Chương 47: chương 38.2
Lão Nạp Bất Hiểu Ái
16/04/2018
Ông Triệu báo cho
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc biết tờ báo con trai ông đang làm đã đồng ý cho đăng. Con trai ông đã viết giùm luôn nội dung thông báo. Quan Viễn
và Triệu Thanh Cốc xem thử, thấy rất chi tiết rõ ràng, nên vô cùng hài
lòng. Giờ chỉ còn ngồi chờ phản hồi của những người quan tâm.
Mới qua một ngày đã có người tìm tới cửa. Người này sống ở huyện Lâm Sơn, lúc trước có việc tới huyện Vân Sơn, được người quen giới thiệu ăn thử thịt kho Viễn Cốc rồi thích luôn từ đó, thường hay chạy tới huyện Vân Sơn để mua thịt kho Viễn Cốc về ăn.
Người này tìm tới nhà Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn theo địa chỉ ghi trên báo, sau khi thấy mặt hai người, lập tức trợn to mắt hỏi, “Hai đứa không đùa anh chứ? Hai đứa thật sự là chủ của Thịt Kho Viễn Cốc?”
“Sao? Anh cảm thấy chúng tôi không đủ tư cách à?” Quan Viễn cười hỏi.
“Không phải, không phải! Chỉ là kinh ngạc quá thôi! Xin chào, tôi tên là Thượng Minh.”
Thượng Minh là một thanh niên trẻ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dám nghĩ dám làm, đang suy nghĩ nên làm gì để kiếm tiền thì nghe nói về chính sách kinh tế mới của nhà nước, lập tức linh cảm thời cơ đã đến.
Sau khi giới thiệu tên xong, Triệu Thanh Cốc nói thẳng vào chủ đề luôn, “Hẳn là anh đã ăn thử thịt kho của chúng tôi, biết chất lượng cũng như tiềm năng của nó rồi. Một huyện chúng tôi chỉ trao quyền cho một tiệm duy nhất, do đó nếu chúng ta hợp tác thành công, ở huyện anh sẽ chỉ có một mình tiệm anh là được bán thịt kho của Viễn Cốc.”
Thượng Minh nghe vậy vô cùng vui mừng, như thế cạnh tranh sẽ bớt đi rất nhiều.
“Tất nhiên chúng tôi sẽ có những yêu cầu nhất định như không được dùng thịt kém chất lượng, phải mua gia vị đã pha sẵn ở chỗ chúng tôi vân vân... Để đảm bảo mùi vị thịt kho tiệm anh giống y hệt mùi vị thịt kho ở đây, như vậy mới đúng với nhãn hiệu Thịt Kho Viễn Cốc. Anh có ý kiến gì không?” Triệu Thanh Cốc hỏi Thượng Minh.
Thượng Minh lắc đầu liên tục, “Không! Hai cậu không nói thì tôi cũng muốn làm như vậy! Dù gì phải ngon người ta mới chịu mua chứ!”
“Vậy thì tốt! Chúng ta bàn tiếp việc chia tiền lời. Anh phụ trách hết việc kinh doanh, sau đó phân năm phần tiền lời cho chúng tôi. Tiền mua gia vị pha sẵn tính riêng. Dĩ nhiên sẽ có ưu đãi là công thức gia vị bí truyền của chúng tôi không bán cho người ngoài, chỉ những ai gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc mới mua được.” dagiễn.dn;afl;/lêqSglstylđ\'on Triệu Thanh Cốc nói những quy định đã bàn bạc trước với Quan Viễn.
Thượng Minh ngạc nhiên hỏi lại, “Ý là hai cậu không cần lo gì hết, chỉ ngồi không cũng lấy năm phần tiền lời?”
Triệu Thanh Cốc gật đầu xác nhận. “Năm phần này xem như là phí cho việc chúng tôi cung cấp nhãn hiệu Thịt Kho Viễn Cốc. Hẳn là anh đã thấy tình hình buôn bán của Thịt Kho Viễn Cốc ở huyện Vân Sơn, anh cảm thấy nếu chúng tôi tự mở chi nhánh ở những nơi khác thì có kiếm được tiền không?”
Thượng Minh lập tức đáp, “Tất nhiên là được rồi!”
“Như vậy nếu chúng tôi mở thêm chi nhánh tự kinh doanh, tất cả tiền lời sẽ thuộc về chúng tôi cho nên thực ra bên thiệt là chúng tôi mới đúng.” Triệu Thanh Cốc uống một hớp trà, thong thả nói ra kết luận.
Thượng Minh cứ cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng không chỉ ra được là chỗ nào, “Vậy sao hai cậu không tự kinh doanh?”
Triệu Thanh Cốc đáp, “Bởi vì chúng tôi còn nhỏ, lại muốn đi học, không có nhiều thời gian rảnh xử lý việc kinh doanh. Hơn nữa đó là cách mở rộng Thịt Kho Viễn Cốc nhanh nhất.”
Thượng Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Triệu Thanh Cốc lại bổ sung, “Chúng tôi sẽ phái người tới kiểm tra định kỳ, nếu như phát hiện thịt kho bên anh làm kém chất lượng, chúng tôi sẽ lập tức hủy bỏ quyền gia nhập hệ thống của anh.”
Thượng Minh nhìn Triệu Thanh Cốc một hồi, hỏi, “Cậu thật sự vẫn còn là thiếu niên à?”
Quan Viễn buồn cười thầm nghĩ ‘yêu quái già’ chân chính đang ngồi kế bên đây này!
Triệu Thanh Cốc hỏi lại, “Sao?”
Thượng Minh nói, “Chỉ là cảm giác ở trước mặt cậu, tôi bỗng nhiên trở thành tên ngốc.”
Quan Viễn nhịn hết nổi, bật cười ha ha. Triệu Thanh Cốc nể tình Thượng Minh đã chọc cho Quan Viễn vui vẻ, mời, “Anh ở lại ăn cơm đi rồi hẵng về.”
Thượng Minh thầm nghĩ mời ăn một bữa cơm gia đình bình thường thôi, có cần tỏ vẻ như mời ăn sơn hào hải vị vậy không? Đến khi cơm nước xong, Thượng Minh ôm bụng ngồi phịch trên ghế, thầm cảm thán: đây quả thật là bữa cơm ngon nhất trong số các bữa cơm được ăn từ trước tới giờ!
Chỉ sau một bữa cơm, Thượng Minh càng có lòng tin với việc gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc. Khi Thượng Minh yêu cầu làm hợp đồng, Triệu Thanh Cốc lại nói, “Không vội. Chờ chúng tôi khảo sát xem anh có đủ tư cách không đã.”
Thượng Minh vốn tưởng đã xong, không ngờ còn tiết mục ‘khảo sát’ này nữa, mặt như đưa đám, hỏi, “Khảo sát thế nào?”
“Việc này anh không cần lo, chúng tôi có cách của mình, chờ khảo sát xong tự nhiên sẽ báo kết quả cho anh biết.”
“Cũng được. Mất khoảng bao lâu?” Thượng Minh hỏi.
“Không lâu lắm đâu, chỉ khoảng ba bốn ngày thôi.” Đây là việc ông Lý đề nghị từ trước, và đã chủ động nhận lấy.
Ông Lý giao thiệp rộng, chừng hai ngày đã tìm hiểu rõ ràng về Thượng Minh. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cảm thấy Thượng Minh là người có thể tin được, qua ngày thứ ba, nhân lúc Thượng Minh còn ở huyện Vân Sơn, hẹn gặp mặt ký hợp đồng luôn.
Thượng Minh ở lại nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc hai ngày học cách làm thịt kho với Quan Quốc, lúc đi mang theo lượng gia vị dùng được khoảng mười ngày. Nếu không do Triệu Thanh Cốc nói gia vị để lâu không ngon, ảnh hưởng tới hương vị của thịt kho, e là Thượng Minh đã đòi mua luôn một tháng.
Sau Thượng Minh, lần lượt có mấy người nữa tới, tất cả đều cách huyện Vân Sơn không xa, bởi vì đã từng ăn thịt kho Viễn Cốc nên mới tin tưởng tìm đến.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tiếp tục thực hiện quy trình như với Thượng Minh, trong vòng mười ngày liên tục ký sáu bảy cái hợp đồng.
Mười ngày sau, Thượng Minh hào hứng quay lại. Quan Viễn vừa nhìn là biết Thượng Minh đã thành công. Lâm Sơn là một huyện lớn gần huyện Vân Sơn, danh tiếng của Thịt Kho Viễn Cốc đã lan tới từ trước, cho nên Thượng Minh mới có thể nhanh chóng thành công như vậy.
Thượng Minh mang theo ba trăm tệ tiền lời cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Nói cách khác, chỉ trong vòng mười ngày, Thượng Minh đã kiếm được sáu trăm tệ. Lần này Thượng Minh mua gia vị xong, một hai đòi ở lại ăn một bữa cơm do Triệu Thanh Cốc nấu xong mới chịu về.
Hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc đang phát triển từng bước ổn định, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không cần tự kinh doanh vẫn thu được tiền lời đều đều.
Ngược lại, lúc này nhà họ Quan đang trong cảnh mây mù ảm đạm.
Tiếng gào của Dương Tú Thúy truyền đi thật xa, khiến cả thôn tò mò chạy lại xem thử chuyện gì, khi thấy Quan Mãn Nguyệt với đôi chân bị đánh gãy, ai ai cũng kinh hoảng hô lên. điếhn.đànl;qe/quydodnzshoư/dn Quan Mãn Nguyệt như bị điên, tóc tai rối bù, miệng nói toàn mấy lời ô uế, nguyền rủa.
Thì ra, cách đây một tháng, trong lúc lên cơn, Vương Thế Huy đã đánh gãy chân Quan Mãn Nguyệt. Nhà họ Quan biết chuyện, kéo nhau tới gây náo loạn vẫn không làm gì được nhà họ Vương. Vương Thế Huy mắc bệnh tâm thần, đánh chết người cũng không phải vào tù nữa là. Huống chi mục đích chính của Quan Hà và mấy anh em Quan Mãn Thương là vòi tiền chứ chẳng phải để đòi lại công bằng cho Quan Mãn Nguyệt.
Nhà họ Quan tới gây náo loạn, nhà họ Vương tức giận bắt đầu ngược đãi Quan Mãn Nguyệt. Lần này, Dương Tú Thúy không yên lòng, một hai đòi đi theo mấy cha con Quan Hà tới nhà họ Vương cho bằng được, mới phát hiện Quan Mãn Nguyệt đã trôi qua những ngày không bằng heo chó. Không thể không thừa nhận Dương Tú Thúy thật sự rất yêu thương hai cô con gái, sau khi thấy tình trạng thê thảm của Quan Mãn Nguyệt, mặc kệ Quan Hà quát tháo thế nào, vẫn kiên quyết dẫn Quan Mãn Nguyệt về nhà chăm sóc, thề không bỏ qua cho nhà họ Vương.
Nhà họ Vương cũng muốn tống khứ cô con dâu què cho lẹ, cò kè mặc cả với Quan Hà hồi lâu, cuối cùng quyết định cho Quan Hà năm trăm tệ, Vương Thế Huy và Quan Mãn Nguyệt ly hôn.
Dương Tú Thúy khóc suốt đường về, tới nhà mắt đã sưng húp lên. Người trong thôn thấy Quan Mãn Nguyệt như vậy đều động lòng trắc ẩn. Có người nóng tính còn hô hào muốn đi đánh nhà họ Vương một trận cho họ biết cái giá phải trả khi dám bắt nạt người thôn mình. Sau đó không biết là ai tiết lộ nhà họ Quan đã nhân việc này vòi tiền nhà họ Vương, những người nhiệt tình kia mới thôi, người ta không thèm quan tâm sống chết của con gái họ, mình là người ngoài ồn ào cái gì?!
Chẳng mấy chốc chuyện Quan Mãn Nguyệt bị đánh gãy chân còn ly dị đã truyền khắp thôn Quan Gia. Ngay cả Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc cũng biết, lúc qua nhà Quan Viễn chơi đều nói năng rất thận trọng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Quan Viễn với ánh mắt phức tạp. Quan Viễn phát hiện, ngạc nhiên kéo Quan Thạch Đầu hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Quan Thạch Đầu muốn nói lại bị Quan Mộc Mộc kéo lại. Quan Viễn cười nguy hiểm, “Không chịu nói thì từ nay về sau đừng tới đây ăn cơm nữa.” Chiêu này quả thực đã đánh trúng chỗ yếu của Quan Thạch Đầu.
Quan Thạch Đầu vội hất tay Quan Mộc Mộc ra, trịnh trọng nói, “Cả thôn đều đang bàn tán chuyện cô nhỏ của đại ca đó! Bọn Đại Tráng cũng gọi cô ta là người què, nhưng em và Mộc Mộc thì không hề!”
Quan Viễn bật cười, “Quan Mãn Nguyệt không phải là cô tôi nữa rồi, người ta muốn nói gì kệ người ta, chẳng liên quan gì tới tôi hết.”
Quan Thạch Đầu nghe vậy thở phào một hơi, thầm nghĩ: xem ra mẹ nói đúng rồi, nhà họ Quan đã khiến đại ca vô cùng thương tâm, không thèm xem bọn họ là người thân nữa.
Quan Mộc Mộc nói nhỏ, “Mộc Mộc không thích cô Quan Mãn Nguyệt kia.”
Quan Viễn hỏi, “Sao vậy?”
“Bởi vì trước kia cô ta cứ chế giễu Mộc Mộc bẩn, còn nói Mộc Mộc là thằng nhóc được nhặt lên từ hầm phân.” Quan Mộc Mộc đặc biệt để ý chuyện người khác chê mình bẩn, nay đã có thể tự chăm lo cho bản thân, luôn giữ mình ‘sạch bóng’ cả ngày.
Quan Viễn nghe vậy chỉ biết thở dài, Quan Mãn Nguyệt ơi Quan Mãn Nguyệt, cô làm gì mà cả đứa bé năm tuổi cũng chán ghét thế này. Quả nhiên đúng như ông bà ta nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Triệu Thanh Cốc biết chuyện, cẩn thận quan sát Quan Viễn mấy ngày thấy cậu thật sự không bị ảnh hưởng mới yên tâm. Hai người ăn ý với nhau không ai nhắc tới bất kỳ chuyện gì dính líu đến nhà họ Quan hết.
Nhưng, trên đời luôn có những kẻ có mắt như không tồn tại. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không thèm quan tâm bọn họ, bọn họ lại tính kế đu bám hai người.
Quan Mãn Nguyệt điên điên khùng khùng mấy ngày, rốt cuộc dưới sự chăm sóc cẩn thận hết lòng của Dương Tú Thúy cũng tỉnh táo lại, níu tay Dương Tú Thúy xin được trị chân, “Mẹ, chân con có thể trị hết, thật đấy! Con đã tìm hiểu rồi! Mẹ kêu cha cho tiền trị đi! Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm nhìn con gái mẹ sống lay lắt cả đời như vậy sao?”
Dương Tú Thúy vừa nghe chân Quan Mãn Nguyệt còn trị được, vô cùng vui mừng tìm Quan Hà nói chuyện. Quan Hà chưa trả lời có chịu hay không, Quan Mãn Thương đã nhảy dựng lên đầu tiên, “Mẹ! Mẹ nghe ai nói bậy vậy! Chân Quan Mãn Nguyệt đã gãy hẳn rồi còn trị gì được nữa?!”
Dương Tú Thúy lập tức phản bác, “Không thử sao mày biết không trị được?”
Mới qua một ngày đã có người tìm tới cửa. Người này sống ở huyện Lâm Sơn, lúc trước có việc tới huyện Vân Sơn, được người quen giới thiệu ăn thử thịt kho Viễn Cốc rồi thích luôn từ đó, thường hay chạy tới huyện Vân Sơn để mua thịt kho Viễn Cốc về ăn.
Người này tìm tới nhà Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn theo địa chỉ ghi trên báo, sau khi thấy mặt hai người, lập tức trợn to mắt hỏi, “Hai đứa không đùa anh chứ? Hai đứa thật sự là chủ của Thịt Kho Viễn Cốc?”
“Sao? Anh cảm thấy chúng tôi không đủ tư cách à?” Quan Viễn cười hỏi.
“Không phải, không phải! Chỉ là kinh ngạc quá thôi! Xin chào, tôi tên là Thượng Minh.”
Thượng Minh là một thanh niên trẻ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dám nghĩ dám làm, đang suy nghĩ nên làm gì để kiếm tiền thì nghe nói về chính sách kinh tế mới của nhà nước, lập tức linh cảm thời cơ đã đến.
Sau khi giới thiệu tên xong, Triệu Thanh Cốc nói thẳng vào chủ đề luôn, “Hẳn là anh đã ăn thử thịt kho của chúng tôi, biết chất lượng cũng như tiềm năng của nó rồi. Một huyện chúng tôi chỉ trao quyền cho một tiệm duy nhất, do đó nếu chúng ta hợp tác thành công, ở huyện anh sẽ chỉ có một mình tiệm anh là được bán thịt kho của Viễn Cốc.”
Thượng Minh nghe vậy vô cùng vui mừng, như thế cạnh tranh sẽ bớt đi rất nhiều.
“Tất nhiên chúng tôi sẽ có những yêu cầu nhất định như không được dùng thịt kém chất lượng, phải mua gia vị đã pha sẵn ở chỗ chúng tôi vân vân... Để đảm bảo mùi vị thịt kho tiệm anh giống y hệt mùi vị thịt kho ở đây, như vậy mới đúng với nhãn hiệu Thịt Kho Viễn Cốc. Anh có ý kiến gì không?” Triệu Thanh Cốc hỏi Thượng Minh.
Thượng Minh lắc đầu liên tục, “Không! Hai cậu không nói thì tôi cũng muốn làm như vậy! Dù gì phải ngon người ta mới chịu mua chứ!”
“Vậy thì tốt! Chúng ta bàn tiếp việc chia tiền lời. Anh phụ trách hết việc kinh doanh, sau đó phân năm phần tiền lời cho chúng tôi. Tiền mua gia vị pha sẵn tính riêng. Dĩ nhiên sẽ có ưu đãi là công thức gia vị bí truyền của chúng tôi không bán cho người ngoài, chỉ những ai gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc mới mua được.” dagiễn.dn;afl;/lêqSglstylđ\'on Triệu Thanh Cốc nói những quy định đã bàn bạc trước với Quan Viễn.
Thượng Minh ngạc nhiên hỏi lại, “Ý là hai cậu không cần lo gì hết, chỉ ngồi không cũng lấy năm phần tiền lời?”
Triệu Thanh Cốc gật đầu xác nhận. “Năm phần này xem như là phí cho việc chúng tôi cung cấp nhãn hiệu Thịt Kho Viễn Cốc. Hẳn là anh đã thấy tình hình buôn bán của Thịt Kho Viễn Cốc ở huyện Vân Sơn, anh cảm thấy nếu chúng tôi tự mở chi nhánh ở những nơi khác thì có kiếm được tiền không?”
Thượng Minh lập tức đáp, “Tất nhiên là được rồi!”
“Như vậy nếu chúng tôi mở thêm chi nhánh tự kinh doanh, tất cả tiền lời sẽ thuộc về chúng tôi cho nên thực ra bên thiệt là chúng tôi mới đúng.” Triệu Thanh Cốc uống một hớp trà, thong thả nói ra kết luận.
Thượng Minh cứ cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng không chỉ ra được là chỗ nào, “Vậy sao hai cậu không tự kinh doanh?”
Triệu Thanh Cốc đáp, “Bởi vì chúng tôi còn nhỏ, lại muốn đi học, không có nhiều thời gian rảnh xử lý việc kinh doanh. Hơn nữa đó là cách mở rộng Thịt Kho Viễn Cốc nhanh nhất.”
Thượng Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Triệu Thanh Cốc lại bổ sung, “Chúng tôi sẽ phái người tới kiểm tra định kỳ, nếu như phát hiện thịt kho bên anh làm kém chất lượng, chúng tôi sẽ lập tức hủy bỏ quyền gia nhập hệ thống của anh.”
Thượng Minh nhìn Triệu Thanh Cốc một hồi, hỏi, “Cậu thật sự vẫn còn là thiếu niên à?”
Quan Viễn buồn cười thầm nghĩ ‘yêu quái già’ chân chính đang ngồi kế bên đây này!
Triệu Thanh Cốc hỏi lại, “Sao?”
Thượng Minh nói, “Chỉ là cảm giác ở trước mặt cậu, tôi bỗng nhiên trở thành tên ngốc.”
Quan Viễn nhịn hết nổi, bật cười ha ha. Triệu Thanh Cốc nể tình Thượng Minh đã chọc cho Quan Viễn vui vẻ, mời, “Anh ở lại ăn cơm đi rồi hẵng về.”
Thượng Minh thầm nghĩ mời ăn một bữa cơm gia đình bình thường thôi, có cần tỏ vẻ như mời ăn sơn hào hải vị vậy không? Đến khi cơm nước xong, Thượng Minh ôm bụng ngồi phịch trên ghế, thầm cảm thán: đây quả thật là bữa cơm ngon nhất trong số các bữa cơm được ăn từ trước tới giờ!
Chỉ sau một bữa cơm, Thượng Minh càng có lòng tin với việc gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc. Khi Thượng Minh yêu cầu làm hợp đồng, Triệu Thanh Cốc lại nói, “Không vội. Chờ chúng tôi khảo sát xem anh có đủ tư cách không đã.”
Thượng Minh vốn tưởng đã xong, không ngờ còn tiết mục ‘khảo sát’ này nữa, mặt như đưa đám, hỏi, “Khảo sát thế nào?”
“Việc này anh không cần lo, chúng tôi có cách của mình, chờ khảo sát xong tự nhiên sẽ báo kết quả cho anh biết.”
“Cũng được. Mất khoảng bao lâu?” Thượng Minh hỏi.
“Không lâu lắm đâu, chỉ khoảng ba bốn ngày thôi.” Đây là việc ông Lý đề nghị từ trước, và đã chủ động nhận lấy.
Ông Lý giao thiệp rộng, chừng hai ngày đã tìm hiểu rõ ràng về Thượng Minh. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cảm thấy Thượng Minh là người có thể tin được, qua ngày thứ ba, nhân lúc Thượng Minh còn ở huyện Vân Sơn, hẹn gặp mặt ký hợp đồng luôn.
Thượng Minh ở lại nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc hai ngày học cách làm thịt kho với Quan Quốc, lúc đi mang theo lượng gia vị dùng được khoảng mười ngày. Nếu không do Triệu Thanh Cốc nói gia vị để lâu không ngon, ảnh hưởng tới hương vị của thịt kho, e là Thượng Minh đã đòi mua luôn một tháng.
Sau Thượng Minh, lần lượt có mấy người nữa tới, tất cả đều cách huyện Vân Sơn không xa, bởi vì đã từng ăn thịt kho Viễn Cốc nên mới tin tưởng tìm đến.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tiếp tục thực hiện quy trình như với Thượng Minh, trong vòng mười ngày liên tục ký sáu bảy cái hợp đồng.
Mười ngày sau, Thượng Minh hào hứng quay lại. Quan Viễn vừa nhìn là biết Thượng Minh đã thành công. Lâm Sơn là một huyện lớn gần huyện Vân Sơn, danh tiếng của Thịt Kho Viễn Cốc đã lan tới từ trước, cho nên Thượng Minh mới có thể nhanh chóng thành công như vậy.
Thượng Minh mang theo ba trăm tệ tiền lời cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Nói cách khác, chỉ trong vòng mười ngày, Thượng Minh đã kiếm được sáu trăm tệ. Lần này Thượng Minh mua gia vị xong, một hai đòi ở lại ăn một bữa cơm do Triệu Thanh Cốc nấu xong mới chịu về.
Hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc đang phát triển từng bước ổn định, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không cần tự kinh doanh vẫn thu được tiền lời đều đều.
Ngược lại, lúc này nhà họ Quan đang trong cảnh mây mù ảm đạm.
Tiếng gào của Dương Tú Thúy truyền đi thật xa, khiến cả thôn tò mò chạy lại xem thử chuyện gì, khi thấy Quan Mãn Nguyệt với đôi chân bị đánh gãy, ai ai cũng kinh hoảng hô lên. điếhn.đànl;qe/quydodnzshoư/dn Quan Mãn Nguyệt như bị điên, tóc tai rối bù, miệng nói toàn mấy lời ô uế, nguyền rủa.
Thì ra, cách đây một tháng, trong lúc lên cơn, Vương Thế Huy đã đánh gãy chân Quan Mãn Nguyệt. Nhà họ Quan biết chuyện, kéo nhau tới gây náo loạn vẫn không làm gì được nhà họ Vương. Vương Thế Huy mắc bệnh tâm thần, đánh chết người cũng không phải vào tù nữa là. Huống chi mục đích chính của Quan Hà và mấy anh em Quan Mãn Thương là vòi tiền chứ chẳng phải để đòi lại công bằng cho Quan Mãn Nguyệt.
Nhà họ Quan tới gây náo loạn, nhà họ Vương tức giận bắt đầu ngược đãi Quan Mãn Nguyệt. Lần này, Dương Tú Thúy không yên lòng, một hai đòi đi theo mấy cha con Quan Hà tới nhà họ Vương cho bằng được, mới phát hiện Quan Mãn Nguyệt đã trôi qua những ngày không bằng heo chó. Không thể không thừa nhận Dương Tú Thúy thật sự rất yêu thương hai cô con gái, sau khi thấy tình trạng thê thảm của Quan Mãn Nguyệt, mặc kệ Quan Hà quát tháo thế nào, vẫn kiên quyết dẫn Quan Mãn Nguyệt về nhà chăm sóc, thề không bỏ qua cho nhà họ Vương.
Nhà họ Vương cũng muốn tống khứ cô con dâu què cho lẹ, cò kè mặc cả với Quan Hà hồi lâu, cuối cùng quyết định cho Quan Hà năm trăm tệ, Vương Thế Huy và Quan Mãn Nguyệt ly hôn.
Dương Tú Thúy khóc suốt đường về, tới nhà mắt đã sưng húp lên. Người trong thôn thấy Quan Mãn Nguyệt như vậy đều động lòng trắc ẩn. Có người nóng tính còn hô hào muốn đi đánh nhà họ Vương một trận cho họ biết cái giá phải trả khi dám bắt nạt người thôn mình. Sau đó không biết là ai tiết lộ nhà họ Quan đã nhân việc này vòi tiền nhà họ Vương, những người nhiệt tình kia mới thôi, người ta không thèm quan tâm sống chết của con gái họ, mình là người ngoài ồn ào cái gì?!
Chẳng mấy chốc chuyện Quan Mãn Nguyệt bị đánh gãy chân còn ly dị đã truyền khắp thôn Quan Gia. Ngay cả Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc cũng biết, lúc qua nhà Quan Viễn chơi đều nói năng rất thận trọng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Quan Viễn với ánh mắt phức tạp. Quan Viễn phát hiện, ngạc nhiên kéo Quan Thạch Đầu hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Quan Thạch Đầu muốn nói lại bị Quan Mộc Mộc kéo lại. Quan Viễn cười nguy hiểm, “Không chịu nói thì từ nay về sau đừng tới đây ăn cơm nữa.” Chiêu này quả thực đã đánh trúng chỗ yếu của Quan Thạch Đầu.
Quan Thạch Đầu vội hất tay Quan Mộc Mộc ra, trịnh trọng nói, “Cả thôn đều đang bàn tán chuyện cô nhỏ của đại ca đó! Bọn Đại Tráng cũng gọi cô ta là người què, nhưng em và Mộc Mộc thì không hề!”
Quan Viễn bật cười, “Quan Mãn Nguyệt không phải là cô tôi nữa rồi, người ta muốn nói gì kệ người ta, chẳng liên quan gì tới tôi hết.”
Quan Thạch Đầu nghe vậy thở phào một hơi, thầm nghĩ: xem ra mẹ nói đúng rồi, nhà họ Quan đã khiến đại ca vô cùng thương tâm, không thèm xem bọn họ là người thân nữa.
Quan Mộc Mộc nói nhỏ, “Mộc Mộc không thích cô Quan Mãn Nguyệt kia.”
Quan Viễn hỏi, “Sao vậy?”
“Bởi vì trước kia cô ta cứ chế giễu Mộc Mộc bẩn, còn nói Mộc Mộc là thằng nhóc được nhặt lên từ hầm phân.” Quan Mộc Mộc đặc biệt để ý chuyện người khác chê mình bẩn, nay đã có thể tự chăm lo cho bản thân, luôn giữ mình ‘sạch bóng’ cả ngày.
Quan Viễn nghe vậy chỉ biết thở dài, Quan Mãn Nguyệt ơi Quan Mãn Nguyệt, cô làm gì mà cả đứa bé năm tuổi cũng chán ghét thế này. Quả nhiên đúng như ông bà ta nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Triệu Thanh Cốc biết chuyện, cẩn thận quan sát Quan Viễn mấy ngày thấy cậu thật sự không bị ảnh hưởng mới yên tâm. Hai người ăn ý với nhau không ai nhắc tới bất kỳ chuyện gì dính líu đến nhà họ Quan hết.
Nhưng, trên đời luôn có những kẻ có mắt như không tồn tại. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không thèm quan tâm bọn họ, bọn họ lại tính kế đu bám hai người.
Quan Mãn Nguyệt điên điên khùng khùng mấy ngày, rốt cuộc dưới sự chăm sóc cẩn thận hết lòng của Dương Tú Thúy cũng tỉnh táo lại, níu tay Dương Tú Thúy xin được trị chân, “Mẹ, chân con có thể trị hết, thật đấy! Con đã tìm hiểu rồi! Mẹ kêu cha cho tiền trị đi! Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm nhìn con gái mẹ sống lay lắt cả đời như vậy sao?”
Dương Tú Thúy vừa nghe chân Quan Mãn Nguyệt còn trị được, vô cùng vui mừng tìm Quan Hà nói chuyện. Quan Hà chưa trả lời có chịu hay không, Quan Mãn Thương đã nhảy dựng lên đầu tiên, “Mẹ! Mẹ nghe ai nói bậy vậy! Chân Quan Mãn Nguyệt đã gãy hẳn rồi còn trị gì được nữa?!”
Dương Tú Thúy lập tức phản bác, “Không thử sao mày biết không trị được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.