Quyển 2 - Chương 408: Vẫn là tòa Thu Sơn (1)
Miêu Nị
09/12/2016
Gã đệ tử Ly Sơn đứng trước động phủ, quần áo nhuộm đầy máu, cũng chưa
từng lui quá nữa bước, lộ ra chút ý khiếp đảm, trung thành đảm phách tất nhiên không chút nghi ngờ. Nhưng lúc này cũng không kìm được hỏi ra câu này. Chư phong yên tĩnh một mảnh, cũng đều có ý nghĩ như vậy. Phần lớn
đệ tử Ly Sơn đều kiên định đứng về phía chưởng môn, đối với hành vi vô
sỉ của ba vị trưởng lão Tiểu Tùng Cung rất là xem thường và phẫn nộ.
Nhưng bây giờ lại có chút thay đổi, Tô Ly là thần tượng của Ly Sơn,
nhưng nếu lời nói của trưởng lão Tiểu Tùng Cung là thật, vậy thần tượng
này đang dần dần sụp đổ.
Trong đỉnh luyện thạch phía trước vang lên giọng nói của một gã đệ tử:
- Nếu sư huynh Thất Gian là… hậu đại Ma tộc, vậy thì… thì nên để Giới Luật Đường thẩm vấn rõ ràng.
Bạch Thái nghe vậy cả giận nhưng còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe bên cạnh một gã đệ tử Ly Sơn phù phù một tiếng quỳ xuống phía sau lưng chưởng môn, liên tục dập đầu mãi cho đến trán chảy máu.
- Sư phụ, nếu… tiểu sư đệ thật là con gái của sư thúc tổ và công chúa Ma tộc, người hà tất phải toàn lực bảo vệ ả? Mấy ngày trước đều nói tiểu sư đệ hại chết tam sư huynh, con thế nào cũng không tin. Nhưng nếu trong cơ thể của ả đang chảy là máu bẩn thỉu của Ma tộc, lại cấu kết với yêu nhân lang tộc đó, vậy có chuyện gì mà ả không làm ra?
Chưởng môn nhìn gã đệ tử này ngày thường rất mực cung kính mình, nhẹ nhàng thở dài. Gã đệ tử này cả nhà đều bị đại quân Ma tộc giết chết, lẽ nào lão có thể trách cứ gì?
Bạch Thái nhìn hai đệ tử đó, nghe tiếng bàn tán giữa chư phong ngoài xa dần vang lên, lửa giận càng thịnh, quát:
- Đường đường đệ tử Ly Sơn lại bị kẻ địch dùng yêu ngôn mê hoặc, kiếm tâm đâu mất rồi?
Chư phong lại yên tĩnh một chút, chủ phong cũng như vậy.
Tiểu Tùng Cung lại cười lạnh một tiếng, nhìn y nói:
- Nếu thật sự kiếm tâm vô cấu, vậy tại sao ngươi chỉ dám quát đồng môn, bản thân lại không dám đi hỏi sư phụ ngươi chứng thực chuyện này là thật hay giả?
Bạch Thái phẫn nộ cắn răng nhưng lại lặng thinh không nói.
Lặng thinh có lúc có nghĩa là phẫn nộ tới cực điểm, có lúc chứng tỏ không lời để nói, có lúc là thừa nhận. Từ khi Tiểu Tùng Cung nói Thất Gian là con gái của công chúa Ma tộc và Tô Ly, tới giờ đã qua một khoảng thời gian, chưởng môn Ly Sơn đứng trước động phủ, tâm ý thái độ nhạt dần, thủy chung không có nói gì, ý tứ kỳ thật đã rất rõ ràng.
Mấy chục gã đệ tử trước động phủ, lại thêm đệ tử Ly Sơn trong chư đỉnh đều nhìn chưởng môn.
Mãi tới lúc này, bọn họ vẫn trung thành với Ly Sơn, ủng hộ chưởng môn, xem thường Tiểu Tùng Cung và hai trưởng lão Giới Luật Đường. Nhưng bây giờ, bọn họ đã bắt đầu tin Thất Gian thậm chí có quan hệ với Tô Ly và Ma tộc. Nếu không tam sư huynh Lương Tiếu Hiểu trước khi chết tại sao phải dùng ánh mắt phức tạp đau khổ liếc nhìn nàng.
Thậm chí ngay cả kiếm tâm của Bạch Thái lúc này cũng có chút dao động, cảm xúc có chút ngơ ngác.
Mười mấy năm trước, Ly Sơn thậm chí cả thế giới nhân loại vì hai cô gái náo loạn thiên địa. Mười mấy năm sau, chuyện này cuối cùng lại tới Ly Sơn, hơn nữa bắt đầu thay đổi cục diện của Ly Sơn.
Chính ngay lúc này, cuối cùng chưởng môn Ly Sơn lại mở miệng nói, lão nhìn ánh mắt của Tiểu Tùng Cung, nói:
- Ngươi không nên biết chuyện này, vì năm đó người biết chuyện này đều chết hết rồi, ngoại trừ ba vị thánh nhân và ta ra, không có ai biết chuyện này, ngay cả Ma quân cũng không biết. Vậy, làm sao ngươi biết chứ?
Đây là câu hỏi rất khó trả lời, cho nên Tiểu Tùng Cung thần tình rét lạnh, không có ý lên tiếng trả lời.
- Thiên Hải Thánh Hậu và Giáo Hoàng đại nhân cho dù muốn giết tiểu sư thúc, nhưng thánh nhân đạo tâm trôi dạt ở giữa tinh hải, không thể vi phạm lời thề năm đó. Một vị thánh nhân khác càng sẽ không gây bất lợi cho tiểu sư thúc.
Chưởng môn không có giải thích tại sao vị thánh nhân đó lại gây bất lợi với Tô Ly, nói rất là tự nhiên, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vậy, làm sao ngươi lại biết bí mật này?
Tiểu Tùng Cung cười lạnh nói:
- Ta nói rồi, thế gian căn bản không có bí mật tuyệt đối.
Chưởng môn thần tình lạnh lùng nói:
- Năm đó tiểu sư thúc bắc thượng thành Tầm Dương, giết chết tất cả người biết chuyện này trong Lương Vương Phủ. Thánh Hậu nương nương và Giáo Hoàng đại nhân cũng xuất thủ tẩy trừ, chính vì để giữ bí mật này. Ngược ta ra rất muốn biết, ruốt cuộc ba người bọn họ tiết lộ cho ai.
Tiểu Tùng Cung nghe thấy thần tình hơi rét, lão cũng là mới biết chuyện đằng sau trận huyết tẩy năm đó, thì ra chính là ý chí của ba đại nhân vật này.
Chưởng môn tiếp tục nói:
- Nếu ngươi không nói ra ngọn nguồn tin tức, vậy ta chỉ có thể cho rằng đây là thủ đoạn của hắc bào.
Đây là một suy luận rất táo bạo, nhưng ở đông thổ đại lục, đây là suy luận có sức thuyết phục nhất. Vì trong thế giới nhân loại, Ma Vực, Yêu tộc có nhận thức gần như chân lý là hắc bào biết tất cả bí mật thế gian.
- Nếu thật là hắc bào nói cho các ngươi biết… ngươi nói tiểu sư thúc cấu kết với Ma tộc, vậy các ngươi thì sao? Quân sư Ma tộc dùng tay của các ngươi để phá hoại căn cơ Ly Sơn ta, cái này có xem là cấu kết không?
Không hổ là chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông, lời nói từng chữ đều là kiếm, sau khi bị đánh lén thân bị trọng thương, nhưng một tiếng quát này hàm chứa phẫn nộ và chiến ý, vẫn giống như tiếng sét, vang vọng khắp các núi Ly Sơn. Làm tiếng bàn tán giữa các núi bất chợt dừng lại, cục diện lại thay đổi.
Hai trưởng lão Giới Luật Đường rõ ràng không biết căn nguyên của tin tức này, theo bản năng nhìn Tiểu Tùng Cung. Tiểu Tùng Cung cuối cùng không chịu đường lời nói mang uy lực của kiếm, sắc mặt hơi trắng nói:
- Là Lương Tiếu Hểu trước khi chết để lại di thư.
Chưởng môn nghe vậy trầm mặc, nói:
- Thì ra là vậy.
Lão nhìn trưởng lão Trường Sinh Tông, nói:
- Còn nhớ năm đó chính là Khương sư huynh đưa hai đứa trẻ đó đến Ly Sơn, bây giờ nghĩ ra lúc đó nó đã biết thân thế của mình.
Khương trưởng lão trầm mặc, sau đó nói:
- Ta không biết chúng nó biết thân thế mình từ khi nào, ta cũng là nhìn thấy bức di thư của Trang Hoán Vũ âm thầm gửi cho Trường Sinh Tông, mới biết chuyện này.
Chưởng môn nói:
- Bán Hồ Nguyệt rõ ràng vẫn chưa biết thân thế mình, càng không biết chuyện lớn năm đó. Tiếu Hiểu tuổi còn nhỏ như vậy, tại sao Lương trưởng lão trước khi chết lại gửi gắm chuyện báo thù lên người y.
Khương trưởng lão nói:
- Có lẽ là Lương trưởng lão hơn 10 năm trước đã nhìn ra rồi. Lương Bán Hồ quá chân chất, thua xa đệ đệ tàn nhẫn trầm ổn này.
Quả thật như vậy, nếu nhắc đến tàn nhẫn trầm ổn, trong thế hệ thanh niên có ai là đối thủ của Lương Tiếu Hiểu? Cho dù y đã chết rồi.
Một thiếu niên thiên tài, cảnh giới chỉ là Thông U, lại có nhiều tráng chí, dám làm thánh nhân nhảy vào biển khổ. Y dùng cái chết của mình để khuấy động không biết bao nhiêu sóng gió chóng lại Trần Trường Sinh và Oát Phu Chiết Tụ. Đó chỉ là cách che mắt, là thủ đoạn y dùng để khuấy động.
Đương nhiên cũng là chuyện y muốn thuận tay làm, mục tiêu thật sự của y thủy chung là Ly Sơn, là Tô Ly.
Trong đỉnh luyện thạch phía trước vang lên giọng nói của một gã đệ tử:
- Nếu sư huynh Thất Gian là… hậu đại Ma tộc, vậy thì… thì nên để Giới Luật Đường thẩm vấn rõ ràng.
Bạch Thái nghe vậy cả giận nhưng còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe bên cạnh một gã đệ tử Ly Sơn phù phù một tiếng quỳ xuống phía sau lưng chưởng môn, liên tục dập đầu mãi cho đến trán chảy máu.
- Sư phụ, nếu… tiểu sư đệ thật là con gái của sư thúc tổ và công chúa Ma tộc, người hà tất phải toàn lực bảo vệ ả? Mấy ngày trước đều nói tiểu sư đệ hại chết tam sư huynh, con thế nào cũng không tin. Nhưng nếu trong cơ thể của ả đang chảy là máu bẩn thỉu của Ma tộc, lại cấu kết với yêu nhân lang tộc đó, vậy có chuyện gì mà ả không làm ra?
Chưởng môn nhìn gã đệ tử này ngày thường rất mực cung kính mình, nhẹ nhàng thở dài. Gã đệ tử này cả nhà đều bị đại quân Ma tộc giết chết, lẽ nào lão có thể trách cứ gì?
Bạch Thái nhìn hai đệ tử đó, nghe tiếng bàn tán giữa chư phong ngoài xa dần vang lên, lửa giận càng thịnh, quát:
- Đường đường đệ tử Ly Sơn lại bị kẻ địch dùng yêu ngôn mê hoặc, kiếm tâm đâu mất rồi?
Chư phong lại yên tĩnh một chút, chủ phong cũng như vậy.
Tiểu Tùng Cung lại cười lạnh một tiếng, nhìn y nói:
- Nếu thật sự kiếm tâm vô cấu, vậy tại sao ngươi chỉ dám quát đồng môn, bản thân lại không dám đi hỏi sư phụ ngươi chứng thực chuyện này là thật hay giả?
Bạch Thái phẫn nộ cắn răng nhưng lại lặng thinh không nói.
Lặng thinh có lúc có nghĩa là phẫn nộ tới cực điểm, có lúc chứng tỏ không lời để nói, có lúc là thừa nhận. Từ khi Tiểu Tùng Cung nói Thất Gian là con gái của công chúa Ma tộc và Tô Ly, tới giờ đã qua một khoảng thời gian, chưởng môn Ly Sơn đứng trước động phủ, tâm ý thái độ nhạt dần, thủy chung không có nói gì, ý tứ kỳ thật đã rất rõ ràng.
Mấy chục gã đệ tử trước động phủ, lại thêm đệ tử Ly Sơn trong chư đỉnh đều nhìn chưởng môn.
Mãi tới lúc này, bọn họ vẫn trung thành với Ly Sơn, ủng hộ chưởng môn, xem thường Tiểu Tùng Cung và hai trưởng lão Giới Luật Đường. Nhưng bây giờ, bọn họ đã bắt đầu tin Thất Gian thậm chí có quan hệ với Tô Ly và Ma tộc. Nếu không tam sư huynh Lương Tiếu Hiểu trước khi chết tại sao phải dùng ánh mắt phức tạp đau khổ liếc nhìn nàng.
Thậm chí ngay cả kiếm tâm của Bạch Thái lúc này cũng có chút dao động, cảm xúc có chút ngơ ngác.
Mười mấy năm trước, Ly Sơn thậm chí cả thế giới nhân loại vì hai cô gái náo loạn thiên địa. Mười mấy năm sau, chuyện này cuối cùng lại tới Ly Sơn, hơn nữa bắt đầu thay đổi cục diện của Ly Sơn.
Chính ngay lúc này, cuối cùng chưởng môn Ly Sơn lại mở miệng nói, lão nhìn ánh mắt của Tiểu Tùng Cung, nói:
- Ngươi không nên biết chuyện này, vì năm đó người biết chuyện này đều chết hết rồi, ngoại trừ ba vị thánh nhân và ta ra, không có ai biết chuyện này, ngay cả Ma quân cũng không biết. Vậy, làm sao ngươi biết chứ?
Đây là câu hỏi rất khó trả lời, cho nên Tiểu Tùng Cung thần tình rét lạnh, không có ý lên tiếng trả lời.
- Thiên Hải Thánh Hậu và Giáo Hoàng đại nhân cho dù muốn giết tiểu sư thúc, nhưng thánh nhân đạo tâm trôi dạt ở giữa tinh hải, không thể vi phạm lời thề năm đó. Một vị thánh nhân khác càng sẽ không gây bất lợi cho tiểu sư thúc.
Chưởng môn không có giải thích tại sao vị thánh nhân đó lại gây bất lợi với Tô Ly, nói rất là tự nhiên, sau đó tiếp tục hỏi:
- Vậy, làm sao ngươi lại biết bí mật này?
Tiểu Tùng Cung cười lạnh nói:
- Ta nói rồi, thế gian căn bản không có bí mật tuyệt đối.
Chưởng môn thần tình lạnh lùng nói:
- Năm đó tiểu sư thúc bắc thượng thành Tầm Dương, giết chết tất cả người biết chuyện này trong Lương Vương Phủ. Thánh Hậu nương nương và Giáo Hoàng đại nhân cũng xuất thủ tẩy trừ, chính vì để giữ bí mật này. Ngược ta ra rất muốn biết, ruốt cuộc ba người bọn họ tiết lộ cho ai.
Tiểu Tùng Cung nghe thấy thần tình hơi rét, lão cũng là mới biết chuyện đằng sau trận huyết tẩy năm đó, thì ra chính là ý chí của ba đại nhân vật này.
Chưởng môn tiếp tục nói:
- Nếu ngươi không nói ra ngọn nguồn tin tức, vậy ta chỉ có thể cho rằng đây là thủ đoạn của hắc bào.
Đây là một suy luận rất táo bạo, nhưng ở đông thổ đại lục, đây là suy luận có sức thuyết phục nhất. Vì trong thế giới nhân loại, Ma Vực, Yêu tộc có nhận thức gần như chân lý là hắc bào biết tất cả bí mật thế gian.
- Nếu thật là hắc bào nói cho các ngươi biết… ngươi nói tiểu sư thúc cấu kết với Ma tộc, vậy các ngươi thì sao? Quân sư Ma tộc dùng tay của các ngươi để phá hoại căn cơ Ly Sơn ta, cái này có xem là cấu kết không?
Không hổ là chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông, lời nói từng chữ đều là kiếm, sau khi bị đánh lén thân bị trọng thương, nhưng một tiếng quát này hàm chứa phẫn nộ và chiến ý, vẫn giống như tiếng sét, vang vọng khắp các núi Ly Sơn. Làm tiếng bàn tán giữa các núi bất chợt dừng lại, cục diện lại thay đổi.
Hai trưởng lão Giới Luật Đường rõ ràng không biết căn nguyên của tin tức này, theo bản năng nhìn Tiểu Tùng Cung. Tiểu Tùng Cung cuối cùng không chịu đường lời nói mang uy lực của kiếm, sắc mặt hơi trắng nói:
- Là Lương Tiếu Hểu trước khi chết để lại di thư.
Chưởng môn nghe vậy trầm mặc, nói:
- Thì ra là vậy.
Lão nhìn trưởng lão Trường Sinh Tông, nói:
- Còn nhớ năm đó chính là Khương sư huynh đưa hai đứa trẻ đó đến Ly Sơn, bây giờ nghĩ ra lúc đó nó đã biết thân thế của mình.
Khương trưởng lão trầm mặc, sau đó nói:
- Ta không biết chúng nó biết thân thế mình từ khi nào, ta cũng là nhìn thấy bức di thư của Trang Hoán Vũ âm thầm gửi cho Trường Sinh Tông, mới biết chuyện này.
Chưởng môn nói:
- Bán Hồ Nguyệt rõ ràng vẫn chưa biết thân thế mình, càng không biết chuyện lớn năm đó. Tiếu Hiểu tuổi còn nhỏ như vậy, tại sao Lương trưởng lão trước khi chết lại gửi gắm chuyện báo thù lên người y.
Khương trưởng lão nói:
- Có lẽ là Lương trưởng lão hơn 10 năm trước đã nhìn ra rồi. Lương Bán Hồ quá chân chất, thua xa đệ đệ tàn nhẫn trầm ổn này.
Quả thật như vậy, nếu nhắc đến tàn nhẫn trầm ổn, trong thế hệ thanh niên có ai là đối thủ của Lương Tiếu Hiểu? Cho dù y đã chết rồi.
Một thiếu niên thiên tài, cảnh giới chỉ là Thông U, lại có nhiều tráng chí, dám làm thánh nhân nhảy vào biển khổ. Y dùng cái chết của mình để khuấy động không biết bao nhiêu sóng gió chóng lại Trần Trường Sinh và Oát Phu Chiết Tụ. Đó chỉ là cách che mắt, là thủ đoạn y dùng để khuấy động.
Đương nhiên cũng là chuyện y muốn thuận tay làm, mục tiêu thật sự của y thủy chung là Ly Sơn, là Tô Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.