Trần Duyên

Chương 266: Biết quay về 5

Yên Vũ Giang Nam

18/04/2017

Nghe thấy cái tên này, mười vị Diêm Vương người này liếc người kia, người kia nhìn người nọ, đều không biết người đó là ai. Tần Nghiễm Vương lập tức phân phó thị quan đi thăm dò, sau đó đứng dậy mời rượu Tô Hòa. Ông ta đã làm vậy, chín vị vương còn lại cũng nhất nhất tiến lên kính rượu, chỉ e mình bị tụt hậu.

Trong một lúc trên điện Diêm Vương, mỹ tửu tuôn ra như suối, những lời nịnh hót chúc tụng liên tiếp như thủy triều, rất là náo nhiệt.

Tô Hòa ai mời rượu cũng không từ chối, rượu uống đến nghìn chén, trong chốc lát đã uống xong hơn mười vò rượu mạnh. Rượu ở địa phủ và rượu ở dương gian không giống nhau, tửu tính mạnh hơn gấp mười lần. Có mấy vị Diêm Vương tửu lượng kém, uống hơn mười chén vào bụng thì lời nói ra nghe đã mơ hồ rồi, mà Tô Hòa vẫn không có vẻ gì gọi là say rượu cả.

Các vị Diêm Vương chếch choáng say, nói năng không còn kiêng kỵ gì nữa, cứ tỷ tỷ từng tiếng gọi vô cùng thân thiết. Trên điện, bọn quỷ hầu của Âm ty mặc dù chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, thế nhưng từng con từng kẻ đều đứng trấn tĩnh như không nhìn như không thấy, nghe mà không biết, không hổ là nhân tài đã được chọn lựa kỹ càng hơn trăm năm qua của Địa phủ.

Không mất nhiều thời gian, một tên thi quan đi thẳng vào đại điện tới bên cạnh Tần Nghiễm Vương. Y vừa định nói gì, chợt thấy Tô Hòa đang ở sát bên, nhất thời sợ hãi đến răng va vào nhau lập cập, một câu cũng không nói nên lời. Tần Nghiễm Vương thoáng cân nhắc, liền nói ngay:

- Ở đây không có người ngoài có chuyện gì cứ nói đi!

Viên quan ấp a ấp úng đáp:

- Vương gia, đã tra được tên Trương Ân Ân trên sách bạc, đích thật là bắt giữ ở trong lao. Chỉ là... hiện tại có chút không tiện nói!

Ánh sáng rực rỡ trong điện bỗng nhiên tối sầm lại, phút chốc âm khí lại tăng lên rất nhiều. Tần Nghiễm Vương chau hai hàng lông mày, trầm giọng nói:

- Có gì không tiện chứ, cứ nói đi!

Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, tên thị quan bất giác hạ giọng nói:



- Trương Ân Ân bởi vì vượt ngục đả thương người, vẫn chưa qua thẩm tra, nên tạm giam vào Vị Quyết lao, người này cũng bị ít nhiều tra tấn. Hạ quan đi vào dẫn người, nhưng Đồng Ngôn giám ngục mới nhậm chức nói nếu không có thủ dụ của Thái Sơn vương, ai cũng không thể mang nàng đi, sau đó đánh hạ quan phải lui ra.

Tần Nghiễm Vương nặng nề hừ một tiếng quay người về Thái Sơn vương nói:

- Vị Quyết lao cùng với thẩm quyết, chuyện thiện ác sinh tiền của phạm nhân không phải là chức trách của bản vương ư? Từ lúc nào trở thành chức trách của ngài vậy? Bản vương ngay cả muốn dẫn một tên phạm nhân cũng không được sao?

Thái Sơn vương sắc mặt lúc này đại biến, vội hỏi:

- Có chuyện này thật ư? Đồng Ngôn nếu đã cả gan làm loạn như vậy, bản vương nhất định phải trách phạt hắn một phen!

- Ngươi chính là Thái Sơn Vương?

Tô Hòa bỗng nhiên hỏi.

Thái Sơn Vương sắc mặt khẽ biên, vội hỏi:

- Khó có được tỷ tỷ nhớ kỹ!

- Trách phạt? Ngươi chuẩn bị trách phạt thế nào vậy?

Câu nói dịu dàng uyển chuyển vừa nói xong, còn chưa chờ Thái Sơn Vương nói, đột nhiên lông mày Tô Hòa dựng đứng, bàn tay nhỏ nhắn đập vào hương án, nàng điềm nhiên nói:

- Đệ tử Tô Hòa ta các ngươi cũng dám gia hình, điều này chưa nói đến, hiện nay ta đã ngồi ở chỗ đây, còn dám bắt người không thả, các ngươi có phải muốn thử xem thử đạo hạnh của ta phải không?



Bàn tay nhỏ nhắn của nàng đập khẽ vài cái xuống chiếc bàn con, một tiếng lanh lãnh vang lên. Nhìn qua không khác gì một người con gái bình thường đập vài cái xuống bàn, thế nhưng tám trong số ba mươi sáu cây hắc nham cự trụ chống đỡ đại điện bỗng nhiên vô thanh vô tức hóa thành vụn phấn, rơi lả tả đầy đất.

Toàn bộ đại điện vang lên một tiếng oanh năng nề, đã lung lay sắp đổ. Các vị Diêm Vương mỗi người biến sắc, chỉ trừ Tần Nghiễm Vương vững như núi Thái Sơn, các vương còn lại đều vận khởi pháp lực, như muốn chống đỡ cho mái điện sắp sập xuống.

Mái của Diêm Vương điện cùng mái những cung điện khác trong Phong Đô có chỗ khác biệt; nơi này do Diêm Vương các triều đại thiết lập, có trùng trùng trận pháp bảo vệ, cho dù những con quỷ đinh sức mạnh to lớn dùng búa tạ đập hết sức, thì cũng không làm sứt mẻ được một viên ngói hòn đá nào trong Diêm Vương điện. Thế nhưng Tô Hòa nhẹ nhàng vỗ một cái đã phá hủy tám cây đại trụ, rõ ràng vẫn còn thủ hạ lưu tình, thì đạo hạnh còn tới mức nào?

Trong lòng các vị Diêm Vương nghĩ, chỉ sợ là nếu thượng cấp bọn họ có ở đây, bất quá cũng tới mức này thôi.

Toàn bộ Diêm Vương điện lung lay sắp đổ, chung quanh thỉnh thoảng tuôn ra bao quanh tia lửa, vũ kỹ quỷ thị chạy trốn tạo nên cảnh hỗn loạn. Nhưng mà thập điện Diêm vương phải có người chống đỡ đại điện, thoát thân không được; những người có thể thoát ra được cũng tự nhủ thoát không khỏi móng vuốt của Tô Hoà... Còn ai dám cất bước chạy trốn?

Nguy nan trước mắt, vẫn là Tần Nghiễm Vương trấn định như không, trước tiên ông ta hướng Tô Hòa nhận tội sau đó phân phó thị quan đạo:

- Truyền lệnh ta mang cho ba trăm hộ điện vệ sĩ vào Vị Quyết ngục đòi người. Kẻ nào ngăn cản lập tức bắt ngay, khai trừ quỷ tịch, cho vào Huyết Trì địa ngục!

Viên thị quan tuân lệnh đi. Sắc mặt Thái Sơn Vương lúc đỏ lúc xanh, cũng không dám nói điều gì.

Lần này cũng không lâu lắm, ngoài điện thì vang lên những tiếng bước chân gấp gấp hơn mười danh hộ điện cấm vệ tiến vào Diêm Vương điện, phân thành hai bên, chính giữa xuất hiện một nàng con gái. Mái tóc xoã của nàng đen mượt, mặc quần áo bố váy, ngỡ ngàng nhìn mọi người trong điện.

Lúc nhìn thấy Tô Hoà, hai mắt nàng sáng ngời bất giác tiến về phía trước một bước, ngập ngừng kêu lên:

- Người là... Sư phụ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook