Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 417: Nhát kiếm chung cuộc của đời thích khách.

Miêu Nị

09/12/2016

Trong hàng trăm năm kể từ sau khi bước vào lĩnh vực thần thánh đến nay, thử hỏi đã từng có kẻ nào sát thương được tới ông ta? Bản thân Chu Lạc đã từng lúc nào phải đổi máu? Ông ta đã sớm quên đi cái cảm giác bị người khác sát thương, thậm chí còn quên luôn việc bản thân mình cũng có thể bị người khác sát thương.

Mãi cho tới lúc này.

Nhưng điều khiến cho Chu Lạc cảm thấy phẫn nộ không phải là bản thân mình bị thương mà chính là thân phận thực sự của tên thích khách đó, cùng với việc tên đó lại có thể sử dụng Kim Ô Kiếm Pháp của Ly Sơn. Điều này khiến cho Chu Lạc cảm thây tức giận đến tột đỉnh, thậm chí bản thân ông ta còn cảm thấy mơ hờ cảm giác bất an khó tả.

Tiếng thét vang động cả con phố. Chu Lạc tung đòn kiếm chém Vương Phá, kiếm ý mạnh mẽ vô cùng, mây đên tụ lại đen sì, ánh trăng tức thì trở nên sáng rọi hơn trăm ngìn lần. Đồng thời, tiếp theo đó là vô số những kiếm quang rớt lên trên người Vương Phá.

Máu của Vương Phá tựa như mưa bão, tuôn ào ào ra bên ngoài, thanh đao thép trong tay vẫn đứng vững không dịch chuyển.

Nhát kiếm của Chu Lạc trông như có vẻ đang chém về phía trước nhưng kỳ thực mục tiêu mà nó nhắm đến lại ở phía tận đằng xa kia. Chính vào lúc ông ta xuất kiếm thì đồng thời Chu Lạc sử dụng thân pháp Thủy Trung Nguyệt để xuất hiện bên phía hư thân của mình ở bên đầu kia của con phố và ngay lập tức tung một đòn kiếm về phía Lưu Thanh. Tuy là hư thân nhưng nó lại có một thực lực cảnh giới cường mạnh ngang bằng và thậm chí là hòa nhập như một với thực thể của Chu Lạc. Cho dù đối phương có là thiên hạ đệ tam thích khách đi chăng nữa thì y cũng sao có thể chống đỡ được mũi kiếm uy lực đến vậy?

Lưu Thanh nhanh nhẹn thoăn thoát một cách quỷ quái, thật khó để có thể bắt được y. Dưới sự truy sát của vô số những kiếm quang đang bao trùm lấy, sự di chuyển nhanh lẹ của y tạo nên vô số những âm thanh xoẹt xoet. Chỉ có điều trên người y cũng xuất hiện hàng chục những vết thương.

Nếu như là đối thủ khác thì cho dù có là cường giả có cùng Tụ Tinh Cảnh giới như Lưu Thanh thì dưới tấn công của kiếm ý có hàm chứa cả sự phẫn nộ trong đó nữa của Chu Lạc thì có lẽ y đã chết ngay tại trận mà không hề có bất cứ một chút nghi ngờ nào.

Nhưng Lưu Thanh không phải là một người tu hành thông thường, y là một thích khách.

Sở trường của y là giết người, và đương nhiên cũng là hiểu rất rõ làm thế nào để không bị người khác giết hại.

Bộ y phục Lưu Thanh mặc trên người, trông dáng vẻ xem chừng rất phổ thông, thậm chí còn có phần tiều tụy, nhưng kỳ thực nó được làm từ quỷ tơ tằm, có thể chống lại được những sự tấn công của đao kiếm thông thường. Đương nhiên, đối với một trận chiến như thế này thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì to tát hết. Điều quan trọng hơn nữa là bên trong bộ y phục đó Lưu Thanh có mặc một bộ giáp mỏng do Vấn Thủy Đường Gia chế tạo. Thanh kiếm phổ thông không có chút gì nổi bật đó của y, trên thực tế nó lại tựa như một chiến mặt nạ vậy, nó không giống với chiếc mặt nạ giấy của Tiếu Trương. Chiếc mặt nạ này của Lưu Thanh có xuất xứ từ Thiên Cơ Các, sức mạnh phòng ngự tương đương với mũ giáp. Đương nhiên kỳ thực thì với trận đấu này nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Nhưng... tất cả những thứ đó cộng gộp lại với nhau thì lại trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều.

Ý nghĩa của nó là ở chỗ, nhát kiếm đầy uy lực và tức giận đó của Chu Lạc đã không thể giết chết Lưu Thanh ngay tại chỗ; nó có ý nghĩa ở chỗ là lúc này đây Lưu Thanh vẫn đang đứng trong mưa bão và tiếp tục xuất kiếm.

Những âm thanh né đòn vang lên mỗi lúc một lớn hớn, nó hóa thành những âm thanh cộng hưởng với kiếm ý và tiếng va đập với vật cứng.

Toàn thân Lưu Thanh những là máu tươi, nhưng y vẫn sừng sững bất động đứng đó.

Tên thích khách lúc này bỗng biến thành tử sĩ.



Vì đằng sau lưng y là Tô Ly.

Thanh kiếm tựa như một nhánh cây trong đầm ao tràn trề những ánh trăng, rõ ràng là đã dùng hết kiếm thế vốn có rồi, nhưng nó vẫn tiếp tục tiến thêm một chút nữa, bùng cháy lên, phun ra vô số những hỏa điểu. Nó là một thanh kiếm phát tán ra những kiếm quang và nhiệt quang bất tận, ngay thời khắc tiếp theo sau đó nó lại bùng cháy lên.

Thanh kiếm bùng nổ lên bên trong hư thân của Chu Lạc.

Một tiếng nổ vang lên.

Mưa lớn trên đường phố bị cơn trấn động làm cho nước văng đi tung tóe.

Hư thân của Chu Lạc đột nhiên trở nên rực sáng vô cùng, bên phía viền ảnh còn nhìn thấy được những dấu hiệu của sự rạn nứt tổn thương.

Và ở phía bên kia của con phố, ngực của Chu Lạc đang bị thương rất nặng.

Lưu Thanh âm thầm đi theo Trần Trường Sinh và Tô Ly hàng chục ngày này, lúc trước đó thôi còn đòi lấy mạng bọn họ, làm cho Trần Trường Sinh toàn thân đẫm máu bị thương. Mãi cho đến khi Chu Lạc xuất hiện thì y mới chịu lộ diện mục đích thật sự của mình. Vậy ra Lưu Thanh làm vậy không phải vì muốn giết bọn họ mà là muốn bảo vệ.

Nhát kiếm đó bất luận như thế nào đi chăng nữa thì cũng đều quá hoàn mỹ rồi.

Có thể nói đó là nhát kiếm chung cuộc đẹp nhất trong đời làm thích khách của Lưu Thanh.

Một nhát kiếm thật quỷ quyệt; một nhát kiếm thật sáng lóa; một nhát kiếm thật âm hiểm; một nhát kiếm thật đáng sợ.

Nhát kiếm này nó mạnh mẽ và khủng khiếp đến độ khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng... Nó vẫn chưa đủ để giết chết được Chu Lạc.

Vì đỉnh cao đó vẫn chỉ là đỉnh cao của phàm nhân mà thôi.

Còn đối với một cường giả như Chu Lạc, một kẻ đã tới thần thánh lĩnh vực, thì có thể nói rằng ông ta đã không còn là người thường nữa.

Tiếng gầm thét tức giận chưa dứt, đột nhiên nó hóa thành tiếng gào rít, lạnh lẽo đến cực điểm, tựa như là ánh trăng trên cao nguyên tuyết vậy.



Hư ảnh của Chu Lạc bị mưa bão xối đi, khiến cho nó đang không ngừng lắc lư, nhưng không hề biến mất đi.

Ngay tiếp theo đó, trong tay cảu hư ảnh đột nhiên có thêm một thanh hư kiếm.

Mũi kiếm đó hướng đâm về phía Tô Ly.

Tô Ly nhìn mũi kiếm đó một cách vô cảm. Tay phải của lão ta chẳng hiều từ lúc nào đã nắm chặt lấy thanh cán của cây Hoàng Chỉ Tán.

Cho dù không còn khả năng chiến đấu đi chăng nữa thì đối với những người như lão ta, có chết cũng phải chết trong trận chiến.

Có lẽ chính là ý đó thôi.

Sau khi Lưu Thanh xuất đòn kiếm đó thì y chẳng còn khả năng chống đỡ nổi nữa, ngồi thụp xuống trong làn mưa.

Máu tươi đang không ngừng tuôn trào ra từ người và mặt của y.

Lưu Thanh đã không còn khả năng để làm bất cứ một điều gì đó nữa.

Nhát kiếm tấn công của Chu Lạc lại tới rồi, nó lạnh lẽo và cô độc.

Vì ông ta thực sự rất tức giận.

Chu Lạc quyết tâm phải giết chết Tô Ly cho bằng được, bất luận là ai ngăn cản thì chỉ còn có đường cùng chết với lão ta.

Đột nhiên có tiếng của rồng thét lên trong làn mưa trên phố.

Hoặc nói theo một cách khách thì đó chính là tiếng rồng gầm.

Vậy ra từ nãy tới giờ Trần Trường Sinh vẫn luôn có mặt ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook