Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 33:
Cửu Duyệt
07/10/2024
"Tôi nghe nói cô chỉ học hết tiểu học, trước tiên cứ học sách trung học cơ sở trước, có gì không hiểu cứ hỏi tôi."
“Anh biết hết sao còn lấy sách làm gì?”Ôn Hòa nghi ngờ.
"Tôi chỉ sợ thiếu kiến thức." Cố Tấn Hoài trả lời rất kín kẽ.
Ôn Hòa nhìn ra, có lẽ sách này là dành cho người khác, nhưng điều này cũng chứng tỏ Cố Tấn Hoài có mối quan hệ bên ngoài.
Hiện tại, Ôn Hòa chỉ biết nghe theo anh. Cô cầm lấy sách trung học, lật vài trang. Kiến thức khá đơn giản nhưng cô vẫn phải tỏ ra chăm chỉ, vì mọi người trong thôn đều biết cô chỉ học hết tiểu học.
"Có cần thi lấy bằng tốt nghiệp cấp hai trước không?" Ôn Hòa hỏi.
Nghe vậy, Cố Tấn Hoài thấy rất hợp lý: "Không chỉ cấp hai, cấp ba cũng cần thi. Cô cứ học trước, khi nào kiến thức ổn, tôi sẽ tìm cách để cô đi thi luôn."
Anh biết trong thời kỳ đặc biệt, đôi khi có thể dùng cách không chính thống để làm mọi việc dễ dàng hơn.
Ôn Hòa vốn định chiều nay đi câu cá nhưng giờ lại bận việc này. Hết cách rồi, làm bộ thì cũng phải làm cho ra dáng mà.
"Tôi đang muốn đi câu cá đấy!"
Tuy không đi được nhưng cô vẫn tiếc.
Cố Tấn Hoài không ngờ cô vẫn còn nhớ bữa cá tối nay, anh bỗng muốn chạm nhẹ vào trán cô một cái. Nhưng nhớ đến lần trước bị cô trách là bạo hành, anh chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, rồi kéo cô sang hướng khác.
Sau đó dừng tay xoa nhẹ lên đầu Ôn Hòa: "Được rồi, tối nay tôi nấu cơm, bây giờ tôi đi bắt cá, cô ở nhà học cho tốt nhé."
Nghĩ đến món cá hôm qua, Ôn Hòa lập tức gật đầu thỏa hiệp. Không làm mà vẫn có cá ăn, còn gì không hài lòng hơn?
"Đúng rồi, trưa nay nhớ ngủ trưa." Cố Tấn Hoài không quên nhắc nhở cô chăm sóc sức khỏe.
“Dạ vâng, thưa ông quản gia." Ôn Hòa phẩy tay, giọng điệu có chút lười nhác.
Cố Tấn Hoài đóng cửa phòng rồi bước ra ngoài, ôm cỏ cho bò ăn trước, sau đó quét dọn chuồng bò. Xong việc, anh mới cầm cái xô đi về phía bờ sông.
Đến bờ sông, anh lấy mấy cành liễu đan thành cái rọ, sau đó thả vài nhành cỏ trong không gian vào.
Mới thả mồi xuống nước đã có cá bơi đến. Cố Tấn Hoài kiên nhẫn đợi, khi có bốn con cá đã lọt vào rọ anh liền nhấc lên. Con nhỏ hơn thì anh thả trở lại sông, còn lại là một con cá trích tầm hơn một cân, một con cá mè nặng hai cân, và một con cá chép nặng ba cân.
“Anh biết hết sao còn lấy sách làm gì?”Ôn Hòa nghi ngờ.
"Tôi chỉ sợ thiếu kiến thức." Cố Tấn Hoài trả lời rất kín kẽ.
Ôn Hòa nhìn ra, có lẽ sách này là dành cho người khác, nhưng điều này cũng chứng tỏ Cố Tấn Hoài có mối quan hệ bên ngoài.
Hiện tại, Ôn Hòa chỉ biết nghe theo anh. Cô cầm lấy sách trung học, lật vài trang. Kiến thức khá đơn giản nhưng cô vẫn phải tỏ ra chăm chỉ, vì mọi người trong thôn đều biết cô chỉ học hết tiểu học.
"Có cần thi lấy bằng tốt nghiệp cấp hai trước không?" Ôn Hòa hỏi.
Nghe vậy, Cố Tấn Hoài thấy rất hợp lý: "Không chỉ cấp hai, cấp ba cũng cần thi. Cô cứ học trước, khi nào kiến thức ổn, tôi sẽ tìm cách để cô đi thi luôn."
Anh biết trong thời kỳ đặc biệt, đôi khi có thể dùng cách không chính thống để làm mọi việc dễ dàng hơn.
Ôn Hòa vốn định chiều nay đi câu cá nhưng giờ lại bận việc này. Hết cách rồi, làm bộ thì cũng phải làm cho ra dáng mà.
"Tôi đang muốn đi câu cá đấy!"
Tuy không đi được nhưng cô vẫn tiếc.
Cố Tấn Hoài không ngờ cô vẫn còn nhớ bữa cá tối nay, anh bỗng muốn chạm nhẹ vào trán cô một cái. Nhưng nhớ đến lần trước bị cô trách là bạo hành, anh chỉ nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, rồi kéo cô sang hướng khác.
Sau đó dừng tay xoa nhẹ lên đầu Ôn Hòa: "Được rồi, tối nay tôi nấu cơm, bây giờ tôi đi bắt cá, cô ở nhà học cho tốt nhé."
Nghĩ đến món cá hôm qua, Ôn Hòa lập tức gật đầu thỏa hiệp. Không làm mà vẫn có cá ăn, còn gì không hài lòng hơn?
"Đúng rồi, trưa nay nhớ ngủ trưa." Cố Tấn Hoài không quên nhắc nhở cô chăm sóc sức khỏe.
“Dạ vâng, thưa ông quản gia." Ôn Hòa phẩy tay, giọng điệu có chút lười nhác.
Cố Tấn Hoài đóng cửa phòng rồi bước ra ngoài, ôm cỏ cho bò ăn trước, sau đó quét dọn chuồng bò. Xong việc, anh mới cầm cái xô đi về phía bờ sông.
Đến bờ sông, anh lấy mấy cành liễu đan thành cái rọ, sau đó thả vài nhành cỏ trong không gian vào.
Mới thả mồi xuống nước đã có cá bơi đến. Cố Tấn Hoài kiên nhẫn đợi, khi có bốn con cá đã lọt vào rọ anh liền nhấc lên. Con nhỏ hơn thì anh thả trở lại sông, còn lại là một con cá trích tầm hơn một cân, một con cá mè nặng hai cân, và một con cá chép nặng ba cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.