Trọng Sinh Chi Danh Môn Y Phi

Chương 12: Tịch Nhan Hoa

Lục Nguyệt

18/06/2021

Từ góc độ y học mà nói, rất có thể vào thời điểm xuyên không đã xảy ra biến dị gen, liền giống như Batman, Spider Man gì đó có một ít siêu năng lực. Nhưng cho tới bây giờ, ngoại trừ việc sức lực của nàng lớn một chút, thân thể linh hoạt hơn một chút thì cũng không có phát hiện siêu năng lực gì.

“Con người thô thiển quả nhiên vẫn là thô thiển!” Lạc Phàm từ bên người nàng lui ra, nhẹ giọng nói một câu: “Ngươi cứ như vậy, cả đời này đều sẽ không được Vương gia quan tâm chăm sóc.”

Ôn Ý đạm đạm cười, lại không nói chuyện, nhìn đôi kim đồng ngọc nữ đi qua trước mặt nàng. Bọn họ quả thật xứng đôi, nam thô bạo bá đạo, nữ gian trá ác độc, đúng là trời sinh một cặp!

Ba người dẫn theo một vài ma ma cùng gia nhân tiến vào Thọ An Cung. Tường cung đỏ chói như du long, phân cách các cung đình cung điện, ngói lưu ly sắc kim hoàng cong cong, ngoài rìa khẽ nhếch lên. Đứng ở Thọ An Cung mà nhìn chỉ thấy các mái ngói lưu ly liền nhau, liên miên lên xuống cao thấp, giống như Lăng Tiêu Điện tráng lệ xa hoa.

Không biết vì sao từ khi Ôn Ý vào cung, trong lòng liền có một loại cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này giống cảm giác năm đó lúc nàng tham quan cố cung ở Bắc Kinh vậy, cảm thấy tức ngực cùng khẩn trương vô cùng. Có lẽ là bởi vì đọc quá nhiều tiểu thuyết hậu cung tranh sủng cùng xem phim truyền hình, vẫn luôn cảm thấy tại nơi tường cung đỏ thắm, bên dưới ngói kim sắc đỉnh lưu ly này chôn giấu quá nhiều máu cùng nước mắt của nữ nhân. Rất nhiều sinh mệnh như hoa như ngọc, kiều diễm tươi đẹp tiến vào cửa đông, bước chân vào hậu cung này, nhìn thì tưởng vinh hoa phú quý đều ở trong tay, nhưng thật ra các nàng lại là nữ nhân đáng thương nhất trong thiên hạ. Muốn gặp mặt người nhà một lần, đều phải đợi đến khi thánh ân ban xuống.

Sau khi tiến vào Thọ An Cung, là một viện độc lập, trồng rất nhiều mẫu đơn cùng hoa tịch nhan. Dây leo của hoa tịch nhan bò ở trên tường cung, phấn hồng đạm tím cả một vùng, trông vô cùng bắt mắt.

Hoa mẫu đơn ở trong viện cũng không ít. Mẫu đơn tráng lệ huy hoàng, tượng trưng cho phú quý, chỉ là không biết vì sao lại trồng cùng hoa tịch nhan. Loài hoa tịch nhan này tương đối bình thường, chỉ cần tưới cho một chút nước, có bùn đất, nó liền có thể mọc kín toàn bộ hoàng cung.

Tống Vân Khiêm đi tới cửa, bỗng nhiên buông tay Lạc Phàm ra, xoay người nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút chán ghét. Ôn Ý đang không biết hắn muốn làm gì thì bỗng nhiên hắn đưa tay kéo lấy tay nàng, Ôn Ý lui ra phía sau theo bản năng, kinh ngạc nhìn hắn.

Tống Vân Khiêm cả giận nói: “Ngươi ngượng ngùng cái gì? Có phải cố ý muốn cho Hoàng tổ mẫu trách bổn vương sủng thiếp diệt thê?”



Ôn Ý trong lòng đã hiểu. Hiện giờ hắn đưa thê thiếp vào cung, hắn đương nhiên là phải nắm tay chính phi. Nếu không, để Thái Hậu nhìn thấy sẽ cảm thấy hắn không phân biệt lớn bé, xử sự bất chính, có khi còn khiến Thái hậu nghĩ Lạc Phàm cũng không hiểu lễ nghĩa.

Ôn Ý không kháng cự lai, chỉ là bị hắn nắm tay, trong lòng cảm thấy có chút không quen. Lòng bàn tay hắn thô ráp, vị trí chưởng bụng nổi lên một cái kén, cái kén rất dày, như thể hắn đang dùng sức nắm lấy tay nàng, khiến nàng cảm thấy lòng bàn tay hơi đau. Nàng vốn tưởng rằng hắn thân là Vương gia, tự nhiên là cẩm y ngọc thực, bất luận là trên da bàn tay hay là da trên thân thể, hẳn là sẽ giống nữ nhân trơn mềm mới phải. Nhưng hiển nhiên nàng đã đoán sai.

Bàn tay của Ôn Ý rất là ấm áp. Điều này làm cho Tống Vân Khiêm có chút kinh ngạc. Hắn tiếp xúc với nữ nhân không ít, nhưng những nữ nhân đó tay chân đều lạnh băng. Giống như vừa rồi hắn nắm tay Lạc Phàm, tay Lạc Phàm liền lạnh như một khối băng vậy, hắn có che thế nào cũng không ấm. Hắn nghiêng đầu đưa mắt nhìn nàng một cái, hai người bắt đầu từ bước đi hỗn độn đến cuối cùng lại bước đi đồng nhất, giống như một cặp phu thê mẫu mực. Đi lên trước một bước lại một bước, bước lên thềm đá bạch ngọc, đi lên hành lang gấp khúc, sau đó tiến vào chính điện.

Ở cửa đại điện nhìn vào, chỉ thấy trong phòng hai bàn ngồi đầy hoa phục nữ tử. Trong gian ghế thái sư, có một người phụ nữ đã lớn tuổi, thân mặc y phục màu tím đen làm từ tơ lụa, thêu hình mẫu đơn bằng chỉ vàng ở chính giữa. Tóc búi sơ ốc, châu ngọc đầy đầu, tuy tuổi đã khoảng 60, nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần. Dù đứng cách một khoảng khá xa, Ôn Ý vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người.

Ngồi ở hai bên ước chừng có mười mấy vị phu nhân, có lẽ đều là phi tử của hoàng đế. Ôn Ý không dám tùy ý đánh giá các nàng, chỉ mặc cho Tống Vân Khiêm nắm tay nàng, đi từng bước hướng vào trong cung điện, đi đến trước mặt Hoàng Thái Hậu. Sau đó, hắn nhẹ nhàng kéo nàng cùng quỳ xuống đất khấu kiến: “Tôn nhi khấu kiến Hoàng tổ mẫu!”

Ôn Ý cũng học theo hắn mà nói: “Cháu dâu khấu kiến Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu vạn phúc kim an!” Câu này là nàng học được từ phim truyền hình. Ngày trước rất lưu hành phim truyền hình thể loại cung đấu. Mỗi lần nàng về nhà, đều sẽ bật TV lên xem đến tận khuya. Mà từ phim truyền hình câu nàng nghe được nhiều nhất chính là cái gì mà vạn phúc kim an. Tuy rằng không biết câu này có hợp lễ nghĩa hay không, nhưng nàng nghĩ thầm câu thoại trong phim chắc đều là lời hay ý đẹp, hẳn là không có gì không ổn.

Lạc Phàm cũng quỳ gối bên cạnh Tống Vân Khiêm, dịu dàng nói: “Thần thiếp tham kiến Thái Hậu nương nương!” Thân là trắc phi, nàng không thể giống như Tống Vân Khiêm gọi “Hoàng tổ mẫu”. Cũng bởi vì điểm này, hiện tại nàng cắn chặt răng, trên mặt tuy rằng mang theo thần sắc cung khiêm, ánh mắt buông xuống lại có một tia oán hận.

Thái Hậu ừ một tiếng, rất có uy nghiêm nói: “Đều đứng lên đi!”

Tống Vân Khiêm theo bản năng duỗi tay đỡ Lạc Phàm trước, ở dưới ánh mắt giám sát của Hoàng Thái Hậu mới như chợt nhớ tới cái gì đó liền đưa tay đến đỡ Ôn Ý đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Danh Môn Y Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook