Trần Duyên

Chương 265: Biết quay về 4

Yên Vũ Giang Nam

17/04/2017

Tần Nghiễm Vương hừ một tiếng chậm rãi nói:

- Đại địch đang ở trước mắt mà các vị còn muốn tranh cãi ư? Tranh qua cãi lại, chẳng qua là không muốn gánh vác trách nhiệm. Đã như vậy, thì tất cả sẽ do bản vương gánh vác. Người đâu, phát tín hiệu, mau triệu người tên Ngô gia gì đó quay về đi!

Một tiếng kèn dài thê lương trong phút chốc truyền khắp phạm vi trăm dặm xung quanh. Nghe được tiếng kèn này, Ngô Gia lấy làm kinh hãi, sau đó y ngậm ngùi thở dài, nhảy ra vòng chiến, hướng về Âm ti chạy đi.

Tô Hòa đứng đó mỉm cười, cũng không đuổi theo.

Tần Nghiễm Vương sửa lại bào phục cho ngay nếp, rồi bước xuống thành. Tống Đế Vương vội vàng theo sau hỏi:

- Ngài thật mở thành nghênh tiếp sao?

Tần Nghiễm vương đáp:

- Đúng vậy!

Phút chốc, trong điện Diêm Vương đèn đuốc sáng rực, trống nhạc vang trời Tô Hòa ngồi trên cao, mỗi bên năm vị Diêm Vương theo thứ tự đứng hầu.

Trước thềm điện, mười mấy tên quỷ nữ đang uyển chuyển múa trong tiếng nhạc êm dịu, bên hông điện có hơn mười tay nhạc công, đàn sáo tưng bừng ca múa vui vẻ.

Đừng tưởng nơi này là địa phủ âm ti, thế nhưng bên trong điện lại vàng son rực rỡ, vũ kỹ nhạc sư, cảnh nào cũng là hiểm gặp trên nhân gian. Ở bên trong địa phủ này, cảnh phồn hoa lại vượt xa cả dương gian.

Tô Hòa vừa thưởng thức ca vũ vừa cười nói:

- Mấy trăm năm không gặp, ngươi ở đây làm ăn cũng không tồi nhỉ! Ta xem cung nữ trong cung đương triều, chắc là cũng không bằng trình độ của các ngươi dưới này.

Tần Nghiễm Vương nghe vậy, cười hahả một tiếng, đáp:

- Điều này cũng không có gì khó. Dương gian thọ quá bảy mươi đã hiếm có, thế nhưng nữ quỷ ở chỗ này của ta lại trường tồn. Tập hợp hết những người hát hay múa giỏi danh tiếng của những triều đại trước kia, đương nhiên nếu so với dương gian thì trình độ nhỉnh hơn một chút. Chuyện như thế cũng không vẻ vang gì, nhắc đến cảng thấy hổ thẹn!

Tô Hòa nhìn Tần Nghiễm Vương, cười nói:

- Ông tự ý giam cầm âm hồn không thả, nếu ở trên biết được sẽ không hay đâu!

Tần Nghiễm Vương tuyệt không hoang mang đáp:

- Ta nào dám tự ý giam cầm âm hồn? Những người này lúc còn sống đều có tội nghiệt khác nhau, cần phải xuống địa ngục chịu hình phạt tương ứng. Ta cho bọn họ phục vụ trước thềm điện, cũng coi như là tương ứng với khoảng thời gian chịu hình phạt. Bọn họ đều đồng ý cả.

Tô Hòa cười, nói:



- Lại còn dám không đồng ý sao?

Tần Nghiễm Vương không đáp lại, chỉ không ngừng cười ha ha.

Lúc này Tống Đế Vương nâng một chén rượu hướng về Tô Hòa, nói:

- Tô tiên tử...

Ông ta nói chưa dứt câu, Tần Nghiễm Vương bỗng nhiên bấm tay ông ta, làm một nửa câu còn lại của ông ta chui tọt vào bụng, hạ giọng nói:

- Nàng ta ghét nhất là Tiên đấy!

Tống Đế Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tô Hòa thân là Thiên Hồ, tiên nhân chính là kẻ tử thù của nàng ta. Thế nhưng không gọi Tô tiên tử, thì nên xưng hô với nàng ta thế nào đây?

Gọi thẳng tên họ thì quá bất kính, còn như lấy tên chức quan ra gọi, nàng nào có chức quan? Còn như không nhắc tới tên nàng cũng không ổn.

Ngay lúc ông ta do dự không quyết, bế tắc, Tần Nghiễm Vương lại tiến sát bên hạ giọng giải vây:

- Nàng ta thích nhất là được người khác kêu là tỷ tỷ...

Tống Đế Vương cảm thấy rất ngạc nhiên. Hai chữ tỷ tỷ thật sự không là quá mức ghê tởm, nhưng nếu thật sự gọi như vậy, ông ta lại chẳng trở thành trò cười ngìn năm của chốn Âm ti này sao?

Cứ cho là chiếu theo uy quyền của Tô Hòa, tất cả Diêm Vương đều phải gọi bằng tỷ tỷ; nhưng mình lại là người gọi đầu tiên, tất nhiên không giống người khác, làm không tốt lại có một vết hoen trong sử sách.

Đến lúc này, Tống Đế Vương mới nhận thức được chỗ gian hoạt của lão Tần Nghiễm Vương. Hắn cùng với Tô Hòa nói chuyện xã giao nửa ngày, lại không có một câu nào kêu tên nàng. Thế nhưng Tống Đế Vương vẫn cứ cung kính đưa rượu lên mời, đã mở miệng nói ra, giờ đây đôi mắt xinh đẹp của Tô Hòa đang nhìn thẳng ông ta, thử hỏi còn đường nào nữa mà lui?

Tống Đế Vương trong lòng ngập tràn hối hận, mình không nên tranh giành nịnh nọt làm gì, vốn chỉ là giả tạo, chẳng những không thành công mà chính mình còn bị kéo vào. Tống Đế Vương cảm thấy ánh nhìn của Tô Hòa ngày càng trở nên lạnh lẻo, tình thế cấp bách bỗng dưng có dũng khí nói:

- Tô tỷ tỷ lần này đến Phong Đô, chẳng hay là có chuyện gì? Nếu có chỗ nào dùng được tiểu Vương, tỷ tỷ cứ việc phân phó!

Tống Đế vương một lời nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Tần Nghiễm Vương cũng ghé mắt nhìn, không ngờ rằng Tông Đế Vương không chỉ gọi tỷ tỷ, hơn nữa lại có thể gọi một cách thân thiết đến vậy.

Tô Hòa cười đến run cà người, che miệng đáp:

- Tỷ tỷ ta lần này tới quả thật là cỏ chút việc. Việc đầu tiên là, tính sơ cũng có mấy trăm năm chưa tới địa phủ, hiện giờ đã rất đói bụng muốn tìm món điểm tâm hợp khẩu vị ăn đây.

Lời Tô Hòa vừa nói ra, mười vị vương đang ngồi lập tức có chín vị sắc mặt đại biến. Vài tên quan viên lâu năm của địa phủ có tư cách ngồi ở chỗ dành cho kẻ dưới vai, sau khi nghe được lại càng sợ hãi cả người, không thể kiềm chế được run rẩy.

Trong Thập điện Diêm vương chỉ có Ngũ Quan Vương là vị mới tấn phong chưa từng thấy qua Tô Hòa, hoàn toàn không giải thích được ý nghĩa trong lời nói của nàng, nghiêng người qua Bình Đằng Vương hỏi đố:

- Tô... thích loại điểm tâm gì?



Bình Đẳng Vương căm tức liếc hắn một cái, cổ gắng hết sức hạ thấp giọng nói:

- Uổng cho ngươi cũng là Thập điện Diêm vương! Thiên Hồ có thể thích món điểm tâm gì nữa? Thiên Hồ thích nhất chính là quỷ tiên như ta và ngươi ấy!

Ngũ Quan Vương giật mình hoảng hốt, vội vàng hỏi lại:

- Vây tại sao chúng ta còn để cho nàng ta vào đây chứ ?

Bình Đằng Vương liếc hắn, không thèm trả lời. Ngũ Quan Vương suy nghĩ một chút đã cũng hiểu ra. Tô Hòa thích ăn quỷ tiên, nhưng chưa chắc gì đã thích ăn bọn họ, chỉ cần làm cho nàng ta vui vẻ, trong Phong đô thành lại không có vạn tên quỷ đang phục dịch hay sao? Lúc nào cũng có thể tìm vài tên cho nàng ta ăn là xong.

Nhưng nếu không cho nàng vào thành, nàng phá Phong Đô thành môn rồi tiến vào thành; vậy bọn họ thập điện Diêm Vương đứng mũi chịu sào, không chừng đã vào bụng của nàng. Khi đó Tô Hòa chắc không quan tâm là ăn nổi hay không. Mặc dù nói thập điện Diêm vương đều là Quỷ Tiên, chết đi cũng có thể sống lại, nhưng cái này dù sao chỉ là nghe nói, còn chưa có vị Diêm Vương nào thực sự muốn mạo hiểm như vậy.

Lúc này ánh mắt Tô Hòa bỗng nhìn về phía Ngũ Quan Vương, cười nhạt nói:

- Hai người các ngươi đang thầm thì to nhỏ cái gì đó, có phải muốn hạ độc ta không?

Ngũ Quan Vương không hổ danh thân là thập điện Diêm vương, làm ra vẻ bình thường đứng dậy nâng chén đáp:

- Tiểu Vương đang bàn bạc cùng Bình Đằng Vương, nên chuẩn bị cho tỷ tỷ món điểm tâm như thế nào?

Tô Hòa cười nói:

- Hiếm khi thấy ngươi có lòng quan tâm như vậy. Chắc không như Tần Nghiễm Vương của các ngươi, trong lòng chỉ tính xem đạo hạnh tỷ tỷ ta là tám đuôi hay chín đuôi, xem xem có thể nuốt luôn ta hay không?

Tần Nghiễm Vương mặt không đổi sắc vuốt râu, cười nói:

- Sao có chuyện này được? Bản lĩnh ta có lớn hơn mười lần, cũng không có cái gan này!

Tô Hòa uống hết một chén rượu, sau cười nhạt, nói:

- Nếu ông không có gan này, đệ tử ta làm sao lại bị nhốt vào địa phủ, các ngươi lại còn giam mãi không thả ra?

Tần Nghiễm Vương trong lòng hơi kinh hãi nói:

- Xin hỏi đệ tử kia tên họ là gì ta sẽ phái người đi dò xét, chỉ cần dương thọ không định trước là đã tận, còn lại rất dễ bàn.

- Trương Ân Ân!

Tô Hòa mặt mỉm cười, ngược lại thanh âm nghe lạnh thấu xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook