Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 418: Vạn Kiếm kỳ ngộ của chàng thiếu niên

Miêu Nị

09/12/2016

Chính vào lúc Chu Lạc chuẩn bị ném hắn qua đầu bên kia con phố thì mũi kiếm của Lưu Thanh lại lao tới.

Chính vì thế nên Trần Trường Sinh bước đến bên cạnh con phố mưa.

Long Ngâm Kiếm hắn vần cầm trong tay.

Trần Trường Sinh đạp nước bay lên, xoay tròn trên không trung xuất kiếm.

Hắn xuất kiếm, đó chính là Long Ngâm.

Thanh kiếm của Trần Trường Sinh đụng độ với thanh kiếm của Chu Lạc.

Một Long Ngâm Kiếm thực thụ đương đầu với hư ảnh của Nguyệt Hoa Kiếm.

Có khả năng rằng giữa hai thanh kiếm không có nhiều điểm khác biệt, thậm chí Long Ngâm Kiếm còn có phần cường mạnh hơn.

Nhưng thực lực cảnh giới giữa hai người dùng kiếm thì lại cách xa nhau quá lớn.

Bầu không gian tĩnh lặng không tiếng động, thanh hư kiếm đó sáng chói tựa như ánh trăng trên cao nguyên tuyết vậy, nó dễ dàng xuyên qua mũi kiếm sắc nhọn của Long Ngâm Kiếm, tiếp tục lao về phía trước.

Và sau đó thì lại bị vỏ kiếm chặn lại.

Gương mặt của Trần Trường Sinh được kiếm quang rọi sáng tựa như trên cao nguyên tuyết vậy.

Hư ảnh của Chu Lạc đang ở phía trước mặt của hắn, giữa trời mưa bão, nó phát tán ra một luồng sáng cường mạnh vô cùng tựa như một pho tượng thần vậy.

Một uy lực khó có thể diễn tả bằng lời, cùng với mũi kiếm lao tới tấn công Trần Trường Sinh và tâm linh của hắn.

Thanh kiếm của Trần Trường Sinh đương nhiên không sánh được với thanh kiếm của Lưu Thanh, nhưng nó cũng không hề tầm thường. Đối diện với một vị cường giả của nhân loại mà trước giờ hắn chưa từng được gặp, thậm chí ngay đến cả tưởng tượng thôi cũng chưa từng nghĩ tới, Trần Trường Sinh đương nhiên sẽ phải sử dụng đến kiếm pháp mạnh nhất của mình.

Ba đòn kiếm mà Tô Ly đã dạy, hắn đều sử dụng đến vào lúc này.

Ngu Kiếm có thể giúp cho hắn đứng vững trước uy lực thần thánh của Chu Lạc. Huệ Kiếm có thể giúp cho hắn phá đoán được đường đi của mũi kiếm trong làn mưa bão. Vấn đề là mũi kiếm của Chu Lạc thuộc về lĩnh vực thần thánh, nó vô hình vô dạng, ngay đến cả những cường giả như Vương Phá và Lưu Thanh mới có thể miễn cưỡng nhìn thấu được một phần nào. Nhưng nếu như Trần Trường Sinh không học được Huệ Kiếm thì hắn hoàn toàn không thể có khả năng nhìn thấu được nó.

Cuối cùng, Trần Trường Sinh thiêu đốt chân nguyên và sinh mệnh của mình để thử chống đỡ lại mũi kiếm đó.

Chỉ tiếc là hắn không thể chống đỡ được đường kiếm của Chu Lạc, cũng giống như con bọ ngựa không thể nào chống đỡ nổi sự nặng của cỗ xe ngựa đang phi nhanh.

Không có bất kỳ một điều bất ngờ nào, hư kiếm của Chu Lạc cùng với ánh trăng đã xuyên thấu qua mũi nhọn của Long Ngâm Kiếm.

Nhưng mũi kiếm của Chu Lạc trông thì có vẻ như đã đâm trúng vào mắt của Trần Trường Sinh nhưng kỳ thực nó đã bị cản lại bởi bao kiếm của Long Ngâm Kiếm.

Một thanh hư kiếm sao có thể bị chặn lại bởi một chiếc bao kiếm cơ chứ? Chỉ có duy nhất Trần Trường Sinh, người đang đối mặt với trận chiến này, mới hiểu rõ lý do ở trong đó. Khó mà có thể diễn tả được thành lời, đối với những người đang đứng trong làn mưa quan chiến mà nói thì hình cảnh hiện ra trước mắt bọn họ là:

Thanh hư kiếm đó đã xuyên vào bên trong chiếc bao kiếm nằm trong tay Trần Trường Sinh.

Trên bầu trời đêm và trên mặt nước có đến hai ánh trăng; trên con phố mưa có đến hai Chu Lạc, một là thực thể và một là hư ảnh. Nhưng hai ánh trăng đó thì đều sáng tỏ như nhau, cũng như hai Chu Lạc đều cường mạnh như nhau, chỉ khác ở một điểm đó là chỉ có một thực thể mới có cảm xúc rõ rệt.

Sau khi thanh hư kiếm mang theo luồng sáng ánh trăng chói rực đó xuyên trúng vô bao kiếm nằm trong tay của Trần Trường Sinh, hư ảnh đứng phía trước người hắn hoàn toàn không có bất cứ một thay đổi gì hết, nó vẫn cứ vô cảm, luồng ánh sáng và nhiệt lượng đang không ngừng phát ra từ bên trong nó. Ở phía bên kia con phố đằng xa kia, Chu Lạc, kẻ đang bị không chế bởi thanh đao của Vương Phá, vốn dĩ đang lạnh lùng ngạo nghễ bỗng chốc ông ta trở nên giận dữ kinh ngạc vô cùng.

Trong làn mưa bão giông tố đột nhiên vang lên vô số những tiếng vang của kiếm.

Sau đó người ta không còn nghe được tiếng mưa bão nữa.

Những âm thanh của tiếng kiếm vang lên một cách sắc nhọn, thô bạo, lanh lẹ, trong trẻo, âm trầm. Cả con phố mưa đột nhiên vang rộn lên.

Toàn bộ Tầm Dương Thành chỉ còn nghe thấy tiếng kiếm vang.

Thanh hư kiếm đó dường như trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã phải đương đầu với vô số những thanh kiếm khác, chúng va chạm vào nhau, ma sát với nhau, chém lên nhau. Tiếng kiếm vang của vô số những thanh kiếm đồng thời rộ lên. Một số những người quan chiến có cảnh giới hơi thấp một chút thì đều bị những trấn động đó làm cho hôn mê bất tỉnh.

Nhưng trên con phố mưa đó dường như chẳng hề có bất cứ sự việc gì xảy ra hết, trông thì dường như ngoại trừ chỉ có mỗi việc mưa to giông bão đang xối xả xuống thì tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh. Vậy thì những âm thanh tiếng kiếm vang đó đến từ đâu vậy? Thanh hư kiếm của Chu Lạc đã đụng phải những thanh kiếm khác ở đâu vậy?

Những thanh kiếm đó là ở bên trong bao kiếm của Long Ngâm Kiếm.

Thanh kiếm đó của Trần Trường Sinh vốn là Nhất Vạn Kiếm.



Nó là một vạn thanh kiếm đến từ trong Chu Viên.

Nhưng tất cả đều bị thanh kiếm của Chu Lạc trấn giữ ở bên trong bao kiếm.

Nhưng dù sao thì chúng cũng đã đối đầu với nhau rồi.

Vạn Kiếm chưa từng được rút ra khỏi bao, nhưng hoàn toàn có thể đương đầu được với hư kiếm.

Bên trong bao kiếm, trong một khoảng khắc ngắn ngủi có thể cảm nhận được những là chiến khí ngút trời hùng mạnh, cuồng phong bão táp, lôi đình ầm ào.

Hư kiếm trong tay Chu Lạc đang không ngừng lao vao bên trong bao kiếm của Trần Trường Sinh.

Nó không ngừng mất hút vào bên trong đó không phải là vì kiếm đã được tra vào trong bao mà là thanh hư kiếm đó đang ngày càng trở nên ngắn ngủn hơn.

Một vài những hạt sáng nhỏ bắn ra tứ phía từ chỗ miệng bao kiếm.

Đó chính là những mảnh vụn kiếm bị bào mòn.

Vạn Kiếm tuy đã bị làm cho tổn hại, nhưng kiếm ý vẫn vô cùng mạnh mẽ uy lực. Chỉ trong một thoáng thì đã diễn ra hàng nghìn lần ma sát và chém đập lẫn nhau. Hư kiếm của Chu Lạc nào có thể chống đỡ nổi sự đối đầu này, ngay cả thanh kiếm thực, Nguyệt Kiếm, nằm trong tay Chu Lạc ở phía đầu bên kia con phố cũng chưa chắc đã có thể làm được điều đó. Cùng với đó là một điều hoàn toàn không thể tưởng tượng được, cùng với việc thanh hư kiếm đang không ngừng trở nên ngắn lại thì ngón tay của Chu Lạc đang cầm lấy thanh kiếm cũng đang bắt đầu rỉ máu.

Sắc mặt của Chu Lạc trở nên trắng bệch, trong ánh mắt vô cảm từ đầu tới giờ chan chứa sự điềm nhiên tựa như thần minh của ông ta lại một lần nữa xuất hiện sự kinh ngạc đến ngây dại. Sau đó nó nhanh chóng chuyển hóa thành một cơn phẫn nộ tựa như trận đại hồng thủy.

Chu Lạc có thể cảm nhận được những thanh kiếm đang nằm trong bao kiếm kia của Trần Trường Sinh, thậm chí ông ta có thể nhận ra đó là những thanh kiếm nổi tiếng đã từng thất lạc, thậm chí một số trong chúng chính là những luồng khí rất đỗi thân thuộc với Chu Lạc trong hàng trăm năm về trước.

Nhưng ông ta không có cách nào có thể cảm nhận được hay tìm hiểu được chân tướng sự việc kỳ ngộ này của Trần Trường Sinh. Vì những thanh kiếm cường mạnh vô địch đó đang không ngừng tung ra những đòn công kích về phía Chu Lạc, và quả thực ông ta đã bị thương.

Chu Lạc bị một thiếu niên chỉ mới Thông U làm cho bị thương.

Chẳng cần biết nhà ngươi là thiên tài thiếu niên gì.

Chẳng cần biết nhà ngươi là tên thiếu niên trẻ nhất đã Thông U trong lịch sử.

Ngươi cho đến cùng cũng chỉ là một tên thiếu niên mười sáu tuổi mới chỉ Thông U mà thôi.

Sao ngươi có thể làm thương ta được, sao ngươi lại dám sát thương ta. Ta đây, đường đường là Bát Phương Phong Vũ, mà lại bị nhà ngươi làm cho bị thương. Đây quả thực là một chuyện không thể chấp nhận được.

Tiếng thét vang lên khắp Tầm Dương Thành, phút chốc nó át đi hẳn những tiếng kiếm vang.

May đen tan đi, ánh trăng lại càng rọi sáng hơn nữa.

Chu Lạc hướng lên phía trước mặt Vương Phá mà tiến lên một bước, thanh kiếm trong tay chém một nhát từ trên xuống dưới.

Trên con phố mưa ở xa hàng vài chục trượng kia, hư ảnh của ông ta đang bổ nhào đến phía Trần Trường Sinh.

Thanh hư kiếm đó đang không ngừng xuyên vô bao kiếm.

Những bụi sáng của vụn kiếm đang bắn ra khỏi miệng bao kiếm ngày càng dày đặc hơn.

Những bụi sáng đó, những vụn kiếm đó, tất cả đều là những kiếm ý và những nhuệ ý sắc bén sản sinh ra sau khi các kiếm ý va chém lẫn nhau.

Trông thì có vẻ nó là một hình ảnh rất đẹp, nhưng kỳ thực nó vô cùng nguy hiểm.

Mưa gió dần dần tan biến, những vũng nước đọng lại trên đường phố vẫn còn chưa rút hết, những vụn kiếm đó rớt xuống chia cắt những vệt nước, bắn lên tung tóe.

Chứ càng chưa muốn nói đến những tảng đá và các bức tường nham nhở trên mặt đất, đâu đâu cũng đều là những mảnh vụn.

Lưu Thanh đứng dậy trong làn mưa, tiếp tục đứng canh phía trước ngựa của Tô Ly, y giương ngang thanh kiếm ra phía trước.

Những luồng sáng và bụi kiếm đó phóng đi vun vút, tựa như vô số những mũi tên sắc nhọn.

Chỉ trong một khoảnh khắc thôi, dây cột tóc của y bị chém đứt, tóc đen rối bù, và rồi sau đó thì đến cả tóc cũng đã bị chém đứt.

Y phục của Lưu Thanh nét tươm, trên người có đến hàng trăm những vết thương nhỏ xíu, trông dáng vẻ thật thê thảm.

Nhưng cuối cùng thì Lưu Thanh vẫn cứ đứng ra phía trước để bảo vệ cho con ngựa đó và người ngồi trên đó.

Tô Ly ngồi trên lưng con ngựa lông vàng, cúi đầu không nói câu nào.



Theo lý mà nói thì Trần Trường Sinh lúc này đã chết rồi mới đúng.

Cả Tô Ly và Chu lạc đều nhận định như vậy. Nhưng thật thần kỳ là Trần Trường Sinh, người đang đứng giữa làn mưa của những kiếm quang luồng sáng và bụi kiếm, trên người hắn không hề có thêm lấy một vết thương nào. Một luồng khí không biết tới từ nơi đâu đang bao trùm lên toàn bộ thân thể của hắn. Luồng khí đó, chẳng biết nó có phải đến từ viên ngọc Như Ý mà Trần Trường Sinh đeo ở thắt lưng hay không, hay nó tới từ chuỗi thạch châu mà chẳng biết từ lúc nào đang đeo ở cổ tay của hắn.

Không có bất cứ một ai cảm nhận được luồng khí này, chỉ có những bụi đó mới có thể cảm nhận thấy được nó. Nên khi những bụi kiếm lao tới phía trước người Trần Trường Sinh thì đều tự nhiên bay đi luôn, còn nhưng tình tiết của sự việc thì đều đã bị che giấu một cách hoàn hảo trong những luồng sáng kia rồi.

Sau đó mưa lớn lại ào ào đổ xuống, mây đen kéo tới, ánh trăng sáng dần tan biến.

Trong làn mưa, hư ảnh của Chu Lạc dần dần tan biến mất, dần dần trở nên suy yếu.

Cuối cùng thì vào một thời khắc nào đó, hư kiếm đã bị bao kiếm đó hoàn toàn nuốt chửng mất.

Hư kiếm thoáng chốc tan biến mất, biến thành vô số những bọt khí li ti.

Một tràng âm thanh kinh ngạc vang rộn trong khắp Tầm Dương Thành.

Chu Lạc đứng bên phía đầu kia của con phố mưa, toàn thân những là máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Vai phải của ông ta khẽ run lên, lưỡi kiếm đã hoàn toàn biến mất mà chỉ còn có chuôi kiếm.

Chính vào lúc đó, thanh đao của Vương Phá cuối cùng cũng đã lao tới phía trước mặt ông ta.

Kể từ khi khai chiến cho đến nay, đây là lần đầu tiên thanh đao của Vương Phá có được cơ hội lao về phía Chu Lạc.

Chính vào lúc Chu Lạc bị đột kích, trên người mang trọng thương, yếu ớt đến độ muốn suy sụp, hư thân phân ra bởi thuật Thủy Trung Nguyệt buộc phải quay trở về với thực thể.

Thanh đao lao tới trong làn mưa gió bão tố, nó dựng thẳng lên tới đỉnh điểm và cũng cường mạnh tới đỉnh điểm.

Vương Phá hoàn toàn không quan tâm tới những sự việc đang xảy ra trước mắt, cũng chẳng thèm để ý tới ánh minh nguyệt trong làn mưa gió đen tối; hay là tên thích khách đó liên tiếp từng đợt tiến hành đột kích, rồi Trần Trường Sinh Vạn Kiếm âm vang. Vương Phá chỉ muốn lao tới chém giết Chu Lạc đang đứng ở trước mặt gã.

Tựa như chẻ củi vậy, gã dùng hết sức của mình lao tới thật nhanh. Hành động đó dường như còn ẩn chứa trong nó một sự tính toán trả thù, một thái độ chăm chú vô cùng.

Lúc này có lẽ là cơ hội tốt nhất để cho Vương Phá có thể đánh bại được Chu Lạc, thậm chí có thể nói đây chính là cơ hội duy nhất mà Vương Phá có thể chiến thắng được Chu Lạc trước khi gã bước chân vào lĩnh vực thần thánh.

Chu Lạc giương quyền hướng lến trời, mây đên vù vù kéo tới.

Chẳng ai biết được giữa cú chém toàn lực này của Vương Phá và đòn quyền trong lúc vội vàng chống đỡ với một thân thể đang bị trọng thương của Chu Lạc, bên nào sẽ có sức mạnh lớn hơn.

Mãi cho tới ngay sau đó, cũng chẳng ai có thể ngờ tới sự việc xảy ra tiếp theo.

Vì thanh đao đó của Vương Phá đã không chém xuống.

Thanh đao đó dừng lại trong bầu không trung phía trước mặt Chu Lạc.

Đòn quyền của Chu Lạc cũng dừng lại trong không trung.

Hai luồng sức mạnh đó không đối đầu với nhau.

Mua bão giông tố dần ngưng lại, trên khắp đường phố vẫn là cảnh tượng tối đen, tĩnh lặng vô cùng.

Khung cảnh hiện ra trước mặt như thể tất cả sự việc sự vật đang ngừng lại.

Ngay cả đến hơi thở của con người cũng không còn nghe thấy được nữa.

Chu Lạc nhìn Vương Phá mà trầm ngâm không nói câu nào, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch một cách lạ thường.

Có vô số những luồng khí mạnh mẽ lao ra vun vút từ bên viền đòn quyền và ống tay áo của ông ta, nó lan tỏa đi cùng với làn mưa bụi.

Đó là chân nguyên mà Chu Lạc khi bị trọng thương đã cố gắng thu hồi lại, vốn dĩ tất cả số chân khí đó đáng lẽ đều rớt lên trên thanh đao, nhưng thật không ngờ Vương Phá lại từ bỏ cơ hội cuối cùng đó, thanh đao sững lại giữa không trung.

Một tiếng động lớn vang lên, chân nguyên của Chu Lạc rớt tung ra xung quanh; luồng khí lan tỏa khắp tứ phương trời đất.

Chu Lạc không ngờ được vì sao Vương Phá lại thu đao, lý do là vì ông ta không phải là Vương Phá.

Vương Phá thu đao không phải vì gã đã tính được bước diễn biến tiếp theo của thế cục; cũng không phải vì ý thức chiến đấu của gã lớn mạnh đến độ có thể nhìn xuyên thấu được vầng mây đên che khuất bầu trời. Vương Phá thu đao chỉ vì một lý do rất đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook