Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 26:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
"Nhị muội muội, sao vậy?"
Lục Lệnh Quân nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi.
"Đều là người một nhà, đại tỷ tỷ không cần mạo xưng là trang hảo hán, ở Hầu phủ bị uất ức thì cứ nói, mọi người cũng sẽ không cười ngươi." Lục Hàm Nghi âm dương quái khí.
"Vì sao muội muội lại nói ra lời ấy?"
"Ai mà không biết Trình Vân Sóc cưới một kỹ nữ từ thanh lâu về, sủng đến vô pháp vô thiên, đại tỷ tỷ không phải là sẽ nói không biết người này chứ?" Lục Hàm Nghi ra vẻ xem trò vui nhìn Lục Lệnh Quân.
Lục Lệnh Quân còn có thể giấu diếm được nàng ta hay sao?
Đời trước, nàng ta đã bị tiện nhân Hình Đại Dung kia làm cho tức chết.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, Lục Lệnh Quân phải nếm trải sự uất ức và tủi thân đời trước của nàng ta, thật sự là nghĩ thôi mà đã muốn cười chết.
Lục Lệnh Quân còn giả vờ trước mặt nàng ta, diễn xuất trước mặt nàng ta, nàng không biết nàng ta là người trọng sinh!
Căn bản không có ai có thể giấu diếm được chuyện gì trước mặt nàng.
Lần này không cố gắng mà cười nàng, giẫm đạp nàng vào trong bùn đất thì nàng ta sống lại vô ích rồi.
Quả nhiên, người trong căn phòng này đều thay đổi ánh mắt nhìn về phía Lục Lệnh Quân.
"Quân Nhi, ngươi gả đi còn phải chịu uất ức à?"
"Trước đó đã nghe nói thế tử của Ninh Dương Hầu thiên vị sủng ái tiểu thiếp, nghe nói cũng đã khiến cho lão phu nhân Hầu gia tức đến sinh bệnh."
"Xem ra cuộc sống hào môn cũng không tốt như vậy, gả cho người môn đăng hộ đối mới là thật sự tốt."
"Lệnh Quân ngươi lại là người không tranh giành, ở nhà cũng là người có tính khí tốt nhất, đến nơi ấy sẽ bị ức hiếp không ít, nếu có gì oan ức nhất định phải nói với chúng ta, các thẩm nương cữu mẫu nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!"
Các nữ nhân trong phòng rối rít nói.
Biểu cảm có đồng tình có xem náo nhiệt, trên đời này có mấy người thật lòng mong đợi cuộc sống của người khác tốt, so với việc nhìn thấy cuộc sống của Lục Lệnh Quân tốt đẹp, có thể nhìn thấy nàng gả vào hào môn lông gà đầy đất các khiến cho bọn họ hứng thú hơn.
"Đúng đúng đúng, ngươi cứ nói ra, người nhà ngươi đều đang ở đây!"
"Chúng ta không so được với Hầu phủ nhưng cũng không thể để bọn họ bắt nạt cô nương nhà chúng ta như vậy!"
Lục Lệnh Quân đảo qua biểu cảm của từng người, khoé môi nàng cong lên: "Chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, nào có khoa trương như vậy, trong hậu trạch của các vị thẩm thẩm cữu mẫu nào có ít tiểu thiếp."
Một câu nhẹ như mây gió của nàng đã chặn lại những chuyện bát quái đang muốn truyền lên.
Chuyện thứ ba để làm tốt đương gia chủ mẫu là miệng phải nghiêm, không tuỳ tiện kể khổ với người khác.
Nếu như có người nhà thật lòng bảo vệ mình, cuộc sống không tốt, ngược lại là có thể tìm chút trợ giúp, nhưng phải phân rõ người, chỉ mưu cầu sự thoải mái khi kể ra uất ức trong nhất thời, xôn xao việc xấu trong nhà cuối cùng sẽ chỉ phản phệ trên người mình.
Rơi vào sự thảm hại thê lương của chính mình, chỉ khiến cho một đám người chế nhạo.
Trong lòng Lục Lệnh Quân rõ ràng, nàng căn bản không có nhà mẹ đẻ thật lòng, ngược lại là không thiếu một đám tiểu nhân xem náo nhiệt mượn cơ hội hành động.
Nhất là Lục Hàm Nghi.
Nàng ta vừa kiêu ngạo vừa ngu xuẩn, còn ỷ vào mình trọng sinh, lần này cũng là muốn giẫm đạp nàng dưới chân để chế giễu.
Đáng tiếc, nàng ta tự vả mặt rồi.
Nàng thản nhiên che đậy sự việc, Lục Hàm Nghi lập tức để lộ ra con át chủ bài, thừa thắng xông lên: "Ngươi đừng giả bộ, ngươi cứ việc nói thẳng, đêm đại hôn, có phải Trình Vân Sóc đã vứt bỏ ngươi mà chạy đến chỗ tiểu thiếp hay không?"
Lục Lệnh Quân mở nắp chén trà, hơi nước trà toả ra khiến nàng hơi híp mắt lại sau đó cười nhìn nàng ta: "Nhị muội muội nghe được từ đâu những chuyện đó thế?"
Đang vui vẻ vì sắp được giật được tấm màn che của Lục Lệnh Quân, Lục Hàm Nghi hơi ngưng lại, nàng ta cũng không nói ra được.
"Ta..."
"Được rồi." Lúc này Liễu thị vội vàng hoà giải: "Quân Nhi, Hàm Nghi cũng chỉ là quan tâm con mà thôi."
"Mẫu thân nói đúng, cũng may là muội muội nhà mình nói lời này mọi người sẽ không hiểu lầm, nếu đổi thành người khác, tất cả mọi người còn tưởng rằng có người không muốn thấy ta sống tốt nữa." Lục Lệnh Quân cười đặt chén trà xuống.
Lời này của nàng đơn giản lại ngay thẳng, ở đây đều là những người tinh thông, lập tức đã nghe rõ.
Như này không phải là đang nói Lục Hàm Nghi không muốn thấy nàng có cuộc sống tốt hay sao?
Lục Lệnh Quân nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi.
"Đều là người một nhà, đại tỷ tỷ không cần mạo xưng là trang hảo hán, ở Hầu phủ bị uất ức thì cứ nói, mọi người cũng sẽ không cười ngươi." Lục Hàm Nghi âm dương quái khí.
"Vì sao muội muội lại nói ra lời ấy?"
"Ai mà không biết Trình Vân Sóc cưới một kỹ nữ từ thanh lâu về, sủng đến vô pháp vô thiên, đại tỷ tỷ không phải là sẽ nói không biết người này chứ?" Lục Hàm Nghi ra vẻ xem trò vui nhìn Lục Lệnh Quân.
Lục Lệnh Quân còn có thể giấu diếm được nàng ta hay sao?
Đời trước, nàng ta đã bị tiện nhân Hình Đại Dung kia làm cho tức chết.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, Lục Lệnh Quân phải nếm trải sự uất ức và tủi thân đời trước của nàng ta, thật sự là nghĩ thôi mà đã muốn cười chết.
Lục Lệnh Quân còn giả vờ trước mặt nàng ta, diễn xuất trước mặt nàng ta, nàng không biết nàng ta là người trọng sinh!
Căn bản không có ai có thể giấu diếm được chuyện gì trước mặt nàng.
Lần này không cố gắng mà cười nàng, giẫm đạp nàng vào trong bùn đất thì nàng ta sống lại vô ích rồi.
Quả nhiên, người trong căn phòng này đều thay đổi ánh mắt nhìn về phía Lục Lệnh Quân.
"Quân Nhi, ngươi gả đi còn phải chịu uất ức à?"
"Trước đó đã nghe nói thế tử của Ninh Dương Hầu thiên vị sủng ái tiểu thiếp, nghe nói cũng đã khiến cho lão phu nhân Hầu gia tức đến sinh bệnh."
"Xem ra cuộc sống hào môn cũng không tốt như vậy, gả cho người môn đăng hộ đối mới là thật sự tốt."
"Lệnh Quân ngươi lại là người không tranh giành, ở nhà cũng là người có tính khí tốt nhất, đến nơi ấy sẽ bị ức hiếp không ít, nếu có gì oan ức nhất định phải nói với chúng ta, các thẩm nương cữu mẫu nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!"
Các nữ nhân trong phòng rối rít nói.
Biểu cảm có đồng tình có xem náo nhiệt, trên đời này có mấy người thật lòng mong đợi cuộc sống của người khác tốt, so với việc nhìn thấy cuộc sống của Lục Lệnh Quân tốt đẹp, có thể nhìn thấy nàng gả vào hào môn lông gà đầy đất các khiến cho bọn họ hứng thú hơn.
"Đúng đúng đúng, ngươi cứ nói ra, người nhà ngươi đều đang ở đây!"
"Chúng ta không so được với Hầu phủ nhưng cũng không thể để bọn họ bắt nạt cô nương nhà chúng ta như vậy!"
Lục Lệnh Quân đảo qua biểu cảm của từng người, khoé môi nàng cong lên: "Chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, nào có khoa trương như vậy, trong hậu trạch của các vị thẩm thẩm cữu mẫu nào có ít tiểu thiếp."
Một câu nhẹ như mây gió của nàng đã chặn lại những chuyện bát quái đang muốn truyền lên.
Chuyện thứ ba để làm tốt đương gia chủ mẫu là miệng phải nghiêm, không tuỳ tiện kể khổ với người khác.
Nếu như có người nhà thật lòng bảo vệ mình, cuộc sống không tốt, ngược lại là có thể tìm chút trợ giúp, nhưng phải phân rõ người, chỉ mưu cầu sự thoải mái khi kể ra uất ức trong nhất thời, xôn xao việc xấu trong nhà cuối cùng sẽ chỉ phản phệ trên người mình.
Rơi vào sự thảm hại thê lương của chính mình, chỉ khiến cho một đám người chế nhạo.
Trong lòng Lục Lệnh Quân rõ ràng, nàng căn bản không có nhà mẹ đẻ thật lòng, ngược lại là không thiếu một đám tiểu nhân xem náo nhiệt mượn cơ hội hành động.
Nhất là Lục Hàm Nghi.
Nàng ta vừa kiêu ngạo vừa ngu xuẩn, còn ỷ vào mình trọng sinh, lần này cũng là muốn giẫm đạp nàng dưới chân để chế giễu.
Đáng tiếc, nàng ta tự vả mặt rồi.
Nàng thản nhiên che đậy sự việc, Lục Hàm Nghi lập tức để lộ ra con át chủ bài, thừa thắng xông lên: "Ngươi đừng giả bộ, ngươi cứ việc nói thẳng, đêm đại hôn, có phải Trình Vân Sóc đã vứt bỏ ngươi mà chạy đến chỗ tiểu thiếp hay không?"
Lục Lệnh Quân mở nắp chén trà, hơi nước trà toả ra khiến nàng hơi híp mắt lại sau đó cười nhìn nàng ta: "Nhị muội muội nghe được từ đâu những chuyện đó thế?"
Đang vui vẻ vì sắp được giật được tấm màn che của Lục Lệnh Quân, Lục Hàm Nghi hơi ngưng lại, nàng ta cũng không nói ra được.
"Ta..."
"Được rồi." Lúc này Liễu thị vội vàng hoà giải: "Quân Nhi, Hàm Nghi cũng chỉ là quan tâm con mà thôi."
"Mẫu thân nói đúng, cũng may là muội muội nhà mình nói lời này mọi người sẽ không hiểu lầm, nếu đổi thành người khác, tất cả mọi người còn tưởng rằng có người không muốn thấy ta sống tốt nữa." Lục Lệnh Quân cười đặt chén trà xuống.
Lời này của nàng đơn giản lại ngay thẳng, ở đây đều là những người tinh thông, lập tức đã nghe rõ.
Như này không phải là đang nói Lục Hàm Nghi không muốn thấy nàng có cuộc sống tốt hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.