Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 40:
Cửu Duyệt
07/10/2024
Ôn Hòa mỉm cười giải thích: "Hôm qua, khi cháu và Tấn Hoài lên núi, thấy có rất nhiều nấm mọc tự nhiên. Cháu nghĩ rằng nếu chúng ta trồng nấm, sẽ dễ hơn so với trồng rau. Mọi người nghĩ xem, nấm chỉ cần một vụ đã mọc đầy rồi."
Ở thôn Tú Thủy, mọi người thường gọi những loại cây mọc dại là “nấm".
"Trồng nấm ư? Bác chưa từng nghe qua!" Vương Hữu Thắng ngạc nhiên. Ông ta chưa bao giờ rời khỏi công xã nên khi nghe tới trồng nấm, ông ta cảm thấy thật kỳ lạ.
"Được mà bác. Tấn Hoài cũng biết nhưng cháu nghĩ mình nên lên thành phố học hỏi trước đã, dù sao giờ nói dân thôn mình cũng thắc mắc." Ôn Hòa tự tin nói.
Cô đã từng xem qua video hướng dẫn cách lấy nấm trên núi và nhân giống. Dù vậy, cô biết khi thực hiện sẽ cần kết hợp thêm giữa lý thuyết và thực tế.
"Nếu hợp tác xã của thôn có thể thực hiện được, mọi người sẽ có một năm tốt đẹp, có nhiều thịt ăn hơn." Ôn Hòa khẳng định.
Quả nhiên, Vương Hữu Thắng nghe xong thì rất phấn khởi: "Nếu làm dưới danh nghĩa của thôn, mọi người đều được chia phần, quả là lý tưởng!"
Bên cạnh đó, Lý Quế Anh cũng lên tiếng: "Đúng vậy, có thêm việc làm cũng tốt. Chứ hiện tại, dù làm nhiều hay ít thì mọi người cũng chỉ làm cho có, ai cũng lười biếng."
Bà ta miêu tả thực trạng rất phổ biến lúc bấy giờ, làm chung thì người chăm cũng bằng người lười, dân không có ý chí phấn đấu.
Cố Tấn Hoài và Ôn Hòa ở lại nói chuyện với Vương Hữu Thắng một lát, bàn bạc thêm một vài chi tiết rồi mới về.
Khi họ rời đi, Lý Quế Anh nói với chồng: "Em thấy Ôn Hòa bây giờ không còn như trước nữa, rời khỏi nhà Ôn, cô bé nói chuyện tự tin hơn nhiều."
"Đúng vậy, đầu óc cô bé rất sáng suốt, đáng tiếc lại bị nhà họ Ôn ngăn cản." Vương Hữu Thắng thở dài.
"Nói đến chuyện này..." Lý Quế Anh chần chừ rồi nói tiếp: "Cố Tấn Hoài có lý lịch không tốt, liệu anh hợp tác với cậu ta có gặp rắc rối không?"
"Cậu ta chỉ đưa ra ý tưởng thôi, đến khi làm việc vẫn là người trong thôn. Anh không lo lắng về điểm này. Hơn nữa, Tấn Hoài không ra mặt, có Ôn Hòa lo liệu rồi." Vương Hữu Thắng trấn an.
Lý Quế Anh cũng rất đồng cảm với Cố Tấn Hoài: "Cái thời này không biết sao lại như vậy. Một chàng trai tốt như thế, lại bị lãng phí nhiều năm ở nơi này!"
"Em nhỏ giọng chút, bị ai nghe thấy rồi gây rắc rối thì sao?" Vương Hữu Thắng lo lắng nhắc nhở.
Ở thôn Tú Thủy, mọi người thường gọi những loại cây mọc dại là “nấm".
"Trồng nấm ư? Bác chưa từng nghe qua!" Vương Hữu Thắng ngạc nhiên. Ông ta chưa bao giờ rời khỏi công xã nên khi nghe tới trồng nấm, ông ta cảm thấy thật kỳ lạ.
"Được mà bác. Tấn Hoài cũng biết nhưng cháu nghĩ mình nên lên thành phố học hỏi trước đã, dù sao giờ nói dân thôn mình cũng thắc mắc." Ôn Hòa tự tin nói.
Cô đã từng xem qua video hướng dẫn cách lấy nấm trên núi và nhân giống. Dù vậy, cô biết khi thực hiện sẽ cần kết hợp thêm giữa lý thuyết và thực tế.
"Nếu hợp tác xã của thôn có thể thực hiện được, mọi người sẽ có một năm tốt đẹp, có nhiều thịt ăn hơn." Ôn Hòa khẳng định.
Quả nhiên, Vương Hữu Thắng nghe xong thì rất phấn khởi: "Nếu làm dưới danh nghĩa của thôn, mọi người đều được chia phần, quả là lý tưởng!"
Bên cạnh đó, Lý Quế Anh cũng lên tiếng: "Đúng vậy, có thêm việc làm cũng tốt. Chứ hiện tại, dù làm nhiều hay ít thì mọi người cũng chỉ làm cho có, ai cũng lười biếng."
Bà ta miêu tả thực trạng rất phổ biến lúc bấy giờ, làm chung thì người chăm cũng bằng người lười, dân không có ý chí phấn đấu.
Cố Tấn Hoài và Ôn Hòa ở lại nói chuyện với Vương Hữu Thắng một lát, bàn bạc thêm một vài chi tiết rồi mới về.
Khi họ rời đi, Lý Quế Anh nói với chồng: "Em thấy Ôn Hòa bây giờ không còn như trước nữa, rời khỏi nhà Ôn, cô bé nói chuyện tự tin hơn nhiều."
"Đúng vậy, đầu óc cô bé rất sáng suốt, đáng tiếc lại bị nhà họ Ôn ngăn cản." Vương Hữu Thắng thở dài.
"Nói đến chuyện này..." Lý Quế Anh chần chừ rồi nói tiếp: "Cố Tấn Hoài có lý lịch không tốt, liệu anh hợp tác với cậu ta có gặp rắc rối không?"
"Cậu ta chỉ đưa ra ý tưởng thôi, đến khi làm việc vẫn là người trong thôn. Anh không lo lắng về điểm này. Hơn nữa, Tấn Hoài không ra mặt, có Ôn Hòa lo liệu rồi." Vương Hữu Thắng trấn an.
Lý Quế Anh cũng rất đồng cảm với Cố Tấn Hoài: "Cái thời này không biết sao lại như vậy. Một chàng trai tốt như thế, lại bị lãng phí nhiều năm ở nơi này!"
"Em nhỏ giọng chút, bị ai nghe thấy rồi gây rắc rối thì sao?" Vương Hữu Thắng lo lắng nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.