Trọng Sinh: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 27:
Chu Đại Bạch
29/10/2024
Ngẫm lại cũng phải, từ lúc vừa bắt đầu Lục Hàm Nghi đã nói Lục Lệnh Quân sẽ không lại mặt, nhưng Lục Lệnh Quân lại phong quang vô hạn mà trở về.
Rồi lại hung hăng nói nàng ở hậu trạch bị bắt nạt, đêm tân hôn tân lang vứt bỏ nàng mà đi, nhưng nàng ta lại không lấy ra được một chút chứng cứ nào.
Cả quá trình nói tới nói lui, không phải chính là không vừa mắt vì Lục Lệnh Quân sống tốt hơn so với nàng sao?
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy ánh mắt Lục Hàm Nghi cũng có thay đổi.
Từ khi nào mà Lục Hàm Nghi phải chịu sự tức giận này, nàng ta đứng bật dậy: "Lục Lệnh Quân ngươi bớt giả vờ giả vịt đi, cho dù ngươi có mặc đẹp nói tốt đi chăng nữa, ta cũng không tin, Trình Vân Sóc có thể đến lại mặt với ngươi."
Đây là át chủ bài tuyệt đối của nàng ta.
Nàng ta tin tưởng trăm phần trăm, Lục Lệnh Quân về lại mặt một mình.
Trình Vân Sóc chắc chắn không có khả năng theo nàng trở về.
Lời vừa dứt chỉ khiến cho mọi người kinh ngạc.
Lồng ngực Lục Hàm Nghi phập phồng, nhìn rất chắc chắn và đầy sung sướng, trong mắt đều là sự hả hê khi được hung hăng vả mặt Lục Lệnh Quân.
Một người sống sờ sờ có tới hay không chắc chắn không làm giả được, Trình Vân Sóc tuyệt đối không thể nào theo nàng tới.
Lần này để xem nàng giả vờ như thế nào!
Nàng ta phải giẫm đạp Lục Lệnh Quân dưới chân!
Nhưng khiến nàng ta chờ mong nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của Lục Lệnh Quân lại không thấy, thứ nàng ta nhìn thấy lại là nụ cười nhạt trên mặt Lục Lệnh Quân.
Lục Hàm Nghi bất chợt nhíu mày.
Không, không thể nào...
Đúng lúc này, cửa phòng của bọn họ được gõ vang, thị nữ ở bên ngoài thông báo: "Hai vị cô gia tới rồi."
Vừa dứt lời, nữ quyến trong phòng nhao nhao đứng dậy, cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Một nam tử áo bào gấm Tứ Xuyên màu đỏ tía mạ vàng và một nam tử mặc áo tơ tằm màu lam một trước một sau đi vào trong phòng.
Cách ăn mặc của bọn họ đã có sự chênh lệch, nam tử mặc áo tơ tằm màu lam là của Giang Nam có giá trị không nhỏ, nhưng nam tử mặc cẩm bào màu đỏ tía chính là gấm Tứ Xuyên cống phẩm cao cấp của đất Thục, một năm cống nạp vào kinh thành không quá trăm cuộn, phần lớn đều được đưa vào hoàng cung, chỉ có một số nhỏ là ở bên ngoài.
Đều là thế gia có công lao mới có thể được mặc.
Người tới chính là Trình Vân Sóc và Lý Văn Tuân.
Lục Hàm Nghi nhìn thấy Trình Vân Sóc xuất hiện thì kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Lúc này bên tai lại truyền đến tiếng cười nhạt của Lục Lệnh Quân đang đặt chén trà xuống: "Nhị muội muội, ngươi nói gì thế, thế tử không về lại mặt cùng ta, sao ta có thể một mình quay về."
Trong lúc nhất thời, Lục Hàm Nghi sững sờ ngay tại chỗ.
Trên mặt tràn đầy khó tin.
Trình Vân Sóc lại về lại mặt cùng nàng.
Hắn, vậy mà lại về cùng với Lục Lệnh Quân.
"Thời gian không còn sớm nữa, đi về thôi." Nội đường, Trình Vân Sóc nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế đầu, nói với Lục Lệnh Quân.
"Vâng."
Lục Lệnh Quân chậm rãi đi xuống, đứng chung một chỗ với Trình Vân Sóc, hành lễ với Liễu thị.
Liễu thị thấy vậy, kịp phản ứng, vội vàng nói với ma ma: "Nhanh nhanh nhanh, hồng bao."
Ma ma của bà ta luống cuống không kịp móc ra hai hồng bao.
Lục Lệnh Quân cười với Trình Vân Sóc, ra hiệu cho hắn nhận, mặc dù Trình Vân Sóc không phải kiểu vô cùng tình nguyện, nhưng cũng phối hợp gọi người hầu của hắn tiếp nhận.
Đến cũng đã đến rồi, hắn không cần phải đùa giỡn phát cáu.
Đều là vì mặt mũi của hai bên mà thôi, ở nhà Lục Lệnh Quân cho hắn mặt mũi, đương nhiên hắn sẽ không khiến nàng khó xử ở nhà mẹ đẻ.
Hai người cùng nhau nói: "Tạ mẫu thân."
"Tốt tốt tốt!" Liễu thị nói liên tục ba chữ tốt, đứng dậy nịnh nọt, đi đến trước mặt Trình Vân Sóc: "Thế tử gia tới một chuyến cũng vất vả, chúng ta nhanh đi dùng cơm đi."
"Không được, ta còn vài việc, phải về sớm một chút." Trên mặt Trình Vân Sóc không có biểu hiện gì.
"Phải đó, trong phủ có nhiều việc, mẫu thân, chúng ta không ở lâu thêm nữa." Lục Lệnh Quân cười, cũng biết Trình Vân Sóc làm đến thế này là đủ rồi, chút xíu ra vẻ này không nhiều lắm.
"Vậy được rồi, chỗ phụ thân các ngươi..."
"Đã chào hỏi rồi."
Liễu thị không giữ người lại, khách sáo nói: "Sau này nếu không có việc gì thì có thể về nhà chơi một chút, nữ nhi này của ta, từ nhỏ tính tình đã không lạnh không nóng đôn hậu, không hiểu chuyện, sau này thế tử gia thông cảm nhiều hơn một chút."
Thật hiếm thấy, Trình Vân Sóc liếc nhìn Lục Lệnh Quân một cái, đáp lại một câu: "Lục... Tiểu Quân rất tốt, nhạc mẫu giáo dục nàng rất tốt."
Rồi lại hung hăng nói nàng ở hậu trạch bị bắt nạt, đêm tân hôn tân lang vứt bỏ nàng mà đi, nhưng nàng ta lại không lấy ra được một chút chứng cứ nào.
Cả quá trình nói tới nói lui, không phải chính là không vừa mắt vì Lục Lệnh Quân sống tốt hơn so với nàng sao?
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy ánh mắt Lục Hàm Nghi cũng có thay đổi.
Từ khi nào mà Lục Hàm Nghi phải chịu sự tức giận này, nàng ta đứng bật dậy: "Lục Lệnh Quân ngươi bớt giả vờ giả vịt đi, cho dù ngươi có mặc đẹp nói tốt đi chăng nữa, ta cũng không tin, Trình Vân Sóc có thể đến lại mặt với ngươi."
Đây là át chủ bài tuyệt đối của nàng ta.
Nàng ta tin tưởng trăm phần trăm, Lục Lệnh Quân về lại mặt một mình.
Trình Vân Sóc chắc chắn không có khả năng theo nàng trở về.
Lời vừa dứt chỉ khiến cho mọi người kinh ngạc.
Lồng ngực Lục Hàm Nghi phập phồng, nhìn rất chắc chắn và đầy sung sướng, trong mắt đều là sự hả hê khi được hung hăng vả mặt Lục Lệnh Quân.
Một người sống sờ sờ có tới hay không chắc chắn không làm giả được, Trình Vân Sóc tuyệt đối không thể nào theo nàng tới.
Lần này để xem nàng giả vờ như thế nào!
Nàng ta phải giẫm đạp Lục Lệnh Quân dưới chân!
Nhưng khiến nàng ta chờ mong nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của Lục Lệnh Quân lại không thấy, thứ nàng ta nhìn thấy lại là nụ cười nhạt trên mặt Lục Lệnh Quân.
Lục Hàm Nghi bất chợt nhíu mày.
Không, không thể nào...
Đúng lúc này, cửa phòng của bọn họ được gõ vang, thị nữ ở bên ngoài thông báo: "Hai vị cô gia tới rồi."
Vừa dứt lời, nữ quyến trong phòng nhao nhao đứng dậy, cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Một nam tử áo bào gấm Tứ Xuyên màu đỏ tía mạ vàng và một nam tử mặc áo tơ tằm màu lam một trước một sau đi vào trong phòng.
Cách ăn mặc của bọn họ đã có sự chênh lệch, nam tử mặc áo tơ tằm màu lam là của Giang Nam có giá trị không nhỏ, nhưng nam tử mặc cẩm bào màu đỏ tía chính là gấm Tứ Xuyên cống phẩm cao cấp của đất Thục, một năm cống nạp vào kinh thành không quá trăm cuộn, phần lớn đều được đưa vào hoàng cung, chỉ có một số nhỏ là ở bên ngoài.
Đều là thế gia có công lao mới có thể được mặc.
Người tới chính là Trình Vân Sóc và Lý Văn Tuân.
Lục Hàm Nghi nhìn thấy Trình Vân Sóc xuất hiện thì kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Lúc này bên tai lại truyền đến tiếng cười nhạt của Lục Lệnh Quân đang đặt chén trà xuống: "Nhị muội muội, ngươi nói gì thế, thế tử không về lại mặt cùng ta, sao ta có thể một mình quay về."
Trong lúc nhất thời, Lục Hàm Nghi sững sờ ngay tại chỗ.
Trên mặt tràn đầy khó tin.
Trình Vân Sóc lại về lại mặt cùng nàng.
Hắn, vậy mà lại về cùng với Lục Lệnh Quân.
"Thời gian không còn sớm nữa, đi về thôi." Nội đường, Trình Vân Sóc nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế đầu, nói với Lục Lệnh Quân.
"Vâng."
Lục Lệnh Quân chậm rãi đi xuống, đứng chung một chỗ với Trình Vân Sóc, hành lễ với Liễu thị.
Liễu thị thấy vậy, kịp phản ứng, vội vàng nói với ma ma: "Nhanh nhanh nhanh, hồng bao."
Ma ma của bà ta luống cuống không kịp móc ra hai hồng bao.
Lục Lệnh Quân cười với Trình Vân Sóc, ra hiệu cho hắn nhận, mặc dù Trình Vân Sóc không phải kiểu vô cùng tình nguyện, nhưng cũng phối hợp gọi người hầu của hắn tiếp nhận.
Đến cũng đã đến rồi, hắn không cần phải đùa giỡn phát cáu.
Đều là vì mặt mũi của hai bên mà thôi, ở nhà Lục Lệnh Quân cho hắn mặt mũi, đương nhiên hắn sẽ không khiến nàng khó xử ở nhà mẹ đẻ.
Hai người cùng nhau nói: "Tạ mẫu thân."
"Tốt tốt tốt!" Liễu thị nói liên tục ba chữ tốt, đứng dậy nịnh nọt, đi đến trước mặt Trình Vân Sóc: "Thế tử gia tới một chuyến cũng vất vả, chúng ta nhanh đi dùng cơm đi."
"Không được, ta còn vài việc, phải về sớm một chút." Trên mặt Trình Vân Sóc không có biểu hiện gì.
"Phải đó, trong phủ có nhiều việc, mẫu thân, chúng ta không ở lâu thêm nữa." Lục Lệnh Quân cười, cũng biết Trình Vân Sóc làm đến thế này là đủ rồi, chút xíu ra vẻ này không nhiều lắm.
"Vậy được rồi, chỗ phụ thân các ngươi..."
"Đã chào hỏi rồi."
Liễu thị không giữ người lại, khách sáo nói: "Sau này nếu không có việc gì thì có thể về nhà chơi một chút, nữ nhi này của ta, từ nhỏ tính tình đã không lạnh không nóng đôn hậu, không hiểu chuyện, sau này thế tử gia thông cảm nhiều hơn một chút."
Thật hiếm thấy, Trình Vân Sóc liếc nhìn Lục Lệnh Quân một cái, đáp lại một câu: "Lục... Tiểu Quân rất tốt, nhạc mẫu giáo dục nàng rất tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.