Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 13:
Phùng Tràng Tác Yêu
17/08/2024
Mộ Ninh bị bắt phải chịu trách nhiệm cũng không hoảng hốt chút nào.
Nàng nhẹ nhàng phủi phủi bả vai Yến Cảnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ủa, sao lại ướt vậy? Ta không để ý luôn đấy.”
Mắt hạnh trợn lên, môi đỏ mở to, buông lời nói dối.
Nàng rút tay về, ra vẻ lo lắng: “Tuy đã qua xuân phân* nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh. Điện hạ nhanh chóng thay xiêm y đi, cẩn thận đừng để bị cảm.”
(*xuân phân: vào khoảng 20 và 21 tháng ba)
Yến Cảnh không vạch trần ‘mặt nạ’ của nàng: “Mộ tiểu thư nói không sai, đúng là phải nhanh chóng thay xiêm y.”
Trong lòng Mộ Ninh thả lỏng, định tính kế trộm chạy*.
(*bản gốc ‘bôi dầu vào lòng bàn chân’)
Sau đó, Yến Cảnh lại nói: “Nhưng vì để mong muốn của Mộ tiểu thư trở thành sự thật, vết thương của ta chóng khỏi thì ta chỉ sợ là ta không thể cử động tay phải.”
Cuối cùng Mộ Ninh cũng hiểu, cách nói chuyện quanh co lòng vòng của Trầm Liên là giống ai.
Nàng hỏi: “Điện hạ muốn ta thay quần áo cho điện hạ?”
Yến Cảnh mỉm cười gật đầu, không chớp mắt mà nhìn nàng chăm chú.
Nàng không tỏ ra thẹn thùng như nữ tử khác, cũng không lộ vẻ khó xử hay do dự gì.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, thong dong nói: “Vậy ta mạo phạm.”
Dứt lời, nàng trực tiếp ra tay.
Cởi dây chuyền, tháo đai lưng, cởi áo ngoài, liền mạch lưu loát, không chút xấu hổ nào.
Nàng sắp xếp gọn những thứ mà nàng đã cởi ra, chợt nghe Yến Cảnh hỏi: “Mộ tiểu thư hoàn toàn không để ý sao?”
Mộ Ninh suy nghĩ một chút rồi mới hiểu được hắn đang hỏi cái gì.
Nàng trả lời: “Điện hạ cũng không thèm để ý, vậy vì sao ta phải để ý?”
Bị nhìn hết cũng không phải nàng, bị tổn thất cũng không phải nàng.
Huống hồ, không phải là nàng chưa từng thấy.
Tuy là bốn năm trước nhưng hẳn cũng không có gì thay đổi.
Thứ đã nhìn qua rồi thì có gì đáng để ý đâu?
Thấy Yến Cảnh không có câu hỏi khác, Mộ Ninh lại đưa tay ra, muốn cởi luôn trung y.
Tay còn chưa chạm đến vạt áo thì tầm mắt nàng đã bị một chỗ khác hấp dẫn ánh mắt.
Phía trên ngực Yến Cảnh, dưới lớp trung y màu trắng bị tẩm ướt lộ ra một dấu vết mờ nhạt.
Nàng nhớ rõ, nơi đó là……
Không đợi nàng thấy rõ, Yến Cảnh đã nghiêng người, tránh khỏi tầm mắt nàng.
“Trung y mỏng nhẹ, dùng một tay là có thể thay được, ta tự làm được.” Yến Cảnh đi về phía bình phong, dừng một chút, sau đó nói: “Thỉnh cầu Mộ tiểu thư giúp ta tìm một bộ trung y sạch sẽ.”
Yến Cảnh không có vì bản thân là Vương gia mà phô trương lãng phí, quần áo mang theo cũng rất giản đơn.
Mộ Ninh nhanh chóng tìm được xiêm y của hắn từ trong ngăn tủ.
Nàng tuỳ tiện cầm một bộ, đi đến trước tấm bình phong.
Yến Cảnh đã ra sau bình phong, cởi y phục ẩm ướt ra, trên bình phong vẽ tranh phong cảnh, mờ mờ ảo ảo mà phủ lên cơ thể chưa mặc áo của hắn.
Mộ Ninh chợt ngẩn ra.
Nhưng nàng nhanh chóng hồi thần, đưa trung y ra sau bình phong từ bên hông.
Nàng nhìn Yến Cảnh ở phía sau bình phong đang đưa tay về phía nàng, lấy đi trung y.
Trên bình phong lại hiện lên tư thế mặc quần áo của hắn.
Không hiểu sao Mộ Ninh có chút mất tự nhiên.
Nàng xoay người, muốn tránh xa chỗ này.
Đúng lúc này, thân tàu bỗng lắc lư một chút.
Từ khi xuất phát từ Tê Châu đến nay, thỉnh thoảng thuyền lầu cũng có chút đong đưa nhưng phần lớn thời gian đều là vững vàng, chưa bao giờ đong đưa mạnh như vậy.
Chân Mộ Ninh đứng không vững, cả người nghiêng sang một bên.
Nàng lập tức bám lấy cây cột gần nhất, người dựa sát vào cột.
Đợi sau khi hết đong đưa, nàng mới bình tĩnh lại, vươn tay tới cây cột trước mặt, định mượn sức để đứng thẳng người.
Nhưng vừa cử động như vậy xong thì nàng phát hiện có chỗ không thích hợp.
Sao cây cột trong thuyền lại có nhịp tim?
Nàng lại dùng sức sờ sờ, cảm giác cũng không giống cột gỗ……
Nàng nhận thức một lát, rốt cuộc đoán được thứ mà mình đang ôm là cái gì.
Không đợi nàng di chuyển ánh mắt để xác nhận phỏng đoán của mình, chất giọng trầm của Yến Cảnh đã truyền đến từ trên đỉnh đầu nàng.
“Mộ tiểu thư sờ có thấy hài lòng không?”
Mặt Mộ Ninh dựa vào trước ngực Yến Cảnh, trung y hơi mỏng kia cũng không thể che được sự rung rung của lồng ngực khi hắn nói chuyện.
Mộ Ninh sửng sốt trong phút chốc, sau đó nhanh chóng lui xa về phía sau ba bước.
Nàng rũ mắt, thu lại hơi thở: “Đa tạ điện hạ cứu giúp.”
Yến Cảnh nhìn nàng chăm chú, khẽ cười nói: “Mộ tiểu thư vẫn chưa trả lời ta mà, có hài lòng không?”
Trong mắt Mộ Ninh, lúc Yến Cảnh hỏi ra lời này nghe cực kỳ giống cô nương làm công việc hầu hạ người khác ở Tần lâu Sở quán đang dò hỏi ân khách xem có thoải mái hay không.
Mộ Ninh biết, những cô nương đó hỏi như thế là để tự xem xét lại bản thân, có chỗ nào không ổn thì sửa, không thì khỏi, như vậy sau này cũng có thể được lòng ân khách hơn.
Nhưng nàng không biết vì sao Yến Cảnh lại hỏi như vậy? Cũng không biết hắn muốn nàng trả lời như thế nào.
Nàng chỉ biết, trong bốn năm năm, thứ thay đổi không chỉ có tâm tư của mỗi người.
Năm đó cơ thể Yến Cảnh mảnh khảnh yếu ớt, nhưng bây giờ đã rắn chắc hơn nhiều.
Nàng còn biết, người đời luôn thích nghe những lời dễ nghe, chọn một đáp án dễ nghe rồi nói ra thì luôn đúng.
Sau khi suy nghĩ như thế một phen, nàng trả lời: “Hài lòng.”
Nhưng hiển nhiên, đôi khi Yến Cảnh cũng không trong phạm vi người đời.
Sau khi nghe Mộ Ninh trả lời xong, hắn không nói một lời, im lặng bước lên phía trước hai mước, đối diện gần với Mộ Ninh.
Sau đó, trong lúc Mộ Ninh còn đang nghi hoặc thì hắn nâng tay lên, vén mái tóc rũ xuống của nàng ra phía sau tai.
Đầu ngón tay hắn truyền đến hơi lạnh khiến cơ thể nàng run lên.
“Nói dối.” Hắn nói rất chắc chắn, như là nhìn thấu Mộ Ninh: “Nếu hài lòng, vậy sao lại buông tay một cách đơn giản như vậy?”
Mộ Ninh không hiểu được ý này, nàng cảm thấy hắn đang nói một câu nhưng hai nghĩa.
Chỉ là, trước khi nàng suy nghĩ sâu xa thì Yến Cảnh đã kiềm chế xúc động nội tâm nào đó lại rồi xoay người.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Một lát sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trầm Liên ở bên ngoài nói: “Điện hạ, có phản tặc của Tuyết Hận hội lên thuyền, thuộc hạ đã sắp xếp người xử lý, xin ngài đừng ra khỏi phòng để tránh gặp nguy hiểm.”
Biểu cảm của Yến Cảnh không chút gợn sóng, giọng điệu cũng không dao động gì: “Đã biết.”
Mộ Ninh thấy hắn bình tĩnh như vậy, nàng đoán rằng hẳn là hắn đã nắm chắc được việc bắt thích khách hàng phục, do đó mới không lộ ra hoảng loạn.
Nàng bình tĩnh cáo từ: “Ta không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa, ta cáo lui trước.”
Yến Cảnh đi đến bên tháp: “Mộ tiểu thư không nghe rõ Trầm Liên nói sao? Lúc này bên ngoài đang rối loạn, ở trong phòng an toàn hơn.”
“Nghe rõ. Nhưng Tích Lan còn ở trong phòng một mình.”
“Mộ tiểu thư không cần lo lắng, chỗ đó đã có người trông coi.”
Mộ Ninh có chút bất ngờ: “Điện hạ đã sớm biết bọn chúng sẽ tập kích vào ban đêm?”
“Kể từ ngày chúng ra rời khỏi Tê Châu, bọn chúng vẫn luôn đi theo chúng ta.”
Mộ Ninh “À” một tiếng, cũng không có hứng thú tiếp tục hỏi thêm về chi tiết trong đó.
Nếu Yến Cảnh đã sớm chuẩn bị tốt, vậy quả là cũng không nàng lo lắng gì, so với những ám vệ thần thông quảng đại của hắn thì nàng đi ra ngoài cũng chỉ thêm phiền mà thôi.
Thấy Mộ Ninh từ bỏ suy nghĩ rời đi, Yến Cảnh tùy ý nói: “Vậy xin Mộ tiểu thư cứ tự nhiên.”
Nói xong, hắn đốt hương lên, tựa vào tháp của mình rồi mở sách ra đọc, thật sự mặc kệ Mộ Ninh.
Như vậy, Mộ Ninh cũng tự do một chút.
Nàng nhìn quanh phòng, trừ một tháp một giường thì chỉ còn mấy cái ghế bên cạnh bàn.
Ấm trà và ly trên bàn đều vỡ nát đầy đất vì sự đong đưa kịch liệt vừa rồi, trên ghế cũng tung toé nước trà.
Nàng lấy khăn ra lau khô bàn ghế, rồi nằm trên bàn nghỉ tạm.
Tiếng ồn bên ngoài phòng vẫn liên tục vang lên, hỗn loạn thành một đoàn, nhưng trong phòng cách một cánh cửa lại là một mảnh an bình.
Lư hương phun ra làn khói nhẹ lờ mờ, lượn lờ phiêu đãng, vẽ nên một căn phòng thanh nhã.
Sự xôn xao bên ngoài phòng vẫn chưa lắng xuống nhưng mí mắt Mộ Ninh lại không chịu khống chế mà sụp xuống.
Dù nàng đã điều chỉnh tư thế nhiều lần, muốn duy trì tỉnh táo, nhưng cuối cùng nàng vẫn không cưỡng được cơn buồn ngủ dày đặc đó.
Nàng ghé vào bàn nặng nề ngủ.
Đợi sau khi hô hấp của nàng chậm lại và ổn định hơn, Yến Cảnh mới buông quyển sách chưa lật trang nào xuống.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Ninh, nhẹ nhàng kêu: “Ninh nhi?”
Mộ Ninh ngủ rất sâu, hắn gọi nhưng không nhận được trả lời.
Hắn bắt đầu làm càn mà nhìn Mộ Ninh, không hề giấu đi cảm xúc sẽ khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Sau khi miêu tả dung nhan lúc ngủ của nàng vào trong lòng vài chục lần, hắn mới lấy một tư thế thành kính mà hèn mọn, nửa quỳ trước mặt nàng.
Hắn cẩn thận nâng đầu nàng lên, để trán nàng chạm vào trán hắn.
Nhiệt độ cơ thể khác nhau của hai người tương thông với nhau qua trán.
Sau đó, hắn lại cầm bàn tay trắng nõn bé nhỏ của nàng lên rồi đưa nó vào trong trung y, xoa chỗ khiến nàng để ý vừa rồi.
Hắn dẫn nàng chạm vào những vết sẹo chằng chịt trên ngực.
Như hắn đã từng làm, hắn dùng ngón tay nàng, phác hoạ lên dấu vết của mỗi vết sẹo.
Lúc những vết sẹo này hình thành, hắn chưa từng cảm thấy đau đớn.
Nhưng lúc này, chỉ mới bị ngón tay Mộ Ninh chạm vào mà hắn đã cảm thấy trong lòng như có đám lửa đang thiêu đốt, như có kiến đang bò.
Nóng rực mà lại ngứa đến khó nhịn.
Loại cảm giác này làm hắn vô cùng khó chịu, cơ hồ là ngăn chặn hô hấp của hắn, khiến hắn không thở nổi.
Rồi lại quái dị mà khiến hắn cảm thấy lưu luyến không thôi.
Hắn dẫn tay nàng mơn trớn những vết sẹo đó hết lần này đến lần khác.
Một lần rồi lại một lần, giọng trầm khàn, áp chế cảm xúc, gọi tên người đã khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu*.
(*hồn khiên mộng nhiễu: khiến cho người ta ngày đêm không yên)
“Ninh nhi…… Ninh nhi của ta……”
Mãi đến khi bên ngoài phòng đã yên tĩnh, thuyền lầu cũng bình lặng trở lại nhưng hắn vẫn cứ siêng năng lặp đi lặp lại như cũ.
Nàng nhẹ nhàng phủi phủi bả vai Yến Cảnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ủa, sao lại ướt vậy? Ta không để ý luôn đấy.”
Mắt hạnh trợn lên, môi đỏ mở to, buông lời nói dối.
Nàng rút tay về, ra vẻ lo lắng: “Tuy đã qua xuân phân* nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh. Điện hạ nhanh chóng thay xiêm y đi, cẩn thận đừng để bị cảm.”
(*xuân phân: vào khoảng 20 và 21 tháng ba)
Yến Cảnh không vạch trần ‘mặt nạ’ của nàng: “Mộ tiểu thư nói không sai, đúng là phải nhanh chóng thay xiêm y.”
Trong lòng Mộ Ninh thả lỏng, định tính kế trộm chạy*.
(*bản gốc ‘bôi dầu vào lòng bàn chân’)
Sau đó, Yến Cảnh lại nói: “Nhưng vì để mong muốn của Mộ tiểu thư trở thành sự thật, vết thương của ta chóng khỏi thì ta chỉ sợ là ta không thể cử động tay phải.”
Cuối cùng Mộ Ninh cũng hiểu, cách nói chuyện quanh co lòng vòng của Trầm Liên là giống ai.
Nàng hỏi: “Điện hạ muốn ta thay quần áo cho điện hạ?”
Yến Cảnh mỉm cười gật đầu, không chớp mắt mà nhìn nàng chăm chú.
Nàng không tỏ ra thẹn thùng như nữ tử khác, cũng không lộ vẻ khó xử hay do dự gì.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, thong dong nói: “Vậy ta mạo phạm.”
Dứt lời, nàng trực tiếp ra tay.
Cởi dây chuyền, tháo đai lưng, cởi áo ngoài, liền mạch lưu loát, không chút xấu hổ nào.
Nàng sắp xếp gọn những thứ mà nàng đã cởi ra, chợt nghe Yến Cảnh hỏi: “Mộ tiểu thư hoàn toàn không để ý sao?”
Mộ Ninh suy nghĩ một chút rồi mới hiểu được hắn đang hỏi cái gì.
Nàng trả lời: “Điện hạ cũng không thèm để ý, vậy vì sao ta phải để ý?”
Bị nhìn hết cũng không phải nàng, bị tổn thất cũng không phải nàng.
Huống hồ, không phải là nàng chưa từng thấy.
Tuy là bốn năm trước nhưng hẳn cũng không có gì thay đổi.
Thứ đã nhìn qua rồi thì có gì đáng để ý đâu?
Thấy Yến Cảnh không có câu hỏi khác, Mộ Ninh lại đưa tay ra, muốn cởi luôn trung y.
Tay còn chưa chạm đến vạt áo thì tầm mắt nàng đã bị một chỗ khác hấp dẫn ánh mắt.
Phía trên ngực Yến Cảnh, dưới lớp trung y màu trắng bị tẩm ướt lộ ra một dấu vết mờ nhạt.
Nàng nhớ rõ, nơi đó là……
Không đợi nàng thấy rõ, Yến Cảnh đã nghiêng người, tránh khỏi tầm mắt nàng.
“Trung y mỏng nhẹ, dùng một tay là có thể thay được, ta tự làm được.” Yến Cảnh đi về phía bình phong, dừng một chút, sau đó nói: “Thỉnh cầu Mộ tiểu thư giúp ta tìm một bộ trung y sạch sẽ.”
Yến Cảnh không có vì bản thân là Vương gia mà phô trương lãng phí, quần áo mang theo cũng rất giản đơn.
Mộ Ninh nhanh chóng tìm được xiêm y của hắn từ trong ngăn tủ.
Nàng tuỳ tiện cầm một bộ, đi đến trước tấm bình phong.
Yến Cảnh đã ra sau bình phong, cởi y phục ẩm ướt ra, trên bình phong vẽ tranh phong cảnh, mờ mờ ảo ảo mà phủ lên cơ thể chưa mặc áo của hắn.
Mộ Ninh chợt ngẩn ra.
Nhưng nàng nhanh chóng hồi thần, đưa trung y ra sau bình phong từ bên hông.
Nàng nhìn Yến Cảnh ở phía sau bình phong đang đưa tay về phía nàng, lấy đi trung y.
Trên bình phong lại hiện lên tư thế mặc quần áo của hắn.
Không hiểu sao Mộ Ninh có chút mất tự nhiên.
Nàng xoay người, muốn tránh xa chỗ này.
Đúng lúc này, thân tàu bỗng lắc lư một chút.
Từ khi xuất phát từ Tê Châu đến nay, thỉnh thoảng thuyền lầu cũng có chút đong đưa nhưng phần lớn thời gian đều là vững vàng, chưa bao giờ đong đưa mạnh như vậy.
Chân Mộ Ninh đứng không vững, cả người nghiêng sang một bên.
Nàng lập tức bám lấy cây cột gần nhất, người dựa sát vào cột.
Đợi sau khi hết đong đưa, nàng mới bình tĩnh lại, vươn tay tới cây cột trước mặt, định mượn sức để đứng thẳng người.
Nhưng vừa cử động như vậy xong thì nàng phát hiện có chỗ không thích hợp.
Sao cây cột trong thuyền lại có nhịp tim?
Nàng lại dùng sức sờ sờ, cảm giác cũng không giống cột gỗ……
Nàng nhận thức một lát, rốt cuộc đoán được thứ mà mình đang ôm là cái gì.
Không đợi nàng di chuyển ánh mắt để xác nhận phỏng đoán của mình, chất giọng trầm của Yến Cảnh đã truyền đến từ trên đỉnh đầu nàng.
“Mộ tiểu thư sờ có thấy hài lòng không?”
Mặt Mộ Ninh dựa vào trước ngực Yến Cảnh, trung y hơi mỏng kia cũng không thể che được sự rung rung của lồng ngực khi hắn nói chuyện.
Mộ Ninh sửng sốt trong phút chốc, sau đó nhanh chóng lui xa về phía sau ba bước.
Nàng rũ mắt, thu lại hơi thở: “Đa tạ điện hạ cứu giúp.”
Yến Cảnh nhìn nàng chăm chú, khẽ cười nói: “Mộ tiểu thư vẫn chưa trả lời ta mà, có hài lòng không?”
Trong mắt Mộ Ninh, lúc Yến Cảnh hỏi ra lời này nghe cực kỳ giống cô nương làm công việc hầu hạ người khác ở Tần lâu Sở quán đang dò hỏi ân khách xem có thoải mái hay không.
Mộ Ninh biết, những cô nương đó hỏi như thế là để tự xem xét lại bản thân, có chỗ nào không ổn thì sửa, không thì khỏi, như vậy sau này cũng có thể được lòng ân khách hơn.
Nhưng nàng không biết vì sao Yến Cảnh lại hỏi như vậy? Cũng không biết hắn muốn nàng trả lời như thế nào.
Nàng chỉ biết, trong bốn năm năm, thứ thay đổi không chỉ có tâm tư của mỗi người.
Năm đó cơ thể Yến Cảnh mảnh khảnh yếu ớt, nhưng bây giờ đã rắn chắc hơn nhiều.
Nàng còn biết, người đời luôn thích nghe những lời dễ nghe, chọn một đáp án dễ nghe rồi nói ra thì luôn đúng.
Sau khi suy nghĩ như thế một phen, nàng trả lời: “Hài lòng.”
Nhưng hiển nhiên, đôi khi Yến Cảnh cũng không trong phạm vi người đời.
Sau khi nghe Mộ Ninh trả lời xong, hắn không nói một lời, im lặng bước lên phía trước hai mước, đối diện gần với Mộ Ninh.
Sau đó, trong lúc Mộ Ninh còn đang nghi hoặc thì hắn nâng tay lên, vén mái tóc rũ xuống của nàng ra phía sau tai.
Đầu ngón tay hắn truyền đến hơi lạnh khiến cơ thể nàng run lên.
“Nói dối.” Hắn nói rất chắc chắn, như là nhìn thấu Mộ Ninh: “Nếu hài lòng, vậy sao lại buông tay một cách đơn giản như vậy?”
Mộ Ninh không hiểu được ý này, nàng cảm thấy hắn đang nói một câu nhưng hai nghĩa.
Chỉ là, trước khi nàng suy nghĩ sâu xa thì Yến Cảnh đã kiềm chế xúc động nội tâm nào đó lại rồi xoay người.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Một lát sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trầm Liên ở bên ngoài nói: “Điện hạ, có phản tặc của Tuyết Hận hội lên thuyền, thuộc hạ đã sắp xếp người xử lý, xin ngài đừng ra khỏi phòng để tránh gặp nguy hiểm.”
Biểu cảm của Yến Cảnh không chút gợn sóng, giọng điệu cũng không dao động gì: “Đã biết.”
Mộ Ninh thấy hắn bình tĩnh như vậy, nàng đoán rằng hẳn là hắn đã nắm chắc được việc bắt thích khách hàng phục, do đó mới không lộ ra hoảng loạn.
Nàng bình tĩnh cáo từ: “Ta không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa, ta cáo lui trước.”
Yến Cảnh đi đến bên tháp: “Mộ tiểu thư không nghe rõ Trầm Liên nói sao? Lúc này bên ngoài đang rối loạn, ở trong phòng an toàn hơn.”
“Nghe rõ. Nhưng Tích Lan còn ở trong phòng một mình.”
“Mộ tiểu thư không cần lo lắng, chỗ đó đã có người trông coi.”
Mộ Ninh có chút bất ngờ: “Điện hạ đã sớm biết bọn chúng sẽ tập kích vào ban đêm?”
“Kể từ ngày chúng ra rời khỏi Tê Châu, bọn chúng vẫn luôn đi theo chúng ta.”
Mộ Ninh “À” một tiếng, cũng không có hứng thú tiếp tục hỏi thêm về chi tiết trong đó.
Nếu Yến Cảnh đã sớm chuẩn bị tốt, vậy quả là cũng không nàng lo lắng gì, so với những ám vệ thần thông quảng đại của hắn thì nàng đi ra ngoài cũng chỉ thêm phiền mà thôi.
Thấy Mộ Ninh từ bỏ suy nghĩ rời đi, Yến Cảnh tùy ý nói: “Vậy xin Mộ tiểu thư cứ tự nhiên.”
Nói xong, hắn đốt hương lên, tựa vào tháp của mình rồi mở sách ra đọc, thật sự mặc kệ Mộ Ninh.
Như vậy, Mộ Ninh cũng tự do một chút.
Nàng nhìn quanh phòng, trừ một tháp một giường thì chỉ còn mấy cái ghế bên cạnh bàn.
Ấm trà và ly trên bàn đều vỡ nát đầy đất vì sự đong đưa kịch liệt vừa rồi, trên ghế cũng tung toé nước trà.
Nàng lấy khăn ra lau khô bàn ghế, rồi nằm trên bàn nghỉ tạm.
Tiếng ồn bên ngoài phòng vẫn liên tục vang lên, hỗn loạn thành một đoàn, nhưng trong phòng cách một cánh cửa lại là một mảnh an bình.
Lư hương phun ra làn khói nhẹ lờ mờ, lượn lờ phiêu đãng, vẽ nên một căn phòng thanh nhã.
Sự xôn xao bên ngoài phòng vẫn chưa lắng xuống nhưng mí mắt Mộ Ninh lại không chịu khống chế mà sụp xuống.
Dù nàng đã điều chỉnh tư thế nhiều lần, muốn duy trì tỉnh táo, nhưng cuối cùng nàng vẫn không cưỡng được cơn buồn ngủ dày đặc đó.
Nàng ghé vào bàn nặng nề ngủ.
Đợi sau khi hô hấp của nàng chậm lại và ổn định hơn, Yến Cảnh mới buông quyển sách chưa lật trang nào xuống.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Ninh, nhẹ nhàng kêu: “Ninh nhi?”
Mộ Ninh ngủ rất sâu, hắn gọi nhưng không nhận được trả lời.
Hắn bắt đầu làm càn mà nhìn Mộ Ninh, không hề giấu đi cảm xúc sẽ khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Sau khi miêu tả dung nhan lúc ngủ của nàng vào trong lòng vài chục lần, hắn mới lấy một tư thế thành kính mà hèn mọn, nửa quỳ trước mặt nàng.
Hắn cẩn thận nâng đầu nàng lên, để trán nàng chạm vào trán hắn.
Nhiệt độ cơ thể khác nhau của hai người tương thông với nhau qua trán.
Sau đó, hắn lại cầm bàn tay trắng nõn bé nhỏ của nàng lên rồi đưa nó vào trong trung y, xoa chỗ khiến nàng để ý vừa rồi.
Hắn dẫn nàng chạm vào những vết sẹo chằng chịt trên ngực.
Như hắn đã từng làm, hắn dùng ngón tay nàng, phác hoạ lên dấu vết của mỗi vết sẹo.
Lúc những vết sẹo này hình thành, hắn chưa từng cảm thấy đau đớn.
Nhưng lúc này, chỉ mới bị ngón tay Mộ Ninh chạm vào mà hắn đã cảm thấy trong lòng như có đám lửa đang thiêu đốt, như có kiến đang bò.
Nóng rực mà lại ngứa đến khó nhịn.
Loại cảm giác này làm hắn vô cùng khó chịu, cơ hồ là ngăn chặn hô hấp của hắn, khiến hắn không thở nổi.
Rồi lại quái dị mà khiến hắn cảm thấy lưu luyến không thôi.
Hắn dẫn tay nàng mơn trớn những vết sẹo đó hết lần này đến lần khác.
Một lần rồi lại một lần, giọng trầm khàn, áp chế cảm xúc, gọi tên người đã khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu*.
(*hồn khiên mộng nhiễu: khiến cho người ta ngày đêm không yên)
“Ninh nhi…… Ninh nhi của ta……”
Mãi đến khi bên ngoài phòng đã yên tĩnh, thuyền lầu cũng bình lặng trở lại nhưng hắn vẫn cứ siêng năng lặp đi lặp lại như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.