng ngang hàng với Thiên Hải Thánh Hậu hay sao?
Lúc này hắn mới hiểu rõ được rằng vì sao ở phương Nam, Thánh Nữ Phong và Trường Sinh Tông trước nay luôn được cho là cùng nguồn gốc căn cơ như vậy. Đặc biệt là Ly Sơn Kiếm Tông và Nam Khê Trai trước giờ luôn giao hảo với nhau, thường xuyên kết gọi đồng môn.
Ví dụ như Cẩu Hàn Thực kêu Từ Hữu Dung là sư muội, vậy thì đương nhiên Tô Ly có thể gọi Nam Phương Thánh Nữ là sư muội. Chỉ là... câu nói mà Chu Lạc ban nãy đã thét lên một cách đầy phẫn nộ đó, rút cuộc nó có ý nghĩa gì vậy?
- Vì sao bọn họ là Ngũ Thánh Nhân, còn các ngươi lại chỉ có thể là Bát Phương Phong Vũ mà thôi?
Tô Ly nhìn Chu Lạc và Quan Tinh Khách cười nhạo nói:
- Vì các ngươi vĩnh viễn không bao giờ gian xảo hoạt giảo bằng bọn họ. Ngoại trừ những kẻ ngu dốt như các ngươi thì trước khi hiểu rõ về gốc gác đích thực của ta, thì còn có kẻ nào dám vội vã ra tay tấn công ta cơ chứ?
Nam Phương Thánh Nữ nhìn lão ta một cái.
Tô Ly ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Ý ta là trí tuệ của các ngươi không đủ.
Thánh Nữ không bận tâm đến lão ta nữa, mà nhìn Chu Lạc và Quang Tinh Khách rồi điềm tĩnh nói:
- Ta có đủ tư cách làm Thánh Nữ hay không, không phải là do hai vị có đủ tư cách để bình phẩm định đoạt. Còn về phần sư huynh ta, các ngươi cứ luôn miệng nói rằng hay tay huynh ấy nhuốm đầy máu của những người vô tội. Nhưng hãy tự hỏi lòng mình xem, những người mà huynh ấy sát hại có nhiều bằng những người mà các ngươi đã giết chết hay không? Huynh ấy có sát hại mạng người nhiều bằng Thánh Nhân đã giết chết hay không?
Quan Tinh Khách cúi đầu, giấu khuôn mặt của mình vào trong chiến mũ rách nát.
Chu Lạc nghe vậy bèn nổi cơn đại nộ, thét lên:
- Những lời này của Thánh Nữ thật hoang đường hết mực.
Thánh Nữ bình tình đáp trả lời:
- Trong tộc của chư vị có tới hàng vạn khoảnh ruộng, nô bộc vô số, vậy mà những năm hạn hán mất mùa, thử hỏi các vị đã từng giảm bớt một đồng sưu thuế nào hay chưa? Như vậy há chẳng phải các vị đã bức tử biết bao nhiêu những người nông dân vô tội hay sao? Thánh Nhân lại còn càng hơn thế nữa, tùy ý ra một chính lệnh thôi thử hỏi đã có thể khiến cho biết bao nhiêu người vì đó mà vô duyên vô cớ mất đi tính mạng của mình? Sư huynh ta đời này không nắm giữ Phong Vũ một phương nào, cũng không làm Thánh Nhân, đó mới là sự lương thiện, đâu ra máu lạnh tàn độc đây?
Cả thành tĩnh lặng, ai nấy đều dường như có những suy nghĩ của riêng mình.
Tô Ly xua tay nói:
- Hơi quá rồi, có phần hơi quá đà rồi.
Giọng nói của Chu Lạc chất đầy sự phẫn nộ và giận dữ, rất nhói. Chữ nhói ở đây thật khó mà có thể ghép thêm được chữ nào đi cùng nó nữa. Nếu như muốn sử dụng một từ gần nghĩa nhất thì đó chỉ có thể là từ máu. Nhói máu, tựa như tiếng chim khuyên kêu đến nhỏ từng giọt máu. Chỉ có điều sử dụng từ ngữ đó để mà miêu tả thì có phần không phù hợp với thân phận của ông ta cho lắm. Đương nhiên nếu như liên tưởng đến kẻ địch lúc đó của Chu Lạc, đối tượng mà ông ta chỉ trách lúc đó là Nam Phương Thánh Nữ thì có lẽ mọi người sẽ dễ cảm nhận và hình dung ra hơn.
- Bất luận thế nào thì ngươi cũng đã phản bội lại thề ước thánh ngôn năm xưa.
Những lời lẽ trách móc đầy phẫn nộ của Chu Lạc đang âm vang lên trong không gian tĩnh mịch của Tầm Dương thành, điều đó trái ngược lại hoàn toàn so với sự trầm lặng của Quan Tinh Khách. Những người chứng kiến, nghe Chu Lạc nói vậy nhưng đại đa số bọn họ đều không hiểu được thề ước thánh ngôn là muốn ám chỉ điều gì, bọn họ chỉ có thể liên tưởng đến đó là cách nói của luật pháp tối cao.
Cách nói đó đại ý là trên thế gian này, trên trời không phân Nam Bắc, dưới đất không phân Đông Tây, phàm là trong lãnh vực liên minh của thế giới loài người và hai bở Hồng Hà thì những cường giả đã bước chân vào Thần Thánh lĩnh vực sẽ đều không được phép xảy ra tranh chấp với nhau, chứ càng không nói đến việc công kích chiến đấu với nhau. Trừ phi cường giả Thần Thánh lĩnh vực bị công kích đó đã gây ra nhũng việc phản bội lại lợi ích của bên mình. Đó chính là khái niệm thánh ngôn chi thệ.
Từ đại cục thế trận chiến đấu đối kháng giữa Nhân tộc và Yêu tộc mà đánh giá thì lời thề ước này quả thật vô cùng hợp tình hợp lý, và đồng thời cũng là một hình thức bắt buộc. Thánh Nữ tấn công Chu Lạc và Quan Tinh Khách, đó là một hành động phản bội lại thề ước một cách trực diện nhất.
- Vậy còn các ngươi thì sao chứ? Mọi người khắp nơi trong thế gian này đều biết rằng sư huynh ta tuy không được xếp là Thánh Nhân, cũng chẳng hề chấp chưởng một phương Phong Vu, nhưng cảnh giới tu vi của huynh ấy thì sớm đã bước vào tới Thần Thánh lĩnh vực rồi. Vậy thì tại sao các ngươi lại công kích huynh ấy?
Thánh Nữ nhìn về phía cổng thành rồi điềm tĩnh nói tiếp:
- Vương Phá là một trong năm người thanh niên có thể được xếp vào hàng ngũ Thánh Nhân nhất thì ngươi lại dám vì tính toán cá nhân của mình mà muốn giết hại gã. Lẽ nào đó không phải là đã phản bội lại thánh ngôn chi thệ năm xưa hay sao?
Thần thái và ngữ khí của nàng đều rất mực bình tĩnh nhưng bản thân nó đã sản sinh ra sự uy nghiêm và sức mạnh thần thánh.
Chu Lạc phẫn nộ thét lên:
- Vương Phá không nhận thức được đại cục, ta thân là trưởng bối cần phải giáo giục cho gã một bài học, thử hỏi tính toán cá nhân ở đâu?
Thánh Nữ bình thản đáp lại:
- Chu tộc vùng Thiên Lương Quận muốn muôn đời vanh danh bền vững thì sao các ngươi có thể nhẫn nại để cho Vương Phá tiếp tục phát triển? Ngươi không thừa nhận rằng trong lòng mình có những tính toán thiệt hơn thì nó chỉ nói lên một điều rằng nhà ngươi còn không dám đối diện với chính nội tâm thực sự của bản thân mình.
Chu Lạc tức tối tột cùng, đang tính phản bác lại vài câu thì Thánh Nữ lại tiếp tục nói:
- Tất cả những lời thề đều là những lời nói từ trong đáy lòng. Nể mặt Giáo Hoàng và Mai sư huynh nên hôm nay ta không giết chết ngươi, ngươi đi khỏi đây đi.
Nghe thấy những câu này của Thánh Nữ thì Chu Lạc tức giận đỉnh điểm, nộ hỏa công tâm khiến cho vết thương ngay lập tức bạo phát, máu từ vết thương ứa ra thật nhanh hơn lúc trước. Quan Tinh Khách nãy giờ im lặng không nói câu nào. Nay nhìn thấy bộ dạng của Chu Lạc thê thẩm đến nhưỡng này thì đột nhiên ông ta liếc xéo đám mây đên trên bầu trời Tầm Dương thành một cái.
Ánh mắt đó không thể hiện sự tôn trọng mà đó là sự khinh thường và hơn thế nữa là sự phẫn nộ. Quan Tinh Khách đưa mắt nhìn lên trời xanh, những vầng mây âm u đang chùng xuống đó bỗng nhiên như muốn tản ra, dường như hay thậm chí là có the nhìn rõ được vầng hào quang của ánh sao trong bóng đêm tối.
Ánh sáng sao ngưng tụ lại, bao trùm lên cả Tầm Dương thành; rọi những tia sáng xuống dưới con đường sáng tựa như sương sớm trong ngày thu. Cả tòa thành chìm đắm trong bầu không khí xơ xác đìu hiu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.