Trở Lại Trước Khi Lão Công Tự Cung
Chương 53:
Mộ Lan Chu
13/03/2024
Khó trách lại bán điền trang của mẫu thân, đi chuộc thân cho oanh oanh cô nương gì đó!
Ngụy Thái Vi thuận tay cầm lấy dao vừa mới cắt dưa hấu, hận không thể tự tay thiến hắn!
Nhưng mà......Hắn là phu quân của nàng.
Ông trời rủ lòng thương, để cho nàng trở lại trước khi cố lang tự cung, không phải để nàng tự tay thiến hắn chứ.
Ý nghĩ này tựa như một bàn tay vô hình, ngăn cản nàng hạ độc thủ với Uông Đại Hạ.
“Nàng làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ!" Uông Đại Hạ giơ gối lên, vẻ mặt trinh tiết liệt nam.
“Nàng đừng lấy dao ép ta, ta cũng không ngủ với nàng đâu. Ta không đánh nữ nhân, nhưng nếu nàng muốn cưỡng đoạt nam tử đàng hoàng, ta nhất định sẽ phản kháng.”
Lúc này Ngụy Thải Vi nhất thời cảm nhận được Uông Thiên Hộ tuyệt vọng: Bại gia tử chỉ là bán ruộng cứu phong trần, lại không có giết người.
Hắn chỉ hiểu lầm nàng, lại không biết thuận nước đẩy thuyền ngủ với một quả phụ nhỏ.
Cái gọi là tránh nặng lấy nhẹ, hiện giờ Ngụy Thải Vi chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Ngụy Thái Vi buông dao xuống, chỉ vào khay thuốc trị thương đã điều chỉnh xong rồi nói: "Ngài nghĩ sai rồi, ta chỉ muốn bôi thuốc cho ngài thôi.”
Uông Đại Hạ nghĩ thầm, tiểu quả phụ da mặt mỏng, thấy hắn nghiêm khắc cự tuyệt, liền tìm lý do chữa thương để lui bước.
Chữa thương thì chữa thương, nàng đẩy quần áo của hắn ra làm gì?
Uông Đại Hạ tự cho là khoan dung, buông gối xuống, nói: "Thì ra là thế, là ta hiểu lầm Ngụy đại phu. Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, ta tự mình làm.”
Nhìn biểu tình rõ ràng là không tin nàng, Ngụy Thải Vi hận không thể dùng dao cắt đầu Uông Đại Hạ, để xem rõ hắn nghĩ như thế nào.
Uông Đại Hạ thấy Ngụy Thái Vi không chịu dời bước thì vội nói: "Nàng nên...... Sớm lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Tên này còn dám hạ lệnh đuổi khách với nàng! Đây là nhà của nàng đó.
Ngụy Thái Vi cố nén lửa giận, đưa tay phải ra.
Vừa thấy Ngụy Thái Vi động thủ, Uông Đại Hạ ôm gối rụt vào trong, "Sao nàng còn chưa đi?”
Ngụy Thái Vi chỉ vào thuốc trị thương nói: "Bình trắng đắp ngoài, bình xanh uống trong, không nên đụng nước, đừng để chảy mồ hôi, đảm bảo ngay cả cái vết sẹo cũng không có, tổng cộng bảy mươi tiền, thuốc của ta đắt hơn thị trường một ít, nhưng khi nào ngài dùng xong sẽ biết nó đáng giá.”
Nhìn dáng vẻ giải quyết việc chung của Ngụy Thải Vi, Uông Đại Hạ lấy từ trong bao quần áo ra một gói bạc.
Ngụy Thái Vi cầm bạc ở trong tay lắc lắc, "Nhiều quá, chỉ cần một nửa chỗ này thôi, ta sẽ trả tiền cho ngài.”
Uông Đại Hạ nói: "Đêm nay ăn uống tại nhà nàng, xem như trả phí cho nàng. Sáng mai trời vừa sáng sẽ rời khỏi đây, không quấy rầy Ngụy đại phu nữa."
Tính cách tiểu quả phụ này đều tốt, nhưng dính vào sẽ rất khó vứt bỏ, Uông Đại Hạ cảm thấy vẫn nên tương kính tiểu quả phụ, không dám trêu chọc mập mờ nữa. Oanh Oanh cô nương nói rất đúng, nữ nhân quá dính người không thể lấy, phiền toái.
Uông Đại Hạ không muốn nợ nhân tình của nàng, hai người chỉ đơn thuần là quan hệ tiền tài giữa chủ nhà và khách trọ.
Ngụy Thái Vi cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, cố lang lại tính sổ rõ ràng. Nàng xem hắn là phu quân mà bảo vệ, hắn lại xem nàng là tiểu quả phụ một mình thèm khát không chịu nổi cô đơn mà quyến rũ thiếu niên lang.
Là nàng quá nóng lòng khiến hắn sợ hãi, tốt quá hoá dở rồi.
“Uông nhị thiếu thật sự là khẳng khái, đa tạ." Ngụy Thái Vi thuận tay ném bạc vào trong ngăn kéo hương án, xách đèn lồng lên lầu.
Đợi nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Uông Đại Hạ thở phào nhẹ nhõm, nói với linh bài: "May mà gặp ta, nếu là nam nhân khác đã không giữ được mình. Ta không chạm vào nương tử của huynh, buổi tối đừng vào mộng hù doạ ta đấy.”
Uông nha nội, một trong tứ hại của Bắc thành, nhược điểm là...... sợ quỷ.
Uông Đại Hạ thổi nến đi ngủ, mùi thơm của người phụ nữ trên gối như ẩn như hiện. Hắn ta đang ở thời điểm tinh lực thịnh vượng của thiếu niên, nhắm mắt lại, trông thấy hình ảnh tiểu quả phụ hoảng hốt tóc tai bù xù đang ở bên gối, trái tim thiếu nam lại xao động, trằn trọc trăn trở, khó ngủ.
Ngụy Thái Vi thuận tay cầm lấy dao vừa mới cắt dưa hấu, hận không thể tự tay thiến hắn!
Nhưng mà......Hắn là phu quân của nàng.
Ông trời rủ lòng thương, để cho nàng trở lại trước khi cố lang tự cung, không phải để nàng tự tay thiến hắn chứ.
Ý nghĩ này tựa như một bàn tay vô hình, ngăn cản nàng hạ độc thủ với Uông Đại Hạ.
“Nàng làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ!" Uông Đại Hạ giơ gối lên, vẻ mặt trinh tiết liệt nam.
“Nàng đừng lấy dao ép ta, ta cũng không ngủ với nàng đâu. Ta không đánh nữ nhân, nhưng nếu nàng muốn cưỡng đoạt nam tử đàng hoàng, ta nhất định sẽ phản kháng.”
Lúc này Ngụy Thải Vi nhất thời cảm nhận được Uông Thiên Hộ tuyệt vọng: Bại gia tử chỉ là bán ruộng cứu phong trần, lại không có giết người.
Hắn chỉ hiểu lầm nàng, lại không biết thuận nước đẩy thuyền ngủ với một quả phụ nhỏ.
Cái gọi là tránh nặng lấy nhẹ, hiện giờ Ngụy Thải Vi chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Ngụy Thái Vi buông dao xuống, chỉ vào khay thuốc trị thương đã điều chỉnh xong rồi nói: "Ngài nghĩ sai rồi, ta chỉ muốn bôi thuốc cho ngài thôi.”
Uông Đại Hạ nghĩ thầm, tiểu quả phụ da mặt mỏng, thấy hắn nghiêm khắc cự tuyệt, liền tìm lý do chữa thương để lui bước.
Chữa thương thì chữa thương, nàng đẩy quần áo của hắn ra làm gì?
Uông Đại Hạ tự cho là khoan dung, buông gối xuống, nói: "Thì ra là thế, là ta hiểu lầm Ngụy đại phu. Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, ta tự mình làm.”
Nhìn biểu tình rõ ràng là không tin nàng, Ngụy Thải Vi hận không thể dùng dao cắt đầu Uông Đại Hạ, để xem rõ hắn nghĩ như thế nào.
Uông Đại Hạ thấy Ngụy Thái Vi không chịu dời bước thì vội nói: "Nàng nên...... Sớm lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Tên này còn dám hạ lệnh đuổi khách với nàng! Đây là nhà của nàng đó.
Ngụy Thái Vi cố nén lửa giận, đưa tay phải ra.
Vừa thấy Ngụy Thái Vi động thủ, Uông Đại Hạ ôm gối rụt vào trong, "Sao nàng còn chưa đi?”
Ngụy Thái Vi chỉ vào thuốc trị thương nói: "Bình trắng đắp ngoài, bình xanh uống trong, không nên đụng nước, đừng để chảy mồ hôi, đảm bảo ngay cả cái vết sẹo cũng không có, tổng cộng bảy mươi tiền, thuốc của ta đắt hơn thị trường một ít, nhưng khi nào ngài dùng xong sẽ biết nó đáng giá.”
Nhìn dáng vẻ giải quyết việc chung của Ngụy Thải Vi, Uông Đại Hạ lấy từ trong bao quần áo ra một gói bạc.
Ngụy Thái Vi cầm bạc ở trong tay lắc lắc, "Nhiều quá, chỉ cần một nửa chỗ này thôi, ta sẽ trả tiền cho ngài.”
Uông Đại Hạ nói: "Đêm nay ăn uống tại nhà nàng, xem như trả phí cho nàng. Sáng mai trời vừa sáng sẽ rời khỏi đây, không quấy rầy Ngụy đại phu nữa."
Tính cách tiểu quả phụ này đều tốt, nhưng dính vào sẽ rất khó vứt bỏ, Uông Đại Hạ cảm thấy vẫn nên tương kính tiểu quả phụ, không dám trêu chọc mập mờ nữa. Oanh Oanh cô nương nói rất đúng, nữ nhân quá dính người không thể lấy, phiền toái.
Uông Đại Hạ không muốn nợ nhân tình của nàng, hai người chỉ đơn thuần là quan hệ tiền tài giữa chủ nhà và khách trọ.
Ngụy Thái Vi cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, cố lang lại tính sổ rõ ràng. Nàng xem hắn là phu quân mà bảo vệ, hắn lại xem nàng là tiểu quả phụ một mình thèm khát không chịu nổi cô đơn mà quyến rũ thiếu niên lang.
Là nàng quá nóng lòng khiến hắn sợ hãi, tốt quá hoá dở rồi.
“Uông nhị thiếu thật sự là khẳng khái, đa tạ." Ngụy Thái Vi thuận tay ném bạc vào trong ngăn kéo hương án, xách đèn lồng lên lầu.
Đợi nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Uông Đại Hạ thở phào nhẹ nhõm, nói với linh bài: "May mà gặp ta, nếu là nam nhân khác đã không giữ được mình. Ta không chạm vào nương tử của huynh, buổi tối đừng vào mộng hù doạ ta đấy.”
Uông nha nội, một trong tứ hại của Bắc thành, nhược điểm là...... sợ quỷ.
Uông Đại Hạ thổi nến đi ngủ, mùi thơm của người phụ nữ trên gối như ẩn như hiện. Hắn ta đang ở thời điểm tinh lực thịnh vượng của thiếu niên, nhắm mắt lại, trông thấy hình ảnh tiểu quả phụ hoảng hốt tóc tai bù xù đang ở bên gối, trái tim thiếu nam lại xao động, trằn trọc trăn trở, khó ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.