Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 416: Đáp án thứ nhất của Tầm Dương Thành

Miêu Nị

09/12/2016

Vương Phá đứng trong mưa, thanh đao của gã chém tung vô số những đường rách trong không trung. Những luồng ánh sáng tránh né cơn mưa lớn đang chiếu đến, soi rọi những bờ viền của phần rạn nứt, rọi sáng cả thân hình của gã. Những luồng sáng đó chính là kiếm quang của Chu Lạc, trông thì có vẻ mềm mại tựa như ánh trăng nhưng lại có sức tấn công mạnh mẽ, khiến cho người ta không còn có khả năng để trốn chạy. Mỗi một luồng kiếm quang xuyên tới người Vương Phá đều rạch lên trên người gã một vết rách thẳng táp, và máu tươi từ đó ứa ra.

Vương Phá trở thành một huyết nhân, mưa có lớn đến đâu cũng không thể xóa được những vết tích trên người gã.

Trên các con hẻm, ngoại trừ tiếng mưa rơi ra thì không còn nghe thêm được bất cứ tiếng động nào khác nữa. Mưa lớn như sấm sét lôi điện giáng xuống thật ồn ào, nhưng những người có mặt tại hiện trường thì lại cảm nhận thấy một bầu không khí tĩnh mịch chết chóc.

Lương Vương Tôn, Lương Hồng Trang, và đám người bất chấp tất cả để giết chết Tô Ly đều đang lặng lẽ chờ đợi giây phút Trần Trường Sinh ngã gục xuống. Tiết Hà, Hoa Giới Phu, những nhân vật đại diện cho hai thế lực lớn là triều đình và Quốc giáo, lúc này đều không phát ngôn bất cứ điều gì. Rất nhiều những giáo sĩ và quân đội đang ẩn mình bên trong và ngoài Tầm Dương Thành cũng đều chỉ biết giữ im lặng.

Tất cả mọi người đều chỉ biết lặng thinh vì sự kiên trì và trầm lặng của Vương Phá; vì lòng quyết tâm của Trần Trường Sinh. Bọn họ đều biết rằng chính các Thánh Nhân muốn Tô Ly phải chết, ngay cả Chu Lạc cũng chỉ là làm theo ý chỉ của bọn họ mà thôi. Vương Phá và Trần Trường Sinh có thể nói đều là những cường giả mạnh nhất trong độ tuổi của mình, nhưng so với các vị Thánh Nhân thì hai người đó rút cuộc cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Đối thủ hiện tại của hai người bọn họ đều là những cường giả có thực lực và cảnh giới vượt xa bản thân mình, nhưng Vương Phá và Trần Trường Sinh đều chỉ dựa vào ý chí và một sức mạnh khó có thể dùng lời để diễn tả đều kiên trì chống đỡ đến tận lúc này. Nhìn hai bóng người đó trong làn mưa thì có ai là không động lòng cơ chứ?

Vương Phá là nhân vật tiếng tăm trong Hòe Viện, Trần Trường Sinh là người thừa kế của Quốc Giáo Học Viện, hai người bọn họ đều không hề có bất cứ mối thân tình nào với Ly Sơn, thậm chí vốn dĩ bọn họ nên ở phía đối lập. Nhưng Vương Phá và Trần Trường Sinh đều chỉ vì muốn để cho Tô Ly được sống mà đã dùng ý chí của mình mà chiến đấu với các Thánh Nhân đến tận thời điểm này. Vì sao hai người đó lại làm như vậy. Vương Phá và Trần Trường Sinh đều không ưa thích tính tình của Tô Ly, nếu như thông thường thì có lẽ bọn họ đều không vì lão mà phải liều mạng đến như vậy. Nhưng hiện tại thì không thể được, Tô Ly không thể sau khi vì thế giới loài người mà chiến đấu với Ma tộc đến nỗi bị trọng thương rồi sau đó lại chính bị loài người giết hại.

Hành động đó là một sự phản bội, đó là một hành vi vô liêm sỉ.

Trong truyện này cả Vương Phá và Trần Trường Sinh đều kiên định cho rằng quan điểm của mình là đúng, Thánh Nhân đều đang cư xử sai lầm.

Vậy thì đối với sự việc này thì sự lựa chọn của bọn họ mới mang một ý nghĩa thần thánh, bất khả xâm phạm.

Đạo lý này thật đơn giản, nhưng để thực hiện được nó thì lại vô cùng khó khăn.

Tô Ly ngồi trên lưng ngựa, mắt hướng nhìn về phía Trần Trường Sinh đang đứng trước mặt và Vương Phá đang đứng trên con phố mưa đằng xa kia. Lão ta không nói lời nào, chút cảm xúc tản mạn trong đôi mắt đã sớm tan biến đi về nơi nào.

Trước khi Vương Phá và Trần Trường Sinh ngã xuống thì Tô Ly sẽ không thể chết. Đó là kết luận mà tất cả mọi người ở trong Tầm Dương Thành lúc này đều nhận định chắc chắn. Cái chết của Vương Phá chắc chắn sẽ làm trấn động cả một vùng Thiên Nam, có sức ảnh hưởng rất lớn. Nhưng nếu đó là cái giá phải trả để giết được Tô Ly thì nó cũng đáng lắm. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là không có bất cứ một ai mong Trần Trường Sinh sẽ phải chết.

Trần Trường Sinh là Viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, là người thừa kế của Quốc Giáo. Giáo Hoàng đại nhân muốn Tô Ly phải chết, nhưng tuyệt đối không bằng lòng để cho hắn phải bỏ mạng. Chỉ có điều rằng ngài ấy ở trong Kinh đô xa xôi, dù thế nào đi chăng nữa thì Giáo Hoàng đại nhân cũng không thể ngờ được rằng Trần Trường Sinh lại có thể hy sinh cả tính mạng của mình để cứu lấy đối thử mạnh nhất của môn giáo mình, kẻ đứng đầu Ly Cung, Tô Ly.

Từ lúc đối phó với Tiết Hà cho đến Lương Hồng Trang; từ lúc đương đầu với Tiếu Trương cho đến Lương Vương Tôn; từ Quân Trại cho đến Tầm Dương Thành, Trần Trường Sinh dọc đường một lòng chiến đấu bảo vệ cho Tô Ly. Tuy đã bao lần đương đầu với sinh tử, nhưng cho đến cùng thì cũng chưa từng một lần bị cái chết uy hiếp đe dọa đến nhường này. Nhưng tình cảnh lúc này thì lại hoàn toàn khác, Lưu Thanh là một tên thích khách, tuy y cũng không muốn Trần Trường Sinh phải chết dưới lưỡi kiếm của mình nhưng y là kẻ nhận tiền hành sự, giết chết Tô Ly là nhiệm vụ của Lưu Thanh. Cũng giống như tất cả những kẻ coi trọng đồng tiền vậy, ví dụ như Chiết Tụ đó, tất cả bọn chúng đều vô cùng quan tâm đến việc phải hoàn thành nhiệm vụ. Vấn đề này thậm chí còn quan trọng hơn cả sự sống chết của chính bản thân bọn chúng và đương nhiên nó cũng sẽ cao hơn sự sống chết của những người khác. Bảy nhát kiếm đầu tiên Lưu Thanh chỉ là muốn dọa nhát Trần Trường Sinh, chứ không muốn lấy đi mạng sống của hắn. Nhưng y phát hiện ra một điều rằng nếu như không giết chết Trần Trường Sinh thì bản thân mình sẽ chẳng có cách nào để lấy mạng Tô Ly. Vậy thì... giết chết hắn thôi.

Lưu Thanh nhìn Trần Trường Sinh một cách vô cảm rồi một lần nữa rút kiếm ra lao tới, chỉ có điều lần này mũi kiếm của y không phải nhằm về phía Tô Ly mà lao thẳng đến chỗ Trần Trường Sinh. Rất hiếm gặp một tên thích khách cảnh giới Tụ Tinh Thượng Cảnh, những kẻ như y mà ra đòn chí mạng thì đáng sợ đến mức nào, Trần Trường Sinh chưa từng được nếm trải qua nhưng hắn có một cảm giác của màn đêm tăm tối đang ập tới, tựa như muốn che phủ đi toàn bộ ánh sáng vậy.

Trần Trường Sinh biết rằng bản thân mình chuẩn bị chết rồi, hắn và cái bóng lạnh lẽo của cái chết đã quanh quẩn bên nhau biết bao nhiêu năm tháng nay, hắn đặc biệt có sự mẫn cảm với nó. Nhưng vào chính lúc này thì Trần Trường Sinh không cảm thấy bận tâm đến cái chết nữa hay nói cho chính xác là không kịp để mà bận tâm tới nữa.

Không có bất cứ một ai có thể thay đổi được sự việc này. Tô Ly đang bị trọng thương chưa hồi phục không thể làm được; Vương Phá đang khổ sở chống đỡ trong mưa bão đến nỗi đã trở thành một huyết nhân cũng không thể làm được; Hoa Giới Phu và đám giáo sĩ đương nhiên càng không thể nào ngăn chặn lại nhát kiếm đó của Lưu Thanh. Nhưng bọn họ chỉ có thể kịp hô hoán lên thật lớn.

Hiện tại trong Tầm Dương Thành này chỉ có duy nhất một người có thể ngăn không khiến cho Trần Trường Sinh phải bỏ mạng, người đó chính là Chu Lạc.

Chu Lạc là một huyền thoại đã bước vào đến lĩnh vực thần thánh. Tuy kiếm quang của ông ta bị Vương Phá ngăn lại trong mặt bên đó của con phố mưa, nhưng chỉ cần Chu Lạc trả một cái giá xứng tầm thì đương nhiên vẫn có thể nghĩ ra cách để tới đầu bên này của con phố mưa.

Đột nhiên trong vầng mây đen u ám của trời mưa gió bỗng xuất hiện một vết nứt, có một vệt sáng rọi tới. Những giọt mưa rơi trên đường phố dường như soi rọi trong đó là ánh trăng của Ma tộc, nhìn thì có vẻ như là hư cảnh nhưng dường như đó lại là sự vật có thực.



Thanh đao vẫn cứ đứng vững vô cùng trong mưa bão, Chu Lạc vẫn ở bên phía đằng kia. Nhưng có một vị trưởng lão tóc trắng dài đến ngang vai đột nhiên xuất hiện ra ngay phía trước Tô Ly, đó gần như là một sự tồn tại thần kỳ của thuật phân thân vậy.

Thủy Trung Nguyệt, đó là một loại thân pháp, thậm chí có thể nói đó là một loại thần thuật.

Trong thời khắc quan trọng nhất thì một trong những vị cường giả mạnh nhất đại lục cuối cùng đã sử dụng đến biện pháp mạnh nhất của mình.

Ông ta giương tay túm lấy Trần Trường Sinh ném hắn ra ven đường, để mặc Tô Ly lại cho Lưu Thanh.

Một sự xuất hiện đơn giản như vậy đó; đơn giản là ném đi một nhát; đơn giản là nhường qua một đường.

Chu Lạc bèn giải quyết xong tất cả mọi vấn đề.

Ông ta phải để cho Trần Trường Sinh được sống.

Ông ta sẽ để cho Tô Ly phải chết.

Hơn nữa tên thích khách giết chết Tô Ly đó không có quan hệ gì tới ông ta.

Ngay cả khi ông ta có là Chu Lạc đi chăng nữa thì để bàn tay vấy máu của tiểu sư thúc môn phái Ly Sơn cũng là một sự phiền phức không nhỏ.

Quả nhiên không hổ danh Bát Phương Phong Vũ.

Mưa bão đã làm đắm chìm Tầm Dương.

Vậy ra từ đầu tới cuối, cục diện của toàn bộ sự việc đều được khống chế trong lòng bàn tay của ông ta.

Trần Trường Sinh hoàn toàn không có bất cứ khả năng gì để tránh né được bàn tay của Chu Lạc.

Hắn nhìn mũi kiếm của Lưu Thanh sượt qua người mình mà lao thẳng đến chỗ Tô Ly.

Trần Trường Sinh hiểu rằng chẳng còn cách nào khác nữa rồi.

Hắn có chút tuyệt vọng, sau đó là mệt mỏi suy sụp.

Nhưng đột nhiên vào lúc này Trần Trường Sinh phát hiện ra trong hiện trường có người đã mỉm cười.

Không đúng, nói một cách chính xác là có hai người đã cười.



Người đầu tiên cười đó chính là Lưu Thanh, y cười một cách kỳ quái nham hiểm.

Người mỉm cười tiếp theo sau đó là Tô Ly, lão ta cười có chút xúc động, cảm tính phức tạp.

Hai người bọn họ vì sao lại cười cơ chứ? Rút cuộc thì cục diện của trận chiến này đang bị ai khống chế đây?

Khi mũi kiếm của Lưu Thanh không đâm trúng vào người của Tô Ly mà lại lao thẳng về hư ảnh của Chu Lạc, trong thời khắc đó...

Tất cả sự việc đều đã có lời giải đáp.

Chính vào lúc Chu Lạc tựa như bóng trăng trong dòng nước, hóa ra một phân thân giống y hệt thực thể để dễ dàng xuyên qua được thanh đao thép vững vàng của Vương Phá mà chém nứt tung một khoảng không gian để tới phía bên này của con phố. Nếu như ông ta ra tay luôn với Tô Ly thì có lẽ rằng lão đã chết ngay tức khắc, hoặc nếu Chu Lạc không bận tâm đến Trần Trường Sinh, kẻ đang sắp bị đâm chết kia, thì có lẽ sự việc tiếp theo đó sẽ chẳng có bất cứ một thay đổi nào.

Nhưng Chu Lạc đã không làm như vậy. Điều này không hoàn toàn là một sai lầm, ít nhất thì vào thời khắc đó, tất cả những người không hề có bất cứ một dự liệu nào cho những diễn biến tiếp theo của sự việc đều cho rằng Chu Lạc không hành động sai, thậm chí bọn họ còn cảm thấy ông ta làm như vậy quả đúng là một bước tính hoàn hảo, không chê trách vào đâu được. Thán phục thay cho vị cường giả lớn mạnh nhất của thế giới loài người này, ông ta từ đầu chí cuối luôn không chế được cục diện của trận chiến, thật tương xứng với câu: Phong vũ bao trùm Tầm Dương Thành.

Ngay cả Chu Lạc cũng cho rằng hành động đó của bản thân mình là hoàn hảo, Tô Ly sẽ chết nhưng không phải do chính tay ông ta giết chết. Chu Thị vùng Thiên Lương Quân sẽ có thể tránh né được rất nhiều những điều phiền phức, Chu Lạc cũng sẽ không để lại những vết nhơ thanh danh trong sử sách, cứ cho rằng có bị đời sau nói tới đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là những nét phê bình mờ nhạt mà thôi. Đồng thời lúc đó ông ta cũng không quên lời thỉnh cầu của Ly Cung để cho Trần Trường Sinh được sống sót.

Phong vũ tung hoành trong thành, ánh trăng ẩn mình đằng sâu trong đó. Thủy Trung Nguyệt hóa một thành hai, hư thực tương ứng. Phân thân của Chu Lạc và thực thể của ông ta dường như có cùng một sức chiến đấu như nhau. Chu Lạc quả đúng một tâm tam dụng, tựa như sức mạnh thần thánh, ông ta sử dụng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề phức tạp nhất.

Khung cảnh lúc đó quả thực rất đẹp, cái kết của câu chuyện này lẽ ra nó nên vô cùng hoàn mỹ mới đúng. Vị cường giả huyền thoại của nhân loại này cảm thấy mọi thứ đều thật thuận theo tự nhiên lẽ thường nó nên phải có. Và chính lúc đó ông ta đã quên đi một điều quan trọng rằng, tự tin quá nhiều lúc luôn luôn thể hiện ra tâm lý khinh địch. Hơn thế nữa, chỉ mãi cho tới thời khắc cuối cùng đó thì Chu Lạc mới biết kẻ địch thực sự là ai.

Mũi kiếm lạnh lẽo đó lao tới đâm đến hư thể của Chu Lạc.

Trước đó Trần Trường Sinh vẫn cứ cảm giác rằng mũi kiếm đó không đáng sợ như những gì mình đã tưởng tượng, nhưng tới lúc này thì hắn mới biết rằng từ đầu tới giờ là đối phương luôn nhường cho mình đường sống, chứ kỳ thực mũi kiếm này quả thực vô cùng đáng sợ, nó khủng khiếp đến nỗi một đại nhân vật như Chu Lạc đây cũng chẳng có cách nào tránh né cho được.

Một tiếng kêu vang lên.

Mũi kiếm của Lưu Thanh tạo nên một đường cong quỷ dị trong làn mưa bão, trông tựa như một nhánh cây trong đầm nước dải tràn ánh trăng. Nó cắt ánh trăng trên mặt nước ra thành vài mảnh vỡ, đồng thời cũng xuyên sâu vào bên trong hư thể của Tô Lạc.

Đó không phải là kết thúc mà mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.

Sau khi mũi kiếm của Lưu Thanh xuyên đâm sâu vào bên trong hư thể của Chu Lạc thì lúc đó mới chính là thời khắc mà mũi kiếm đó phát huy uy lực điên cuồng của nó. Đột nhiên mũi kiếm đó trở nên nóng hừng hực đến nỗi khó tưởng, tồi sau đó nó bắt đầu phát sáng và bùng cháy, thổi tung ra vô số những hỏa điểu màu vàng chói. Mỗi con hỏa điểu đều tựa như cõng trên lưng mình một vầng thái dương, cả con phố mưa đột nhiên được chiếu rọi sáng. Hư thể của Chu Lạc đang cháy hừng hực từ trong ra ngoài.

Đây là Mật kiếm bất truyền của Ly Sơn.

Kim Ô Kiếm Pháp.

Một tiếng thét tức giận vang lên, nó vang lên từ đầu phía bên kia của con phố.

Tầm mắt của Chu Lạc xuyên qua thanh đao của Vương Phá, quan sát khung cảnh đang diễn ra ở hàng chục vạn trượng phía đầu bên kia con phố, cơn tức giận đạt đến đỉnh điểm. Mũi kiếm của Lưu Thanh rõ ràng là đâm trúng vào hư ảnh của ông ta nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà lúc này ngực của Chu Lạc lại đang rỉ máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook