Quyển 3 - Chương 450: Dưới quan bào đỏ
Miêu Nị
09/12/2016
Chu Thông chợt nhớ tới một ngày nào đó năm trước, ngày đó cả tòa kinh đô vây công Học Viện Quốc Giáo, khắp nơi trước điện Giáo Xu Xứ đều là
người.
Sau đó kỵ binh quốc giáo tới đây, như gió thu cuốn hết lá vàng, cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ ác nghiệt dọn sạch hoàn toàn.
Ngày đó đã chết không ít người.
Thì ra là từ ngày đó, rất nhiều người hiểu được, hóa ra vị giáo chú đại nhân của Giáo Xu Xứ bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ lại có được uy vọng cao như thế ở trong quốc giáo, có nhiều thực lực ẩn dấu như vậy.
Như thế xem ra, kỵ binh quốc giáo sắp tới hẳn là do vị lão nhân vừa mới mất lưu lại cho Trần Trường Sinh.
Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh mặt không chút cảm xúc nói:
- Ngươi có biết nếu xuất kiếm về phía ta sẽ có kết quả thế nào không?
Trần Trường Sinh nói:
- Ta sẽ chết.
Chu Thông nói:
- Ở trước mặt ta, các ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.
Trần Trường Sinh nói:
- Không, ta tự nhiên có biện pháp đi tìm chết.
Chu Thông không biết vì sao, bỗng nhiên có chút căm tức nói:
- Vậy sao ngươi còn không chết đi?
Trần Trường Sinh nói:
- Đại nhân ngài vẫn chưa ra tay, nghĩ đến là sợ chúng ta thật sự chết sao.
Chu Thông cười lạnh nói:
- Ta có gì mà sợ.
- Vừa rồi đại nhân nói ta là đang uy hiếp ngươi, hẳn là như thế, nếu như ta muốn uy hiếp được ngài, cũng chỉ có một phương pháp.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta mang mạng của ta đặt lên, sau đó nhìn thử trong mắt các đại nhân vật, rốt cục là mạng của ta quan trọng hay là mạng của ngươi quan trọng.
Trời đầu hạ, tiểu viện thanh u trở nên có chút oi bức.
Xa xa không biết truyền tới thanh âm ve kêu từ nơi nào, nghe có chút khiến lòng người phiền não.
Tựa như tâm tình của Chu Thông lúc này.
Khi hắn biết Trần Lưu Vương tới, Mao Thu Vũ cũng tới ngoài hẻm, loại bực bội này lại tới cực đỉnh.
Hôm nay kinh đô đặc biệt náo nhiệt.
Sáng sớm đó là cuộc chiến đấu ở cửa Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh vượt biên chiến thắng Chu Tự Hoành.
Chuyện này có thể nói là đủ kinh thế hãi tục.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, chuyện hắn làm kế tiếp lại càng thêm kinh thế hãi tục.
Hắn mang theo hai học sinh còn lại của Học Viện Quốc Giáo, đi xe ngựa xông thẳng vào Chu Ngục, hiện tại còn đang giằng co ở bên trong với vị Chu Thông đại nhân đáng sợ kia.
Học Viện Quốc Giáo đòi người.
Chu Thông không thả người.
Sau khi biết được tin tức này, rất nhiều dân chúng kinh đô đều qua xem náo nhiệt, chẳng qua khác với trận náo nhiệt lúc sáng sớm kia, sát khí ở Chu Ngục quá nặng, quá mức âm trầm khiến mọi người không dám tới quá gần.
Vì thế thời điểm năm trăm kỵ binh quốc giáo gào thét qua phố, không hề sinh ra bất kỳ ngộ thương nào.
Ngay sau đó, trong hoàng cung một vị thái giám dẫn đầu tới, Phó chủ trì xuất hiện, Mao Thu Vũ xuất hiện, cuối cùng ngay cả xe ngựa của quận vương phủ cũng chạy tới hiện trường.
Không ai tiến vào Chu Ngục, thậm chí ngay cả ngõ nhỏ cũng không vào.
Trần Lưu Vương từ trên xe xuống, mắt nhìn năm trăm kỵ binh quốc giáo kia, khẽ nhíu mày, nhìn về phía Mao Thu Vũ cười nhỏ một tiếng, nói:
- Chuyện này quá huyên náo rồi.
Sự tình hôm nay quả thật náo nhiệt quá lớn. Tất cả mọi người đều biết, Học Viện Quốc Giáo luyện tập võ nghệ đều là vì triều đình, càng chính xác hơn là Thiên Hải gia cùng với hai vị đại giáo chủ trung với Thánh Hậu nương nương kia chèn ép Học Viện Quốc Giáo. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Học Viện Quốc Giáo lại phản ứng kịch liệt với việc này như vậy, hơn nữa còn nhanh chóng như thế, vừa mới lấy được thắng lợi trong trận đầu liền không chút do dự đi tới Chu Ngục đòi người.
Mao Thu Vũ từng là viện trưởng của Thiên Đạo Viện, bây giờ là đại chủ giáo của thánh đường Anh Hoa Điện, đứng sở trong hàng ngũ lục cự đầu.
Hắn xuất hiện, không hề nghi ngờ chính là đại biểu cho thái độ của Ly Cung, vấn đề là ở chỗ, ngay cả đại nhân vật như vậy cũng đứng ở phía ngoài hẻm mà không đi vào.
Ai cũng biết, quan hệ giữa Thánh Hậu nương nương và Ly Cung trong một năm đã xảy ra biến hóa cực lớn, càng lúc càng xa, nhưng ít nhất vẫn duy trì bình lặng ở mặt ngoài.
Hai vị thánh nhân đều bảo trì trầm mặc, ai cũng không muốn, cũng không dám khiến thế cục trở nên càng thêm khẩn trương, không khống chế được, bởi vì không có bất kỳ bên nào nguyện ý chịu đựng cái kết quả đáng sợ kia.
Mãi tới khi xe ngựa của Học Viện Quốc Giáo tiến vào trong ngõ hẻm này.
Nếu hôm nay, trong tiểu viện kia thật sự xảy ra chuyện, như vậy kinh đô, thậm chí là nhân loại cả thế giới đều sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trong tiểu viện, Đường Tam Thập Lục nhìn Chu Thông vô cùng chăm chú, thậm chí còn rất nghiêm túc nói:
- Đại nhân, ta có lời phải nói thật với ngài, mạng của Trần Trường Sinh….. thật sự rất tốt, có thể nói đắt không thể nói. Ta không biết Thánh Hậu nương nương sẽ thấy thế nào, nhưng ít nhất trong mắt Giáo Hoàng Bệ Hạ, mạng của đại nhân ngài tất nhiên không quý giá bằng mạng của Trần Trường Sinh, nếu hắn hôm nay thật sự chết ở trong Chu Ngục, ngươi suy nghĩ thử Giáo Hoàng Bệ Hạ sẽ bỏ qua cho ngài sao? Hơn nữa nương nương sẽ nhìn ngài như thế nào?
- Đắt không thể nói sao?
Chu Thông khẽ hí mắt nhìn Trần Trường Sinh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói:
- Hơn nữa có thể ngài không biết, hắn có đôi khi thật sự rất bướng bỉnh, rất ngu xuẩn, hắn thật sự có thể làm ra chuyện dùng mạng mình đổi mạng Chiết Tụ.
- Nói đến nói đi vẫn là đang uy hiếp ta.
Chu Thông vô cùng cảm thán nói:
- Có phải hay không gần đây chuyện xưa của ta trong kinh đô còn thiếu quá nhiều, thế cho nên không có người sợ ta?
Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói:
- Tùy ngài muốn nghĩ thế nào cũng được.
Chu Thông lạnh giọng quát:
- Các ngươi có thể nhận nổi hậu quả của việc này sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Không phải tự ta muốn làm viện trưởng Học Viện Quốc Giáo, ta không cho là mình cần phải gánh vác hậu quả này.
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng.
Hắn là viện trưởng của Học Viện Quốc Giáo, Chiết Tụ là học sinh trên danh sách của Học Viện Quốc Giáo, Chiết Tụ bị nhốt trong Chu Ngục quá lâu, hắn đương nhiên phải đi cứu Chiết Tụ ra. Về phần phía sau chuyện này cất giấu bao nhiêu ý, hắn thật sự là nghĩ mãi vẫn không rõ, cũng không muốn suy nghĩ tiếp. Cho nên hắn chỉ cần gánh vác một việc là dùng thân phận viện trưởng che chở cho học sinh của mình. Về phần việc này có thể kéo theo hậu quả nghiêm trọng gì, đương nhiên người để hắn trở thành viện trưởng Học Viện Quốc Giáo và người khiến Chu Thông nhốt Chiết Tụ sẽ phụ trách.
Đổi lại mà nói, nếu hôm nay tiểu viện thật sự nổi lên phong ba, triều đình và Ly Cung có thể sẽ trở thành thế nước và lửa, chỉ sợ thiên hạ đại loạn, Ma tộc thừa cơ xâm lấn, vạn dân trôi giạt khắp nơi, sau đó sẽ khiến Nhân Tộc chịu khổ nô dịch mười ngàn năm…. Kia đều là lỗi của Giáo Hoàng Bệ Hạ và Thánh Hậu nương nương.
Trong tiểu viện lại trở nên vô cùng an tĩnh.
Chu Thông hoàn toàn không nghĩ tới Trần Trường Sinh lại có ý này, khẽ hí mắt, hàn ý đột nhiên sâu hơn, trên mặt đất đầy cánh hoa đột nhiên xuất hiện thêm một tầng sương.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn Trần Trường Sinh, rất thán phục.
Tại Ly Cung, trong Quang Minh chính điện.
Vô số pho tượng thánh hiền, hoặc là trang nghiêm, hoặc là thần thánh, tàn ra hào quang nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào không trung ngoài điện.
Giáo Hoàng đại nhân cũng đang nhìn không trung, ánh mắt yên tĩnh, giống như vừa rồi căn bản không nghe được Trần Trường Sinh đã làm gì, nói những gì.
- Người không thấy được việc lớn, không biết nhìn đại cục như Trần Trường Sinh, làm sao có thể kế thừa được quốc giáo?
Người nói chuyện là Ti Nguyên Đạo nhân, đứng đầu Chiết Xung Điện. Đứng bên cạnh hắn chính là Lăng Hải Chi Vương, đứng đầu Thiên Tài Điện.
Là người trẻ tuổi nhất trong lục cự đầu của quốc giáo, đồng thời cũng là hai vị đại chủ giáo thánh đường cực kỳ có thực quyền, thái độ của bọn họ đối với Giáo Hoàng đại nhân vẫn tôn kính như cũ, nhưng nói chuyện lại vô cùng thẳng.
Hoặc cũng là bởi vì bọn họ cách lĩnh vực thần thánh chỉ có một bước ngắn, đã có thể nhìn thấy bóng lưng của Giáo Hoàng Bệ Hạ rồi.
Khi toàn bộ đại lục đều nghĩ, sở dĩ hai vị đại chủ giáo tiếp tục ủng hộ Thánh Hậu nương nương mà không muốn đứng ở một bên của Giáo Hoàng Bệ Hạ, là bởi vì bọn họ ôm lấy địch ý khó có thể mất đi và cảm giác không tín nhiệm đối với hoàng tộc Trần thị, nhưng lại không ngờ, trừ cái đó ra, nguyên nhân trọng yếu hơn chính là, Giáo Hoàng Bệ Hạ quyết định giao tương lai của quốc giáo của người trẻ tuổi Trần Trường Sinh kia.
Hai vị đại chủ giáo thánh đường đúng là không thèm để ý tới quyền lực thế tục, nhưng không thể không để ý tới kế thừa thần thánh.
Lăng Hải Chi Vương mặt không chút cảm xúc nói:
- Trong truyền thư Thánh nữ viết rõ ràng, chuyện kia thật sự có hy vọng thành công, chính là nói áp lực Ly Sơn là đúng, Chu Thông có công trong việc này.
Giáo Hoàng vẫn bình tĩnh như cũ, không nói lời nào.
Ti Nguyên Đạo Nhân thở dài nói:
- Ngài hẳn là rất rõ ràng, cho dù là sở hữu thần trượng hay là ngôi vị hoàng đế, đều không phải lý do để chúng ta phản đối ngài, chúng ta chỉ bất an ở chỗ, ngài và nương nương ít nhất còn có vài chục năm thọ nguyên, vì sao ngài muốn vội vã làm ra quyết định như thế?
Quyết định này là chỉ quy chúc.
Quy chúc về thần trượng và ngôi vị hoàng đế.
Trên mặt của Lăng Hải Chi Vương vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, thanh âm sâu thẳm như hải dương, ẩn chứa uy lực khó có thể tưởng tượng:
- Về phần Chu Thông, giết là được, hết thảy tộc ác quy về bản thân, hắn hẳn đã sớm rõ ràng sứ mạng của mình là gì.
Một khắc trước, Lăng Hải Chi Vương hắn mới nói Chu Thông lập công lớn.
Giờ khắc này, hắn đã nói nếu trong tiểu viện xảy ra vấn đề gì, giết Chu Thông là được.
Ngay sau đó, ngoài Quang Minh Điện truyền tới một đạo âm thanh có chút bất an, có chút hoảng loạn.
Trong ngõ bắc Binh Mã Ti đã xảy ra một chuyện ngoài dự kiến của mọi người.
Không ngờ Chu Thông thật sự thả người.
Trong điện Quang Minh, đại chủ giáo nghĩ tới giết chóc — vì giải quyết xung đột do những người trẻ tuổi của Học Viện Quốc Giáo kia dẫn phát ra, vì cấp cho chuyện này một kết cục có thể tiếp nhận, nếu Giáo Hoàng không che chở cho Trần Trường Sinh, Chu Thông đương nhiên có thể chết.
Nhưng mà Chu Thông chung quy không phải người thường, ngay lúc mọi người nghĩ tới trong tiểu viện đã lâm vào cục diện bế tắc, hắn vẫn là không chịu nhận lấy kết cục người khác an bài, hắn cho thế giới này một kết cục không thể tưởng được.
Giáo Hoàng thu hồi tầm mắt nhìn phía bầu trời, nhìn phía Lăng Hải Chi Vương, khẽ mỉm cười.
Thanh âm của Lăng Hải Chi Vương chợt vỡ tan, tựa như vô số nước biển hắc ám trong nháy mắt biến thành bọt biển màu trắng.
- Hắn rốt cục là muốn làm cái gì?
- Rất nhiều năm trước, tỷ tỷ của ta…. Bị con của một vương gia cưỡng gian rồi giết chết. Ừ, không phải thế tử, cũng không phải tiểu nhi tử được sủng ái, chỉ là một đứa con do một tiểu thiếp sinh ra, rất bình thường. Ta thậm chí dám đánh cuộc, vị vương gia kia thậm chí ngay cả việc hắn có đứa con này hay không cũng không rõ, bởi vì hắn giống như lợn giống, sinh ra bốn mưa mấy đứa con, còn có một cặp nữ nhân, tuy nhiên tóm lại…. đều là họ Trần.
Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt rất lạnh lùng, nhưng sâu bên trong lại cất giấu một tia bạo ngược nhớ lại nói:
- Triều đình làm sao sẽ để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt nay, kinh đô phủ và Binh Mã ti làm sao dám tới vương phủ bắt người, khiến sự tình này dần dần bị lãng quên, đến cuối cùng chỉ có mình ta nhớ rõ ngày đó trời mưa rất nhiều, trên thân thể của tỷ tỷ ta có bao nhiêu vết thương do dã thú cắn…. đúng vậy, rất khó để quên, nếu các ngươi là ta, các ngươi sẽ làm sao?
Hoa hải đường rơi trong tiểu viện, đầy đất như tuyết, nhưng bên trong lại mang theo chút huyết sắc.
Ba người Trần Trường Sinh không biết tại sao Chu Thông phải nhắc tới chuyện xưa đó, càng không biết nên ứng đối như thế nào.
- Đương nhiên là muốn giết người.
Chu Thông bình tĩnh nói:
- Vì giết chết đứa con của vị vương gia kia, ừ, ta lúc đó còn muốn giết cả vị vương gia kia, ta chuẩn bị thời gian rất lâu, chuẩn bị dùng tính mạng của mình đi đổi lấy khoái ý nhất thời, nhưng thời điểm ta chuẩn bị vọt vào vương phủ, ta bị một người ngăn lại, người kia chính là nương nương.
Chu Thông nhìn về phía hoàng cung, trong ánh mắt có cảm xúc vô cùng phức tạp, trầm mặc rất lâu, tiếp tục thì thào nói:
- Nương nương nói với ta, tiêu chí của một người không thành thục là hắn nguyện ý vì một lý do nào đó mà oanh liệt đi tìm cái chết, còn tiêu chí của một người thành thục là hắn nguyên ý vì một lý do nào đó mà khiêm nhường sống sót.
Chu Thông thu hồi tầm mắt, nhìn phía Trần Trường Sinh, bình tĩnh nghiêm túc nói:
- Ngươi hiểu không?
Trần Trường Sinh rất chân thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Hiểu được, nhưng làm không được.
Chu Thông mỉm cười nói:
- Ai có thể làm được chứ? Ta cũng không đồng ý với cách nói của nương nương, cho nên vẫn rút đao xông vào vương phủ, tuy nhiên may mắn chính là, nương nương chỉ đưa một đầu ngón tay ra liền đánh ta ngất đi.
Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Sau đó thế nào?
Chu Thông nói:
- Sau đó dĩ nhiên là ta đã hiểu, vì thế ta bắt đầu nhẫn nại, nhịn trong thời gian rất lâu.
Đường Tam Thập Lục nhớ tới huyết án của người nào đó chấn động kinh đô, có chút ngờ vực vô căn cứ, nhưng lại không dám xác định hỏi:
- Cuối cùng thì sao?
- Cuối cùng đương nhiên là ta giết người cùng vị vương gia kia, đương nhiên…. Là xử tử lăng trì. Tất nhiên người trong cả tòa vương phủ đều bị ta giết, bốn mươi mấy đứa con và nữ nhân…. Sinh giống như lợn giống làm sao có thể giết thống khoái chứ? Nương nương nói đúng, ta khiêm nhường, thậm chí là hèn mọn sống nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có thể hoàn thành mục tiêu của mình.
Chu Thông giống đứa bé mỉm cười, rất vui vẻ, rất khờ dài, cho nên cảm giác rất tàn nhẫn.
Hiên Viên Phá há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, cảm thấy tiểu viện chợt rét lạnh.
Đường Tam Thập Lục xác nhân quả nhiên là án tử năm đó cả tòa vương phủ bị tịch thu tài sản và giết sạch, trầm mặc không nói.
�t thán phục.
Sau đó kỵ binh quốc giáo tới đây, như gió thu cuốn hết lá vàng, cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ ác nghiệt dọn sạch hoàn toàn.
Ngày đó đã chết không ít người.
Thì ra là từ ngày đó, rất nhiều người hiểu được, hóa ra vị giáo chú đại nhân của Giáo Xu Xứ bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ lại có được uy vọng cao như thế ở trong quốc giáo, có nhiều thực lực ẩn dấu như vậy.
Như thế xem ra, kỵ binh quốc giáo sắp tới hẳn là do vị lão nhân vừa mới mất lưu lại cho Trần Trường Sinh.
Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh mặt không chút cảm xúc nói:
- Ngươi có biết nếu xuất kiếm về phía ta sẽ có kết quả thế nào không?
Trần Trường Sinh nói:
- Ta sẽ chết.
Chu Thông nói:
- Ở trước mặt ta, các ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.
Trần Trường Sinh nói:
- Không, ta tự nhiên có biện pháp đi tìm chết.
Chu Thông không biết vì sao, bỗng nhiên có chút căm tức nói:
- Vậy sao ngươi còn không chết đi?
Trần Trường Sinh nói:
- Đại nhân ngài vẫn chưa ra tay, nghĩ đến là sợ chúng ta thật sự chết sao.
Chu Thông cười lạnh nói:
- Ta có gì mà sợ.
- Vừa rồi đại nhân nói ta là đang uy hiếp ngươi, hẳn là như thế, nếu như ta muốn uy hiếp được ngài, cũng chỉ có một phương pháp.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta mang mạng của ta đặt lên, sau đó nhìn thử trong mắt các đại nhân vật, rốt cục là mạng của ta quan trọng hay là mạng của ngươi quan trọng.
Trời đầu hạ, tiểu viện thanh u trở nên có chút oi bức.
Xa xa không biết truyền tới thanh âm ve kêu từ nơi nào, nghe có chút khiến lòng người phiền não.
Tựa như tâm tình của Chu Thông lúc này.
Khi hắn biết Trần Lưu Vương tới, Mao Thu Vũ cũng tới ngoài hẻm, loại bực bội này lại tới cực đỉnh.
Hôm nay kinh đô đặc biệt náo nhiệt.
Sáng sớm đó là cuộc chiến đấu ở cửa Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh vượt biên chiến thắng Chu Tự Hoành.
Chuyện này có thể nói là đủ kinh thế hãi tục.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, chuyện hắn làm kế tiếp lại càng thêm kinh thế hãi tục.
Hắn mang theo hai học sinh còn lại của Học Viện Quốc Giáo, đi xe ngựa xông thẳng vào Chu Ngục, hiện tại còn đang giằng co ở bên trong với vị Chu Thông đại nhân đáng sợ kia.
Học Viện Quốc Giáo đòi người.
Chu Thông không thả người.
Sau khi biết được tin tức này, rất nhiều dân chúng kinh đô đều qua xem náo nhiệt, chẳng qua khác với trận náo nhiệt lúc sáng sớm kia, sát khí ở Chu Ngục quá nặng, quá mức âm trầm khiến mọi người không dám tới quá gần.
Vì thế thời điểm năm trăm kỵ binh quốc giáo gào thét qua phố, không hề sinh ra bất kỳ ngộ thương nào.
Ngay sau đó, trong hoàng cung một vị thái giám dẫn đầu tới, Phó chủ trì xuất hiện, Mao Thu Vũ xuất hiện, cuối cùng ngay cả xe ngựa của quận vương phủ cũng chạy tới hiện trường.
Không ai tiến vào Chu Ngục, thậm chí ngay cả ngõ nhỏ cũng không vào.
Trần Lưu Vương từ trên xe xuống, mắt nhìn năm trăm kỵ binh quốc giáo kia, khẽ nhíu mày, nhìn về phía Mao Thu Vũ cười nhỏ một tiếng, nói:
- Chuyện này quá huyên náo rồi.
Sự tình hôm nay quả thật náo nhiệt quá lớn. Tất cả mọi người đều biết, Học Viện Quốc Giáo luyện tập võ nghệ đều là vì triều đình, càng chính xác hơn là Thiên Hải gia cùng với hai vị đại giáo chủ trung với Thánh Hậu nương nương kia chèn ép Học Viện Quốc Giáo. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Học Viện Quốc Giáo lại phản ứng kịch liệt với việc này như vậy, hơn nữa còn nhanh chóng như thế, vừa mới lấy được thắng lợi trong trận đầu liền không chút do dự đi tới Chu Ngục đòi người.
Mao Thu Vũ từng là viện trưởng của Thiên Đạo Viện, bây giờ là đại chủ giáo của thánh đường Anh Hoa Điện, đứng sở trong hàng ngũ lục cự đầu.
Hắn xuất hiện, không hề nghi ngờ chính là đại biểu cho thái độ của Ly Cung, vấn đề là ở chỗ, ngay cả đại nhân vật như vậy cũng đứng ở phía ngoài hẻm mà không đi vào.
Ai cũng biết, quan hệ giữa Thánh Hậu nương nương và Ly Cung trong một năm đã xảy ra biến hóa cực lớn, càng lúc càng xa, nhưng ít nhất vẫn duy trì bình lặng ở mặt ngoài.
Hai vị thánh nhân đều bảo trì trầm mặc, ai cũng không muốn, cũng không dám khiến thế cục trở nên càng thêm khẩn trương, không khống chế được, bởi vì không có bất kỳ bên nào nguyện ý chịu đựng cái kết quả đáng sợ kia.
Mãi tới khi xe ngựa của Học Viện Quốc Giáo tiến vào trong ngõ hẻm này.
Nếu hôm nay, trong tiểu viện kia thật sự xảy ra chuyện, như vậy kinh đô, thậm chí là nhân loại cả thế giới đều sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trong tiểu viện, Đường Tam Thập Lục nhìn Chu Thông vô cùng chăm chú, thậm chí còn rất nghiêm túc nói:
- Đại nhân, ta có lời phải nói thật với ngài, mạng của Trần Trường Sinh….. thật sự rất tốt, có thể nói đắt không thể nói. Ta không biết Thánh Hậu nương nương sẽ thấy thế nào, nhưng ít nhất trong mắt Giáo Hoàng Bệ Hạ, mạng của đại nhân ngài tất nhiên không quý giá bằng mạng của Trần Trường Sinh, nếu hắn hôm nay thật sự chết ở trong Chu Ngục, ngươi suy nghĩ thử Giáo Hoàng Bệ Hạ sẽ bỏ qua cho ngài sao? Hơn nữa nương nương sẽ nhìn ngài như thế nào?
- Đắt không thể nói sao?
Chu Thông khẽ hí mắt nhìn Trần Trường Sinh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói:
- Hơn nữa có thể ngài không biết, hắn có đôi khi thật sự rất bướng bỉnh, rất ngu xuẩn, hắn thật sự có thể làm ra chuyện dùng mạng mình đổi mạng Chiết Tụ.
- Nói đến nói đi vẫn là đang uy hiếp ta.
Chu Thông vô cùng cảm thán nói:
- Có phải hay không gần đây chuyện xưa của ta trong kinh đô còn thiếu quá nhiều, thế cho nên không có người sợ ta?
Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói:
- Tùy ngài muốn nghĩ thế nào cũng được.
Chu Thông lạnh giọng quát:
- Các ngươi có thể nhận nổi hậu quả của việc này sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Không phải tự ta muốn làm viện trưởng Học Viện Quốc Giáo, ta không cho là mình cần phải gánh vác hậu quả này.
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng.
Hắn là viện trưởng của Học Viện Quốc Giáo, Chiết Tụ là học sinh trên danh sách của Học Viện Quốc Giáo, Chiết Tụ bị nhốt trong Chu Ngục quá lâu, hắn đương nhiên phải đi cứu Chiết Tụ ra. Về phần phía sau chuyện này cất giấu bao nhiêu ý, hắn thật sự là nghĩ mãi vẫn không rõ, cũng không muốn suy nghĩ tiếp. Cho nên hắn chỉ cần gánh vác một việc là dùng thân phận viện trưởng che chở cho học sinh của mình. Về phần việc này có thể kéo theo hậu quả nghiêm trọng gì, đương nhiên người để hắn trở thành viện trưởng Học Viện Quốc Giáo và người khiến Chu Thông nhốt Chiết Tụ sẽ phụ trách.
Đổi lại mà nói, nếu hôm nay tiểu viện thật sự nổi lên phong ba, triều đình và Ly Cung có thể sẽ trở thành thế nước và lửa, chỉ sợ thiên hạ đại loạn, Ma tộc thừa cơ xâm lấn, vạn dân trôi giạt khắp nơi, sau đó sẽ khiến Nhân Tộc chịu khổ nô dịch mười ngàn năm…. Kia đều là lỗi của Giáo Hoàng Bệ Hạ và Thánh Hậu nương nương.
Trong tiểu viện lại trở nên vô cùng an tĩnh.
Chu Thông hoàn toàn không nghĩ tới Trần Trường Sinh lại có ý này, khẽ hí mắt, hàn ý đột nhiên sâu hơn, trên mặt đất đầy cánh hoa đột nhiên xuất hiện thêm một tầng sương.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn Trần Trường Sinh, rất thán phục.
Tại Ly Cung, trong Quang Minh chính điện.
Vô số pho tượng thánh hiền, hoặc là trang nghiêm, hoặc là thần thánh, tàn ra hào quang nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào không trung ngoài điện.
Giáo Hoàng đại nhân cũng đang nhìn không trung, ánh mắt yên tĩnh, giống như vừa rồi căn bản không nghe được Trần Trường Sinh đã làm gì, nói những gì.
- Người không thấy được việc lớn, không biết nhìn đại cục như Trần Trường Sinh, làm sao có thể kế thừa được quốc giáo?
Người nói chuyện là Ti Nguyên Đạo nhân, đứng đầu Chiết Xung Điện. Đứng bên cạnh hắn chính là Lăng Hải Chi Vương, đứng đầu Thiên Tài Điện.
Là người trẻ tuổi nhất trong lục cự đầu của quốc giáo, đồng thời cũng là hai vị đại chủ giáo thánh đường cực kỳ có thực quyền, thái độ của bọn họ đối với Giáo Hoàng đại nhân vẫn tôn kính như cũ, nhưng nói chuyện lại vô cùng thẳng.
Hoặc cũng là bởi vì bọn họ cách lĩnh vực thần thánh chỉ có một bước ngắn, đã có thể nhìn thấy bóng lưng của Giáo Hoàng Bệ Hạ rồi.
Khi toàn bộ đại lục đều nghĩ, sở dĩ hai vị đại chủ giáo tiếp tục ủng hộ Thánh Hậu nương nương mà không muốn đứng ở một bên của Giáo Hoàng Bệ Hạ, là bởi vì bọn họ ôm lấy địch ý khó có thể mất đi và cảm giác không tín nhiệm đối với hoàng tộc Trần thị, nhưng lại không ngờ, trừ cái đó ra, nguyên nhân trọng yếu hơn chính là, Giáo Hoàng Bệ Hạ quyết định giao tương lai của quốc giáo của người trẻ tuổi Trần Trường Sinh kia.
Hai vị đại chủ giáo thánh đường đúng là không thèm để ý tới quyền lực thế tục, nhưng không thể không để ý tới kế thừa thần thánh.
Lăng Hải Chi Vương mặt không chút cảm xúc nói:
- Trong truyền thư Thánh nữ viết rõ ràng, chuyện kia thật sự có hy vọng thành công, chính là nói áp lực Ly Sơn là đúng, Chu Thông có công trong việc này.
Giáo Hoàng vẫn bình tĩnh như cũ, không nói lời nào.
Ti Nguyên Đạo Nhân thở dài nói:
- Ngài hẳn là rất rõ ràng, cho dù là sở hữu thần trượng hay là ngôi vị hoàng đế, đều không phải lý do để chúng ta phản đối ngài, chúng ta chỉ bất an ở chỗ, ngài và nương nương ít nhất còn có vài chục năm thọ nguyên, vì sao ngài muốn vội vã làm ra quyết định như thế?
Quyết định này là chỉ quy chúc.
Quy chúc về thần trượng và ngôi vị hoàng đế.
Trên mặt của Lăng Hải Chi Vương vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, thanh âm sâu thẳm như hải dương, ẩn chứa uy lực khó có thể tưởng tượng:
- Về phần Chu Thông, giết là được, hết thảy tộc ác quy về bản thân, hắn hẳn đã sớm rõ ràng sứ mạng của mình là gì.
Một khắc trước, Lăng Hải Chi Vương hắn mới nói Chu Thông lập công lớn.
Giờ khắc này, hắn đã nói nếu trong tiểu viện xảy ra vấn đề gì, giết Chu Thông là được.
Ngay sau đó, ngoài Quang Minh Điện truyền tới một đạo âm thanh có chút bất an, có chút hoảng loạn.
Trong ngõ bắc Binh Mã Ti đã xảy ra một chuyện ngoài dự kiến của mọi người.
Không ngờ Chu Thông thật sự thả người.
Trong điện Quang Minh, đại chủ giáo nghĩ tới giết chóc — vì giải quyết xung đột do những người trẻ tuổi của Học Viện Quốc Giáo kia dẫn phát ra, vì cấp cho chuyện này một kết cục có thể tiếp nhận, nếu Giáo Hoàng không che chở cho Trần Trường Sinh, Chu Thông đương nhiên có thể chết.
Nhưng mà Chu Thông chung quy không phải người thường, ngay lúc mọi người nghĩ tới trong tiểu viện đã lâm vào cục diện bế tắc, hắn vẫn là không chịu nhận lấy kết cục người khác an bài, hắn cho thế giới này một kết cục không thể tưởng được.
Giáo Hoàng thu hồi tầm mắt nhìn phía bầu trời, nhìn phía Lăng Hải Chi Vương, khẽ mỉm cười.
Thanh âm của Lăng Hải Chi Vương chợt vỡ tan, tựa như vô số nước biển hắc ám trong nháy mắt biến thành bọt biển màu trắng.
- Hắn rốt cục là muốn làm cái gì?
- Rất nhiều năm trước, tỷ tỷ của ta…. Bị con của một vương gia cưỡng gian rồi giết chết. Ừ, không phải thế tử, cũng không phải tiểu nhi tử được sủng ái, chỉ là một đứa con do một tiểu thiếp sinh ra, rất bình thường. Ta thậm chí dám đánh cuộc, vị vương gia kia thậm chí ngay cả việc hắn có đứa con này hay không cũng không rõ, bởi vì hắn giống như lợn giống, sinh ra bốn mưa mấy đứa con, còn có một cặp nữ nhân, tuy nhiên tóm lại…. đều là họ Trần.
Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt rất lạnh lùng, nhưng sâu bên trong lại cất giấu một tia bạo ngược nhớ lại nói:
- Triều đình làm sao sẽ để ý tới loại chuyện nhỏ nhặt nay, kinh đô phủ và Binh Mã ti làm sao dám tới vương phủ bắt người, khiến sự tình này dần dần bị lãng quên, đến cuối cùng chỉ có mình ta nhớ rõ ngày đó trời mưa rất nhiều, trên thân thể của tỷ tỷ ta có bao nhiêu vết thương do dã thú cắn…. đúng vậy, rất khó để quên, nếu các ngươi là ta, các ngươi sẽ làm sao?
Hoa hải đường rơi trong tiểu viện, đầy đất như tuyết, nhưng bên trong lại mang theo chút huyết sắc.
Ba người Trần Trường Sinh không biết tại sao Chu Thông phải nhắc tới chuyện xưa đó, càng không biết nên ứng đối như thế nào.
- Đương nhiên là muốn giết người.
Chu Thông bình tĩnh nói:
- Vì giết chết đứa con của vị vương gia kia, ừ, ta lúc đó còn muốn giết cả vị vương gia kia, ta chuẩn bị thời gian rất lâu, chuẩn bị dùng tính mạng của mình đi đổi lấy khoái ý nhất thời, nhưng thời điểm ta chuẩn bị vọt vào vương phủ, ta bị một người ngăn lại, người kia chính là nương nương.
Chu Thông nhìn về phía hoàng cung, trong ánh mắt có cảm xúc vô cùng phức tạp, trầm mặc rất lâu, tiếp tục thì thào nói:
- Nương nương nói với ta, tiêu chí của một người không thành thục là hắn nguyện ý vì một lý do nào đó mà oanh liệt đi tìm cái chết, còn tiêu chí của một người thành thục là hắn nguyên ý vì một lý do nào đó mà khiêm nhường sống sót.
Chu Thông thu hồi tầm mắt, nhìn phía Trần Trường Sinh, bình tĩnh nghiêm túc nói:
- Ngươi hiểu không?
Trần Trường Sinh rất chân thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Hiểu được, nhưng làm không được.
Chu Thông mỉm cười nói:
- Ai có thể làm được chứ? Ta cũng không đồng ý với cách nói của nương nương, cho nên vẫn rút đao xông vào vương phủ, tuy nhiên may mắn chính là, nương nương chỉ đưa một đầu ngón tay ra liền đánh ta ngất đi.
Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Sau đó thế nào?
Chu Thông nói:
- Sau đó dĩ nhiên là ta đã hiểu, vì thế ta bắt đầu nhẫn nại, nhịn trong thời gian rất lâu.
Đường Tam Thập Lục nhớ tới huyết án của người nào đó chấn động kinh đô, có chút ngờ vực vô căn cứ, nhưng lại không dám xác định hỏi:
- Cuối cùng thì sao?
- Cuối cùng đương nhiên là ta giết người cùng vị vương gia kia, đương nhiên…. Là xử tử lăng trì. Tất nhiên người trong cả tòa vương phủ đều bị ta giết, bốn mươi mấy đứa con và nữ nhân…. Sinh giống như lợn giống làm sao có thể giết thống khoái chứ? Nương nương nói đúng, ta khiêm nhường, thậm chí là hèn mọn sống nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có thể hoàn thành mục tiêu của mình.
Chu Thông giống đứa bé mỉm cười, rất vui vẻ, rất khờ dài, cho nên cảm giác rất tàn nhẫn.
Hiên Viên Phá há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, cảm thấy tiểu viện chợt rét lạnh.
Đường Tam Thập Lục xác nhân quả nhiên là án tử năm đó cả tòa vương phủ bị tịch thu tài sản và giết sạch, trầm mặc không nói.
�t thán phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.